Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Soshi High - A Second Chance [chap 9-12]

Chap 9

"Bữa tối của Jessica đã sẵn sàng rồi đây !" JaeJoong hét lên từ phía nhà bếp, anh đeo tạp dề màu hồng và tay vẫn còn cầm cái muỗng nấu thức ăn.

"Em xuống ngay." Cô gái tắt TV và lê bước từ ghế sofa xuống nhà bếp. Cô ngồi xuống ghế và khẽ liếc xuống đĩa thức ăn trước mặt.

JaeJoong ngồi ở phía đối diện, nhanh chóng xúc một muỗng đầy thức ăn cho vào miệng.

"Oppa ..." JaeJoong bỏ ngoài tai những lời của em mình và tiếp tục ăn. Chỉ khoảng 30 giây sau, toàn bộ thức ăn trong đĩa đã hết sạch.

"Oppa, tại sao lại có dưa leo trong đĩa của em ?" Jessica lạnh lùng hỏi và nhìn chằm chằm vào anh mình. JaeJoong bỏ muỗng xuống và nhìn sang đĩa thức ăn đối diện, miệng há rộng ra thành hình chữ O.

"Thật không ? Có dưa leo à ? Lỗi của anh, anh nghĩ là lúc nãy đã quên lấy nó ra." JaeJoong kéo đĩa của Jessica về phía mình . "Và nếu bỏ chúng đi thì lãng phí quá nhỉ, vậy nên anh sẽ ăn hết chỗ này." Và JaeJoong nhanh chóng nhét hết đãi thức ăn vào miệng. Trông anh ta lúc này như một cái thùng thức ăn di động vậy.

"Oppa ..." Jessica hét lên. "Em muốn có thức ăn NGAY BÂY GIỜ !" Cô ấy chỉ về phía bếp.

"Nè ... ăn đi AHHH !"

"Oppa !" Cô ấy lại hét lên và đi về phía tủ lạnh, nhấc điện thoại lên.

"Em sẽ gọi cho umma !!" JaeJoong như bị mắc nghẹn. "Aish ... em lại thế nữa rồi !" Anh ấy vỗ trán và nhanh chóng chụp lấy cái điện thoại từ tay Jessica.

"Thức ăn của em ở trong tủ bếp đấy ... Chúa ơi, anh chỉ đùa tí thôi mà. Thật là." JaeJoong cằn nhằn và bỏ lên lầu.

"Tại sao anh không là con một cho rồi nhỉ ?" Jessica chỉ biết lắc đầu và cầm lấy đĩa thức ăn trong tủ bếp, sau đó bước ra ngoài hàng hiên.

-Dinh thự nhà họ Kwon-

Yuri bước ra khỏi phòng tắm, người vẫn còn ướt đẫm nước, với lấy cái khăn treo trên giá bên cạnh và quấn quanh người. Cô từ từ bước vào phòng ngủ và đứng trước gương.

"Mình vẫn đẹp như mọi khi." Cô ấy nói và tự chiêm ngưỡng thân hình s-line của mình, rồi có một thứ gì đó đột ngột đập vào mắt Yuri, ... nó to, ... màu đỏ.

"ÔI CHÚA ƠI !!!" Cô ấy hét lên và săm soi cái thứ màu đỏ trên mặt mình, từ từ chạm vào nó. "Gah ... mun T^T, chắc nó có từ lúc con bồ câu làm việc đó ..."

Sau 5 phút "khám mụn", Yuri mặc đồ vào và đi xuống bếp.

"Cái mụn ngu ngốc, con bồ câu ngu ngốc." Cô lầm bầm và mở tủ lạnh ra, lấy một ít kem và tray lên sàn nhà.

"Đây sẽ là một cú lừa ngoạn mục !" Yuri hạnh phúc nói và sau đó đi nấu một ít thức ăn cho mình. Cô múc cơm ra đĩa và cũng bước ra ngoài hàng hiên.

-Nhà của Jessica-

Jessica nhìn lên trời, những ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh trên cao. Cô ngắm nhìn từng ngôi sao một và rất khâm phục chúng, làm sao mà nó có thể tỏa sáng rực rỡ trong một không gian bao la vượt xa hơn cả tầm với của con người như thế ? Sau đó, mắt cô bắt gặp một ngôi sao ... nó không giống như những ngôi sao bình thường khác. Đó là ngôi sao sáng nhất trong tất cả những ngôi sao.

Flash back

Cô gái với dáng người dỏng cao kéo bạn mình lên cầu thang.

"Seobang, khi nào mính mới được mở mắt ra ?" Cô bé kia hỏi, hai mắt cô đang bị bịt lại.

"Đợi tí nữa thôi, chúng ta sắp đến nơi rồi." Cô bé cao cuối cùng cu4ng mở cửa ra, cả hai cô bé giờ đây đang đứng trên mái nhà.

"Okay, giờ cậu có thể mở mắt ra được rồi đấy." Cô bé nhẹ nhàng tháo mảnh vải che mắt ra giúp bạn. Để lộ ra một bầu trời đầy sao trước mặt.

"..."

"Cậu nghĩ sao về cảnh này hả Sica ?" Yuri vung tay vào không khí, hướng về phía bầu trời đầy sao.

"Nó ... đẹp quá. Mình chưa bao giờ thấy nhiều sao như thế trước đây." Cô bé nhìn lên trời, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy hàng triệu ngôi sao lấp lánh trong đêm. Yuri nắm lấy tay Jessica và dắt cô bé đến sát mái nhà.

"Yuri à, nguy hiểm quá !" Jessica la lên khi cả hai đã tiến đến rất gần mép.

"Thôi nào, đừng sợ, có mình ở đây với cậu mà." Yuri thẹn thùng nói và ôm lấy Jessica từ phía sau.

"Thật không ?" Jessica nói, nhìn bạn mình, cô bé nở một nụ cười thật tươi. "Thật mà, mình sẽ luôn bên cạnh câu."

"Cám ơn." Jessica nói và siết chặt tay Yuri hơn. "Nhưng nếu có một ngày ... cậu không còn ở bên cạnh mình nữa còn mình thì nhớ cậu rất nhiều, khi đó phải làm sao ?" Jessica nhìn Yuri và hỏi, cô bé muốn được nhìn thấy phản ứng của bạn mình.

"Uhm ... nhưng mà chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu ..." Yuri tựa cằm lên vai Jessica. "Bởi vì chúng ta cùng ở dưới một bầu trời mà." Cô bé chỉ lên phía trên.

End of flash back

"Seobang ..." Nước mắt chợt lăn dài trên má Jessica khi những kí ức ngày xưa lại ùa về trong tâm trí cô gái.

"Mặc dù chúng ta cùng ở dưới một bầu trời, nhưng nó không còn giống như ngày xưa nữa, vì giờ đây, cậu đã không còn bên cạnh mình."

-Dinh thự nhà họ Kwon-

"Jessica ... tại sao cậu lại không nhận ra mình ? ..." Và Yuri múc thức ăn vào miệng.

-Ngày hôm sau-

Chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh giường Yuri reo lên inh ỏi.

"Dậy đi Dậy đi Dậy đi !!!"

Cô gái vươn vai và tắt cái đồng hồ. Uể oải cuộn tấm chăn vào người và lê bước dọc theo hành lang, mắt vẫn còn nhắm nghiền và hướng đến phòng em mình.

"YoonA dậy đi, đến giờ đi học rồi." Sau đó Yuri dụi mắt, trông cô rất mệt mỏi, thậm chí đến khuya hôm qua cô vẫn còn phải cọ nhà vệ sinh.

Không có bất kỳ tiếng trả lời nào.

"YOONA DẬY ĐI !!!" Yuri đập cửa mạnh hơn. Nhưng vẫn không ai trả lời, sau đó cô cố gắng mở cửa phòng nhưng nó lại bị khóa.

"Cái gì thế này, mình đâu có dặn nhóc đó phải khóa cửa cơ chứ. KWON YOONA MỞ CỬA RA NGAY BÂY GIỜ !!!" Cô ấy hét lên, nắm lấy tay nắm cửa và lắc nó như một kẻ điên. Cô đặt chân mình lên tường và cố kéo cánh cửa ra.

"CHÚA ƠI !!!" Yuri la lên và đi về phòng mình lấy chìa khóa.

"KWON YOONA MỞ CỬA RA NGAY, ĐỪNG ĐỂ CHỊ TỰ VÀO TRONG ĐẤY NHÉ !" Yuri chống tay lên eo và đợi trong vài giây và vẫn không có tiếng trả lời. Cô đánh vào đầu mình và mở khóa cửa, và ... cô đã thấy một điều mà lẽ ra mình không nên thấy.

"UNNIE !" YoonA gào lên, mắt cô bé mở to ra hết cỡ.

Yuri đóng sầm cửa lại.

"Ôi Chúa ơi !" Yuri nói không nên lời, cô không thể tin vào những gì mình đang thấy trước mắt. Cô chớp mắt liên tục, cố gắng xóa đi những hình ảnh vừa nhìn thấy ra khỏi bộ nhớ, nhưng nó giống như được dính chặt vào từng tế bào não của cô bằng một thứ keo siêu dính vậy.

"Làm gì mà mới sáng sớm mà ầm ĩ thế hả ?" Isak nói và đập đầu vào tường.

"Unnie ... Em ... th ... th ... thấy ..." Yuri qyau về phía chị mình, dựa lưng vào cửa phòng và trông rất hoảng loạn, cô chỉ về phía đối diện.

"Thấy gì ?" Isak hất tóc ra phía sau, dáo dác nhìn khắp phòng.

"Em nghĩ em sẽ xỉu mất thôi." Sau đó Yuri té xuống sàn.

-Vài phút sau đó-

*Giật gân*

"Omo Omo Omo !!!" Yuri đứng lên khỏi ghế sofa và nhìn quanh, Isak cầm tách nước ngồi bên cạnh.

"Yuri bình tĩnh lại đi." Isak nói và đẩy Yuri ngồi xuống ghế.

"LÀM SAO MÀ EM CÓ THỂ BÌNH TĨNH ĐƯỢC CƠ CHỨ ? Em đã thấy YoonA trong phòng và @$#%@#@^$% ..." Cô ấy bỗng chuyển sang ngôn ngữ của người ngoài hành tinh. YoonA bước tới và nhìn unnie của mình.

"Unnie đừng có hoảng hốt như thế chứ." YoonA nói.

"Dừng lại ... dừng lại ... DỪNG LẠI ĐI !!!" Yuri la lên, từ sau to hơn từ trước. "Chị thấy em và @%$#%$@$ ..." Yuri nắm lấy cổ áo YoonA và lắc cô bé dữ dội.

"Yuri à, NGỪNG LẠI đi !" Isak đạp em mình xuống ghế. "Em sẽ giết con bé mất !" Isak kêu lên.

"Vậy EM không phải là em của chị hả ???" Yuri hét lên và cố gắng đứng dậy nhưng chân của Isak vẫn giữ cho Yuri nằm trên ghế.

"Bỏ qua em đi"

Yuri như bị đóng băng tại chỗ

"..."

"Chị đùa thôi !" Isak bật cười. "Em không thấy mặt mình bây giờ đâu, trông nó rất là nực cười đấy MWAHAHAHA."

"Yah, không có gì vui đâu nhé !" Yuri đẩy chị mình ra và nhìn YoonA.

"Vậy chúng ta cho cô ấy ở lại đây được không unnie ?" YoonA cười và chỉ vào cô gái đang bước xuống cầu thang.

"GIỮ CÔ ẤY LẠI ? " Yuri lắc đầu lien tục và thấy SeoHyun vẫy tay chào mình.

Sau đó cô lại ngất đi.

"Omo !" SeoHyun kêu lên và vội vã bước đến bên xem xét tình trạng của chị dâu tương lai.

"Chị nghĩ câu trả lời là được đấy YoonA." Isak nói và đánh Yuri thật mạnh bằng cây thước kim loại khiến cô gái ngồi bật dậy.

"KHÔNG !!!"

"Sao thế unnie ? Cô bé ấy dễ thương mà, em sẽ đắt bé đi dạo, em sẽ đút bé ăn !" YoonA cầu xin với vẻ mặt chó con.

"YoonA, CÔ BÉ ẤY KHÔNG PHẢI THÚ NUÔI, vả lại chúng ta đã có con Rex rồi kìa." Yuri chỉ vào SeoHyun.

"Thôi nào Yul, đừng có khắt khe với con bé quá, nó vẫn còn nhỏ mà." Isak véo mà Yuri.

"Nh... Nh... Nhưng ! Cô gái đó còn có gia đình của mình nữa, còn việc học hành thì sao ? ..."

"Uhm ... em có thể nói một điều được không ?" SeoHyun giơ tay lên. "Em học chung trường với YoonA và nhà em thì ở ngay bên cạnh ..."

Hàm của Yuri như rớt xuống đất.

"Vậy là em ấy có thể ở đây với chúng ta phải không unnie ?" YoonA vui sướng reo lên và nhảy chân sáo về phía SeoHyun. "Hyunnie, cậu có thể ở đây rồi, yay yay !"

"Ôi Chúa ơi !" Yuri lại xỉu một lần nữa.

"Yoong, sao chị cậu xỉu hoài vậy ... ? Chị ấy có bị sao không ?" SeoHyun hỏi và tiến lại để kiểm tra cái cơ thể đang nằm bất động trên ghế.

"Oh, việc đó bình thường thôi ... Mấy người già hay bị thế lắm, cậu đừng lo."

-Tại trường-

Jessica đi dọc theo hành lang đông nghẹt người, cố gắng tìm nhóm bạn của mình. Sau đó cô thấy họ đang nhảy tưng tưng ở cách đó không xa.

"Ở đây nè Jessica !!!" Sunny la lên.

-Sau 2 phút cố gắng len lỏi qua đám đông-

"Mình nghĩ mình bị bẹp dí sau khi đi qua đám đông đó rồi đấy chứ. " Jessica nhìn xuống cơ thể mình.

"Đó là lí do vì sao trường này không có ai bị béo phì, vậy nên Sunny à, trả lại cho mình mấy gói khoai tây chiên đi. " SooYoung nói và cố với tay ra sau lưng Sunny, nhưng cô nàng đã nhanh lẹ giấu mấy gói khoai đi chỗ khác. "Không đời nào ... ở đây mình có quyền, không được ăn khoai tây trước giờ vào lớp." Sunny đánh vào tay SooYoung.

"Wah Y_Y" SooYoung đút đầu vào ngăn tủ đang mở kế bên.

Cả nhóm vẫn tiếp tục những cuộc trò chuyện nho nhỏ cho tới giờ vào học. Sau tiết đầu tiên là giờ giải lao, họ lại gặp nhau tại căn tin.

"CHÚA ƠI, MÔN TIẾNG ANH CHẾT TIỆT NÀY SẼ GIẾT MÌNH MẤT." TaeYeon gào lên và đập đầu xuống bàn, cố gắng nhét vào đầu mớ kiến thức cơ bản của môn Tiếng Anh.

"Này TaeYeon, bình tĩnh đi, mình có thể kèm cậu môn Tiếng Anh nếu ..." Jessica nói.

"THẬT KHÔNG ? YAY !" TaeYeon vui sướng reo lên và chạy lại ôm Jessica, không để cho cô bạn tóc nâu có cơ hội hoàn tất câu nói của mình.

"Yah ! Kim TaeYeon, mình cũng đề nghị với cậu như thế cách đây 5 phút, nhưng sao cậu lại không chịu để mình kèm cậu ?" Tiffany hỏi, khoanh tay trước ngực và phồng má lên.

"Mình thậm chí còn không thể hiểu được cái giọng Hàn Quốc lơ lớ của cậu nữa là." TaeYeon trả lời và không thèm nhìn Tiffany lấy một lần, cô đang bận lên kế hoạch làm sao để thu hút được sự chú ý của Jessica trong suốt "cuộc hành trình dạy kèm" của họ.

"Yah !" Tiffany gục đầu xuống và bỏ đi.

"TaeYeon, đừng có nói như thế với Tiffany chứ, cậu ấy chỉ muốn giúp cậu thôi mà." Jessica cô gắng thoát ra khỏi vòng tay của TaeYeon nhưng vòng tay ấy lại được siết chặt hơn nữa.

"Ai thèm quan tâm chứ, câu ấy sẽ quên ngay thôi mà, cậu ấy luôn gây ra những phiền toái như thế đấy. " TaeYeon nói và nhìn về phía người bạn đang bỏ đi cách đó không xa. "Vậy cậu có thể kèm mình sau giờ học được không ?"

"Được chứ, lúc đó mình cũng không có việc gì làm !"

"Tuyệt !!!" TaeYeon nói và nhìn sang chỗ khác, xoa hai bàn tay lại với nhau và nở một nụ cười đầy nham hiểm.

"MWAHAHAHAHA"

Chap 10

Sau giờ học, TaeYeon hào hứng đợi Jessica ở cổng trường, nhảy tưng tưng như một con thỏ bị điên khi nhìn thấy chiếc bánh đường khổng lồ. khi Jessica đến, "cơn sốt" của TaeYeon càng trở nên nặng hơn, làm cho Jessica phải nghĩ lại những gì cô vừa nói ở căn tin.

"Uh ...um ..." Jessica lắp bắp và nhìn cô bạn đang nhảy tưng tưng như quả banh trước mặt mình.

"Cậu ấy có còn là một con người không nhỉ ?"

"Đi thôi, mình biết một nơi rất hoàn hảo để cậu kèm môn Tiếng Anh cho mình đấy!" TaeYeon nói và kéo Jessica ra khỏi trường.

-Trên ngọn cây gần đó-

"Khỉ gọi tê giác, mục tiêu đang di chuyển, nhắc lại, mục tiêu đang di chuyển." EunHyuk hét vào bộ đàm, sau đó cậu ta ló đầu ra khỏi những nhánh cây để có thể quan sát rõ hơn.

"Mục tiêu đang di chuyển về phía Bắc ... nhắc lại, phía Bắc !" EunHyuk cảm thấy hoảng sợ.

Trong khi đó Tiffany vừa bước ra khỏi trường, vẫn còn cảm thấy buồn vì TaeYeon từ chối lời đề nghị dạy kèm của cô. Nhưng cô có thể làm được gì chứ, TaeYeon thích Jessica mà. Cô gái đeo cặp ra sau lưng và tiến về phía cổng trường, và cô phát hiện ra một nam sinh đang ở trên cây, hành động như một người phát cuồng lên sau khi xem phim MI-5.

"Hmm ..." Tiffany nghĩ thầm và đi đến chỗ cái cây, nhìn lên và nhận ran am sinh đó.

"NÀY EUNHYUK cậu đang làm gì vậy ?"

Cậu con trai kia bị shock sau khi nghe tiếng kêu từ bên dưới, khiến cho cậu nhóc mất thăng bằng và té xuống đất.

"EEEEEP !" Tiffany hét lên và không biết phải làm sao, con khỉ hình người đó té ngay lên mình cô.

"Cha ơi, con yêu cha T_T" Cô nhắm mắt lại thật chặt. Sau đó, cô có cảm giác rằng cơ thể mình được đẩy sang một bên bởi một người nào đó. Cả hai người họ giờ đều nằm trên mặt đất.

Tiffany từ từ mở mắt ra.

"ARGHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH" Cô ấy hét lên và đứng bật dậy, rút từ trong cặp ra khẩu súng điện và chỉ thẳng vào người đang ngồi trên đất.

"Không được đụng đến tôi !!!" Cô ấy dí cây súng đến gần người kia hơn.

"TÔI VỪA CỨU CẬU ĐẤY ! TẠI SAO TÔI LẠI PHẢI LÀM TỔN THƯƠNG CẬU NHỈ ?" Cô gái kia nói và phủi bụi đất bám trên áo.

"Sếp !!!" EunHyuk vẫn còn nằm trên đất, giơ tay ra nắm lấy chân Yuri. "Mục tiêu ... di chuyển về phía Bắc ..." Anh báo cáo lại với sếp của mình. Sau đó một nhóm nam sinh khác chạy đến và đỡ EunHyuk đi chỗ khác.

"Phía Bắc ..." Yuri vuốt cằm và suy nghĩ hồi lâu.

"Ôi ... trời ... CẬU ĐANG THEO DÕI CÁC BẠN CỦA TÔI !" Tiffany gào lên và chạy một mạch ra khỏi cổng trường. Cô cố gắng chạy thật nhanh, điều duy nhất mà cô nghĩ đến lúc này là phải báo cho các bạn mình biết. Những người đang đi theo các bạn của cô không giống như những tên theo dõi bình thường, họ là Y-SQUARED. Các bạn của cô có thể kế thúc cuộc đời tại bệnh viện hoặc tệ hơn thế nữa. Cuối cùng Tiffany cũng đã đuổi kịp bạn mình. Hai người bạn của cô đang đi vào một công viên nhỏ. Tiffany đi chậm lại và định bước lên phía trước. Tuy nhiên, một ai đó đã nắm lấy cổ tay cô và kéo về phía sau.

"EEEEPPPP !!!" Tiffany gào lên với âm lượng cao nhất, ngay lúc đó, người kia lặp tức bịt miệng cô lại.

"%@#$%!@#^#$@^"

"Này bình tĩnh đi, họ có thể nghe thấy chúng ta đấy !"

-Cách đó không xa, trên băng ghế-

"TaeYeon, cậu có nghe gì không ? Hình như là tiếng ai đó hét thì phải." Jessica hỏi và nhìn về phía cổng công viên.

"Đâu nào ... chắc là con chó thôi." Cô gái ngưng lại. "Giờ học thôi !" TaeYeon hạnh phúc nói.

-Cổng công viên-

"Shhhh ... im lặng đi." Yuri cứ lấp ló ngay cổng.

"Gah !!!" Tiffany cắn vào tay Yuri và chạy đến chỗ các bạn của mình. "Này ! Khoan đã."

"Nhìn kìa TaeYeon !" Jessica chỉ về phía người đang chạy về phía hai cô gái. Tiffany ngừng lại và thở gấp.

"TaeYeon ... Jessica ... cô gái trưởng nhóm Y_SQUARED ... đang theo dõi các cậu kìa ... [phù phù] ..." Tiffany thở hổn hển

"Gì chứ ? Cô ấy theo dõi bọn mình?" Mắt Jessica mở rộng hết cỡ, cô ấy rất ngạc nhiên.

"Vô nghĩa" Taeyeon bỏ qua những gì Tiffany vừa nói. "Tại sao cô ấy lại theo chúng tớ chứ?" TaeYeon đảo mắt.

"Nhưng cô ấy ở kia kìa, tớ thề là cô ấy đứng ở cổng đấy !" Tiffany chỉ về hướng cổng công viên và kéo Taeyeon để cho cô ấy xem bằng chứng của mình.

"Đấy, thấy không !!!" Tiffany nói.

"Thấy gì, tớ có thấy gì đâu !" Taeyeon đi quanh cái cây, tìm kiếm người theo dõi cô, nhưng không có ai khác ở đó ngoại trừ viên bảo vệ già.

"Nhưng!! Nhưng! Cô ấy...#$@!$" Tiffany hoảng sợ và bắt đầu vung tay loạn xạ.

"Cô ấy đi rồi sao?"

"Chắc là cô ấy đã lẻn đi khi mình chạy đến đây." Tiffany gật đầu.

"Oh yeah phải rồi, cậu lại sử dụng cái chiêu đó để gây chú ý với mình chứ gì? " TaeYeon nói và săm soi mấy cái móng tay.

"Huh?" Tiffany nhìn Taeyeon với một vẻ mặt vô cùng ...

"Đừng có làm cái bộ mặt đó với mình, cậu chỉ muốn mình chú ý đến cậu thôi, đúng không ?" TaeYeon nhìn Tiffany, giờ đây cô rất bối rối trước những gì TaeYeon vừa nói.

"Nhưng mình thề đấy, cô ấy và EunHyuk đang theo dõi các cậu, thật mà !" Tiffany nói trong giận dữ, nhảy lên và xuống liên tục.

"OH ~" Taeyeon rên rỉ. " CÔ ẤY THEO DÕI CẬU ĐẤY ! " Cô nhại lại những lời Tiffany vừa nói nhưng với âm lượng cao hơn. "Dù sao thì Nấm à, mình vẫn tin là cậu đang cố gắng để có được sự quan tâm của mình !" Taeyeon châm biếm.

"Nh ... Nh... Nhưng!" Tiffany lắp bắp.

"Cậu biết không, mình muốn phát bệnh với những cố gắng của cậu để có được sự chú ý của mình vì vậy xin hãy đi đi, hãy để mình được yên." Taeyeon lướt qua Tiffany, nhìn từ đầu đến chân bằng một cái nhìn không mấy thiện cảm.

"Nhưng những điều lúc nãy là thật, mình thề đấy !" Tiffany vẫn giữ vững lập trường của mình.

"Cậu đi quá xa rồi đấy !" Taeyeon đẩy vai Tiffany cố gắng thoát ra khỏi người đang đứng trước mặt mình.

"ĐỒ TỰ CAO NGU DỐT !"

Tiffany tát Taeyeon.

"Mình luôn nói sự thật và cậu thậm chí không thèm nghe mình đến một lần, Mình làm tất cả là vì cậu đấy ... vì cậu ... vì cậu cả đấy !" Giọng của cô bắt đầu vỡ ra. "Và cậu thậm chí còn không tin mình, mình cố gắng giúp cậu và sau đó những gì mình nhận được là lời từ chối của cậu! ĐÂY LÀ NHỮNG GÌ CẬU ĐÁP LẠI SỰ GIÚP ĐỠ TỪ MỘT NGƯỜI BẠN HẢ ??" Tiffany hét lên, nghe có vẻ vô cùng nghiêm trọng.

"Mình với cậu chỉ là bạn bình thường thôi Hwang Mi Young." Taeyeon lạnh lùng đáp lại, làm cho Tiffany nín lặng, không nói nên lời.

Cô đứng đó một giây và chạy đi. Trái tim cô tan vỡ thành hàng nghìn mảnh.

Chap 11

"Mình với cậu chỉ là bạn bình thường thôi Hwang Mi Young." Những từ ngữ đó cứ hiện lên trong trái tim Tiffany như hàng ngàn con dao găm vào nó. Cô đứng đó - bất động.

Sau đó Tiffany chạy ra khỏi công viên. Cô ấy cứ chạy và chạy... cô muốn tránh xa TaeYeon, càng xa càng tốt. Điều ước duy nhất Tiffany dành cho TaeYeon là cô ấy sẽ được hạnh phúc. Cô chỉ muốn giúp đỡ, nhưng điều cô nhận lại chính là ... lời từ chối. Hơn nữa, chính lời từ chối đó đã chia rẽ tình bạn giữa hai người. Từ khi còn bé, Tiffany và Taeyeon đã rất thân thiết với nhau, TaeYeon là bạn của cô ấy... người bạn duy nhất, chính xác hơn là cho tới khi họ cùng vào trường trung học Soshi.

Flash back

Tiffany chơi đánh đu một mình như mọi khi; cô bé chưa bao giờ có một người bạn. Cô bé ngước nhìn bầu trời trong xanh và tự hỏi vì sao cuộc đời lại bất công với cô như thế. Sau đó Tiffany quyết định đứng lên và đi tìm một người bạn cho mình để phá tan cái rào cản cô đơn ấy. Nhưng chỉ ngay bước đầu tiên sau khi rời khỏi chiếc đu, cô bé đã vấp phải một hòn đá, làm cô ngã xuống nền đất bên dưới.

"Ow..." Tiffany hét lên trong đau đớn, cô bé bị trật cổ tay. Ngay lúc đó, một cô bé mặc áo đầm màu vàng chạy đến.

"Bạn có sao không ?" Cô bé trong bộ áo đầm màu vàng hỏi Tiffany. "Để mình xem cổ tay của bạn nào."

"..." Tiffany nhìn cô bé với thân hình khá mũm mĩm cùng với cặp kính cận. "Bạn đang làm gì vậy..."

"Chỉnh lại cổ tay cho bạn ... Giờ thì ... ta-đa!!!" Cô bé kia nói và đỡ Tiffany ngồi lên thềm.

"THÁNH THẦN ƠI! Cổ tay của mình không còn đau nữa..." Sau đó Tiffany nhìn cô bé kia và tặng cho nhóc ấy một cái eyes - smile rực rỡ. "Cám ơn ... um?"

"Taeyeon...Kim Taeyeon" Cô bé kia trả lời.

"Tae-on?" Tiffany cố gắng phát âm phần "Yeon" với chất giọng Hàn Quốc lơ lớ của mình.

"TAE YEON"

"on?" Tiffany lặp lại.

"YEON!!!"

"ARGH cái đó khó đọc quá, hay mình sẽ gọi cậu là Tae-Tae nhé, như thế dễ gọi hơn nhiều." Tiffany từ chối đọc âm "Yeon".

"KHÔNG TAEYEON CƠ!!!"

Và cuộc tranh luận tiếp tục diễn ra trong vài giờ sau đó. Cuối cùng cả hai đều thống nhất là Tiffany sẽ gọi Taeyeon là Tae-Tae.

End of flash back.

Cô gái chạy ngang qua một đám đông, kéo lê đôi chân trên thềm xi măng, cố gắng tự tạo ra một vết thương mới để chặn các cơn đau từ sâu thẳm trong tim lại.

"Này cô kia !"

.

.

"Ow"

.

.

"Nhìn đường đi kìa !"

.

.

Những chỗ da bị bỏng, bị côn trùng cắn ... những cơn đau dưới bàn chân ... và mồ hôi không thể nào so sánh được với nỗi đau mà TaeYeon đã gây ra cho trái tim yếu đuối và dễ vỡ của cô ... Cô ngã nhào về phía trước. Mặt trên đất, những vết bầm trên cánh tay. Cơ thể không mất thứ gì ... nhưng lại có tiếng vỡ ra thành hàng ngàn mảnh của trái tim. Cô đứng lên một cách khó khăn. Xoa tay lên các vết bầm, cố gắng làm giảm bớt cơn đau.

Tiffany's POV

Yêu là đau khổ ... Mình thề những gì mình nói đều là sự thật. Taeyeon à, chẳng lẽ cậu đã quên những lúc chúng ta ngồi tâm sự cùng nhau sao ? Những lúc chúng ta chăm sóc cho nhau và hứa với nhau rằng tình bạn này sẽ kéo dài mãi mãi ? Nhưng mình thì nhớ, và chính những điều đó đã làm tổn thương mình ... nhiều lắm, và giờ đây mình biết là mình không thể giữ chúng như những lời hứa được nữa ... những lời nói ấy, như những con dao ... đâm vào mình.

Và mình đau lắm ... những lời cậu nói với mình, nó làm mình bị tổn thương rất nhiều, và đôi khi, mình đã tự an ủi bản thân rằng cậu thật sự không có ý như thế. Mình đã tự nói dối với bản thân rằng một ngày nào đó cậu sẽ quay lại với mình và chúng ta lại hạnh phúc bên nhau ... chỉ hai người chúng ta thôi ... và cùng chơi đánh đu nữa, cậu có nhớ không ?

Nhưng sau đó ... tình bạn bấy lâu của chúng ta ... lại bất ngờ ra đi, nhanh như một làn khói thuốc ... làm sao có thể như vậy được ... tất cả đều biến mất chỉ trong 3 giây ngắn ngủi.

Không gì ... có thể so sánh được với những tình cảm mình dành cho cậu, nhưng cậu lại nhẫn tâm vứt bỏ chúng đi như vứt những mảnh giấy vụn ... lúc đó tim mình như muốn vỡ ra ...

Tình cảm ư ... Mình phải chấp nhận cho nó ra đi, mình phải quên nó đi, nhưng mình càng cố gắng bao nhiêu thì nó lại càng dính chặt vào đầu mình bấy nhiêu, những cái nắm tay, những tràn cười sảng khoái, những nụ cười của cậu. Những việc chúng ta cùng làm với nhau, nhờ đó mà mình không còn thấy đau nữa ... nhưng cũng chính những điều đó lại làm tổn thương mình nhiều hơn ... tại sao ... tại sao ...

... Taeyeon mình ghét cậu vì cậu đã làm cho mình trở nên mỏng manh như thế này đây ... Mình muốn quên đi tất cả, mình không muốn kéo dài nỗi đau này thêm nữa.

Ai đó giúp tôi với ... tôi không thể sống như thế này nữa ... tôi sống mà như người chết ... một cuộc sống tẻ nhạt, vô vọng, không giúp ích được gì cả ... Tôi ... Tôi ... Tôi ...

Tôi muốn quên đi tất cả.

Tất cả mọi thứ.

Và tôi nghe thấy âm thanh của một chiếc xe hơi đang lao đến, rất gần.

Tôi quay lại; thấy mình đang đứng giữa ngã ba đường. Và đèn giao thông vừa chuyển sang màu xanh.

"Tạm biệt Tae-Tae..."

Cuối cùng điều ước của tôi cũng thành hiện thực.

End Tiffany's POV

-Trên ngọn cây-

"Sếp ... hình như họ đi rồi. " DongHae kéo Yuri về phía mấy cành cây.

'Cảm ơn DongHae" Cô gái thở hổn hển ... may mắn là lúc Tiffany chạy đến chỗ các bạn của mình thì Yuri đã nhanh chóng lẻn đi.

"Và làm sao mà cậu leo lên đây được vậy ?" Yuri hỏi và nhìn cậu nam sinh với dáng người khá cao kia.

"EunHyuk gọi cho mình, vậy nên mình theo các cậu ấy đến đây." Cậu ta nói với giọng đầy tự hào và khoe ra cái bộ đàm hình chuột Mickey của mình.

"Và khi cậu té xuống đất, mình đã thấy trước là sẽ có drama nên đã đến kéo cậu lên ..."

"Trí tưởng tượng của cậu khá lắm đấy ... khá lắm." Yuri gật đầu đồng tình và nhìn theo cô gái kia ... cảm giác tội lỗi chạy dọc theo xương sống của cô. Phần drama mà lúc nãy DongHae nói chính là cảnh Tiffany đánh bạn mình, với sự chứng kiến của Jessica.

"Mình thấy có lỗi với cô gái đó quá ... cô ấy chỉ cố giúp thôi ... nhưng tính mạng của cậu quan trọng hơn đấy sếp à." Cậu ta cuối đầu xin lỗi trong khi tay vẫn nắm chặt cành cây.

*RẦM ... BANG, và tiếng phanh gấp của xe hơi vang lên*

"Cái gì thế ?" Yuri quay phắt lại .... shock.

Một cơ thể nằm đó, bất động, ngay giữa đường, máu nhỏ từng giọt xuống nền đường bằng xi măng ...

.

.

.

.

"KHÔNG ... !" Yuri nhảy xuống khỏi cây và lao ngay đến hiện trường vụ tai nạn bê bết máu.

Chap 12

Tầm nhìn của Taeyeon bỗng mờ đi, cô đưa tay lên dụi mắt. Cô thấy mình đang đứng trên một ngọn núi, gió vi vu thổi, tiếng chim réo rắt khắp nơi. Cô xoay một vòng 360 độ cố gắng xác định nơi mình đang đứng, nhưng thật là lạ ... cô đang đứng trước nhà ông mình ở Incheon.

[Love is pain]

"Ông ?!" Cô nhìn về phía ngôi nhà nhỏ màu trắng dưới chân đồi, sau đó Taeyeon bắt đầu chạy ... chạy về phía ngôi nhà. Cô vấp phải một hòn đá và trượt chân.

"Sao mà mình vụng về thế nhỉ. " Cô tự trách bản thân.

Nhưng cô gái không quan tâm đến những lời mình vừa nói, cô lại bắt đầu chạy. Mở bung cửa ra và chạy vào nhà, cô thấy ông mình đang ngồi uống trà bên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ cũ.

'Taeyeon..." Ông nói một cách yếu ớt và chậm rãi đặt tách trà xuống đĩa.

"Ông ơi !" Cô gái chạy đến và ôm ông mình, cô nhớ ông nhiều lắm, rất nhiều. Ông là người đã dạy cho cô bí quyết chữa lành những vết thương bị gãy bằng hai bàn tay không. Và dĩ nhiên đây không chỉ là một món quà, đó là một bí quyết gia truyền của gia tộc cô, và giờ nó được truyền lại cho Taeyeon.

[To all my broken-hearted people]

"Tại sao ông lại rời bỏ con ... Tại sao vậy ông ?" Cô thổn thức, và nước mắt bắt đầu chảy ra.

"Ông chưa bao giờ rời xa con, Taeyeon à... Ông luôn bên cạnh con. Ở đây này." Ông chỉ vào ngực phải của cháu mình.

"Ô..Ông ..."

"shhh" Ông giơ ngón tay trỏ lên, ra hiệu cho TaeYeon giữ im lặng. "Đừng làm ồn ... có người đang ngủ đấy. " Ông chỉ lên tầng trên.

"Ai vậy ông ? Chỉ là người đi đường thôi phải không ông ?" Cô nhìn ông mình; tỏ ra rất ngạc nhiên vì sao ông lại cho người đó lên tầng trên ngủ. Bình thường, ông là một người rất khó gần, ông không thích có người làm phiền quanh nhà của ông.

[One's old a flame]

Ông không nói gì, lẳng lặng nắm tay Taeyeon và dẫn cô lên cầu thang.

Và cô thấy một cô gái, trong bộ đầm màu hồng đang nằm trên giường, đắp trên mình một tấm vải mỏng. Cô ấy đang sốt, từng giọt mồ hôi thay nhau chảy dài trên má. Cô gái kia run lên, và trên tay phải của cô đang cầm một thứ gì đó, rất quen thuộc. Đó là một cái khăn tay, không giống như những cái khăn khác, nó cũng màu hồng.

"Ông ơi ... cô gái đó không sao chứ ... trông cô ấy ... mệt mỏi quá ?" Taeyeon hỏi ông mình.

"Câu trả lời tùy thuộc vào con cả đấy Taeyeon à ..." Ông trả lời và bước xuống cầu thang.

"Huh?" Cô bối rối, ý của ông cô là gì ?

[Scream my name]

"Ý ông là sao ... Con không hiểu !" Cô la lên.

"Chúng ta không thể biết được thứ gì là quan trọng cho đến khi chúng ta mất nó Taeyeon." Ông trả lời. Taeyeon hầu như không nghe được những gì ông vừa nói. "Ông nói gì vậy ???"

"ÔNG ... ÔNG ƠI !!!!" Và khung cảnh đột nhiên thay đổi, giờ đây TaeYeon đang đứng trong bệnh viện. Thật là kinh ngạc, mọi việc vừa diễn ra cứ như là những giấc mơ.

Có rất nhiều bác sĩ dọc theo hành lang, và có một vết máu kéo dài trên sàn. TaeYeon lần theo vết máu và đến trước một cánh cửa. Cô đứng lên băng ghế, nhìn qua khung cửa sổ nhỏ và thấy một cơ thể đang nằm trên giường.

[And I'm so sick of love songs]

"ÔNG !!! ÔNG !!! ÔNG ƠI !" Cô hét lên, người đang nằm bất động trên bàn mổ chính là ông cô.

"Penicillin 5cc" Bác sĩ nói và với lấy một cái ống tiêm.

"Morphine 10cc" Một người khác nói thêm trong khi tay vẫn cầm dao mổ.

-t...t...t...t...t -

"Bác sĩ, nhịp tim của bệnh nhân đang tăng lên 60....80....100" Y tá run rẩy nói, cô chắc rằng trường hợp này thật sự không được bình thường.

"Morphine... thêm Morphine!" Vị bác sĩ hét lên và giơ hai bàn tay đầy máu của mình lên cao.

"Bác sĩ nhịp tim vẫn không giảm !!! 150....180"

-t.t.t.t.t.t.t.........-

[You I hate **** love songs]

"Bác sĩ, chúng ta mất ông ấy rồi !"

Taeyeon nhìn xung quanh, bằng cách nào đó mà giờ đây cô đã đứng trong phòng mổ và nhìn ông mình. Ổ bụng vẫn còn đang mở ... cô nhìn thấy tất cả bên trong.

'SỐC ĐIỆN MAU LÊN !" Vị bác sĩ hét lên và y tá lặp tức đưa cho ông các thiết bị cần thiết.

"50watts ....CLEAR" Bác sĩ áp bản sốc điện vào ngực bệnh nhân.

"100watts .....CLEAR"

Vẫn không có dấu hiệu tim đập lại ...

"Thời gian tử vong ... 6 giờ ... nguyên nhân tử vong ... tai nạn xe hơi ... do cứu cháu gái ... người đàn ông này cho đến khi chết vẫn là một anh hùng, thật tội nghiệp " Vị bác sĩ đóng tập hồ sơ lại và bước ra khỏi phòng mổ.

"Không ... KHÔNG... KHÔÔÔÔÔNG .... KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG"

"Không ... Không ... Không .. !" Taeyeon hét lên, mồ hôi chảy dài trên má.

[Memento of ours...]

"Taeyeon bình tĩnh lại nào !" Cô gái với dáng người khá cao nói và mang TaeYeon về với thực tại.

"Huh ... Cái gì ?" Taeyeon đứng đó, nhìn khắp căn phòng .... Cô đang đứng trong phòng của mình. Cảm ơn trời đây chỉ là một giấc mơ.

"Sooyoung sao cậu lại ở đây ?" Taeyeon nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.

"Tiff...Tiff" Sooyoung nói với giọng ngắt quãng. " Cậu ấy bị tai nạn giao thông rồi ..." Taeyeon như bị đóng băng tại chỗ.

-Bệnh viện-

Taeyeon chạy dọc theo đoạn hành lang, tay cầm áo khoát, cô cứ chạy, chạy và chạy. Cái hành lang đó dường như kéo dài vô tận; cô mở hết cánh cửa này đến cánh cửa kia, nhưng vẫn không tìm thấy Tiffany. Rồi cô chạy chậm lại, thở hổn hển, những hình ảnh ngày xưa lại ùa về.

Flash back

"Ông ơi nhìn này, cháu đá quả bóng cao chưa kìa !" Đứa bé nói và nhìn theo trái bóng cô vừa đá qua hàng rào.

"Giỏi ... Taeyeon ...Giỏi lắm" Ông khen cháu mình và sau đó ho một tràn dài. "Cháu đi lấy quả bóng nhé ông."

Ông lão gật đầu và đi theo cô cháu gái. Quả bóng rớt xuống bãi cỏ và lăn xuống đường. Đứa bé ngây thơ chạy theo, bé không muốn bị mất quả bóng. Quả bóng đối với cô bé rất quan trọng bởi vì đó là quà sinh nhật lần thứ 6 mà ông đã mua cho cô. Cô cứ chạy và chạy, rồi sau đó cô dừng lại. Taeyeon cúi xuống và nhặt quả bóng lên.

Một chiếc xe từ đằng xa lao tới với tốc độ khủng khiếp.

"Ông ơi, cháu tìm thấy ... " trước khi cô bé có thể kết thúc câu nói của mình thì ông của cô đã lao đến che cho cô khỏi bị chiếc xe đụng phải.

Năm giây sau, hai cơ thể được tìm thấy đang nằm trên đường, một ông lão đang ôm chặt một đứa bé vào lòng. Cô bé mở mắt ra và nhìn thấy máu cứ chảy ra không ngừng từ đầu ông mình.

"Ô ... ÔNG ƠI !" Cô bé run lên.

End of flash back

Cuối cùng TaeYeon cũng tìm được nơi cần phải tìm; cô thấy một vệt máu dài dẫn vào phòng mổ. Cô dừng lại và nhìn vào trong, những kí ức khi còn bé lại hiện lên lần nữa.

" Chúng ta không thể biết được thứ gì là quan trọng cho đến khi chúng ta mất nó Taeyeon ."

"Không...Không...KHÔNG!!!" Cô toan mở cửa, nhưng một ai đó đã kéo cô lại.

"Taeyeon bình tĩnh đi" Đó là Yuri. Taeyeon nhìn lên và thấy cô gái với làn da rám nắng đang kéo mình lại.

"ĐỂ MÌNH ĐI, ĐỂ MÌNH ĐI ĐI !!" Cô nói và cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Yuri.

"Taeyeon !" Sunny bước đến. "Bình tĩnh nào ..."

"LÀM SAO MÌNH CÓ THỂ BÌNH TĨNH ĐƯỢC .... TIFFANY!!" Cô hét lên.

Yuri tát Taeyeon.

"CÁI QUÁI GÌ VẬY ?"

"Cậu hãy xem lại mình đi kìa." Yuri nói và buông TaeYeon ra.

[Go Jil Mar!]

"Cậu .... Cậu ... CHÍNH CẬU ĐÃ LÀM CÔ ẤY BỊ THƯƠNG CẬU ... CHÍNH LÀ CẬU !" Taeyeon nói và liên tục đánh vào Yuri, trong khi đó Yuri vẫn lặng lẽ không nói gì.

"Không phải đâu Taeyeon... Cô ấy đã giúp Tiffany đấy..." Sooyoung nói sau khi theo kịp các bạn của mình.

"Sao cơ ?!" TaeYeon dừng lại và bối rối nhìn Sooyoung.

" Cô ấy là người đã đưa Tiffany đến bệnh viện sau khi cậu ấy bị tai nạn. " TaeYeon cảm thấy đầu gối mình yếu đi, cô khụy ngay xuống sàn.

[On a late rainy night, I bring you home]

"Làm thế nào ... LÀM THẾ NÀO MÀ ...!" Cô hét lên và đấm mạnh tay xuống đất.

"Sau khi Tiffany tát cậu, bạn ấy đã chạy ra đường, và mình thấy một chiếc xe đã tông vào bạn ấy. Mình chạy đến không kịp và điều duy nhất mình có thể làm là đưa bạn ấy đến bệnh viện." Yuri nói và giúp Taeyeon đứng lên.

[Rummaging through the ends of my soaked memories]

"Cậu ...Cậu ...!" Taeyeon hét lên và giận dữ đẩy Yuri sang một bên. "CẬU THEO DÕI CHÚNG TÔI !" Cô ấy nói và đẩy Yuri vào tường.

"Mình ... Mình ..." Yuri lắp bắp.

"Cậu ...Tại sao cậu không ngăn cô ấy lại ?" Taeyeon nói trong nước mắt. "TẠI SAO ... TẠI SAO ?"

Yuri vẫn im lặng đứng đó, cô không biết phải nói thế nào nữa.

"Nếu ... Nếu ... Mình không nói những lời đó với Fany..." TaeYeon nấc lên từng hồi; nước mắt cứ đua nhau chảy ra, những giọt nước mắt của nỗi buồn vô hạn và sự đau đớn giày xé trong tâm hồn.

"Cây nấm ngu ngốc .... Nấm ngu ngốc của mình."

[I tell myself I can live just as well without you,]

Bác sĩ bước ra khỏi phòng và tháo găng tay ra. Taeyeon quay lại và nắm lấy cổ áo ông ấy.

"Tiffany có sao không ... Bạn ấy có sao không ..."

"Cô ấy ... ổn rồi ... ca phẫu thuật đã thành công, chấn thương không ảnh hưởng đến các cơ quan bên trong. Cô Hwang đang nằm ở lầu 3 phòng 12 nhưng ... " Trước khi vị bác sĩ có thể kết thúc câu nói của mình, Taeyeon đã chạy đi mất.

Jessica bước đến.

"Nhưng sao thưa bác sĩ ?"

[But even if I vow to do so, I can't help it]

" Cô ấy có thể mất một phần trí nhớ ..." Jessica cảm thấy chân mình trở nên yếu đi và cô ngã xuống sàn, và Yuri nhanh chóng đỡ cô dậy.

[I even drink the alcohol that I can't tolerate]

"Giá như mình không đưa ra lời đề nghị đó với Taeyeon ... chuyện này chắc sẽ không xảy ra." Nước mắt của Jessica lăn dài trên má. Yuri rất muốn ôm cô vào lòng và an ủi cô, nhưng cô ấy không thể sau tất cả những gì mà cô đã gây ra.

[Even if I try to chill my troubled heart throughout the night, Even I don't want to]

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi ... Sẽ ổn thôi mà ..." Yuri nhẹ nhàng vuốt mái tóc của mình.

" Hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai mình đến trường ... mà đã có người phải vào bệnh viện !"

"Bình tĩnh đi Jessica... Không phải lỗi của cậu mà ..." Sooyoung nói.

"Đúng, đó không phải lỗi của cậu .. là lỗi của mình." Yuri ôm mặt xấu hổ.

[A day without you is so long]

Đôi khi chúng ta gặp phải những khó khăn trong cuốc sống nhưng chúng ta lại không biết rằng đó là do tự nhiên hay có một sự sắp đặt từ trước.

Người đàn ông đang trên đường đến nơi hẹn hò, nhưng ông lại nhận ra rằng mình quên ví, do đó ông quay lại và lấy nó, và khi ông đã lấy được ví, chuông điện thoại reo lên nên ông đã trả lời và khoe với người ở đầu dây bên kia về những điều mà ông sẽ làm trong cuộc hẹn của mình.

[I beg, please, let me forget]

Hai phút trôi qua.

Và khi ông ta kết thúc cuộc gọi, Tiffany cũng vừa bước ra khỏi trường. Và cùng lúc đó

Người đàn ông cầm điện thoại bước ra ngoài và bắt một chiếc taxi. Ông đứng trên vỉa hè và giơ tay lên ra hiệu. Chiếc xe ngừng trước mặt ông nhưng một người nào đó lại giành lấy nên ông đành đợi chiếc sau.

[Without you, I have no smile]

Nhưng ngay lúc này đây, người tài xế taxi lại không muốn chạy nữa nên đã dừng lại và tự thưởng cho mình một tách cà phê.

Và Tiffany thì đang gọi Eunhyuk, trông anh chàng có vẻ rất lén lút trên cây.

Và người lái taxi , sau khi dùng xong tách cà phê cũng đã chở người đàn ông cần đến buổi hẹn kia đi. Sau đó chiếc xe phải dừng lại trong vài phút, tài xế phải dừng xe cho một cậu bé băng qua đường, cậu bé ấy về sớm hơn 5 phút so với bình thường bởi vì hôm nay là người cha em trở về sau 3 năm phục vụ trong quân đội.

[There is no rest to my tears]

Trong khi người lái taxi đợi cậu bé kia băng qua đường. Tiffany nhận ra rằng mình đang chỉa một khẩu súng điện về phía Yuri, người đã cứu cô khỏi bị Eunhyuk đè bẹp.

Và khi Tiffany chạy khỏi người vừa cứu mình, chiếc taxi cũng tiếp tục lộ trình của nó. Nhưng lại phải dừng lại lần nữa, lần này là do vị khách kia, bởi vì ông cần một bó hoa cho cuộc hẹn hò của mình. Bó hoa mà ông đã đặt từ sáng sớm vẫn chưa được chuẩn bị bởi vì cô gái bán hoa bị gãy tay vào đêm hôm trước.

Khi bó hoa được chuẩn bị xong, người đàn ông quay trở lại taxi, nhưng nó lại bị chặn bởi một chiếc xe mô tô khác. Lúc đó Tiffany đang chạy vào công viên với các bạn mình, tuy nhiên cô lại bị Yuri nhanh tay chặn lại.

Chiếc mô tô cuối cùng cũng rời đi và chiếc taxi đã sẵn sang đi tiếp. Cùng lúc đó Tiffany nhận ra rằng mình đang bị Yuri giữ lại.

[I don't want to go on living It's nonsense, an outrage]

Giờ đây chiếc taxi đang đợi đèn giao thông, và ...

Tiffany chớp lấy cơ hội thoát khỏi Yuri, chạy đến với Taeyeon và nói với cô ấy những gì đang xảy ra, nhưng Taeyeon hoàn toàn không tin những lời đó. Và làm cho Tiffany bỏ chạy mà trong lòng rất đau. Cô chạy xuống đường, vấp phải hòn đá và ngã ngay giữa ngã ba, cùng với chiếc taxi đang chờ đèn chuyển sang xanh cách đó không xa.

Và giá như mọi việc diễn ra khác đi một chút, giá như Taeyeon tin những gì Tiffany nói là sự thật.

Hoặc là chiếc mô tô kia rời đi sớm hơn một tí.

[It's like I'm walking around amidst thoughts of you]

Hay cô gái bán hoa không bị gãy tay và bó hoa được mang đến đúng giờ.

[I want to see you, but I can't ]

Hay đứa trẻ ra về đúng giờ như mọi khi.

[So I guess it's all over]

Hay người tài xế taxi không dừng lại để uống cà phê.

[I'll be right there]

Hay người đàn ông kia nhớ mang theo ví và không phải quay lại lấy, hay là ông ta không bị giành mất chiếc taxi trước. Thì Tiffany sẽ không bị tai nạn.

[I'm so sorry but I love you]

Hay 9 năm trước Yuri ngăn không cho Jessica đi Mỹ

Nhưng cuộc sống là một chuỗi dài giao nhau bởi các sinh linh và những sự kiện. Chiếc taxi cũng vậy, nó nằm ngoài tầm kiểm soát của mọi người và nó đã chạy thẳng chứ không rẽ nơi ngã ba.

...Và nó đã đụng phải Tiffany...

-Bệnh viện, lầu 3, phòng 12-

[It was all a lie, I didn't know]

Tầm nhìn của Tiffany bị mờ đi, cô không thể nhìn rõ được vật gì cả. Mắt cô bắt đầu tập trung, chân cô rất đau, toàn thân đều đau, cả đầu nữa, cô có cảm giác rằng mình bị một chiếc xe tải đâm phải. Tiffany đang nằm trên giường, cô nghe âm thanh của tiếng chai dịch truyền nhỏ từng giọt kế bên. Nhưng đó không chỉ là âm thanh duy nhất cô nghe được, còn có cả tiếng bước chân chạy thình thịch bên ngoài căn phòng.

Cánh cửa phòng bật mở.

"Tiffany!" Cô gái hét lên, mặt cô tái nhợt đi, mồ hôi đầm đìa hai bên má. Tiffany gãi đầu.

[I've only come to realize now that I need you]

.

.

"Bạn là ai vậy ?"

.

.

.

[I'm so sorry but I love you

Sharp and hurtful words,

Said in the heat of the moment without realizing it myself,

I've sent you away

I'm so sorry but I love you

It was all lies ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: