all night
Han Wangho không nhớ đã bao lâu rồi mình mới có buổi tối nhàn nhã như thế này. Trời đêm Seoul rực rỡ với các ánh đèn lấp lánh như những vì sao sáng, những cơn gió cuối đông mang theo chút rét buốt khiến cậu siết chặt chiếc áo khoác dày quanh người. Đôi chân dẫn cậu đến một quán bar nhỏ nằm ẩn mình trong một con ngõ vắng, nơi ánh đèn vàng cũ hắt ra từ cửa kính và tiếng nhạc jazz ngân lên nhẹ nhàng. Cậu chỉnh lại chiếc khăn trước khi bước vào trong, hơi lạnh bên ngoài lập tức nhường chỗ cho sự ấm áp. Mùi gỗ và hương rượu hòa quyện trong không khí, khiến cậu cảm thấy dễ chịu một cách lạ thường. Nhìn về góc ngồi quen thuộc, nơi đó là chiếc bàn vuông nhỏ với chiếc ghế bọc da, cái nơi mà hai người thường gặp nhau. Chỉ cần nhìn một lần thôi là đã nhận ra, hôm nay vẫn phải chờ đợi như mọi khi. Han Wangho không khỏi bật cười, nhẹ nhàng thở dài một hơi. " lại phải chờ đợi..." Cậu chọn chiếc bàn quen thuộc nơi góc khuất, gọi một ly Negroni. Đây là thói quen khó bỏ, giống như thói quen ngồi chờ một người... người mà lần nào cũng đến muộn.
Quán bar nhỏ đêm nay yên tĩnh hơn thường lệ, ánh đèn vàng dịu hắt xuống làm nổi bật những quầng tối trên sàn gỗ. Bản nhạc jazz nhẹ nhàng len lỏi, hòa quyện với tiếng cười thầm lặng ở góc xa. Cậu liếc nhìn đồng hồ, thời gian trôi chậm đến lạ, cậu ngồi tựa lưng vào ghế, đôi tay vân vê miệng ly cocktail đã loãng vị. Cửa kính rung nhẹ, rồi mở cửa. Bóng dáng quen thuộc bước vào, mang theo một chút gió lạnh. Kim Hyukkyu dừng lại ở ngưỡng cửa, ánh mắt anh lướt qua như thể đang tìm kiếm ai đó, nhưng thật ra chỉ mất vài giây để tìm thấy cậu. Anh đi về phía cậu, bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi như thể bản thân đến đúng giờ.
" xin lỗi anh đến muộn." anh ngồi xuống bên cạnh cậu, giọng anh không một chút hối lỗi.
" không sao, em quen rồi" Wangho khẽ nhún vai, môi cười nhẹ như chẳng hề trách móc. Nhưng trong lòng, cảm giác chờ đợi không chỉ là thói quen mà còn là một sự yếu đuối cậu chẳng muốn thừa nhận.
Kim Hyukkyu khẽ nghiêng người, ánh mắt dừng lại trên đôi tay đang siết chặt đáy ly " nhưng em vẫn luôn chờ mà phải không?" cậu không đáp, chỉ cúi đầu xuống nhìn ly nước, như thể đang tìm kiếm câu trả lời từ những viên dá đang tan dần.
Tiếng nhạc jazz lặng lẽ vang lên từ góc phòng. Anh dựa người ra sau, ánh mắt chăm chú quan sát cậu. Cả hai bắt đầu trò chuyện, chủ yếu là những câu hỏi vô thưởng vô phạt mà anh khơi gợi. Anh luôn biết cách khiến mọi thứ trở nên đơn giản hoặc ít nhất là như vậy đối với cậu.
" dạo này em vẫn bận rộn với lịch scrim nhỉ?" giọng điệu của anh lúc này có chút bông đùa " hay là đã có ai đó khiến em xao nhãng rồi?"
Han Wangho ngước lên nhìn anh, có chút bất ngờ " không ai cả, anh biết mà?"
Hyukkyu khẽ cười, ánh mắt trở nên khó đoán. " Anh biết. Nhưng đôi khi anh cũng tò mò. Em giỏi che giấu cảm xúc lắm, Wangho à." Anh ngừng một chút, rồi cúi xuống gần hơn, khoảng cách khiến cậu bất giác lùi lại, nhưng lưng đã chạm ghế. " Vậy em không thấy mối quan hệ của chúng ta kỳ lạ sao?"
" kỳ lạ?"
" ừ, kỳ lạ." anh lặp lại, ngón tay khẽ miết tay cậu " chúng ta gặp nhau, trò chyện, ăn tối, ôm nhau, nhưng lại không là gì của nhau. Em không tò mò sao?'
Han Wangho khẽ mím môi, ánh mắt cậu thoáng dao động " anh muốn nói gì?"
Kim Hyukkyu nghiêng người sát về phía cậu, khoảng cách bổng trở nên gần gũi đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả lên tai của mình " chỉ là ... anh nghĩ em thích anh. Nhưng anh lại không biết em muốn gì." ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt anh, tạo thành những đường nét rõ ràng hơn bao giờ hết, hơi thở lẫn chút cồn của anh khiến cậu có chút say, cậu lùi lại theo bản năng nhưng ghế không còn khoảng trống nò nữa. Kim Hyukkyu cười khẽ, giọng anh vang lên đầy nhẹ nhàng khác hẳn với dáng vẻ anh đang bày ra hiện tại " anh không làm gì em đâu, nhưng nếu em cứ giữ thái độ như này thì không tránh khỏi những việc anh nghĩ tới."
Tim cậu lỡ một nhịp, cố giữ bình tĩnh nhìn vào mắt anh " đó chỉ là suy nghĩ của anh thôi."
" phải không?" anh khẽ cười, bàn tay giữ lấy cậu khẽ siết, có chút đau, tay còn lại đưa lên, đầu ngón tay lướt nhẹ gò má cậu, rồi dừng lại nơi quai hàm, cậu khẽ rùng mình nhưng không né tránh. " vậy tại sao em vẫn ngồi đây với anh, mỗi khi anh gọi?"
Han Wangho cuối đầu, bàn tay muốn rút lại nhưng không được, cậu lúng túng không biết phải trả lời như thế nào, chẳng phải anh ấy vẫn luôn xoay cậu như xoay chong chóng sao.
Nhìn thấy Wangho như thế này, nét vui vẻ biểu hiện rõ trên khuôn mặt Kim Hyukkyu, không ép nữa, thả đôi tay cậu về với tự do rồi ngồi ngay ngắn trở lại. " anh đùa thôi, em đừng nghiêm túc quá." Nhưng Wangho biết anh không hề đùa, những lời nói như những mũi tên ghim vào lòng cậu, không thể phản bác, không thể né tránh.
Khi rời khỏi quán bar, kim Hyukkyu vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh như thường ngày. Anh bước chậm rãi, rồi dừng lại trước mặt Wangho, chỉnh lại chiếc khăn len trên cổ cậu. " đừng để lạnh." Một câu nói đơn giản, nhưng âm điệu ấm áp đến lạ. "về nhà anh."
Han Wangho không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu đầy mơ hồ nhưng đó là câu trả lời duy nhất mà cậu có thể đưa ra trong lúc này.
Kim Hyukkyu mở cửa căn hộ của mình, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dẫn cậu vào trong. Căn hộ của anh không giống như những nơi khác, không có sự xa hoa hay phô trương, mà chỉ có sự giản dị và một vẻ đẹp yên tĩnh đến lạ. Ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn bàn mềm mại chiếu xuống những bức tường màu xám nhạt, tạo nên một không gian khá dễ chịu. Han Wangho ngồi xuống chiếc sofa êm ái cạnh cửa sổ theo thói quen, dẫu sao đây vẫn là góc yêu thích của cậu mỗi lần ghé thăm, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Ánh đèn thành phố rực rỡ nhưng trong lòng cậu lúc này lại chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng, khó tả.
" em không sợ à?" anh bất ngờ lên tiếng, khi ngồi xuống đối diện. Bày ra hai ly rượu vừa rót xuống bàn. Đôi mắt anh vẫn nhìn cậu chăm chú.
Han Wangho nhìn thẳng vào anh, câu hỏi này khiến cậu có chút bất ngờ. Cậu biết rõ bản thân mình không sợ hãi, mà còn có chút mong đợi, như thể đã bị cuốn vào vòng xoáy của anh từ lâu rồi. " em không sợ."
Anh nở một nụ cười, mà cậu không thể lý giải nổi. Nó vừa dịu dàng nhưng lại có chút tự tin, như thể mọi cảm xúc của cậu đều được anh kiểm soát.
" vậy tại sao không thử một lần đi."
Cậu không thể quay đi được nữa, không thể né tránh ánh mắt chăm chú từ anh. Không biết từ lúc nào, cậu đã bị cuốn vào, không lối thoát, không thể làm gì ngoài việc để mặc cho bản thân mình bị cuốn trôi đi.
Bàn tay anh chạm nhẹ vào gò má cậu, khiến cậu cảm nhận rõ hơi ấm và không thể không cảm thấy tim mình đập loạn khi anh cuối xuống, khoảng cách giữa hai người giờ đây chỉ là một làn sóng mỏng manh.
" anh hôn em được không?" anh thì thầm hỏi cậu, nhưng lại không để cậu có cơ hội trả lời, hạ môi xuống nhẹ nhàng. Chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi nhưng đủ khiến trái tim cậu đập loạn. Kim Hyukkyu không vội vàng, anh giữ lấy nụ hôn ấy một lúc, như thể muốn câu biết rằng điều gì đang diễn ra.
Giữa nụ hôn ấy, Han Wangho cảm thấy như tất cả phiền muộn, lo lắng trước đây đều biến mất. Cậu không còn là người ngoài cuộc trong mối quan hệ này nữa, anh kéo cậu vào, khiến cho cậu không thể rút lui.
Kim Hyukkyu dừng lại nhìn phản ứng của người bên dưới mình một chút, đôi mắt anh thoáng lên tia thỏa mãn " em không cần suy nghĩ quá nhiều đâu, tất cả những gì em muốn, anh đều biết."
Han Wangho cúi đầu không nói gì nhưng bàn tay cậu dần lướt lên đùi anh, gần như vô thức. Cảm giác ấy khiến cậu giật mình như một dòng điện chạy ngang qua cơ thể " anh..." cậu ngập ngừng, không biết nói gì thêm.
Nhìn sáng vẻ bị bắt nạt này anh không thể chờ đợi lâu, liền kéo cậu vào một nụ hôn khác, lần này mạnh mẽ hơn khiến cậu không thể kháng cự, cơ thể mềm nhũn trong lòng anh.
Kim Hyukkyu vòng tay qua lưng cậu, bế lên đi về phía căn phòng của mình. " tất cả những gì bây giờ em cần làm là cảm nhận, hãy để anh dẫn dắt em."
Ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài cửa sổ phản chiếu lên cơ thể trần trụi của họ, tạo nên những vệt sáng mờ ảo, hư ảo. Han Wangho thở hổn hển, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào Kim Hyukkyu. Anh ấy đang ở trên cậu, hơi thở nóng hổi kề cận. Kim Hyukkyu cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ vào môi cậu, một nụ hôn sâu, khiến toàn bộ cơ thể cậu như bùng nổ.
Cậu đáp trả nồng nhiệt, bàn tay luồn vào mái tóc đen bóng của anh, kéo anh lại gần hơn. Cậu cảm nhận được cơ thể anh cứng lại, rồi lại mềm ra, hòa quyện vào cơ thể cậu.
Ánh mắt họ giao nhau, đầy dục vọng và khát khao. Kim Hyukkyu từ từ cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng của mình. Anh tiến đến gần hơn, bàn tay rắn chắc lướt qua cơ thể cậu, khiến cậu không thể kìm nén được những tiếng rên rỉ. Kim Hyukkyu cúi xuống, hôn lên cổ cậu. Nụ hôn nhẹ nhàng trượt xuống xương quai xanh, rồi dừng lại ở điểm nhạy cảm nhất khiến cậu rùng mình, cơ thể trở nên căng cứng. Anh khẽ cắn vào tai cậu, khiến cậu rên rỉ.
" anh muốn em." Kim Hyukkyu thì thầm vào tai cậu.
Cậu gật đầu, đôi tay siết chặt lấy tấm lưng trần của anh.
Han Wangho rên rỉ khi Kim Hyukkyu tìm thấy điểm nhạy cảm của mình. Cậu cong người, móng tay bấu chặt vào tấm lưng trần của anh. Kim Hyukkyu cắn mạnh vào môi dưới của cậu, nếm vị mặn của nước mắt và hơi thở gấp gáp. Mỗi cú thúc đều như một nhát dao cứa vào sâu trong tâm hồn cậu, mang đến một cảm giác vừa đau đớn vừa sung sướng đến tột cùng. Hóa ra làm tình vừa sướng vừa đáng sợ đến thế.
" anh...anh..." Giọng nói của Han Wangho nghẹn lại, khó khăn thốt lên từng chữ.
Kim Hyukkyu ghé sát tai cậu, thì thầm: " gọi tên anh."
" Hyukkyu...Hyukkyu..." Han Wangho rên rỉ, tên anh lặp đi lặp lại trên môi cậu.
Cậu cảm thấy bản thân đang tan chảy trong vòng tay anh. Mọi giác quan đều tập trung vào khoảnh khắc này, vào hơi thở gấp gáp, vào những cái chạm nóng bỏng, vào âm thanh rên rỉ của chính mình.
Khi cơn mưa dần lắng xuống, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lất phất trên cửa sổ, họ vẫn còn ôm chặt lấy nhau. Han Wangho tựa đầu vào ngực anh, nghe nhịp tim anh đập đều đặn.
" em yêu anh" Wangho thì thầm, giọng nói yếu ớt thốt lên rồi rơi vào giấc ngủ.
Kim Hyukkyu khẽ vuốt ve mái tóc của cậu, đặt lên đó một nụ hôn.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro