soulmate những tâm hồn đồng điệu p1
"Nếu như đó là giấc mơ em mong mình sẽ không tỉnh lại"....Ga eul thầm nghĩ.Nhưng sao mình lại nghĩ gì thế này..?không thể nào....?không cuộc hẹn hò hôm nay chỉ để giúp Jan DI thôi mà....Đây chỉ là giả vờ,không phải sự thật...đúng vậy.....chỉ là giả vờ thôi Ga eul à.Cô tự nhủ và trấn an mình khỏi những suy nghĩ sai lầm đang tua đi tua lại trong đầu mình......
Ngồi trên xe.bất chợt Ji yeong nhớ đến nụ cười của Ga eul....Cô ấy cười thật đáng yêu....Nếu đây không phải là cuộc hẹn giả vờ thì sao nhỉ??.....nụ cười lại hiện trên môi Ji yeong quả thật sau ngần ấy năm,anh mới có cảm giác như bây giờ....cái gì đó ngập ngừng và ngọt ngào đến thế...!Nhưng tự nhủ với mình họ chỉ giả vờ thôi..!chỉ là bạn của nhau thôi.....Ji yoeng à.!mày điên rồi sao lại nghĩ vẫn vơ như thế.! Không được hiểu chưa....không thể...Với Ga eul thì càng không thể...! Khẽ nhắm mắt,Ji yeong buông tiếng thở dài.
-Thầm cám ơn Ji Hoo.Anh luôn có mặt khi cô cần 1 ai đó ôm lấy và vỗ về....và cũng tự nói rằng ngày mai sẽ khác,mọi thứ sẽ trở về đúng vị trí của nó...Cô là cỏ dại cơ mà....Sẽ không bao giờ ngã quỵ được
Đêm nay sẽ nhiều lắm những con người không thể chợp mắt........
-Lại một ngày mới....!đầy nắng và đầy những hi vọng.Tiếng chuông điện thoại reng bài hát quen thuộc mà có lần Ji yeong thổi cho Ga eul nghe...!Vẫn quen thuộc và vẫn mơ hồ làm sao
"ya,có biết mấy giờ không mà chưa đi làm?"....Tiếng Jan Di la hét bên kia điện thoại khiến Ga eul sực nhớ, chắc do hôm qua mãi dàn xếp suy nghĩ đến gần sáng cô mới chợp mắt được
"á.tớ ngủ quên.tớ xin lỗi.tớ sẽ đến ngay"......Ga eul lật đật bật dậy chạy vào tolet,mọi thứ vẫn diễn ra nhưng hằng ngày.Như chưa từng có cuộc hẹn nào,như chưa từng có những nụ cười trao nhau nào .
-9g30..dù cố hết sức chạy tới tiệm thì cô vẫn trễ cả tiếng đồng hồ...Vẫn là giọng điệu ca cẩm và than thở
"tôi thật không biết ai là chủ.tôi có cảm giác hình như tôi là người làm chứ không phải 2 cô....hết nghỉ vô cớ rồi đi làm muộn..".....Ông chủ Lee lại càu nhàu
"thôi mà ông chủ...không phải ga eul đã tới rồi sao!".....Jan Di nói
"tôi xin lỗi vì đã đến trễ...." Ga eul đi thẳng vào trong lau dọn!
-Nhận ra điều khác lạ của bạn nhưng Jan Di lại không dám hỏi.Cả ngày hôm đó Ga eul thấy không khỏe,người cô xây xẩm,chóng mặt,và nóng....Dường như đêm qua ở khu rượt băng cộng với việc đi lang thang trước khi về nhà đã khiến cô bị cảm.!
"Xin chào quý khách....ơ...Ji Hoo sunbae".việc F3 tới đây không còn là chuyện lạ lẫm với mọi người ở đây nữa nhưng vẫn khiến Jan Di ngạc nhiên.
"Anh đến đây có việc gì vậy Sunbae?" Jan Di hỏi
"Tụi anh đến đây vì chuyện hôm qua".woo bin nói: "Em không sao chứ?"còn Ga eul đâu?".....
"Ga eul cậu ấy ở trong bếp để làm cháo thay cho ông chủ vừa ra ngoài.Nhưng anh tìm Ga eul có việc gì nữa vậy?"......Jan Di thắc mắc tại sao dạo này ngoại trừ Ji Yeong sunbae ra thì Woo bin sunbae cũng quan tâm tới Ga eul vậy?? không lẽ...à không đâu.Ga eul đâu phải loại con gái mà woo bin sunbae thích.
Từ khi bước vào tiệm Ji yeong vẫn không nói tiếng nào chỉ lẳng lặng dõi tìm Ga eul.Có chút thất vọng khi anh không nhìn thấy cô.Nhưng woo bin đã nhanh hỏi thay anh rồi.!
-Họ ngồi xuống nói chuyện với nhau.về việc xảy ra ngày hôm qua và hi vọng Jan Di sẽ chuẩn bị tinh thần cho những chuyện sắp tới.Bỗng nhiên có tiếng vỡ chén..Ji yeong nhanh chân chạy vào bếp.Vì thật ra nãy giờ tâm trí anh vẫn đang nằm trong đó rồi.
"Ga eul,em có sao không?...Ga eul...Ga eul"...Ji yeong lo lắng đến hoảng lên.
Mọi người đưa Ga eul vào viện.Nhìn Ga eul với đôi môi trắng bệt gương mặt tái đi.Ji yeong như phát điên. Cứ đi qua đi lại ngó vào sau bức màn nơi các bác sĩ vừa đi vào!.....
5 phút.....15 phút...30 phút sau.
"Ai là người nhà của cô Chu Ga eul".Bác sĩ lên tiếng hỏi
"dạ đây thưa bác sĩ.Chúng tôi là bạn của cô ấy.Cô ấy có làm sao không?có nguy hiểm lắm không?" Jan Di nói trong lúc nước mắt tuôn trào vì sợ.
"Cũng không nghiêm trọng nhưng có điều cô ấy bị cảm lại không uống thuốc và ở ngoài lạnh khác lâu nên có triệu chứng nặng hơn thôi,mọi người đừng quá lo lắng chỉ cần uống thuốc điều đặn và ăn uống đầy đủ là sẽ khỏi nhanh thôi"...
Gương mặt Ji Yeong giờ mới trở lại bình thường thay vào gương mặt nhíu mài và lo lắng lúc nãy.Tiếng chuông điện thoại vang lên.Là điện thoại của Ga eul
" bố mẹ xin lỗi Ga eul à.Bố mẹ phải rời khỏi thành phố vì công ty của ba con mắc nợ và những chủ nợ sẽ đến lấy nhà, con hãy đến nhà Jan Di 1 thời gian nhé,bố mẹ hứa sẽ kiếm tiền và quay về đón con.Bố mẹ yêu con,Ga eul bé bỏng"...Jan Di dường như càng lo lắng hơn.khi Ga eul tỉnh dậy trở về nhà cô ấy sẽ làm sao?chắc sẽ khóc và không chịu uống thuốc đây.!
"Ga eul sẽ ở nhà anh.Nhà em quá chật cho 5 người Jan Di à.Và không ai chăm sóc cho Ga eul cả nên cứ để cô ấy ở nhà anh trong 1 thời gian cũng không sao.Vậy đi"....Ji Yeong nói 1 cách dứt khoát rồi quay đi làm thủ tục xuất viện cho Ga eul bỏ lại 6 con mắt ngơ ngác và khó hiểu của 3 người còn lại...
"ơ....đầu của tôi"....Ga eul ôm lấy đầu.Cô cảm thấy rất đau đầu và mọi thứ vẫn còn quay cuồng khi cô vừa mở mắt.Một căn phòng to thật to,gương mặt của Ji yeong,rồi những chiếc gối to và tấm chăn ấm áp...Mọi thứ mờ ảo và quay cuồng khiến Ga eul nghĩ là mình đang mơ.
"em không sao chứ? Anh đây, Ji yeong đây.".Em uống sữa nhé.để anh sai người mang vào.Anh nhẹ nhàng lấy khăn trên trán Ga eul ra.
" sao anh lại ở đây?Đây là đâu?...Em làm sao thế này?" Ga eul nói trong sự mệt mõi và ngập ngừng
" đây là nhà anh.Em ngất xỉu trong tiệm,và bọn anh đưa em vào viện.Em chỉ bị cảm thôi em đừng lo...Em uống sữa nhé ,rồi anh sẽ nói với em một chuyện.em hứa là sẽ bình tĩnh thì anh mới nói"..Ji yeong nói trong nổi lo lắng và gương mặt anh vẫn dịu dàng nhìn Ga eul quan sát và lo lắng từng cử động của cô
"em không muốn uống sữa.Anh cứ nói đi em hứa sẽ bình tĩnh mà".
" bố mẹ em đã rời khỏi thành phố,và nhà em thì đã bị chủ nợ lấy.Tạm thời em sẽ ở đây với anh."...Ji yeong đưa điện thoại cho Ga eul.
Anh trở nên lo lắng khi thấy cô bật khóc.Từng giọt nước mắt lăn trên gương mặt Ga eul khiến tim anh thắt lại..Anh sẽ làm bất cứ điều gì để gương mặt ấy chỉ có những nụ cười....Ôm Ga eul vào lòng anh vỗ về
" sẽ không sao đâu.Có anh đây".......Ga eul thiếp đi.đôi mắt cô đầy nước mắt, đôi tay cô vẫn nắm chặt tay Ji yeong.cô sợ rằng 1 lần nữa khi mở mắt dậy cô sẽ mất cả anh.......
***
Bây giờ chắc em đã ngủ, trong giấc mơ em có cười không nhỉ?
"Nếu có thể anh sẽ đánh đổi mọi thứ để được nhìn em bình yên ngủ thế này..."
Khẽ cựa mình Ga Eul mơ hồ mọi thứ .Cô sắp xếp chúng trong suy nghĩ mình -"mình ngất xỉu,mình tỉnh dậy,bố mẹ bỏ đi và mình ở đây bên cạnh Ji Yeong".Dường như mọi thứ cứ như 1 giấc mơ mà cô dường như chẳng biết mình tỉnh hay vẫn còn mơ.Đôi tay này,người con trai này.Chính anh Ji Yeong.........
Tiếng gõ cửa phòng -"thưa cậu chủ,thức ăn đã chuẩn bị xong"
"Em tỉnh rồi à? Em cảm thấy thế nào Ga Eul? Đã hết đau đầu chưa?"-Ji Yeong lo lắng sờ lên trán Ga Eul.
"Em đỡ rồi,cám ơn anh Ji Yeong sunbae"-Ga Eul nhìn anh một cách cảm động
"Anh có dặn người nấu cháo bào ngư.Nó tốt cho em,để anh lấy cho em nhé"- Ji Yeong bước tới bàn để thức ăn và lấy chúng đến cho Ga Eul
Nhìn anh dịu dàng thổi nguội từng muỗng cháo Ga Eul chợt nghĩ - " Có phải với bất cứ người đàn bà nào anh cũng như thế không?"
"Này há miệng ra nào" - Ji Yeong nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng.
"Sunbae,em có thể tự ăn mà.?anh không cần phải như thế!" - Gương mặt vốn đã đỏ vì sốt nay nó còn đỏ hơn do thẹn thùng cử chỉ dịu dàng của Ji Yeong.....
"Em đang bệnh và há miệng nha nhanh nào"- Ji Yeong nghiêm mặt và cứ làm điều mình muốn
Tiếng gõ cửa phòng - "thưa cậu có cậu Woo bin,cậu Ji Hoo và cô Jan Di tới ạ"
"Uh vào đi"-Ji Yeong miệng nói nhưng tay vẫn cầm muỗng cháo để đút cho Ga Eul
Vừa nghe được câu "vào đi" Jan Di đã ập vào phòng,chạy đến bên giường Ga Eul-"cậu không sao chứ?cậu đỡ chưa?còn thấy chổ nào không ổn không?Cậu ăn gì chưa?cậu uống thuốc chưa?"
"Này Jan Di! Em phải để Ga Eul nghe kịp những lời em nói chứ.Em nói như thế sao cô ấy trả lời kịp?"- Ji Hoo cười và nói
"em xin lỗi,tại em lo quá"-Jan Di nhìn quanh và nhận ra đây là phòng của Ji Yeong.Cô thắc mắc tại sao không phải phòng khách mà là phòng của Ji Yeong
Mọi người ngồi nói chuyện cười đùa quanh Ga Eul để cô vui hơn và tạm quên việc bố mẹ mình và cả căn bệnh cảm.Ga Eul thầm cám ơn ông trời đã ban cho cô những người bạn thế này.
" Tớ có việc phải đi ra ngoài.Các cậu cứ ở chơi với Ga Eul nhé"- Ji Yeong đứng dậy và xoa đầu Ga Eul -" em ở nhà nhé,anh sẽ về ngay".
Jan Di bất ngờ và cả F2 còn lại cũng thế.Lần đầu tiên họ thấy Ji Yeong nhìn 1 cô gái dịu dàng đến thế!.Đối với Ga Eul mọi thứ cứ như vẫn còn mơ,cô không hiểu tại sao mình lại chấp nhận những cử chỉ thân mật,những nụ cười dịu dàng của Ji Yeong thế này.Chỉ biết rằng mới ngày hôm qua cô còn tự nhủ với mình....."Họ chỉ là bạn thôi mà."
"Tụi mình ra vườn đi,vườn của nhà Ji Yeong là nhất hàn quốc đấy"-Woo Bin cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
-Lối mòn từ phòng Ji Yeong dẫn tới 1 khu vườn mà hình như là 1 thiên đường dưới mặt đất thì đúng hơn.Hai bên rìa lối mòn là những đóa hồng trắng,chúng dẫn ta tới 1 bờ hồ với những con thiên nga đang bay đáp xuống.Ánh chiều hoàng hôn làm cho nơi này càng giống 1 thiên đường hơn.......
Tiếng chuông điện thoại reng
"ya có biết mấy giờ không hả con bé kia?Còn không mau tới đây thì ngày mai khỏi tới nữa...." -Tiếng ông của Ji Hoo vang to lên khiến Jan Di hốt hoảng
"Chết tớ quên,tớ phải tới phòng mạch để giúp việc ngay.Xin lỗi cậu Ga Eul à.Tớ hứa mai tớ sẽ đến và chúng ta sẽ nói chuyện với nhau nhiều hơn"- Jan Di nhìn bạn với đôi mắt tha thiết và chờ Ga Eul đồng ý dù cô biết chắc chắn Ga Eul sẽ để cô đi.
" uh cậu cứ đi đi không sao đâu Jan Di à"- Ga Eul khẽ cười
"Để anh đưa em đi"- Ji Hoo nói
"ơ...Em cám ơn anh Sunbae".-Jan Di nhìn Ji Hoo
Chỉ còn có Woo Bin và Ga Eul ở lại.Họ ngồi trên 1 cái xích đu đặt sẵn tự bao giờ ở đó và nhìn ra hồ.Woo Bin cảm nhận được những nụ cười lúc nãy dường như chúng vẫn chất chứa bao lo toan của Ga Eul.
"Em có lạnh không?Hay chúng ta trở vào trong em nhé"- Woo Bin nhìn Ga Eul lo lắng.
"Em không sao,em thích ngồi ở đây 1 lát sunbae à.Cả ngày hôm qua em toàn nằm trên giường thôi.Và điều đó khiến em càng mệt."-Ga Eul vẫn nhìn ra hồ nơi mấy con thiên nga đang đùa với nhau
"Những con thiên nga thích thật chúng đi đâu cũng có bầy.Như một gia đình vậy đó.Không như em.Em có cảm giác em bị bỏ rơi anh à.Bố và mẹ không còn thương em nữa"- Ga Eul nói trong nước mắt,dường như nó được kìm nén tự lúc nào
"Ngốc à! Bố mẹ em rất thương em dù anh chưa từng gặp họ nhưng với cô gái đáng yêu như em thì không 1 ai có thể bỏ rơi hay không thương em cả"- Woo Bin khéo Ga Eul vào lòng,vuốt tóc cô để cô bình tâm hơn
"Mọi người đâu rồi hả quản gia Kim?"- Ji Yeong nhìn quanh phòng mình chẳng thấy ai cả
"Dường như các cô cậu ra vườn dạo,Cô Jan Di và cậu Ji Hoo đã ra về chỉ còn cậu Woo Bin ở lại thôi ạ"- Quản gia Kim nói
Ji Yeong bỗng nhiên cảm thấy bực bội và đi thẳng ra vườn.Anh đứng khựng lại khi nhìn thấy Woo Bin đang ôm lấy Ga Eul .Chưa bao giờ anh cảm thấy khó chịu như lúc này anh quay trở vào trong với vẻ mặt thật sự làm người khác phải sợ - "Quản gia Kim,ông ra vườn gọi cô Ga Eul vào uống thuốc"
"Vâng thưa cậu chủ"-quản gia Kim tiến ra vườn và lần đầu tiên ông thấy việc cậu chủ mình nổi giận kể từ khi anh trai cậu ấy bỏ đi.
"Thưa cô Ga Eul,cậu chủ bảo cô vào uống thuốc"
"Vâng thưa bác,cháu sẽ vào ngay"- Ga Eul đứng dậy và quay vào trong.Woo Bin cũng đi theo vào
Ji Yeong nhìn hai người bước vào với gương mặt vô cùng khó chịu.Anh nói-"em vẫn còn cảm sao lại ra ngoài ấy.Còn Woo Bin đã gần 10 giờ sao cậu không về?hôm nay cậu không có hẹn à?"
"À tớ về ngay đó mà.Ga Eul em mau khỏi nhé"-Woo Bin nhìn Ga Eul cười.Nụ cười ấy chắc hẳn cô gái nào khác nhìn thấy phải ngất ngây tức thì
"Cám ơn anh Sunbae,anh về cẩn thận nhé"-Ga Eul nói
Nhìn hai người cười với nhau mà lòng Ji Yeong như lửa đốt.Chưa bao giờ anh cảm thấy khó chịu về nụ cười của Woo Bin như lúc này.
Đưa cho Ga Eul những túi đồ lỉnh khỉnh - " em mở ra xem coi có thích không"
"Ơ...cái gì vậy sunbae?"- Ga Eul ngạc nhiên mở từng hộp ra.Nào là váy,áo ngủ,rồi đủ thứ...
" Em không nhận những thứ này đâu Ji Yeong sunbae à.Chúng quá đắt và không việc gì em phải lấy những thứ này"- Ga Eul bỏ từng thứ vào túi và đưa chúng cho Ji Yeong
"Chúng chẳng là gì cả.Em cứ nhận đi.Làm sao em có thể mặc 1 bộ đồ suốt thời gian sắp tới?"- Ji Yeong nhìn Ga Eul 1 cách trìu mến và lấy chúng ra khỏi túi.Anh nói tiếp:" Đừng ngại,anh chỉ muốn giúp em vì em là bạn Jan Di mà Jan Di lại là người yêu của bạn anh thế thôi!"-"mình đang nói gì vậy trời?sao lại nói như thế? Ji Yeong mày làm sao thế?"
Ga Eul nhìn anh và nói " Em hiểu rồi.Anh giúp em vì em là bạn Jan Di và em sẽ nhận những thứ này.Sau này em sẽ trả lại tiền cho anh".
Ji Yeong nhìn Ga Eul mà không biết phải giải thích thế nào.Mọi suy nghĩ trong ấy rối tung và anh thốt ra chúng không giống như những gì anh nghĩ.-"uh tùy em vậy".Anh bước ra ngoài và đi về phía phòng làm gốm.Chỉ có làm gốm,chỉ có mùi đất mới khiến anh bình tâm lại suy nghĩ của mình.
Còn Ga Eul cô ngồi xuống giường buông tiếng thở dài và tự nhủ mình -"Ga Eul à,đừng ngộ nhận anh ấy chỉ xem mày là bạn thôi.Hiểu chưa.Anh ấy tốt với mày là do mày là bạn Jan Di và là bạn họ thôi"
Ngày mai mình sẽ đi tìm chổ ở khác, không phải ở đây vì nơi này không dành cho mình.Miên man với những suy nghĩ GaEul thiếp đi lúc nào không hay chắc một phần do tác động của những viên thuốc cảm cô vừa uống.
Cả đêm không ngủ được khiến JiYung cảm thấy hơi mệt nhưng anh vẫn phải ra ngoài vì buổi triển lãm sắp tới.Chúng cần anh kiểm tra từng khâu thật kĩ trước khi bắt đầu. Anh trở về phòng lấy sấp tài liệu trên bàn làm việc..Anh cố gắng bước đi nhẹ nhàng mà không gây tiếng động vì sợ đánh thức GaEul.
Cô vẫn còn ngủ,gương mặt thánh thiện,đôi mắt với hàng mi cong dài,đôi môi hồng đỏ....-"ơ mình đang làm gì thế này"- JiYung sực tỉnh.Anh không cho phép mình tiến tới gần hơn với GaEul,anh sợ mình không thể kiềm chế mà đặt lên môi cô 1 nụ hôn..
JiYung nhanh chân bước ra khỏi phòng và căn dặn tất cả người hầu phải giữ im lặng tránh đánh thức GaEul.
"Tại sao cậu chủ lại quan tâm cô ta vậy?"-Các cô người hầu to nhỏ với nhau.
-Chưa bao giờ GaEul ngủ ngon như thế.Cô mở mắt nhìn quanh và có cảm giác mình như 1 nàng công chúa đang sống trong lâu đài tráng lệ.Bên cạnh giường là hình JiYung cùng gia đình anh ấy.
Cô bước xuống giường và đi ra khỏi phòng-"trời.đây là nhà hay là khách sạn 5 sao thế?chẳng lẽ ai trong F4 đều có nhà như thế này ư.Không khéo sẽ lạc mất thôi"
"Thưa cô.Cô cần gì ạ?" tiếng quản gia Kim vang lên trước mặt GaEul khi cô đang loay hoay tìm đường.
"À cháu...cháu chỉ định đi 1 vòng.Nhưng thật khó để làm điều đó......"
"Thưa cô GaEul cậu chủ đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng ,mời cô theo tôi"- Quản gia Kim vừa nói vừa quay bước đi
GaEul lon ton đi theo như thể nếu không theo kịp cô chắc mình sẽ lạc lần thứ 2 và có thể nhiều lần nữa trong ngôi nhà thế này.Bữa ăn sáng được bày trên 1 cái bàn dài.Chưa bao giờ cô thấy bữa ăn sáng nào mà trịnh trọng thế này.Dường như tất cả các món ăn ngon ở Hàn quốc điều được dọn lên.
"Cháu ăn hết nổi rồi bác à"-GaEul nói với giọng điệu hổn hển-"nếu thêm 1 món nào nữa chắc cháu chỉ lăn thôi chứ không đi được nữa đâu"
"Thưa cô GaEul.cậu JiYung có dặn khi nào cô dậy phải ép cô ăn hết những món này để mau khỏe nếu không thì cậu JiYung sẽ đuổi hết chúng tôi" - quản lí Kim nói trong lo lắng và có 1 phần van nài
"Nhưng sao sáng giờ cháu không gặp anh JiYung vậy bác"-GaEul bây giờ mới sực nhớ sự vắng mặt trong buổi sáng hôm nay của JiYung
"Cậu chủ ra ngoài từ sớm để hoàn tất công việc cho buổi triển lãm"
"à..hình như cháu nghe tiếng điện thoại cháu reng.Cháu no lắm cháu sẽ nói với JiYung cháu đã ăn hết và bác cứ yên tâm"- GaEul vội chạy đi mà thật ra thì có nghe tiếng gì đâu cô chỉ muốn trốn khỏi buổi ăn sáng mà có thể khiến cô lăn chứ không thể đi nổi nữa.
Thật may khi cô tìm được về đúng phòng.Vội thay đồ nhìn đồng hồ đã hơn 10g.Hôm nay cô phải tới trường thôi đã nghĩ học hơn 3 ngày rồi.Thế nào thầy giám thị cũng phun ra lửa khi gặp cô cho coi.Sực nhớ mình chưa thay đồ cô mở cánh cửa tủ ra những bộ trang phục đắt tiền hôm qua đã được treo sẵn trong đó.Đầm hồng nhạt,Chiếc áo phi cổ điển nhúng...những chiếc đầm ngủ như công chúa.Thật may là JiYung không chọn những bộ đồ hở lưng như những lần trước,chúng khiến cô ngại ngùng với những ánh mắt nhìn chầm chầm vào cô.Nhưng làm sao có thể mặc những bộ đầm thế này đến tiệm cháo làm việc được."Trời ạ.chắc mọi người sẽ xỉu vì mình"
-Vơ vội túi xách cô chạy ra ngoài bỏ lại sau lưng tiếng gọi thất thanh của quản gia Kim-"Cô GaEul.cô đi đâu vậy để tôi kêu tài xế đưa cô đi.Cô GaEul....Cô GaEul....Cô....Ga....eul"
Phù.May thật cũng may mình chạy kịp không thì lại gây sửng sốt tại trường với chiếc xe đắt tiền đưa tới.Trước khi tới trường GaEul ghé vào shop gần đó,nơi chuyên bán những bộ đồ giá bình dân cho sinh viên học sinh như cô.Ở đây cô có thể thỏa thích thử và an tâm khi trả tiền.
À cái áo thun này...cái quần Jean này.cô thử và mua chúng mặc lun.GaEul tiếc trong lòng vì lần này không thể thử những cái khác gì đã chuẩn bị tới giờ tiết sau.Với chiếc áo thun đơn giản,quần Jean cộng thêm chiếc khăn choàng cô mang theo vẫn khiến GaEul đáng yêu và duyên dáng như thường.
-Chạy vội vào lớp.GaEul bắt đầu tiết thứ 3 trong bộn bề những suy nghĩ.Tí nữa cô sẽ đi tìm nhà.Và tìm thêm 1 công việc nữa để trang trải cuộc sống trong thời gian chờ bố mẹ trở về.Làm sao đây khi đây là lần đầu tiên cô xa bố mẹ và ở nơi khác ngoài nhà mình
Tiếng điện thoại vang lên kéo GaEul về thực tại.Cô luống cuống mở máy trước cái nhìn viên đạn của thầy giáo đang giảng bài.
" Anyongseoo..."
"Em đang ở đâu vậy?Quản lí Kim vừa báo cho anh biết?Em đang ở đâu anh sẽ cho người đến đó.Ở yên đó hiểu chưa?"-JiYung nói giọng nói bực tức và cụt ngũn
"Em đang ở trường.Khi hết tiết học em sẽ về trễ.Em có việc anh đừng lo"-GaEul cũng không vừa cô cúp máy ngay khi hết câu.-"ya anh ta là cái gì của mình cơ chứ?Sao cứ quản mình như trẻ con thế này.Thật là khó hiểu quá đi"
"Alo....alo...GaEul.......Chun GaEul"-JiYung la lên mặc dù điện thoại đã mất tín hiệu từ lâu.Lần đầu tiên có cô gái đối xử với mình như thế.Anh không tránh khỏi cảm giác shock và hụt hẫng nhưng chỉ 5 phút sau-"cô ấy có việc gì?hay là cô ấy đi cùng WooBin? 2 người đó hẹn với nhau à?"-JiYung miên man với những suy nghĩ đang chạy qua kia mà không để ý tới có người đang gọi anh
" Giám đốc...thưa giám đốc..giám đốc..."
"À..tôi nghe anh cứ nói tiếp đi"-JiYung trở lại với công việc của mình dù trong đầu hoàn toàn không thể nghe tiếp những gì các nhân viên đang nói
Phù.Cuối cùng cũng hết tiết.Sao ngày học hôm này dài thế nhỉ.? Cô dạo quanh các khu phố để tìm nhà cho thuê.Thật khó để thuê một ngôi nhà khi cô chỉ còn ngần ấy tiền chi tiêu.Cứ mở bóp ra xem đi xem lại số tiền mình có trong bóp rồi lẩm nhẩm GaEul không hề để ý có 1 tên lạ mặt đang đi theo cô nãy giờ.
"Anh WooBin à! Sao lâu rồi anh không gọi điện cho em?em cứ chờ anh suốt"-giọng cô gái nũng nịu,sà vào lòng WooBin vừa mân mê cổ áo anh vừa nói
"À.Dạo này anh không rãnh.Em cứ vào trong chơi đi.Hóa đơn cứ ghi tên anh.ok..."-WooBin nói nhanh để có thể đi ra xe vì anh còn có 1 cuộc hẹn với 1 cô gái khác.
Cô gái nhẩy lên vì nghe thế-"oh em cám ơn anh nhé.Anh đúng là người đàn ông tuyệt vời"
Đối diện bên kia con đường là GaEul đang thơ thẩn tìm con đường mà bạn cô đã vẽ cho cô để có thể tìm được khu phố chuyên cho thuê nhà.!Thật khó khi chúng ngoằn ngoèo và rắc rối như thế trong khi cô thì chẳng đi đâu ngoài trừ từ nhà đến trường và từ trường đến tiệm cháo.
Bước nhanh lên chiếc Izana mới cáu của mình.WooBin nhanh chân chạy khỏi chổ này vì càng lúc những cô gái này càng bám chặt lấy anh.Bỗng nhiên nghe thất thanh tiếng kêu từ bên kia đường
"Cướp.cướp...Có ai không giúp tôi với"-Đó là tiếng GaEul kêu thất thanh và đang giằng co giựt lại cái túi xách.Hắn theo cô nãy giờ và chỉ đợi cơ hội này thôi.
WooBin nhìn qua đường trông cô gái đó quen quen.Mái tóc và giọng nói đó.À GaEul ư?Mà sao cô ấy lại ở đây?Đáng lẽ bây giờ cô ấy chắc phải đang ở bên cạnh JiYung chứ.Cắt ngang dòng suy nghĩ Anh nhanh tay đóng ầm cửa xe.Chạy qua bên đường.
"ya'....Rầm"-Chỉ 1 cú đá WooBin đã khiến tên cướp nằm bệt xuống đường.Anh bẻ ngược tay hắn -" hôm nay số anh xui rồi.Sao lại canh ngay cô gái đáng yêu thế này mà giở trò hả?"-Vẫn cách nói quen thuộc của 1 playboy.Trong lúc đó cảnh sát cũng vừa tới.Anh kéo vội GaEul bỏ đi khuất sau con hẻm.
"Ta đi nhanh khỏi chổ này thôi.để tránh rắc rối với những thủ tục."
GaEul chẳng còn biết gì cô vẫn còn hoảng sợ khi gặp tên cướp và cả sự xuất hiện của WooBin ở đây mọi thứ xảy ra nhanh quá khiến cô chưa kịp hoàn hồn.WooBin nắm chặt tay GaEul kéo cô lẫn vào đám đông đi qua con hẻm và ra 1 khu phố khác.
"Em đói không?Tụi mình tìm cái gì đó ăn nhé"-WooBin nhìn GaEul
"Ơ...em...mà ta đi đâu đây WooBin sunbae?"- GaEul đã bình tĩnh và nhận ra sự việc đang xảy ra.
"Đi ăn.Anh biết chổ này thú vị lắm đây"
WooBin nắm tay GaEul lẫn vào đám đông phía trước đang nhộn nhịp ăn uống.Những kệ hàng 2 bên đường chỉ toàn đồ ăn.Chúng bóc khói nghi ngút.và hấp dẫn tới mức bụng GaEul kêu lên
"hi.Anh biết em đói bụng mà"-WooBin bật cười khi nghe tiếng kêu phát ra từ bụng GaEul
"em...em.."-GaEul đỏ mặt.Quả thật từ lúc tan học tới giờ cô vẫn chưa ăn gì
Hai đường đi hết quán bên này rồi chạy sang quán bên kia.Họ gần như ăn hết các món ở khu chợ đêm.
"ya'...anh ăn hết nổi rồi GaEul à"-WooBin vừa nuốt xong cây cá chiên nóng hổi
"Em cũng vậy sunbae à.Chà mà mấy món ở đây ngon quá.Em thật không ngờ anh lại có thể ăn ở đây và rành chúng như thế"
"Anh vẫn hay lẫn vào đám đông để sống như họ.Ngoại trừ F3 ra,bạn của anh cũng có những người bình thường họ đã dạy anh những điều này"
"oh.em thật bất ngờ vì điều này."-GaEul mở tròn đôi mắt khi nghe WooBin nói thế
"Còn em.Nói anh nghe sao lại có mặt ở đây?Đáng lẽ giờ này em phải ở bên cạnh JiYung chứ?"
"Em...Em muốn dọn đi.Em không thể làm phiền JiYung Sunbae mãi được.Cũng may là gặp anh nếu không tiền thuê nhà của em mất sạch rồi"-GaEul nhìn WooBin với ánh mắt cảm kích
GaEul đâu biết rằng JiYung giờ này đang ở nhà lo lắng khi cô vẫn chưa về.Anh đi qua đi lại trong phòng.Nhìn chầm chầm vào điện thoại rồi lại vứt nó qua 1 bên.
"JiYung à.Mày làm sao thế?từ bao giờ mày đã quan tâm quá đến GaEul thế này.Không phải mày đã nói chỉ là bạn của người ta thôi à.Cô ta có việc thì chưa về thôi.Sao mày lại phải cuống lên thế?"- JiYung tự trấn an mình.Anh không cho phép 1 playboy như mình lại phải như thế vì 1 cô gái.
Anh bật dậy lấy áo khoác và ra ngoài.Có lẽ anh nên đến quán Bar Paradise điều đó có thể khiến anh trở về cuộc sống bình thường của anh.Nhấc điện thoại anh bấm số
" JiHoo à!Cậu tới chổ cũ nhé"
-Chẳng để JiHoo trả lời.Anh đã cúp máy.Vẫn ở bàn Vip ngồi.Những cô gái thấy anh bước vào đều la hét không thì níu lấy anh.Vẫn là anh 1 JiYung Playboy.Anh chẳng cần phải làm gì các cô gái cũng sẵn sang chạy đến bên anh.
15 phút sau-"Này,Cậu không sao chứ?" JiHoo im lặng quan sát thái độ JiYung.Anh vẫn là người tinh tế và sâu sắc nhất trong F4 về việc theo dõi diễn biến những gì đang ngấm ngầm nảy nở
"Tớ không sao.Tớ ổn mà"-JiYung vừa nói vừa nở nụ cười như bình thường
"Thế thì tốt"-JiHoo không bao giờ rặn hỏi những điều người khác không muốn nói.
WooBin đưa GaEul trở về nhà JiYung-"Nếu em vẫn muốn thuê nhà ngày mai anh sẽ đưa em đi.Em không thể đi một mình và sẽ có thể xảy ra chuyện tương tự như hôm nay.em đồng ý chứ?"
"Nhưng em.....em không muốn phiền anh WooBin Sunbae"-GaEul nói trong sự ngập ngừng
"Không gì phiền cả.Nếu em đi một mình lỡ xảy ra chuyện thì bọn anh càng lo thêm thôi"- WooBin nói dứt khoát và mở cửa xe cho GaEul vào
Chiếc xe Izana kiểu thiết kế của nó khiến 2 người ngồi gần nhau hơn trong suốt quãng đường về.
JiYung trở về sau 2 tiếng ngồi ở quán Paradise.Càng ngồi anh càng cảm thấy khó chịu.Tiếng nhạc quay cuồng càng làm cho tâm trạng anh chẳng khá hơn tí nào.Thôi thì về nhà cho khỏe.Chắc hẳn giờ này GaEul đã về.Ý nghĩa đó khiến anh càng muốn nhanh chân về nhà
-Vừa lái xe tới cổng anh đã thấy GaEul đang bước xuống xe.Người đàn ông đưa cô về là ai?Chiếc xe trông rất quen.WooBin không lẽ những gì lúc chiều anh nghĩ là đúng?Họ hẹn hò với nhau.Bỗng nhiên trong lòng anh dấy lên 1 cảm giác đăng đắng khó chịu
***
Chạm phải JiYung ngay cửa khiến GaEul cảm thấy ngại ngần.Cô vẫn còn đang tìm cách nói với anh rằng cô sẽ dọn ra ngoài và không muốn phiền anh.Nhưng cô nhận ra hình như anh đang say
" Anh uống rượu à JiYung sunbae?"- GaEul nhìn chầm chầm vào anh nói
"Uh một chút"-JiYung cảm thấy thật khó để diễn tả cảm xúc bây giờ của anh
"Anh có sao không?Hay để em pha cho anh nước giải rượu?"-GaEul lật đật chạy vào trong nhưng JiYung đã nắm tay cô lại.-"Anh không sao GaEul à.Em thật ngốc.Anh về phòng đây"
"ơ.....anh....mà em.....JiYung sunbae...sunbae"-GaEul gọi với theo JiYung khi anh đã đi thẳng về phòng.
Sực nhớ.phòng này bây giờ là của GaEul mà, mấy hôm nay đa số anh ở phòng khách làm việc khiến anh quên mất việc phòng này đã thành của GaEul còn anh thì đổi sang phòng dành cho khách."Mình lẩm cẩm thật"- Anh quay trở lại cửa chuẩn bị đi ra thì đã thấy GaEul trước cửa.
"Anh xin lỗi,chắc anh say thật rồi.Em vào đi anh sẽ qua phòng khách"
"Không sao đâu Sunbae anh cứ ở đây đi.....Em ...Em ở phòng khách cũng được"-GaEul ngập ngừng nhìn JiYung
"Em có chuyện này muốn nói với anh......"-GaEul vẫn ngập ngừng cô phải vật lộn với những dòng suy nghĩ rồi sắp xếp chúng sao cho thật đúng với ý mình nhất.Cô sợ làm JiYung buồn.
"Em cứ nói đi anh sẽ nghe."-JiYung dựa lưng vào thành cửa,một tay cho vào túi quần,1 tay xoa xoa cái trán.Dường như lúc nãy anh quả thật uống nhiều lần thứ 2 trong đời anh cảm thấy mình hình như say rồi.
**Lần thứ 1 từ cái ngày đen tối ấy,khi thức dậy anh đã trở thành 1 playboy như bây giờ.Còn lần này thì chỉ có chúa biết sau khi thức dậy anh sẽ thế nào..........
"Em....em muốn dọn đi.Em không muốn làm phiền anh thêm nữa.Xin anh đừng buồn em nha JiYung sunbae"-GaEul vừa nói cô vừa quan sát nét mặt JiYung.Anh vẫn chẳng có tí biểu hiện gì.
"Em thật muốn thế.?Có phải là dọn đi cùng WooBin ko?"-JiYung vừa nói vừa nhìn GaEul.Ánh mắt anh như xoáy vào cô.
"Sao lại có WooBin sunbae ở đây?"-GaEul ngạc nhiên khi JiYung lại nhắc đến WooBin Sunbae trong khi việc này chẳng hề liên quan đến anh WooBin cả
"Không phải cả chiều nay em đi chơi cùng WooBin à.Còn bây giờ thì đòi chuyển đi.Tình cảm của 2 người có vẻ tiến triển nhanh nhỉ?Em đúng là không ngốc như anh nghĩ GaEul à"-JiYung bắt đầu tức giận.Anh không hiểu sao mình lại nói những lời như thế nhưng trong lòng anh cứ thấy khó chịu thế nào ấy.Chúng khiến anh không thể kiểm soát được anh như bình thường.
" Anh..Sao anh lại nghĩ vậy.Mà anh là gì mà lại nói với em những lời như thế.Uh em ngốc.Mặc em"-GaEul cảm thấy tức khi không đâu mình lại bị JiYung nói thế.Lời lẽ anh tuy nhẹ nhàng nhưng vô cùng lạnh lung.Cô cảm nhận được anh coi thường cô.
"Anh...Anh.Anh hỏi em 1 điều được không GaEul"-Anh nhận ra mình đã quá lời khi nói như thế anh chỉ muốn khẳng định lại tình cảm của cô với WooBin
........
"Em yêu WooBin à?"
......
"Sao em im lặng vậy.Em nói gì đi chứ?" -JiYung nôn nóng và lo lắng trước thái đó của GaEul.Bỗng nhiên anh cảm thấy nếu anh không giữ cô gái này ở lại có lẽ cả đời này anh sẽ mãi mãi mất cô
......JiYung nắm lấy tay của GaEul.Anh đưa tay vén những sợi tóc đang bay trên gương mặt cô và nói-"Thật khó khi phải nói điều này.Nhưng anh thật sự mong em trả lời không GaEul à.Từ lúc nhìn thấy em ngất xỉu nằm bất động.Và cả những giọt nước mắt của em.Anh biết mình đã không thể rời xa em.Nếu có thể đánh đổi mọi thứ để thấy nụ cười em,anh vẫn sẽ chấp nhận"
GaEul hoàn toàn bất ngờ.Những hành động của JiYung khiến cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.Phải chăng anh đang tỏ tình với cô...?Anh yêu cô sao?......Hay do anh say??
"Em...Em......JiYung sunbae anh say rồi đó"- GaEul nói như để khẳng định lại mọi thứ cô đang nghe lúc này.
"Không anh không say....Em thật sự ngốc GaEul à.Ngay cả khi anh luôn dõi em theo em vẫn không cảm thật được sao."-JiYung bước tới tiến tới gần GaEul hơn.Hơi thở anh...giọng nói anh....và ánh mắt anh sao nhấm chìm người ta thế này....
Anh choàng qua eo GaEul và kéo cô lại gần mình.Đôi tay anh từ từ vuốt lên sóng mũi cô.đôi môi cô.Nhẹ nhàng anh nâng cằm GaEul lên....Và.....
JiYung nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt GaEul.Anh hôn lên đôi mắt đang nhắm hờ.Anh dừng lại ở môi cô...dịu dàng để cảm xúc cuốn trôi họ.
"Không....JiYung sunbae..."-GaEul đẩy anh ra.Cô đang cố gắng lấy lại bình tĩnh và cố hiểu những gì đang diễn ra.
---JiYung không yêu cô cơ mà.Anh chỉ xem cô là bạn.Cách đây 2 hôm anh còn nói điều đó với GaEul mà.Nhưng sao anh lại hôn cô?....Mọi thứ đang đi xa sự kiểm soát của GaEul.Cô bật khóc...
"Anh...Anh xin lỗi GaEul à.Em đừng khóc.Mỗi lần nhìn em khóc thế này anh đau lòng lắm.Anh sai rồi..Anh sẽ không như thế nữa khi em không muốn GaEul."-JiYung nhìn GaEul lo lắng-Anh ôm cô vào lòng vỗ về.Quả thật đêm nay anh đã không kiềm chế được mình.Càng ngày khi ở bên cạnh GaEul anh càng không thể kiểm soát mọi thứ.
"Em sẽ không giận anh chứ GaEul....chỉ vì anh...anh... ANH YÊU EM GaEul à.Ngày mai sau khi em tan học chúng ta có thể hẹn hò không GaEul?...." - JiYung nói trong ngập ngừng.Anh sợ cô sẽ trốn tránh anh sau đêm nay.Anh không muốn bỏ mất cơ hội này...
"Anh yêu em?....Chúng ta hẹn hò...?Anh chắc chứ sunbae?"- GaEul nhìn anh với cặp mắt hoài nghi.Liệu đây có phải là trò đùa hay với anh cô cũng như những người đàn bà từng đi qua đời anh....GaEul ngập ngừng nhưng nhìn gương mặt này.đôi mắt này...đang nhìn cô chân thành đến thế.
"Chắc.Anh chắc rằng anh biết mình đang nói gì mà GaEul"- JiYung nhìn GaEul . Anh khẳng định với cô anh biết mình đang nói những gì.
"Mai anh sẽ đến đón em sau khi tan học.Còn bây giờ em ngủ đi.Cũng đã trễ rồi.Hẹn gặp em ngày mai" - JiYung hôn vào trán cô 1 nụ hôn dài và đủ lâu để GaEul biết rằng cô không mơ.Đây là SỰ THẬT.Cô sẽ hẹn hò với JiYung.
Mọi thứ dường như đi quá nhanh nhưng JiYung chắc rằng anh sẽ cho GaEul những thứ anh có và những thứ tốt đẹp nhất.Để người con gái ấy hạnh phúc bên anh.......
**
Tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn
"GaEul à.Ngày mai tan học anh sẽ đến đón em.Chúng ta cùng đi tìm nhà cho em.Vậy nhé.Chúc em ngủ ngon.Cô bé đáng yêu.WooBin"
Ôi.Ngày mai mình có hẹn với WooBin sunbae đi tìm nhà....Làm sao đây........
"GaEul....GaEul à.....Ga ........Eul"- JanDi kêu mãi mà chẳng nghe GaEul trả lời dường như hôm nay có chuyện gì xảy ra với cậu ấy.Từ sáng sớm tới giờ hết làm bể chén đến làm rơi muỗng hay là chuyện của bố mẹ cậu ấy.JanDi lo lắng nhìn GaEul
"à...hả.Cậu gọi tớ có chuyện gì không JanDi" -giật mình GaEul quay lại nhìn JanDi
"Tớ gọi cậu mãi từ nãy giờ.Hôm nay cậu làm sao thế?không khỏe à? Hay có chuyện gì không vui?" -JanDi hỏi 1 lèo rồi nhìn GaEul.
"À tớ không sao.Ấy chết 12g rồi hôm nay tớ học buổi chiều.Tớ đi nhé JanDi.Hẹn gặp lại cậu sau" -GaEul gỡ vội tạp dề , ôm túi xách tới trường.Dạo này cô thường xuyên đi trễ mà mọi thứ dạo này cứ như mơ.Lên xuống rồi lại bay là đà khiến cô chẳng hiểu nổi chúng đang diễn ra thế nào.
Reng....Reng...Phù may mà còn kịp- GaEul ngồi vào bàn thở phào.
"Ya'...Chu GaEul.Cậu đang yêu phải không?"- Suki nhìn chầm chầm vào GaEul.
"Tớ...không có"-GaEul hét lên để SuKi không hỏi thể thêm điều gì nữa.Cô ấy mà biết thì có cũng khi ngày mai cả trường này đều biết.
"hứ...Không có thì thôi làm gì hét to thế.À chiều này tan học tụi mình đi shopping nhé GaEul.Tớ gần về nhật rồi chúng ta sẽ hiếm khi có thể gặp nhau như bây giờ đó" - Suki nhìn GaEul.Đây là người bạn đầu tiên cô của Suki khi cô tham gia trao đổi văn hóa giữa các học sinh Hàn-Nhật.GaEul đáng yêu và tinh tế.Dù có đôi khi ngốc xít lắm
"SuKi à.Tớ xin lỗi nhưng chiều nay tớ có việc phải làm rồi.Ngày mai nhé.Ngày mai tớ nhất định sẽ đi cùng cậu" - GaEul nói trong vẻ mặt có lỗi.Cô cảm thấy mình thật tệ khi từ chối lời đề nghị của Suki nhưng biết làm sao bây giờ.Cô biết Suki sẽ hiểu cho mình
"uh.Nhưng ngày mai cậu nghe theo ý của tớ hết đó nha" -Suki ma mãnh cười.Cô vừa nảy ra 1 kế hoạch thú vị cho ngày mai.
"ok..ok....tớ hứa" - GaEul thở phào
**
GaEul cầm điện thoại.mở nắp rồi lại đóng.rồi lại mở........Cô dường như không biết phải thế nào.
Liệu JiYung có phải đang đùa với cô. Đêm qua họ đã hôn nhau rồi cơ mà. Dư vị nụ hôn của anh vẫn còn đây nhưng sao cô thấy mọi thứ mơ hồ quá.Còn chuyện hẹn hò thì sao?Cô có nên nói với anh rằng hôm nay cô sẽ không tới được.Vì cái hẹn với WooBin.Dù sao thì Woobin sunbae cũng có lòng giúp đỡ cô.GaEul không thể bỏ mặc khất từ điều đó.
-Tại phòng riêng của F4 ở trường ShinWa
"Trời à....Ya'..Khi nào con khỉ đó mới thôi bám theo tớ đây" - JunPyo vò đầu mình rồi giảy nảy lên.
"Thích thế còn gì.Cô ấy chỉ hơi hâm thôi nhưng cũng xinh đấy chứ.hahaha.Lần đầu tiên tớ thấy 1 cô gái đánh giỏi,uống cũng giỏi như cô ta." - WooBin vừa đánh 1 trái bi vào lỗ vừa cười.
"Này cậu muốn chết à.Nếu thích thì cậu đi mà lôi cô ấy ra khỏi tớ dùm" - JunPyo hét lên rồi quăng cái gối vào WooBin
" Haha....Thôi cho tớ xin....tớ sợ cô gái ấy lắm rồi phải không JiYung" - WooBin nhìn sang JiYung đang ngồi như mất hồn.
"Này có thiệp mời đấy."- JiHoo vừa bước vào vừa bốc tấm thiệp ra
"Vào lúc 8g tối 1/3 mừng ngày thành lập công ty thứ 1000.
Công ty chúng tôi xin kính mời các vị đến dự.Sự có mặt của các vị là niềm vinh dự cho chúng tôi
Kí tên: Tổng giám đốc Chae Ji Joon"
"À.Lại là ông ta...Mẹ ma nữ tớ cũng vừa bảo tối nay tớ phải đến dự buổi tiệc đó.Hình như ông ta là cổ đông mới trong công ty và vừa được tờ TIMES chọn là 1 trong 10 người giàu nhất hàn quốc..
"Các cậu đều phải tới đấy.Không được để tớ đến 1 mình đâu đấy.Không thì chết chắc" - JunPyo giơ nấm đấm ra hù
"Tớ không đi.Tớ có việc rồi"- WooBin và JiYung đồng thanh nói
"Ya'...Hai cậu muốn tớ giết chết à...Tớ không biết.Tối nay tớ muốn có đầy đủ F4 và cả JanDi.Đưa cả cô ta đến dùm tớ..À JiHoo giúp tớ đưa những thứ này cho JanDi nhé."- JunPyo chỉ tay vào những túi và hộp quà đang nằm trên salon.
***
Suy nghĩ mãi cô mới dám nhắn tin cho JiYung.Cô không dám gọi vì sợ nghe giọng anh cô sẽ lại phải làm theo những điều anh yêu cầu.
"JiYung sunbae.Chiều nay em không thể đi cùng anh được.Em xin lỗi.Em có việc.GaEul"
JiYung nhìn vào điện thoại đang nhấp nháy.Anh biết chắc người đó là GaEul nhưng anh không ngờ nội dung tin nhắn lại như thế.Lần đầu tiên có người từ chối hẹn hò với anh.Mà lại chỉ nói ngắn gọn như thế "Em có việc".JiYung cảm thấy vô cùng khó chịu.Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng bỏ lại 6 cặp mắt đang mở to vì ngạc nhiên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.Là JiYung. GaEul không biết phải làm sao.Cô vẫn chưa biết nói gì với anh.Chẳng lẽ lại nói cùng WooBin sunbae đi tìm nhà....Tiếng chuông mỗi lúc 1 to.
"Này.Cậu có điện thoại kìa.Không nghe à.?" Suki quay xuống nhìn GaEul
"Tớ...tớ!"- GaEul ngập ngừng nhìn điện thoại không biết làm sao
"Đây để tớ nghe dùm cho"- Suki chụp điện bấm nghe
"Này Chu GaEul. Em đùa với anh đấy à? 1 tiếng nữa tan học anh sẽ tới đón.Vậy đi" - JiYung cúp máy ngay sao khi dứt câu khiến Suki vô cùng ngạc nhiên.Anh chàng này là ai mà lại quát liên tục không để người khác nói được 1 câu
"Anh ấy nói gì vậy Suki" - GaEul hỏi dồn dập
"Anh ta bảo 1 tiếng nữa tan học anh ta sẽ đến đó cậu.Mà anh ta là ai vậy GaEul.Thật hung dữ" - Suki nhìn GaEul tò mò
"À anh ta là bạn tớ....."- GaEul cố không để Suki nghĩ khác điều đó.Mà lần đầu tiên cô nghe có người bảo JiYung hung dữ.Cũng may lúc đó mình không nghe máy
Tiếng điện thoại lại reng....WooBin Sunbae.cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại
"GaEul đó à.!Gần hết giờ tan trường chưa em?Anh sẽ đến đón"
"Còn 1 tiếng hơn sunbae à.Nhưng...nhưng....À không hẹn gặp lại anh lúc đó" - GaEul định từ chối đi cùng WooBin nhưng cô lại không thể phụ tấm lòng anh ấy được.Và còn 1 lí đo khác Cô hoàn toàn chưa thể tin tình cảm giữa mình và JiYung là sự thật.Chính anh muốn cô làm bạn.Nhưng rồi lại thay đổi.Bỗng nhiên GaEul nhớ lại lời JanDi
" GaEul à.Cậu thích JiYung sunbae đúng ko?"
"Tớ...Tớ không biết."
"Cậu có thể chọn người khác không GaEul?.Tớ chỉ muốn sau này cậu không phải đau khổ.Họ là F4 và tớ gần như là 1 chứng minh sống cho cậu.Chúng ta liệu có thể vượt qua những rào cản quanh họ không GaEul."
Lần đầu tiên trong đời.GaEul cảm thấy hoài nghi về Soulmate của mình.Về tình yêu cô đã mong chờ và hi vọng bấy lâu nay.
-Cô nhấc máy gọi cho JiYung-"JiYung sunbae đó à?Em GaEul đây."
"Anh biết."- JiYung hồ hởi khi thấy GaEul gọi cho anh nhưng anh cố giữ giọng nói bình thường
"Thật sự thì chiều nay em có việc.Anh ko cần đến đón em.Em xin lỗi nhưng em không thể đi cùng anh.Mong anh hiểu" - GaEul cố gắng nói và cô hi vọng JiYung không nổi giận
"Em có việc gì? Và đi với ai?.Có phải với WooBin ko?"- Anh chợt nhớ vừa lúc nãy WooBin cũng đồng thanh bảo bận không thể dự tiệc
"Đó là 1 việc riêng.Chuyện em đi với ai quan trọng lắm sao?"
"Đúng.Nó rất quan trọng.Anh muốn biết người đó là ai mà có thể khiến em hủy cuộc hẹn với anh như thế"
"Vâng.Em đi cùng WooBin sunbae"- GaEul định nói thêm gì đó nhưng không hiểu sao cô lại im lặng
"Anh hiểu rồi.Xin lỗi vì đã làm phiền em.Chào em"- JiYung cúp máy khi vừa dứt câu
"JiYung à...Em...Em"- GaEul chưa kịp thốt lên.....
** Giờ tan trường.
"Anh đến rồi em ra đi GaEul" - WooBin bấm nhanh tin nhắn cho GaEul thật khó để có thể nghe được vì các cô gái đang vây lấy anh mà la hét.
GaEul giơ tay cao lên để WooBin thấy cô trong đám đông.Thật nhanh anh bước đến và đưa GaEul vào xe bỏ lại bao lời xì xầm và tiếng hét của các cô gái
"Chà .Sau hôm nay chắc em phải chuyển trường quá WooBin Sunbae"- GaEul nhìn anh cười
"Sao lại chuyển trường?"- WooBin nhìn cô ngạc nhiên
"Thì làm sao em có thể yên lành được khi anh giúp em lên xe trước bao nhiêu cô gái hâm mộ anh thế này..." - GaEul nhìn WooBin cười lém lỉnh
"Hahaha..Thế thì em chuyển wa Shinwa học với tụi anh" - WooBin cũng trêu lại cô
"Mà sunbae à.Mình đi đâu để tìm nhà đây?"- GaEul tò mò nhìn WooBin
"Rồi em sẽ biết...."- WooBin quay đi giấu nụ cười thích thú của mình.Chẳng biết tự bao giờ ở bên cạnh cô gái này anh thấy thú vị và bình yên làm sao đó
Ngôi nhà được phủ 1 màu tím.Như kiểu 1 biệt thự nhỏ.Trong nó giản dị và thân thiết khi nhìn đứng từ ngoài nhìn vào.Trước cửa nhà là dàn hoa giấy trắng chúng thật hợp với phong cách ngôi nhà.
"Wow ngôi nhà đẹp quá WooBin sunbae à."- GaEul nói với vẻ trầm trồ
"Theo anh vào đây còn nhìu điều hay hơn"- WooBin nắm tay GaEul vào nhà.
Đi vào từ cửa là con đường được lót bằng sỏi chúng tạo nên nét riêng cổ điển nhưng rất sang trọng cho ngồi nhà..Những cánh cửa toàn bộ được làm bằng khung gỗ đan xen nhau.
"Em thích chứ GaEul"- Woobin nhìn GaEul khi cô đang chạm vào mặt nước bầy cá đang túa ra khi mặt nước động
"Thích.Nhưng làm sao em thuê được ngôi nhà thế này."- GaEul nói trong ngập ngừng
"Em yên tâm đây là nhà của anh.Nhưng hiện nó không có ai ở.Em có thể đến đây và chăm sóc nó coi như tiền thuê nhà em phải trả.được chứ"
"Nhưng...nhưng em không thể.Thật khó khi lại làm phiền anh.Chính vì không muốn làm phiền ai nên em mới dọn khỏi nhà JiYung Sunbae"- GaEul ngập ngừng và khó xử
"Không có gì phải phiền cả khi em chăm sóc ngôi nhà này thay cho tiền thuê.Và nếu xem anh là bạn thì điều đó chẳng có gì phiền cả.Nếu vẫn cảm thấy ngại em có thể làm cho anh 1 điều?"- WooBin chợt nghĩ đến buổi tiệc lúc 8g tối nay.Bỗng nhiên anh muốn GaEul đi cùng anh...
"Thôi được rồi.Em đồng ý.Anh muốn em làm điều gì?chỉ cần việc đó không xấu em sẽ làm"- GaEul khó hiểu nhìn anh
"Đương nhiên là thế.Theo anh...."- WooBin kéo cô theo mình
***
"Cái này...Cái này...và cả cái này nữa"- WooBin chỉ tay vào những bộ váy rồi đưa chúng cho GaEul
"em thử đi.Rồi ta sẽ đến 1 nơi..."
"Nhưng...Đi đâu hả sunbae?"- GaEul hoàn toàn không biết điều gì sắp xảy ra
"Chỉ cần đi cùng anh và hứa dành đêm nay cho anh"- WooBin nháy mắt với GaEul.
"Em....Em...."
Chưa kịp nói hết câu anh đã đẩy cô vào phòng thử
Hết cái này đến cái kia.Cuối cùng anh hài lòng khi GaEul mặc chiếc váy đen ôm vào thân hình cô.Làn da cô trắng ngần...Bờ vai...Mái tóc xõa tự nhiên.Nhìn GaEul,Woobin sững sờ đến ngây ra.
"Sunbae...Sunbae...Cái này được chưa?Em mệt quá em không thể thay nữa đâu đấy.Nếu anh ko chịu em sẽ mặc lại đồ của em mà đi đấy" - GaEul nhìn WooBin
"Oh.Được rồi.Nó rất hợp với em.Chúng ta đi thôi cũng trễ rồi"-Đồng hồ vừa chỉ đúng 8g45
"Nhưng đi đâu?....Đừng kéo em.Đôi giày này cao quá em đi không quen sunbae à"- GaEul khổ sở nhìn WooBin còn anh thì cứ cười nức nẻ
"Tới nơi rồi em sẽ biết"
-Tại đại sãnh khách sạn SHINWA.Báo chí và ống kính thì đứng vây lấy cánh cửa vào để chờ chụp những người tham dự và đặc biệt là các thành viên F4.
Tiếng điện thoại reng
"Ya' cậu tới chưa đấy...Tụi tớ đến cả rồi đây."-Giọng JunPyo hét trong điện thoại
"Tới rồi...." -WooBin cúp máy rồi nhìn sang GaEul
"Nắm chặt tay anh và đừng sợ nhé"
Anh mở cửa xe cho cô.Vừa lúc đó cả chục phóng viên vây lấy họ.
"Xin anh cho biết đây có phải người yêu mới của anh không ạ" - 1 phóng viên chìa máy quay sát vào họ
........
"Anh WooBin xin anh cho biết đây có phải là nguyên nhân anh từ chối con gái chủ tịch Chow ko?"
WooBin nắm tay GaEu và đưa cô thẳng vào trong.!
"Kìa WooBin cậu ấy tới rồi kìa.Mà cô gái mặc đầm đen là ai vậy ta"- JanDi cũng vừa tới cùng JiHoo được 1 lúc
"Ya' cái thằng này.Cứ làm như nhân vật chính.Mà cô gái đang xoay lưng kia thấy quen quen"- JunPyo nhìn ra ngoài khi WooBin và GaEul vẫn còn bị cánh phóng viên đuổi theo
"Hi!..Các cậu tới lâu chưa?" - WooBin vừa vẫy tay với F3
"á......á........Ga Eul.Sao lại là cậu.."- JanDi hét lên và rớt cả miếng bánh vừa mới cầm lên ăn
"Cái thằng này.....Hay thật"- Jun Pyo cười khoái trá
-GaEul âm thầm quan sát JiYung anh không hề có chút gì thay đổi trên nét mặt.Cô cảm thấy thật khó xử trước mọi người
"Em....em.....Sunbae"- GaEul ra hiệu cho WooBin giải thích
"Uh.Cô ấy hứa sẽ dành trọn đêm nay cho tớ"- WooBin vừa nói vừa kéo tay GaEul lại gần.Khiến cho mọi người đều ngạc nhiên.JanDi thì cứ như ăn phải ớt.Jun Pyo thì cứ cười sang sảng....JiYung thì quay đi nói chuyện với 2 cô gái đi theo anh.!Chỉ có duy nhất JiHoo nhìn ra được điều gì đang xảy ra......!
"Anh muốn cô hiểu nổi lòng mình nhưng dường như dù có thế nào thì khoảng cách của hai người vẫn không thể gần lại với nhau". Nhưng ít nhất anh vẫn được nhìn thấy cô hằng ngày.
GaEul nhìn JiYung từ xa.Anh vẫn thế.Trên môi luôn nở nụ cười với các cô gái vây quanh anh.Cô đau nhưng lại không thể thốt nên lời.......GaEul có cảm giác cô chỉ là 1 trò đùa của anh.2 tiếng trước còn là cuộc hẹn hò.Nhưng 2 tiếng sau họ nhìn nhau từ xa và anh ôm người con gái khác....Cô không thể ở lại đây thêm 1 giây nào nữa..Muốn chạy thật xa nơi nào có người ấy xuất hiện.Cái người mà giữ chặt trái tim cô suốt 1 năm qua
*** Lẳng lặng rời khỏi buổi tiệc.GaEul đi lang thang ngoài phố...Chỉ còn mấy ngày nửa đến Giáng Sinh không khí trở nên lạnh hơn bình thường.! Cô nhìn những người xung quanh họ tay nắm tay bên nhau.Còn cô sao thật khó để được như thế.Phải chăng tìm được 1 SOUL MATE cho riêng mình khó đến vậy sao
-Tiếng chuông điện thoại vang lên là JanDI:
"GaEul à.Cậu bỏ đi đâu thế.....?Mọi người đang tìm cậu nè."- JanDi lo lắng
"À tớ thấy không khỏe nên đã về trước.Xin lỗi vì tớ chưa kịp gọi báo cho cậu..."- GaEul tìm 1 lí do để JanDi yên tâm
"Uh...Thế cậu về nhà nghỉ nhé ngày mai nếu còn mệt cậu cứ nghỉ ở tiệm tớ sẽ làm thay cho"
"cám ơn cậu JanDi"- GaEul thầm cám ơn người bạn của mình.JanDi luôn bảo vệ và lo lắng cho cô.Nhưng dường như cuộc đời có quá nhiều thứ khiến GaEul không thể lúc nào cũng dựa vào Jandi
-Đưa tay bấm tắt nguồn.GaEul cảm thấy mệt và không muốn phải nói thêm gì với bất cứ ai nữa.
Tại buổi tiệc.
"Sao rồi.? cô có gọi được cho GaEul ko?Cô ấy đang ở đâu?Và xảy ra chuyện gì"- WooBin nôn nóng hỏi GaEul
"GaEul không sao chỉ vì cậu ấy thấy không khỏe nên về trước rồi.Lúc đó anh đang bận với những người khác nên GaEul không thể đến chào" - JanDi nói để mọi người đừng lo lắng
"uh.Nhưng sao tôi gọi cho cô ấy không được?" WooBin lo lắng
"Chắc điện thoại cậu ấy hết pin.Tôi mới gọi cho cô ấy mà"
-Tuy bị vây quanh bởi những cô gái nhưng JiYung vẫn nhận ra sự biến mất của GaEul.Anh nhìn quanh tìm kiếm.
"Này.không cần phải tìm.Cô ấy về rồi"- JiHoo vỗ vai JiYung khi thấy anh đang nhìn dáo dác
"Ai cơ chứ?...Tớ có tìm ai đâu" -JiYung giả vờ lấy li rượu
"Uh...Thế mà tớ cứ tưởng" - JiHoo đi guốc trong bụng JiYung nhưng anh vẫn vờ như không biết
---
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không trả lời được" - JiYung vừa chạy xe 1 tay anh bấm số điện thoại GaEul.Nhấn ga anh chạy nhanh về nhà.Hi vọng cô vẫn còn ở nhà và anh sẽ giữ được cô ở lại
Bing...bing.....Anh nhấn kèn inh ỏi.Ngay khi cổng vừa mở anh chạy ngay vào nhà
"Quản gia Kim.GaEul có về đây không?"- JiYung nôn nóng hỏi quản gia
"Cô GaEul vừa về tới thưa cậu.Nhưng hình như cô ấy đang dọn dẹp quần áo dọn đi"- Quản gia Kim nhìn JiYung lo lắng
ANh chạy ngay vào phòng trong khi GaEul đang bỏ vội bộ đồ của mình vào túi xách.Cô không lấy bất cứ thứ gì JiYung đã mua cho cô
"Em đi đâu?"- JiYung bước tới gần giường nơi GaEul đang ngồi xếp bộ quần áo và mớ sách vào túi
"Em dọn đi.Em đã tìm được nhà"- GaEul nói nhưng không xoay lại nhìn JiYung
"Tìm được nhà?...Ở đâu?"- Dường nhu GaEul đã chuẩn bị việc dọn đi từ lâu
"Anh không cần biết.Đó là chuyện của em.Đáng lẽ lúc này anh phải có mặt trong buổi tiệc chứ JiYung sunbae"- GaEul
"Thế em muốn anh phải làm gì đây GaEul? Mặc cho em đi khỏi nhà mà không biết em đi đâu à?" JiYung ôm chầm lấy GaEul
"Sunbae à! Anh đừng như thế.Chúng ta chỉ là bạn thôi.Rồi 1 ngày nào đó anh thức dậy và rồi cũng sẽ quên hết những chuyện vừa qua"- GaEul nhìn thẳng vào mắt JiYung nói
"Anh biết em vẫn chưa tin tình yêu của chúng ta.Nhưng anh khẳng định với em rằng: Anh đang rất thật lòng.Xin em hãy tin anh GaEul" - Ánh mắt JiYung da diết nhìn GaEul
"Làm sao em tin đây Sunbae khi vừa cách đây không lâu anh còn ôm người con gái khác và cười đùa mà" - GaEul quay đi và gom nhanh đống đồ trên giường vào túi.
"Anh....Vì em và WooBin.Hãy cho anh 1 cơ hội anh sẽ chứng minh cho em thấy tình yêu của anh."- JiYung nắm lấy tay GaEul.
Với ánh mắt như đang thiêu đốt mình.GaEul 1 lần nữa lại không thể từ chối JiYung.Cô gật đầu và nói
"Anh sẽ không cười với bất cứ cô gái nào ngoài em chứ JiYung sunbae"
"uh. Anh hứa GaEul à.!"- JiYung nở nụ cười nhìn GaEul.Anh với lấy túi xách khỏi tay cô .Đưa tay nâng cầm GaEul lên anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn bất tận.Lần thứ hai họ hôn nhau......Không khung cảnh lãng mạn.Không nến không hoa như GaEul hằng tưởng tượng nhưng cô vẫn cảm nhận được sự hạnh phúc len lỏi khắp cơ thể mình...
--
Đẩy JiYung ra GaEul nói: " Sunbae định làm em nghẹt thở à"
Ôm choàng qua eo cô JiYung bật cười " Em vẫn chưa biết hôn à GaEul.Nhưng không sao từ nay anh sẽ dạy em điều đó.Còn bây giờ em đi ngủ đi đã khuya lắm rồi"
"ơ....ơ....Sunbae này.! Em còn chuyện muốn nói" - GaEul gỡ tay JiYung ra và bước tới giường.
"Dù thế nào. Em vẫn muốn dọn đi.Em không thể làm phiền anh mãi thế này.Và thật bất tiện nếu ta cứ ở chung nhà với nhau"- GaEul nhìn JiYung ngập ngừng
"Em thật muốn như thế sao.??Thôi được rồi nhưng việc tìm nhà anh sẽ lo.Còn lại ngày mai chúng ta sẽ nói tiếp."- JiYung dứt khoát nhìn GaEul
"Em...Nhưng.....Em đã tìm được nhà rồi.Nó rất đẹp và tiền thuê thì....thì..."- GaEul nhìn JiYung ngập ngừng..Nếu cô nói nó là của WooBin liệu JiYung có để cô đi.
Vừa lúc đó tiếng điện thoại vang lên.
"alo.tôi nghe đây.....được rồi tôi đến ngay"
JiYung quay lại nhìn GaEul -" Anh có việc phải đi ngay bây giờ...Em ngủ đi mai chúng ta sẽ nói tiếp nhé".Anh hôn vào trán GaEul và quay bước ra cửa.
-
liệu đây có phải là giấc mơ.Anh ở đây nhưng sao em vẫn thấy anh xa vời quá JiYung à.Cô nhìn theo dáng JiYung bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro