Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌼CHAP 2🌼

Tôi cười phá lên. " Ai là người yung cái tin đồn thất thiệt đó thế?" Tôi chưa từng nói câu đó, bởi vì mặc dù ko thể phủ nhận anh Nash có một sức hút khó cưỡng lại được - và anh luôn khiến tôi cảm thấy mình là ngườ đặc biệt - nhưng tôi không phải là người có thể tùy tiện thốt ra những từ kiểu yêu hay mãi mãi, cho tới khi tôi chắc chắn 100%. Cho tới khi tôi chắc chắn là anh cũng chắc chắn. Mãi mãi có thể sẽ là một khoảng thời gian rất dài đối vs các bean sidhe, và nếu nhìn lại lịch sử tình trường của anh thì điều tôi lo lắng ko phải là ko có lý. Bản thân tôi trước đây cũng đã từng gặp ko ít anh chàng chỉ muốn cặp kè chơi bời, chứ ko xác định lâu dài gì hết.
Tôi ngước mắt nhìn anh và thấy anh cũng đang chăm chú nhìn mình bằng đôi mắt nâu lục nhạt, các vòng xoáy màu xanh và nâu đang xoay tròn trong ánh sáng da cam rực rỡ của những chiếc đèn đường. Thật tiếc khi con người ko thể nhìn và đọc thấy cảm xúc trong mắt người khác như thế này.
Đây là một đặc quyền của bean sidhe, thứ đặc quyền duy nhất mà tôi thấy đáng trân trọng kể từ khi phát hiện ra thân thế thực sự của mình.
" Anh chỉ muốn nói là anh rất thích được đi chơi vs bạn bè của mình, cùng bạn gái mình."
Tôi lại đảo tròn hai mắt. " Thôi được rồi. Em sẽ tỏ ra thân thiện vs những người bạn xinh đẹp của anh."  Ít ra hôm nay tôi vẫn có Emma để chơi cùng - cậu ấy bắt đầu hẹn hò vs một anh chàng trong đội bóng của anh Nash, lúc tôi đang bị cấm túc. Công bằng mà nói thì đám bạn của anh Nash cũng ko đến nỗi nào. Nhưng những cô bạn gái của họ thì lại là chuyện khác.
Chẳng khác gì những con linh cẩu khát máu...
Chúng tôi vừa bước vào sân, đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng cửa xe đóng sầm cửa lại. Giật mình quay lại nhìn thấy bà chị họ Sophie, đang đứng bên cạnh chiếc xe mui trần cáu cạnh của anh Scott Carter, đôi mắt xanh mở to đầy thách thức. "Anh Nash!" Chị ấy mỉm cười vs anh Nash  và lờ tịt tôi đi, mặc dù chúng tôi đã ở cùng nhà suốt 13  trong tổng số 15 năm có mặt trên đời này của chị ta, cho tới khi bố tôi từ Ai-len trở về hồi tháng 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro