Một Buổi Sáng Ngày Mới
Ting....Ting...Tinh...
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên khắp căn phòng ngủ, bên ngoài cửa sổ ánh bình minh vừa hé sáng chiếu ánh mắt của một con người cao lớn đang say nồng trên chiếc giường size King nằm gần kín cửa sổ phòng.
Nếu nhìn ở một góc độ nào đó mà lưới qua chỉ thấy mỗi duy nhất một người nằm trên giường, nhưng thật ra thì là có hai. Chỉ cần để ý kĩ rõ một cục trùm nhỏ dưới tấm chăn lông ở trong lòng con người cao lớn kia.
_ưm...grừ... - Bàn tay to lớn buông ra khỏi cơ thể nhỏ con dưới tấm chăn, vươn ra, cùng tiếng gầm gừ khó chịu của gã to lớn mau chóng dập tắt cái đồng hồ báo thức buổi sáng của hai.
Sau khi tắt xong cái đồng hồ báo thức, hắn lập tức xoay người lại rồi ôm lấy con người nhỏ con dưới tấm chăn ấm áp.
Tích...Tích...Tích...Tích
Đồng hồ được gắn trên tường, kim giây của đồng hồ từ từ trôi qua tiếng kêu "Tích" khi đi được một vòng xong, là lúc kim phút cũng di chuyển một chút để hiển thị giây phút hiện tại.
Bịch...Bịch...Bịch...
Từ bên ngoài căn phòng ngủ của hai người có thân ảnh nhỏ, đang lao tới với một vận tốc cực kỳ nhanh về phía chiếc cửa gỗ nâu phòng.
Khi tới gần, lập tức vung chân một phát.
"RẦM ! "
_*Pai! *Mãe ! DẬY ĐI ! HÔM NAY LÀ CHỦ NHẬT ĐÓ !
( *Pai *Mãe ( Tiếng Bồ Nha ) : Cha ! Mẹ ! )
Một thân ảnh nhỏ lao lên chiếc giường ngủ lớn của cha mẹ mình, giọng nói non nớt be bé của đứa nhỏ không ngừng la hét khắp căn phòng ngủ của cha mẹ nó.
Thậm chí đứa nhỏ không ngừng liên tục nhảy lên liên tiếp tấm nện giường, để yêu cầu cả hai người phải thức dậy.
_Ư...Gru... Con à....- Bây giờ gã cao lớn nằm trên giường khàn giọng đầy mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu đang nhằm phải mở ra nhìn đứa nhỏ đang nhảy loi nhoi trên giường của cả hai người.
_Ư hưm...? - Giờ người nhỏ con nằm dưới tấm chăn cũng bắt đầu chuyển động, nặng người ngượng dậy.
_ PAI ! MÃE DẬY ĐI ! ĐỪNG NGỦ NỮA ! - Đứa nhỏ lập tức cao giọng, mặt nhăn nhó lập tức nhằm lấy chăn của cha mẹ mình kéo lên mới để lộ hai thân ảnh đang ôm nhau trên giường.
Người nam nhân cao to lớn kia, sở hữu cho mình một thể hình cơ bắp cuộn cuồn, 6 múi đặc trưng của những dân đô vật hay tập gym, mái tóc vàng óng kèm theo khuôn mặt có chút ngoại lai của người Mỹ Latinh. Kèm theo đôi mắt vàng kim sắc sảo góp phần tạo nên phong thái oai phong của hắn.
Ngoại hình bán khỏa thân mặc đúng một chiếc quần ngủ dài, có cho mình một hình xăm Brazil ở phía bên phải ngực kéo dài đến tận cổ và 3 vết thương giống như bị súng bắn ở bên trái.
_ Grraa...được rồi, được rồi, Pai tỉnh dậy được rồi chưa ? Thằng nhóc này...- Gã to lớn một tay dụi mắt, một mắt nhắm một mắt mở nhìn đứa con nháo động của mình, rồi mắt lịa sang thời gian hiển thị trên đồng hồ báo thức. - ưm....mới có 6:10 thôi mà con ? Sao phải dậy sớm vậy ?
_ Buuuu ! Bộ Pai quên mất hôm nay, Pai hứa sẽ đưa con đi chơi vào cuối tuần hả ? - Đứa nhỏ phồng má, bĩu môi trước câu hỏi của cha nó.
_ Ưm....Có hả ? - Hắn gãi tóc, thử kiểm tra lại bộ não và lục soát lại trong đầu xem có nhớ hứa như vậy với con hả ?
Trong lúc hai cha con nói chuyện với nhau, thì người nhỏ con trong chăn cuối cùng cũng tỉnh dậy. Khi nghe tiếng nói qua lại giữa chồng với con, cộng thêm cộng thêm bị ánh nắng nhấp nháy lướt qua khóe mắt của cậu, như thể muốn mí mắt cậu phải mở ra vậy.
_ Không chịu đâu ! Pai đã hứu không được nuốt lời đâu ! - Đứa nhỏ nghe việc cha nó đang tính thất hứu với nó, lập tức nằm lăn dưới giường muốn khóc lóc ăn vạ liền.
_ Thì từ từ để Pai nhớ cái đã ! - Tất nhiên cha nó cũng không phải dạng vừa, bị trò diễn xuất cỏ con của đứa con mình làm cho luống cuống mà chiều theo ý nó đâu.
_ Nhưng Pai đã hứu ! Pai phải có trách nhiệm thực hiện nó ! - Đứa nhỏ oai oái, nằm ăn vạ dưới giường.
_ Thằng nhóc này ! Mày học đâu ra... - Ngay khi người cha nó sắp mất kiên nhẫn, mặt nổi gân lên trán. Chuẩn bị ra tay dạy dỗ lại đứa con thì...đã có một giọng nói vang lên cắt ngang cuộc chiến giữa chừng của hai cha con.
_ South, Tricera ! Nếu hai cha con mấy người còn ồn ào vào buổi sáng sớm thế này nữa ? Có tin tôi tống hai người ra khỏi nhà không ?
Lúc này con người nhỏ con cuối cùng mở mắt tỉnh dậy, mà ngồi chống cằm nhìn đôi cha con đang cãi cọ với nhau trước mắt. Thật sự mới sáng sớm mà phải nghe tiếng cãi cọ nói qua nói lại giữa hai người này, thật sự khiến cậu không kịp định thần đã thấy nhức cái đầu rồi đấy.
Tricera chỉ bĩu môi, ngoi đầu lên mách lẻo với người nhỏ con - Nhưng Mãe, Pai đã hứa với con, cuối tuần chủ nhật dẫn con đi chơi rồi - tay chỉ về phía South - Nhưng Pai tính nuốt lời ạ !
Ê này, này thằng nhóc con này tính đổ oan cho cha nó hay gì ?
Với cả South đâu có nhớ mình hứa với đứa con cuối tuần dẫn đi chơi đâu nhỉ ? Mà sao nhóc con này nói như đúng rồi vậy ?
Thề là vừa nãy vừa bị thằng ôn con này làm cho một trận đau đầu chỉ vì nó đòi được dẫn đi chơi, đến mức hắn suýt phải ra tay xách cổ nó ném ra ngoài phòng, để hai vợ chồng tiếp tục giấc ngủ rồi đó.
...Haiz, được rồi Mãe hiểu rồi - người nhỏ con chỉ biết đỡ trán thở dài một cách mệt mỏi - con ra ngoài vệ sinh cá nhân trước đi, để Mãe kêu Pai con chuẩn bị đồ dẫn con đi chơi cho.
South giật khóe mắt khi nghe như vậy, miệng mở muốn nói điều gì đó - nè Takemichi em khô....
Câm ... - Cặp mặt xanh tựa như đại dương sâu thẩm đầy tăm tối dưới mái tóc đen, trừng mắt nhìn South một cái đầy cảnh cáo, giống như loài sinh vật sát thủ săn mồi muốn nuốt chửng lấy con mồi vậy.
South có chút giật mình trước cặp mắt xanh ấy của vợ mình, chỉ có thể thở dài bất lực chấp nhận hi sinh một buổi sáng giấc ngủ ngon của mình với vợ, để chấp nhận dẫn thằng ôn con hay còn biết đến con trai của mình đi chơi thôi.
Yay ! Vậy mới được chứ ! - Tricera vui vẻ khi nghe được đi chơi, là biểu cảm muốn khóc lúc nãy đã thay đổi sang 180°.
Được rồi, ông tướng - cậu cười mỉm nhẹ, rời xuống giường, mặc độc nhất một chiếc áo ngủ dài che thân dưới nhìn là cùng một bộ với cái quần chồng mình đang mặc rồi, bế Tricera lên - đi vệ sinh cá nhân nào ~
Tricera vui vẻ nằm trong lòng mẹ - Vâng ! Thưa Mãe !
Ôi trời à, giấc ngủ của tôi - South ngáp ngắn ngáp dài một cái, sau đó dù lưu luyến rời phải giường cùng vợ con vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Trong phòng tắm cả một gia đình gồm ba người vệ sinh cá nhân với nhau, Tricera vì hào hứng vì được đi chơi mà không ngừng kích động nghịch ngợm với đống đồ vệ sinh cá nhân của mình. Làm nước văng tung tóe khiến South phải giữa thằng nhóc lại, để bớt nghịch đồ lại.
South ngao ngán giữa Tricera lại trong tay - thằng nhóc này, đừng có mà nghịch nữa ! Lo mà vệ sinh cá nhân bản thân mình cho xong đi.
Tricera đang ngậm cái cây đánh răng trong miệng, cùng mấy cái bọt miệng chảy nước tứ tung trong bồn rửa mặt.
Còn Takemichi thì đã vệ sinh cá nhân xong trước đã thay đồ, xuống nhà đi làm bữa sáng trước rồi. Cậu nấu bữa sáng theo phong cách phương tây, Takemichi làm một bát ngũ cốc yến mạch ăn kèm một ít trái cây với một ly sữa bò dành cho Tricera, một phần chồng bánh kếp bơ sữa mềm mịn kết hợp siro phong cùng dâu tây của cậu, cuối cùng là phần ăn dành cho chồng cậu gồm thịt xông khói, xúc xích, trứng chiên, một phần Sandwich nướng kèm theo cà phê nóng.
Takemichi xoa tay mình, quay đầu hét lớn thông báo - Bữa sáng đã xong rồi ! Hai cha con mau xuống ăn sáng đi !
Vừa dứt câu từ trên cầu thang, đã xuất hiện những tiếng bước ầm ầm đi xuống. Vừa vào trong phòng ăn, Tricera mau chóng leo lên ghế ngồi cùng với South ở phía sau uể oải cũng ngồi vào ghế.
Takemichi để ý sắc mặt uể oải của South, mà ghé lại gần hỏi nhẹ - bộ có chuyện gì sao ? Mà sao sắc mặt của anh trông mệt mỏi vậy ?
South tay nhìu hai bên mắt - không có gì đâu Michi, anh chỉ cảm thấy hơi bị mệt một chút trong người thôi haiz...
Cậu nghe xong điều đó, lập tức mau chóng đi làm một ly trà gừng chanh cho South, để giúp hắn giảm căng thẳng mệt mỏi trong người.
Đưa ly trà gừng chanh cho South - nè, anh uống một chút đi. Sẽ giúp cảm thấy đỡ trong người hơn đấy. - Takemichi nhẹ giọng, hôn nhẹ lên má South.
South cười mỉm, nhận lấy ly trà gừng chanh khàn giọng đáp - Muito obrigado, querido ~ - dụi mũi của mình vào mũi cậu.
( Muito obrigado, querido ( Tiếng Bồ Đào Nha ) : Cảm ơn em nhiều, em yêu )
Takemichi cười khúc khích, đáp lại - *Não Tem De Quê.
( Não Tem De Quê ( Tiếng Bồ Đào Nha ) : Không có chi )
Eww - Tricera chua mặt bĩu môi, nhìn vào cái màn thể hiện tình cảm màu hường của cha mẹ mình. Chỉ biết là có thể làm giả hành động lè lưỡi như nôn nửa ra thôi.
Cứ thế cả gia đình 3 người nhẹ nhành và vui vẻ cùng nhau thưởng thức bữa sáng với nhau để bắt đầu chuẩn bị một ngày mới cho hôm nay, và ngày mai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro