Giúp Việc.
Nó nhảy chân sáo,nhịp nhàng từng bước qua các con phố quen thuộc , miệng ngân nga bài hát chú ếch con mà nó chẳng thuộc lời,mỗi câu hát đều là do nó bịa. Dễ thương làm sao.
- kìa chú là chú ếch con, mé ngon là ngon nhất nhà, chút ngồi học hài chong ồi lên hót chong cành dường xoang , bao nhiu chú chim non cùng bao con có rô ton, tung tăng chiếc vây son nhịp heo tiếng hát vang dòn... kìa chú là chú ếch con...
Nó về đến nhà , nhón chân lên với lây chốt cửa rồi mở cửa nhà ra.
- Ba Mẹ con đi học về !_ Ngoan ngoãn nó nói to.
Nhưng chẳng có ai trả lời. Đinh ninh rằng chắc ba mẹ nó đi làm rồi nó đành đóng cửa lại cởi giày để gọn vào tủ rồi đi vào nhà. Căn nhà tối tối làm nó phải nheo mắt lại mò đường lên phòng mình.
Bước qua phòng ba mẹ gì nó , tiếng lạch cạch trong đó làm nó chú ý. Nó lại nhón lên mở hí cửa ra một chút vừa đủ để nó ngó vào .
- NHÌN VÀO TÔI KHI TÔI ĐANG NÓI CHUYỆN VỚI ÔNG ĐI!_ Mẹ nó thét lên, tay không ngừng chỉ trỏ về phía ba nó,người đang cầm tẩu.
Mẹ nó xanh mặt gào lên măng xối xả ba nó về những điều mà nó không rõ bao nhiêu, chỉ biết là bà rất giận dữ. Trái lại, ba nó hoàn toàn làm ngơ, giương đôi mắt ngán ngẩm nhìn vợ ông,chốc lại nhếch mép cười khẩy,chốc lại phì phèo tẩu thuốc. Từng hành động một của ông đều vô cùng khiêu khích, sau dấn đến việc mẹ nó điên lên tát vào mặt ba nó một phát.
- MÀY LÀ NGƯỜI CHỨ CÓ PHẢI LÀ CHÓ ĐÂU MÀ KHÔNG HIỂU _ Mẹ nó giận dữ lay mạnh ba nó.
Ba nó sau cú tát của mẹ nó thì liên đứng lên lấy thế vung hẳn một đấm vào mặt của mẹ nó,bà ta ngã quỵ xuống , giọt nước tràn ly, mẹ nó vỡ òa trong nước mắt thất vọng về một người chồng,người cha tệ bạc. Bà đứng lên rời của phòng ba. Mở cửa vội khiến nó giật mình ngã ngựa ra sau,mẹ nó trừng đôi mắt lấm lem nước mắt, thấy con bà liền chùi nước mắt đii rồi lại bỏ lên trên lầu.
Nó chỉ biết nhìn theo mẹ nó, nó chẳng nói gì,chỉ nhìn theo.
Chợt một bàn tay mềm mại đặt lên vai nó.
- Mình lên lầu nhé?
Đó là người giúp việc của nhà nó, 25 tuổi , do không có tiền để đi học nên vào nhà nó phụ giúp được cả 7 năm nay. Chị ta làm lâu nên riết quen, vô cùng mát tay trong việc phục vụ hầu hạ gia đình nó nên được ba mẹ nó tin tưởng, nhất là ba nó, người vô cùng yêu thương chị ta .
Nó vâng lời và yêu quý chị ta, hễ có gì cần là nó sẽ tìm chị ấy đầu tiền. Dần già nó chỉ nói chuyện với mỗi chị giúp việc, còn ba mẹ nó thì nó tuyệt nhiên không đả động, nó cảm thấy nó là ba mẹ nó như có một lực cản vô hình luôn ngăn cách cả hai phía tiến đến gần nhau.
- Hôm nay em vẽ thêm tranh tăng chị nè !
Nó lấy từ trong cặp mình ra một bức tranh nhắn nhúm, có vẻ đã bị vò nát trước đó,nhưng người bên trong bức tranh vẫn rất dễ thương dưới nét vẽ của nó. Môi đầy hồng hào, mắt nâu,tóc đen cột thấp gọn gàng, đứng bên cạnh chắc hẳn là nó, đang vui vẻ cầm bóng bay. Cả hai dường như đang chơi đùa cùng nhau dưới một đồng ruộng xanh mát lấm tấm đầy hoa nhí bao trọn bởi bầu trời sau cơn mưa, cầu vồng to lớn phía sau hai người vô cùng rực rỡ .
- chị chị, em muốn cùng chị đi chơi,cùng chị đi du lịch,làm mọi thứ với chị luôn!_ Giọng nó vô cùng hào hứng, nhoẻn cái miệng nhỏ xinh một đường cong tươi tắn.
- Ừ, chị hứa chừng nào chị rãnh chị dẫn em đi nha?_ chị ấy mỉm cười xoa đầu nó.
Nó nghe thấy vậy liền nhảy cẫng lên vui mừng. Đúng là con nít,chỉ vì một câu nói chưa chắc có thành sự thật hay không thôi mà cũng thấy hạnh phúc vô cùng.
- Rồi giờ ngoan đi tắm, chị xuống chị nấu cơm ,chiên trứng cho em ăn ha!
Nó gật đầu rồi đứng lên chạy bay vào nhà tắm, chị ấy nhìn theo mỉm cười với đứa trẻ như nó. Phủi váy đứng lên rời khỏi phòng, tiến vào phòng mẹ nó.
- Bà chủ vẫn muốn bỏ đi sao, còn bé Na, ai sẽ săn sóc nó?_ Chị nhíu nhẹ hàng lông mày đậm, ánh mắt âu lo nhìn bà chủ đang cố bỏ đồ vào bên trong vali.
- Chẳng phải em chăm sóc nó rất tốt sao? Nó đâu có them nói chuyện nhiêu với chị,chỉ chơi với em. Không có chị cũng không sao, chị phải quyết định sớm không nó lớn thì lúc đó mọi thứ còn phức tạp hơn cả._ Mẹ nó nâng niu tấm ảnh cưới của hai vợ chồng. Mỉm cười nhẹ nhàng sau hai vệt nước mắt còn lưu dấu trên khóe mi.
- Không,xin bà chủ đừng làm vậy,không có con nào mà lại muốn rời xa mẹ, bé Na nó rất thương bà chủ,thương cả ông chủ,bé Na nó thương cái gia đình này lắm!_ Chị ấy quỳ xuống bên mẹ nó cầu xin.
- Em hiểu nó hơn cả chị...
- xin bà chủ đừng đi, bé Na nó cần chị...
-...làm sao mà chị chịu đựng nổi ổng nữa đây, đánh chị ông ta cũng làm được,ông ta sẽ giết chị mất!_ Mẹ nó lại nức lên, giọng nói như bị xé toạc.
-bà chủ...hãy vì bé Na_ Chị cũng rất khó khăn, hoàn cảnh của mẹ nó quá đau lòng khi nghĩ đến,nói ra những câu níu kéo này là quá đáng cho bà chủ của mình..nhưng chị ta vẫn thưogn bé Na hơn cả.
Nó xong mẹ nó chỉ im lặng, cười buồn khẽ gật đầu. Chị ngồi đấy nhìn bà chủ nằm trên giường khóc đến thiếp đi mới rời khỏi phòng.
Ngày cứ thế trôi qua , những cuộc cãi vả vơi dần đi,thay vào đó là sự im lặng của cả hai bên. Ba nó chẳng nói năng gì với mẹ nó,ông ta hoàn toàn chán ghét bà. Mẹ nó cũng vậy, né tránh ông ta hoàn toàn, xem như ông ta vô hình, luôn lẫn mình trong phòng sách ít khi nào ra ngoài....
- Chị..._ Bé Na nhở nhẹ cửa phòng ngủ của chị giúp việc,giọng nói run rẫy như đang cầu cứu điều gì.
- Sao vậy, trễ rồi sao chưa ngủ?_ Chị ta lờ đờ ngồi dậy , chưa tỉnh ngủ.
- Em...sợ...
Hôm đó trời mưa rất to,sấm chớp liên hồi. Con bé nó sợ lắm. Nó đưa đôi mắt ướt đẫm hệt như mẹ nó nhìn chị ,trong bóng tối nước mắt lấp lánh lên ngọc.
- Rồi, về phòng rồi chị ngủ chung với em nhé_ Chị ấy tiến đến lấy tay lau đi những giọt nước mắt dịu dàng cười.
- Không! Em ngủ ở đây!_ Nó kiên quyết.
- Sao được,phòng chị dơ lắm!.
- Không chịu,qua phòng em chỉ không chịu nằm giường...chị toàn ngồi rồi ngủ gục luôn! Em ngủ ở đây cho chị nằm ngủ_ Nó nằng nặc không chịu nghe chị nói nữa,nhảy phịch lên giường.
Chị ta chỉ biết thở dài nằm xuống giường chung với nó,ôm nó vào lòng . Ngón tay luồn vào cũng sợi tóc của nó . Tiếng mơi dồn giã bên ngoài như nhẹ lại khi nó biết rằng nó đang được bảo vệ.
- sao em không nói chuyện với ba mẹ? _ Chị nói.
- Ba dữ lắm...mẹ toàn khóc...em không muốn làm phiền đâu_ Nó rúc vào lòng chị.
Chị nghe vậy càng tội nghiệp cho con bé hơn,ôm chặt nói lại. Miệng ngân nga gia điệu bài chú ếch con.nó cũng hát theo.
Cả hai hát, cái lạnh buốt của mưa lại ấm ấp đến lạ. Tình thương dường như khiến cả hai chạy trốn khỏi thực tại, yên bình tựa lông hồng.
Hát một lúc con bé đòi đi vệ sinh. Chị kêu chị dẫn nó đi thì nó kêu nó tự đi được, chắc là nó lại muốn thể hiện là nó dũng cảm đây mà.
Quả thật đi được một lúc là nó cong đuôi chạy lại vào....
- Sao,đi chưa??_ Chị ấy phì cười thấy nó đang thút thít ôm chặt mình lại._ Nè, sợ quá hết dám nói sao,nào đi chị dẫn đi-
RẦM RẦM
Sấm sét đánh đùng đoàng, chị ấy giật mình. Không phải vì sấm, vì còn dao đang đâm vào bụng mình.
Nó đâm xong liền bật ra khỏi giường,khóc toáng lên khiếp đảm. Nhìn chị ta khạc ra máu run rẫy rút con dao ra, nước mắt không ngừng trào ra ... miệng lắp bắp không tin được mình đang mất máu đến bủn rủn tay chân. Con dao được rút ra,máu lại chảy dữ dội hơn nữa,chảy nhiều khủng khiếp,nhuốm đỏ ga giường,nhuốm đỏ chiếc váy xanh ông chủ tặng.
Mẹ nghe thấy tiếng la lên thì chạy vào bế xóc nó lên ,bỏ ra khỏi phòng,khóa chặt cửa lại, nhót chị ta vào trong.
-mẹ ơi..mẹ ơi...con đâm chị rồi...con sợ.con sợ.con sợ.con sợ..!!!_ Nó hoảng loạn dãy dụa.
Mẹ nó lại ôm nó,không ngừng xoa lưng nó .
-không con làm rất tốt,con ngoan,con ngoan,con làm tốt lắm rồi.._ Mẹ nó bình tĩnh từ giọng nói, miệng giữ nguyên nụ cười, thật mãn nguyện.
---------
- Ông chủ...đừng...ah..._ Chị cố đẩy ông ta ra, giữ lại quần áo trên người mình ,chân đạp mạnh nhưng lại rất vô vọng..
Ông ta uống rượu say mèm về nhà liền đè chị ta ra thỏa mãn dục vọng. Đe dọa chị ta nếu không làm sẽ bị đuổi việc.
Ông ta ôm chặt chị lại nhấp điên cuồng, chị không thoát được chỉ biết bất lực khóc ròng.
Nó đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng lẹ,liền chạy lên phòng nói với mẹ.
-... Con yêu...bây giờ thế này nhé...
------------
Mẹ mang nó lên phòng mình để nó ngủ trên giường. Xong liền thu dọn đồ đạc mờ sáng mang con mình bỏ trốn,bỏ trốn mãi mãi khỏi căn nhà.
Một tháng sau khi vợ bỏ đi,ông ta mới phát hiện ra xác người giúp việc đã hôi thối lên trong phòng. Ông ta mang xác chị ra sau sân vườn chôn xuống , rồi lại thay đồ đến công ty, giấu đi nhân cách tồi tàn của mình không cho công chúng biết, trở thành một người đàn ông mà dân chúng tưởng rằng thanh cao lịch lãm.
Thấm thoát trôi qua 7 năm, hôm đó lại có người đến gõ của nhà ông. Một cô gái trẻ ,đôi mắt long lanh như đang khóc, mỉm cười.
- em đến xin làm giúp việc.
Ông ta mìm cười , nhìn xuống bộ ngực đầy đặn.
- em tên gì?
- Na.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro