Quy tắc của tình yêu 3: Sẵn sàng cùng nhau cố gắng
"Thuyết tiến hóa" nói về việc khi trải qua việc đấu tranh để sinh tồn, sinh vật sẽ dần thích nghi với môi trường và tiến hóa. Ví dụ như loài hươu cao cổ, ban đầu tổ tiên loài hươu cổ ngắn, nhưng việc kiếm ăn trên cao làm 1 số cổ dài lên rồi di truyền đặc điểm này cho con cái. Dần dần những con cổ ngắn không tìm được thức ăn và chết đi, chỉ còn lại giống cổ dài.
Arthit đã nghĩ mình không khác loài hươu cao cổ bao nhiêu...trừ việc cổ anh không dài ra. Sau khi nghiên cứu rất nhiều cuốn sách và ở trong phòng thu mua 1 tần, Arthit đã trở nên thân quen với nơi này hơn.
- Anh John, em nghĩ chúng ta nên phân loại vật liệu, sắp xếp theo thứ tự abc, như thế sẽ dễ tìm hơn. Anh thấy thế nào?
- Ý tưởng hay đó Arthit, làm việc cũng đỡ mất công hơn!
- Chị Som-O, em có kẹo dẻo này!
- Cảm ơn em, chị đang đói bụng mà lười đi ăn cơm quá!
Công ty đang có đơn đặt hàng tăng lên, tài liệu chất như tháp, và chị Earth cũng không rời được cái điện thoại.
- Xin chào, bộ phận bảo trì đúng không, tôi là Earth từ bộ phận thu mua. Tôi muốn hỏi động cơ CPC60, 1 mã lực có thể quay bao nhiêu vòng?
- Động cơ 1 mã lực có tốc độ 1:10 đến 1:60 ạ!
Câu trả lời từ bàn bên cạnh với những kiến thức về kỹ thuật đi cùng.
- Ồ, giờ tôi biết rồi, cảm ơn nhiều!
Chị Earth gác điện thoại, quay sang Arthit với vẻ ngạc nhiên.
- Cậu đang làm gì vậy, thông tin vừa rồi rất tốt đấy!
- Em biết điều đó ạ!
Không chỉ quen với công việc mà Arthit cũng biết thêm về các đồng nghiệp của mình. Anh Danai là người quản lý, luôn làm việc muộn và về khi trời đã khuya. Chị Som-O cực kỳ tốt bụng, luôn nói chuyện cùng mọi người vào bữa trưa với đủ loại chủ đề. Chị Earth thì ngắn gọn là cô gái của công việc. Cuối cùng là anh John, rất am hiểu công nghệ, giỏi quan sát và nhiều ý tưởng.
Ví dụ, 1 ngày nọ Arthit ở trong phòng vệ sinh. Anh John đứng đằng sau nhìn khiến Arthit cảm thấy kỳ lạ. Khi Arthit chuẩn bị rửa tay, anh John nói ngay.
- Thắt lưng của cậu nhãn hiệu gì?
- Em cũng không rõ, em dùng nó từ thời đại học, thấy nó cũng rất bền!
- Sao cậu không thử dùng loại khác? Nhân viên thu mua cũng phải để ý tới hình ảnh của mình đấy!
- Chúng ta ngồi văn phòng cả ngày mà anh, không cần lo lắng quá đâu ạ!
Anh John lắc đầu, có gì đó Arthit không hiểu.
- Cậu thử nghĩ xem điều gì quan trọng nhất trong công việc thu mua?
Suy nghĩ, suy nghĩ trong nhà vệ sinh, Arthit nghĩ không nổi.
- Có lẽ...là vấn đề giá cả phải không ạ?
Anh John mỉm cười.
- Có phần đúng...nhưng không đủ. Chiều nay, anh sẽ dậy cậu cách thu mua thật sự!
Sau giờ ăn trưa, đúng ra phải quay lại văn phòng nhưng Arthit lại cùng anh John ngồi trong 1 quán cà phê nổi tiếng. Đối diện là 1 cô gái xinh đẹp da trắng, tóc dài, bộ váy đỏ càng tôn lên thân hình tuyệt hảo.
- Xin chào anh John!
- Chào Layla nhé! Đây là Arthit, nhân viên mới của phòng anh!
- Chào chị ạ!
Arthit cẩn thận chào hỏi để không làm hỏng phép lịch sự. Chị Layla tuổi ngang tầm chị Earth nhưng không hề cứng nhắc vậy mà lại nở nụ cười rất dễ thương.
- Arthit muốn uống gì không, để chị Layla mời!
- Dạ không sao đâu ạ!
- Em cứ thoải mái đi!
- Dạ không cần đâu chị!
Arthit không biết nói gì nữa khiến cho anh John phải tiếp lời.
- Cậu bé vẫn mới làm quen công việc nên chắc đang căng thẳng. Anh thấy món trà xanh với thạch kia khá ngon đấy!
- Vâng, đợi em chút!
Chị Layla như chủ quán cà phê hiếu khách vậy, gọi ngay cho anh John món đó. Nếu anh John không xin phép với anh Danai trước, chắc chắn việc gặp khách hàng ở đây sẽ bị hiểu nhầm. Trong khi chị Layla đi khỏi, anh John mở Ipad và giải thích:
- Đây là công ty cung ứng, công ty chúng ta đã mua rất nhiều từ công ty họ.
Công ty Sangchai Industries xuất hiện trên màn hình, đó là công ty chuyên sản xuất thiết bị điện. Anh John tiếp tục bổ sung thêm thông tin.
- Cậu biết không, giám đốc công ty Sangchai là đàn anh của chúng ta đó. Thật may chúng ta có thể mua vật tư giá rẻ ở đó.
Và câu sau chính là câu trả lời cho câu nói lúc trước.
- Trên thực tế, điều quan trọng nhất khi làm công việc thu mua là "Mối quan hệ". Càng có nhiều quan hệ càng tốt và chúng ta sẽ có thể thương lượng...hiểu chứ?
Ồ...là như vậy! Arthit gật đầu, việc mua hàng phức tạp hơn chỉ nhìn bằng mắt, các doanh nghiệp phải có quan hệ với nhau. Nếu quá ít mối quan hệ, việc kinh doanh sẽ không thể phát triển nổi. Tuy không giống với khi làm kỹ thuật nhưng với người ít kinh nghiệm như Arthit, nó rất đáng để học.
- Em hiểu, chị Layla chính là mối quan hệ của công ty mình với công ty Sangchai đúng không ạ?
- Cậu thông mính đấy!
Anh John hài lòng khi thấy Arthit hiểu vấn đề, anh thoải mái dựa vào ghế lướt facebook.
- Thử nghĩ xem, khi chúng ta giúp công ty có lợi nhiều thì chúng ta sẽ nhận lại được 1 chút, chỉ là 1 chút nhỏ thôi!
Anh John thì thầm ra vẻ bí mật.
- Sau này, khi khách hàng liên hệ cùng chúng ta, có thể gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp. Để tạo quan hệ tốt, chúng ta cũng cần thay đổi trang phục 1 chút...để nâng cao hình ảnh của mình.
Arthit nhìn thắt lưng của mình, tâm trí còn đang để vào lời anh John nói thì giọng nhẹ nhàng của chị Layla cất lên:
- Trà xanh của anh đây, em xin lỗi vì bắt anh phải chờ lâu nhé!
- Ồ không đâu, anh đang nói chuyện với Arthit thôi!
- Anh đang nói về gì thế?
- Anh đang bảo sẽ rất tốt nếu để Arthit liên hệ trực tiếp với em đó!
- Được, để em đưa thông tin!
Ngón tay được sơn cẩn thận mở túi xách Chanel lấy danh thiếp ra đưa Arthit.
- Hôm nay, em phải đi rồi. Nhưng em sẽ liên lạc sau nhé, xin lỗi anh John !
- Không sao đâu em, ơ mà Layla mới thay đồng hồ à, lần trước anh thấy không phải cái này!
Đôi mắt của anh John dừng lại ở chiếc đồng hồ dây nâu trang nhã trên cổ tay, mặt đồng hồ lấp lánh lấp lánh rất đẹp.
- Ồ anh John nhận ra à, Layla vừa mua hôm qua, em đã mua là phải mua hàng xịn đó!
- Rất hợp với người đẹp!
- Anh John miệng ngọt ghê á!
Cô gái cười khúc khích trong khi Arthit lắng nghe 2 người trong im lặng. Arthit thậm chí không dám nhìn vào ly trà xanh gần 200 bath nữa. Trong đầu Arthit tự thấy việc mua hàng thật sự phức tạp, cần phải học nhiều hơn nữa. Sau cuộc nói chuyện cùng chị Layla, nó trở thành nhiệm vụ chính trong tuần của Arthit. "Nói chuyện" mà không thể nói "Từ chối", đó là tổng kết ngắn gọn từ anh John.
Ngày hôm nay cũng vậy, có 2 người tới bộ phận thu mua. Cuộc gặp đầu tiên từ 1 người quen.
- Chào Arthit, Layla là người đã đưa card hôm nọ đó!
Chị Layla hôm nay trang điểm đậm, mặc chiếc đầm ren rất gợi cảm, đưa cho Arthit gói bánh.
- Cái này là Layla dành cho mọi người trong phòng đó!
- Cảm ơn chị, khi nào cần mặt hàng gì em sẽ liên lạc lại ạ!
Arthit cảm ơn lịch sự rồi nhanh chóng đứng dậy.
- Chờ đã Arthit!
Chị Layla nở nụ cười, ngọt ngào hơn bánh vani, giọng nói cũng ngọt ngào không kém.
- Hôm nay Layla gặp riêng Arthit!
Layla tiến sát lại, người thơm nức mùi hoa hồng, mắt mở to long lanh, như con hổ đang săn mồi.
- Arthit có quan tâm tới độc lập tài chính không? Bây giờ Layla có điều này hay lắm nói với nè!
- ...
Phải mất tới 20 phút để thoát được người phụ nữ kia. Arthit thở dài nhìn đồng hồ đã 12 giờ, giờ ăn trưa. Arthit vội vàng mua sữa dâu yêu thích, mang hộp bánh trở lại phòng, và khi mở cửa phòng Arthit rất ngạc nhiên thấy người đàn ông tầm 40 tuổi với chiếc vali đang chờ đợi. Chết tiệt! Anh đã quên rằng còn khách hàng thứ 2.
- Xin lỗi đã khiến anh phải chờ lâu!
Nhân viên thu mua nhanh chóng cúi đầu xin lỗi người đối diện.
- Không sao đâu, đã làm phiền cậu rồi. Đã tới giờ ăn trưa rồi à, cậu cứ đi ăn đi rồi tôi sẽ gặp cậu sau!
Người khách lịch sự khiến Arthit biết ơn, nhưng nhiệm vụ chính của anh vẫn là nhận danh mục sản phẩm, nên Arthit không đi ăn được.
- Dạ em cũng chưa đói...mời anh ngồi ạ!
- Chào cậu, tôi tên Piti, đại diện của công ty Piti Commerce!
Tấm danh thiếp trên mặt bàn là tên của người quản lý chứ không phải nhân viên, và nó cùng tên với tên công ty.
- Vâng, quản lý, nó có nghĩa là...
- Tôi là giám đốc công ty này!
- Ồ...Em là Arthit, nhân viên phòng Thu mua của công ty Ocean Electric ạ!
- Rất vui được biết cậu. Cậu Arthit có mắt quan sát tốt thật, công ty cậu thật may mắn khi có nhân viên như cậu đó!
Đôi mắt của người đối diện khiến Arthit ngượng ngùng.
- Dạ không đâu, em còn nhiều thứ phải học lắm ạ! Chúng ta nói vào vấn đề chính cho đỡ mất thời gian anh nhé, anh có danh mục sản phẩm ở đây chứ ạ?
- Có đây!
Tài liệu được đưa ra, nó không chỉ là danh mục sản phẩm, còn cả hình ảnh nhà máy và dây chuyền sản xuất nữa.
- Trước hết tôi muốn giới thiệu về công ty chúng tôi. Tuy là 1 nhà máy nhỏ nhưng chúng tôi sản xuất các sản phẩm chất lượng theo tiêu chuẩn ISO.
Giới thiệu sản phẩm bằng cách giới thiệu hồ sơ nhà máy, thông tin này không mấy khi được đưa ra cả. Thật sự ưu tiên hàng đầu để xác nhận sản phẩm là nhà máy như nào, có bao nhiêu cơ sở sản xuất? Nếu nhà máy tốt, quản lý nhà máy tốt, nhân viên làm việc hiệu quả thì sản phẩm thường cũng tốt. Piti Commerce là 1 nhà máy nhựa như kiểu Shangchai, vật liệu cũng tương tự nhưng có 1 điều rất khác, đó là thông tin chi tiết từng loại, rất dễ đọc và hiểu.
- Đây là bảng giá sản phẩm!
Arthit nhìn qua bảng giá, nó thấp hơn rất nhiều phía công ty của chị Layla.
- Giá này liệu có lợi nhuận được không?
Arthit nhận ra mình vừa hỏi 1 câu không nên hỏi.
- Ngay từ lúc bắt đầu phát triển sản phẩm. Tôi đã phải thế chấp nhà để trả lương cho nhân viên. Lúc đầu cũng nghĩ rằng không thể thành công nhưng tôi không dừng lại. Bởi vì bây giờ là nhựa, sau này sẽ là những sản phẩm lớn hơn. Nó sẽ là tiền đề để tiếp tục hoạt động hiệu quả về sau!
...Thật tuyệt! Arthit muốn đứng dậy để bày tỏ niềm vui của mình với người đối diện. Cuộc nói chuyện giữa 2 người kéo dài tận 40 phút và Arthit đã có rất nhiều lời khuyên về kinh nghiệm, con người và cuộc sống.
- Tôi sẽ gấp rút trình bày với công ty chúng tôi và liên lạc sớm với ông!
Arthit nói khi tạm biệt người kia bằng cái bắt tay của sự trân trọng. Trong khoảnh khắc ấy, trong Arthit tràn đầy sự tin tưởng nhưng trước hết phải lấp đầy cái dạ dày đang đói đã. Arthit chạy vội xuống căng tin, thời gian không còn nhiều nên anh chỉ mua 1 suất cơm cà ri đơn giản và không quên đồ uống yêu thích của mình.
- Cho tôi 1 sữa dâu lạnh!
- Sữa dâu nữa à, Arthit!
Câu hỏi không tới từ người bán hàng mà tới từ người đàn ông cao lớn, tóc xám và râu rậm - 1 kỹ sư sản xuất điển hình đang đứng đằng sau.
- Ồ anh Yong!
Anh Yong, trưởng bộ phận sản xuất, Arthit đã quen với anh từ hồi còn dưới xưởng, nói chuyện với anh thoải mái như với bạn chứ không phải như với đàn anh hơn 5 tuổi.
- Sao lại đi ăn trưa muộn thế?
- Em bận với việc quá ạ!
- Ồ, nhân viên thu mua chăm chỉ, khi em đi mọi người ở bộ phận sản xuất rất tiếc đó!
Các nhân viên ở bộ phận sản xuất chủ yếu là nam giới, tương tự như ở khoa Kỹ thuật vậy. Điều đó khiến Arthit có thể làm quen nhanh hơn công việc hiện tại.
- Sau đó lại bắt đầu công việc thu mua?
- Vâng ạ!
- Bên sản xuất cũng đang bận lắm. Anh vừa ăn trưa xong đấy!
- Chiều nay anh có bận gì không?
- Ơ sao thế?
- Em đặt mua nguyên liệu, anh có thể kiểm tra lại hộ em không? Nếu nguyên liệu không tốt sẽ gây nhiều thiệt hại lắm. Có lẽ phải xem xét lại vấn đề nguyên liệu 1 lần nữa ạ!
Anh Yong là 1 người rất nghiêm chỉnh về vấn đề tiêu chuẩn sản phẩm của công ty nên anh đồng ý với Arthit ngay.
- Được anh hiểu, anh sẽ xem xét!
- Sữa dâu đây rồi!
Người bán hàng đưa tới thức uống ngọt ngào, cũng là lúc nói lời tạm biệt với nhau.
- Lúc nào đi ăn nhé! Gặp lại em sau!
- Vâng!
Arthit trả lời vui vẻ nhưng trong lòng lại buồn khi không thể thân thiết với mọi người trong phòng Thu mua như anh Yong. Vừa tới phòng đã thấy anh John hỏi ngay:
- Arthit, bánh ở đâu thế?
- Chị Layla gửi cho mọi người ạ!
- Anh ăn nhá!
- Anh John, em có 1 công ty cung ứng vật liệu khá tốt mà giá cả cũng không đắt!
Arthit nhanh chóng đưa các tài liệu phía bên kia đưa cho anh John.
- Không cần đâu, chúng ta đã có Sangchai cung cấp rồi!
- Nhưng chúng ta cũng nên xem xét lại, rõ ràng giá bên này tốt hơn Sangchai đó anh!
Arthit vẫn cố gắng làm phiền khiến anh John thở dài.
- Sangchai là công ty làm ăn với chúng ta trong rất nhiều năm rồi. Chúng ta không thể dễ dàng hủy quan hệ với họ chỉ vì giá cả của chỗ khác rẻ hơn được!
Tâm huyết của người mới đến dường như bị chôn vùi, Arthit gần như đã quên mất rằng công việc thu mua cần phải dựa vào mối quan hệ. Arthit phải giả vờ giữ bộ mặt vui vẻ đứng trước mặt anh John.
- Anh có 1 việc đơn giản nhờ cậu, không khó chút nào!
Anh John quay lại với 1 tờ giấy.
- 4 giờ sẽ có 1 chiếc xe tải tới từ Công ty Sangchai, giúp anh kiểm tra hàng theo đơn này, chỉ cần đứng và nhìn, dễ chưa?
1 công việc dễ dàng, hộp bánh còn dành được nhiều quan tâm hơn danh mục nguyên liệu. Bên ngoài Arthit bình tĩnh nhưng bên trong anh thấy cảm xúc của mình đã cạn kiệt để làm bất cứ gì thêm. Arthit dùng bút đỏ đánh dấu công việc trong ngày rồi mở điện thoại vào mục tin nhắn.
- Lễ giành cờ hôm nay thế nào?
- Rất vui ạ!!
- Xong việc tôi sẽ tới!
Kongpop gửi sticker OK, Arthit đặt máy xuống mà ước mình có thể bay tới trường đại học ngay lúc này đây.
Trên sân, Kongpop đang ngồi với 1 nhóm bạn với thái độ thoải mái. Mọi thứ yên tĩnh như thể không có buổi lễ giành cờ với năm nhất vậy. Lý do là vì ngay lúc 8 giờ sáng, trang facebook của sinh viên đã được chia sẻ 1 hình ảnh lớn.
" Mời tất cả các bạn sinh viên tới tham gia trò chơi Săn tìm kho báu"
Một cái rương đặt trên sân trường với khóa đòi hỏi 5 chữ cái để mở, trong rương có rất nhiều giải thưởng. Không giới hạn số lượng người chơi và thời gian cuối mở rương lúc 18 giờ ( Gợi ý nằm trong khuôn viên trường, hãy tìm bất cứ điều gì)
Rất nhiều người quan tâm tới giải thưởng bí ẩn nhưng với sinh viên năm nhất khoa Kỹ thuật, 1 trong những giải thưởng họ quan tâm nhất là lá cờ khoa. Nhưng phạm vi của gợi ý là quá rộng, mọi người rất khó để tìm được gì đó.
- Có người đoán là Sotus nhưng nó có phải là quá dễ dàng không?
Có cả những comment phàn nàn trên facebook.
- Mã quá khó, gần hết thời gian rồi, không ai mở được rương mất!
- Mã không quá khó, các bạn cần phối hợp, tôi sẽ không đưa thêm thông tin gì nữa!
Kongpop đã nghĩ nếu không ai có thể mở rương, sự kiện này sẽ thất bại. Nhưng ít nhất đã có rất nhiều người quan tâm tới nó, lượng chia sẻ về việc này đã lên tới con số hàng chục ngàn. Sau rất nhiều lần hội ý, các bạn trẻ đã quyết định sử dụng mạng xã hội để tìm thông tin... Trên thực tế, Kongpop muốn tăng sự kết nối với anh Arthit, cựu trưởng nhóm P'Waugh và gửi tinh thần của tất cả tới anh ấy.
Nghĩ lại về lúc trước, Kongpop đã nhận cờ từ anh Arthit, đã khiến tất cả bạn bè bùng nổ niềm vui, kỉ niệm rõ ràng như mới xảy ra hôm qua vậy. Lúc này, chỉ thiếu người đó đứng đây thôi!
Bầu trời đã chuyển sang màu cam, kim đồng hồ chỉ dần tới con số 6, bình thường anh Arthit tan làm lúc 5 giờ cơ mà nhỉ. Kongpop rút điện thoại gọi cho anh Arthit nhưng không được. Anh ấy đang làm việc hay đang trên đường đi? Kongpop còn đang băn khoăn thì đã nghe tiếng M hét lên.
- Này! Các em đã mở được rương rồi!
...
- Gì ạ?
Arthit hỏi người đang nói trên điện thoại.
- Tôi xin lỗi, xe đột nhiên bị hỏng, tôi đang cố sửa chữa. Tôi xin đến muộn chút ạ!
Tin xấu đến ngay lúc tan làm, mọi người đã dọn đồ để đi về.
- Arthit thứ 6 không đi đâu sao?
- Em đang đợi xe tới kiểm hàng ạ!
- Chịu khó về muộn chút nhé!
Anh John vỗ vai Arthit trước khi ra về, có thể ngửi được mùi nước hoa nồng hơn bình thường, có lẽ là đi hẹn hò với 1 cô gái nào đó!
- Đừng quên tắt đèn và điều hòa nhé!
Anh John nhắc nhở, chị Earth cũng gật đầu chào. Cuối cùng chỉ còn 1 kỹ sư và chú cá ở lại trong phòng. Arthit cố gắng giết thời gian bằng việc chơi game trên điện thoại, xem hài cho tới tận 5 rưỡi mới có thông báo xe tới.
May thay, hàng chỉ đơn giản là cánh quạt chân vịt và bên kia có 2 nhân viên đi cùng nữa. Arthit nhìn lại đồng hồ, trường đại học cách chỗ này gần 1 tiếng, anh có thể tới vào lúc 6 rưỡi.
- Ồ thùng này bị mở rồi, thiếu 1 chân vịt!
Những người kia chỉ ra thùng đã bị lột băng dính, bài học cũ của Arthit quay lại...phải kiểm tra cẩn thận mọi thứ. Arthit nhanh chóng gọi điện để xin giúp đỡ.
- Alo!
Đầu dây bên kia ầm ĩ như ở ngoài chiến trường!
- Anh John! Thiếu 1 chân vịt!
- Gì?
Có 1 cuộc gọi đến khác nhưng Arthit không thể trả lời lúc này được.
- Thiếu 1 chân vịt!
- Kiểm tra thử bên sản xuất xem. Anh phải đi đây, anh đang xem phim!
Anh John ngắt máy, Arthit tiếp tục gọi cho người khác để hỏi.
- Anh Yong, có lô chân vịt từ Sangchai nhưng đang thiếu 1 cái. Nó có bên bộ phận sản xuất không anh?
- Để anh hỏi xem rồi sẽ gọi lại cho!
Điện thoại đã gần hết pin vì Arthit chơi điện tử nhiều quá. Arthit vừa cầu nguyện mong mọi thứ tốt đẹp thì nghe được giọng nói tới từ thiên đường.
- Thấy rồi Arthit! Khi lấy mẫu kiểm tra anh đã để trong phòng QQ! Em vào lấy hộ anh nhé!
- Được ạ! Cảm ơn anh Yong nhiều!
Lấy được đồ trả về hộp, thời gian đã là gần 6 giờ. Có thể sớm về trường nhưng sự cố lại xảy ra.
- Không khởi động được. Anh giúp tôi đẩy xe được không?
Chiếc xe lại hỏng như muốn bắt nạt người đang vội. Arthit ra sức đẩy xe cho tới khi nghe tiếng động cơ vang lên. Arthit vui mừng khi hoàn thành mọi nhiệm vụ nhưng nhìn lại mình thì ...Áo sơ mi dính đầy bẩn, khuôn mặt đầy bụi và điện thoại thì cạn sạch pin.
Lúc này cũng là lúc kho báu được mở ra bởi sinh viên khoa Kỹ thuật. Từ khóa lần này là SHARE, đó cũng chính là điều người đứng đầu P'Waugh muốn gửi tới các em sinh viên năm nhất. Nếu nhìn kỹ, tất cả sẽ thấy điều này được ẩn giấu đằng sau. Ngay từ lúc đăng tin lên mạng xã hội bắt đầu chia sẻ trò chơi, từ khóa cũng ẩn khi các bạn trẻ chia sẻ thông tin với nhau. Tính bền vững của SOTUS chính là việc SHARE, không phân biệt đàn anh - đàn em mà là sự chia sẻ giữa những người đi trước với khóa sau.
Sau khi trò chơi săn tìm kho báu kết thúc, có 1 bữa ăn nhẹ ngọt ngào và 1 món quà đặc biệt dành tặng cho những người tham gia. Buổi lễ thắt dây được tổ chức theo truyền thống, từng người sẽ được khóa trên đeo dây cổ tay cho. Bầu không khí xung quanh thật ấm áp, hôm nay là ngày cuối cùng của buổi lễ cổ động. Những sợi dây trắng được trao cho những em sinh viên khóa dưới.
- Đưa tay cho anh đeo dây được không?
- Vâng ạ!
Cô bé với mái tóc ngắn và khuôn mặt quen thuộc đang đứng trước mặt - Khaofang.
- Chính em đã nghĩ ra từ khóa mở rương đúng không?
Cô bé gật đầu.
- Tốt lắm!
Lời khen từ Kongpop khiến cô bé bẽn lẽn và cô bé nhận thấy 1 thứ gì đó giống của mình trên cổ tay người đối diện.
- Anh Arthit vẫn đeo bánh răng với sợi dây trên cổ tay sao?
- Nó cực kỳ quan trọng với anh nên không tháo ra được!
Sợi dây hồi năm nhất đã được thay bằng sợ dây khác với bánh răng của người kia
- Em làm thế nào để có bánh răng được ạ?
- Sẽ tới lúc đó! Nếu em có được bánh răng hãy nhớ nó là trái tim của dân Kỹ thuật chúng ta!
Chính Arthit đã dậy Kongpop về ý nghĩa này của bánh răng.
Có rất nhiều cựu sinh viên trong bữa tiệc, nó khiến cho mọi thứ tràn đầy năng lượng, bầu không khí sôi nổi dù là đã muộn. Kongpop lùi về phía sau để nhìn tất cả. Chỗ này...cậu đã nhìn thấy anh Arthit khóc, lúc đó cậu đã nói với anh rằng:
- Nếu lần sau anh khóc, hãy nói với em! Em sẽ lau nước mắt cho anh!
Nhưng tối nay...không có sự xấu hổ, sự tức giận của người đó kêu tên cậu. Kongpop nhìn vào màn hình điện thoại, đã 8h15, cuộc gọi cuối của cậu cách đây hơn 1 giờ và tín hiệu bận. Sâu trong trái tim mình, cậu muốn gặp người đó, khi đang định gọi lại thì thấy cuộc gọi tới từ người kia. Kongpop nhanh chóng bắt máy và trả lời người kia.
- Cậu đang ở chỗ nào thế? Chuyện gì đã xảy ra rồi? Cậu ổn chứ?
- Em ổn mà, mọi chuyện tốt ạ!
- Tôi gặp chút trục trặc nên không thể gọi cho cậu được!
- Em cứ sợ là anh gặp tai nạn gì trên đường cơ!
- Điện thoại hết pin thôi. Tôi đã cố gắng liên lạc mà không được. Xin lỗi vì không thể dự lễ trao cờ!
- Năm nhất đã lấy được cờ rồi ạ!
- Cái gì? Sao cậu không ở trong đó. Là trưởng nhóm P'Waugh mà lại trốn ra ngoài là sao?
Sao anh Arthit biết cậu không ở trong sân, Kongpop vờ nói đùa.
- Anh Arthit cũng từng trốn ra ngoài khóc đó thôi!
- Tôi đã nói không phải mà lại!
Người kia phản đối kịch liệt câu nói của Kongpop, nhưng tiếng nói rất to ấy phát ra từ sau lưng cậu. Kongpop quay lại, anh Arthit vẫn đang giữ điện thoại trên tay, khuôn mặt mờ bụi, quần áo nhàu bẩn.
Kongpop ngắt điện thoại, trực tiếp nói chuyện với anh Arthit.
- Sao anh Arthit lại bị thế này ạ?
- Không sao, chút bụi bẩn từ công ty thôi!
Kongpop phủi bụi trên áo người kia, làm như đó là 1 vấn đề rất lớn vậy.
- Nếu anh bận thì không cần vội tới đây đâu ạ!
- Sao không chứ, tôi muốn gặp...
Câu nói chợt dừng lại khi bàn tay người kia vươn ra lau vết bụi trên má Arthit. May mắn thay đèn không đủ sáng để thấy được cảm xúc của anh lúc này, nhưng vẫn là không đủ để che ánh mắt long lanh rực rỡ của người hỏi.
- Gặp ai ạ?
- À...gặp đàn em!
Arthit ngập ngừng trả lời, những vết bẩn cũng đã mờ nhờ bàn tay người kia, tuy nhiên ánh mắt vẫn đang nhìn sâu vào anh.
- Đàn em mà anh nói ấy, có cả em phải không?
Nếu là trước đây, với câu hỏi này Kongpop sẽ phải nhận hình phạt nặng. Nhưng hôm nay, với 1 ngày đã quá nhiều vấn đề, Arthit không đủ sức phạt cậu nữa. Anh nhìn vào cậu, tim đập nhanh, lẩm bẩm trong miệng.
- Cậu ít tuổi hơn tôi, đúng không?
Câu trả lời khiến Kongpop mỉm cười.
- Em biết rồi! Giờ chúng ta đi đeo dây cho các em thôi! Sau đó em sẽ là đàn em...của riêng anh Arthit!
- Hmmm
Arthit gật đầu thoải mái, bao nhiêu mệt mỏi tích tụ trước đây tan biến khi nghe lời nói ấm áp của Kongpop. Trái tim được thắp lửa trở lại khiến Arthit cũng cảm thấy sức mạnh trở về nguyên vẹn.
Người khiến cho Arthit cảm thấy cần cố gắng dù có chuyện gì xảy ra...không có ai khác ngoài Kongpop.
P/S: Chương này có hơi khác lên phim 1 xíu, nhưng rõ ràng là vẫn rất ngọt đúng không :3 Mình cực thích những cái nắm tay nên là làm 1 gif nhỏ xíu đính kèm truyện ^^
Cũng hơn 2h sáng rồi, dịch truyện như kiểu làm việc bị deadline ý, chỉ xong mới thở phào được. Mọi người ngủ ngon nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro