
1
Căn trọ nằm ở tầng ba của một dãy nhà cũ, tường vữa loang lổ, nền gạch nứt từng mảng.
Phòng nhỏ đến nỗi chỉ cần một cái xoay người mạnh là có thể quét được cả sàn nhà.
Trần nhà thấp, mỗi lần Nazi đứng dậy nhanh là đầu đập vào xà ngang.
Họ sống trong đó, như hai vết tích của lịch sử lạc loài giữa một thời đại quá ồn ào.
Sáng đầu tiên sau khi hồi sinh.
Ánh sáng len qua khe cửa sổ phủ bụi, chiếu lên tấm chiếu đã ngả màu. Soviet ngồi bó gối, áo sơ mi cũ rách vai, mắt nhìn ra ngoài. Anh không nói gì.
Nazi thì nằm dài bất động. Tấm mền mỏng kéo qua mặt, mùi ẩm mốc ám trên vải khiến hắn cau mày.
Cả hai chưa ai chấp nhận nổi sự thật rằng:
thế giới vẫn quay, nhưng họ đã không còn là "ai cả."
Nazi là người lên tiếng trước, bằng chất giọng khàn đục:
"Chúng ta chết rồi mà."
Soviet đáp, giọng trầm thấp nhưng không cảm xúc:
"Ừ."
"...Rồi tại sao sống lại?"
"...Không biết."
"Một trò đùa à?"
"Có khi là trừng phạt."
Họ im lặng, cho đến khi bên ngoài vang tiếng xe máy rú ga, tiếng hàng xóm mắng nhau về tiền điện.
Nazi nhìn chằm chằm vào ổ điện sắp cháy, rồi quay sang Soviet đang lục tìm mì gói:
"Mày nghĩ... thiên tài như tao, từng đánh chiếm cả châu Âu, giờ đi nấu mì bằng ấm hư là một sự sỉ nhục không?"
Soviet không ngẩng đầu, chỉ lười nhác đáp:
"Thế mày muốn đói à? Còn tiền đâu mà ăn ngoài?"
"...Mày nên biết tao từng có cả đầu bếp riêng, không ăn thức ăn tái chế."
"Ừ, giờ ăn đồ khuyến mãi gần hết hạn."
Soviet đứng dậy, mở tủ quần áo cũ kẽo kẹt như phổi người hút thuốc. Trong đó treo đúng ba món: một áo sơ mi, một quần vải, và một cái áo mưa không đủ tay.
"Mày định mặc cái đó đi đâu?" – Nazi hỏi, giọng đầy ngờ vực.
"Đi kiếm việc."
"Hả?" – Nazi bật dậy, mắt nheo lại như thể Soviet vừa xúc phạm tổ tiên hắn – " là Soviet. Cái thứ từng nắm cả thế giới trong tay, giờ đi làm thuê?"
"Giờ tao còn không đủ tiền mua băng vệ sinh nếu mày cần dùng."
"...Thô tục."
Soviet bật cười nhẹ, rồi ra ngoài. Cửa phòng khép lại, để Nazi lại một mình giữa những mảng nắng bụi và tiếng quạt chạy không đều.
Hắn ngồi thẳng dậy. Nhìn quanh căn phòng.
Tường sần sùi vết ố nước, ổ điện treo lủng lẳng bằng dây kẽm.
Bồn rửa bể một góc.
Có hai cái chén. Một thì mẻ, một thì gãy quai.
Trên bàn là một mảnh giấy Soviet để lại:
"Đừng ra khỏi nhà. Che cổ áo lại. Nói ít thôi."
Nazi gấp giấy lại. Ánh mắt hắn lướt qua bàn tay mình — những ngón tay từng ký lệnh giết hàng triệu người, giờ đang nắm lấy một cuộc đời rách nát chẳng biết đi về đâu.
Chiều xuống.
Soviet về với cái áo dính dầu máy, mặt bám bụi, tay xách túi đựng bánh mì khô và mì gói khuyến mãi.
Nazi nhìn Soviet từ giường, khoanh tay, giọng lạnh:
"Có bị lộ không?"
"Chưa. Tao khai tên khác. Hồ sơ giả."
"...Mày xạo quen miệng thật."
Soviet không cãi, chỉ cởi áo ra và đi rửa mặt. Nước nhỏ giọt từng dòng từ vòi hư, tiếng vang đều đều trong căn trọ như gõ vào lòng cả hai.
Và rồi, trong khoảnh khắc đó... Soviet lên tiếng:
"Nếu mày còn ở đây, thì tao sẽ không rời đi."
Nazi nhìn hắn, mắt mở to.
"Mày... vừa nói gì?"
Soviet không nhìn lại, nhưng tay lại vươn ra, chìa ra giữa khoảng không giữa hai người.
"Mình chẳng thuộc về thế giới này, nhưng nếu còn mày... thì tao không cô đơn."
Tối hôm đó, họ ăn mì với trứng luộc.
Một cái đũa bị gãy đầu, phải dùng băng keo quấn lại.
Nazi ăn chậm, không than nhưng ánh mắt hắn tối lại. Không vì đói. Mà vì sĩ diện.
Hắn từng được gọi là Führer. Là biểu tượng. Là kẻ gieo nỗi kinh hoàng.
Giờ đây hắn ngồi dưới ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, ăn chung tô với người từng là kẻ thù không đội trời chung.
Và tệ nhất là — hắn chẳng thấy ghét Soviet như trước nữa.
Nửa đêm.
Nazi nằm im, mắt mở nhìn trần. Soviet đã ngủ, thở đều.
Một con thằn lằn bò ngang vách, không sợ người.
Nazi khẽ thì thầm, chỉ đủ mình hắn nghe:
"Mày còn thở... là đủ."
Cảm giác lạnh. Nhưng thật.
Lần đầu tiên, trong thế giới chẳng ai biết họ là ai, hai kẻ từng đối đầu năm xưa cảm thấy có thể bước tiếp... không phải để thống trị, không phải để tiêu diệt, mà để tồn tại bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro