Soshi High - A Second Chance - [Chap 20 Part 2]
Chap 20 Part 2
"Chúng ta có số phòng rồi vậy nên cần một vài người đi đến căn phòng đó" Tiffany nói và ghi vội vào bản kế hoạch.
"Vậy ai sẽ đi ?" Taeyeon hỏi và cắn một miếng táo.
"Chúng ta cần những người có chiều cao khiêm tốn, chính xác là 2 người để có thể dễ dàng bò trong các đường thông gió và chui qua mấy cái cửa thông nhỏ." Tiffany tiếp tục làm cho TaeYeon bị mắc nghẹn miếng táo trong cổ họng mình.
"Vậy để Tiffany và Jessica làm đi!" TaeYeon nói và cố lẻn đi chỗ khác.
"Mình bị hội chứng sợ phòng kín." Tiffany tự hào trả lời, cô chưa bao giờ cảm thấy tự hào về chứng bệnh này của mình, nhưng hôm nay nó đã làm cô trở thành người may mắn nhất trên Trái đất này.
"Đùa à" Jessica và TaeYeon thốt lên.
**
"Mới chỉ có tầng 1 thôi, làm sao để có thể leo lên đến đó được chứ ?" TaeYeon nhấn vào cái nút trên tai nghe.
"Thang máy"
"Vậy mấy tay vệ sĩ thì sao ?" Jessica hỏi.
"Đó là lí do vì sao mình cho cậu mượn mấy viên gạch"
"Mình ghét trẻ con" TaeYeon lầm bầm và thúc khủy tay vào một khe hở nhỏ. Cô đặt tay mình lên tấm lưới kim loại, Chọt những ngón tay nhỏ bé của mình qua mấy cái lỗ nhỏ trên tấm lưới và kéo nó ra. Cô đặt tấm lưới sang một bên và ló đầu ra ngoài.
Sau đó cô nhanh chóng đặ t tấm lưới về vị trí cũ.
Một gã vệ sĩ đi ngang qua, cô rút ra một viên gạch từ cái balô đeo sau lưng và thả nó xuống đầu hắn. Hắn ngã ngay xuống đất. TaeYeon đá tung cái cửa thông gió bằng kim loại và nhảy ra ngoài.
"Nhắc mình mua thêm sữa uống sau khi xong vụ này nhé."
"Mình nữa" Jessica nhảy xuống. Cô theo TaeYeon đến chỗ thang máy và nhấn vào nút đi lên. Cánh cửa bằng kim loại mở ra và cả hai bước vào trong.
-Tầng trên cùng-
"Sau khi các cậu ra khỏi thang máy thì hãy quẹo trái, ở đó có một ngã 4. Đi thẳng và căn phòng chúng ta cần tìm nằm ở bên phải."
**
"Hệ thống an ninh ở đây rắc rối thật." Tiffany đứng lên và đập một cái cây nhỏ vào lòng bàn tay, cô đi tới đi lui trên cùng một đường thẳng.
"Chúng ta cần phải vào được phòng điều khiển trước khi các hoạt động ở casino này chính thức được bắt đầu." Cô nói và tiếp tục bước đi.
"Vậy lần này ai sẽ đi?" Sooyoung hỏi, cô đã biết nơi mình sẽ đến và "dọn dẹp".
"Mình sẽ đi với Yuri, DongHae và EunHyuk" Liz nói và lấy ra một cái hộp khá kiên cố bằng kim loại.
"Các cậu có biết cách dùng mấy dụng cụ mở khóa không ?"
**
"Các cậu thật may mắn khi được ở trong phòng điều khiển mà không phải bò trong cái đường thông gió chật chội và phải đánh vào đầu ai đó như bọn mình." Jessica nói vào tai nghe.
"May mắn hả ? Cái mông của mình muốn khóc lên vì phải ngồi quá nhiều rồi đây này."
**
-3 giờ sau khi Casino chính thức đi vào hoạt động-
Một nhóm người bước ra, chính xác là 4 người mặc đồ đen xách theo mấy cái túi đựng rác. Họ sải bước dọc theo bong của những tòa nhà cao tầng, di chuyển nhanh như sao xẹt và nhẹ nhàng đi xuyên qua những ngỏ hẻm tối quanh co như một con rắn.
Đích đến chỉ còn cách họ 100m, chỗ đó được bảo vệ bởi "2 con khỉ đột". Một con có cái đầu to, còn con kia thì có chân to.
"Họ tìm mấy tên đó đâu ra vậy nhỉ ?" One asked peeping around the corner.
"Dunno nhưng chắc họ là những mảnh còn thiếu của sự tiến hóa của loài người chúng ta đấy." Một người nữa nói và rút ra một khẩu súng từ trong túi. "Và tốt hơn hết chúng ta nên đưa bọn chúng trở về viện bảo tàng." Người đó nói và chỉa súng về phía "2 con khỉ đột" kia.
-Pth.Pth-
Bọn họ ngã ngay xuống đất với dòng máu đỏ chảy ra từ cổ họng. Một trong bốn người đó phóng đến chỗ hai cái xác, dùng ngón trỏ kiểm tra mạch ở cổ họng 2 tên kia rồi liếc nhìn đồng hồ.
Anh ta nhìn lên những người còn lại và gật đầu.
"Làm sao để chúng ta vượt qua cái hàng rào này ?" Một cô gái nói và nhìn lên cái hàng rào kẽm gai phía trên bức tường cao.
"Chúng ta sẽ vượt qua nó Liz" Yuri nói, mở túi ra và lấy ra một thiết bị high-tech.
"Nó là điện khí hóa đấy !!" Cô ấy nói và ném một mẩu giấy nhỏ vào cái dụng cụ đó. Mảnh giấy cháy thành tro trong vài giây khi chúng chạm vào hàng rào.
"Master Yuri sẽ giúp chúng ta vào bên trong an toàn, tin mình đi, cậu ấy là một bậc thầy trong việc này đấy !" Một người trong nhóm nói.
"Cám ơn EunHyuk, mình thật sự đánh giá cao những lời khen của cậu nhưng cậu có thể im đi không ?" Yuri lịch sự nói và bắt đầu rà cái máy lên hàng rào.
-Beep-
"HAHA xong rồi!" Cô la lên và đứng dậy. EunHyuk bước đến và cắt chỗ hàng rào kẽm gai đó ra.
"Thấy không, các cậu có thể tin tưởng ở mình mà." Cô tự hào nói và đạp đổ đoạn hàng rào vừa cắt.
-Bên trong Casino 0630-
"Chúng ta phải đi qua bao nhiêu cái cửa nữa vậy ?" DongHae đi theo các bạn của mình, trên tay cầm đầy những chiếc thẻ tên giả và chìa khóa phòng.
"Đừng có càm ràm nữa, cái cuối cùng rồi đây này." Liz nói và lấy cái máy GPS của mình ra.
Tất cả bọn họ đi theo Liz đi lên một cái cầu thang bằng bê tông dẫn đến một cánh cửa kim loại khá lớn, không cần phải đoán bởi vì chắc chắn nó đã bị khóa. Nhưng lần này thì không thể mở bằng chìa khóa được mà phải dùng đến dụng cụ quét dấu vân tay cùng với một cái webcam nhỏ nối với một sợi dây cáp thò ra từ bức tường bên cạnh, được cố định ở phía trên màn hình của máy quét.
"Mình nghĩ cái hệ thống an ninh ở đây còn tốn nhiều tiền hơn việc đầu tư cho cái Casino này nữa" EunHyuk nói và ngồi phịch xuống sàn và quẹt những giọt mồ hôi trên mặt đi.
"Chắc chắn rồi, nó còn lớn hơn cả trường học của chúng ta mà." DongHae tham gia vào cuộc nói chuyện cùng với EunHyuk.
"Đây là cái cuối cùng rồi nên đừng có phàn nàn nữa." Liz phản pháo lại và nối một sợi dây cáp từ cái GPS vào máy quét. Cô nhấn một vài nút tr6en cái GPS và trên màn hình xuất hiện một cái khung màu đen, yêu cầu nhập password. Và đúng như dự tính, cô rút ra từ trong túi áo khoát da một cái CD và đút vào cái máy quét kia. Đó chính là phần mềm hacker hang đầu được tải về từ CIA, nó có thể giải mã được tất cả các password dù khó đến đâu chăng nữa.
Liz liên tục nhịp tay lên màn hình GPS của mình, các dữ liệu đang được phân tích, cô đã hoàn toàn đắm mình vào những thử tah1ch an ninh ở đây, nó đang kiểm tra trí thong minh và sự kiên nhẫn của cô. Mặc dù cô đã làm việc này rất nhiều lần trước đây, nhưng lần này lại có vẻ rất khó để thực hiện. Mỗi ký tự xuất hiện trên màn hình đang được sắp xếp vào các cột của hàng ngàn khả năng khác nhau.
"Cố lên nào, đừng bỏ cuộc nhé bé yêu." Cô khẽ hát và nhìn vào màn hình.
"Hah! Mình vào được rồi" Cô thông báo và nhìn đồng hồ. "2 phút 50 giây" Không đến nỗi quá tệ.
"Vậy cậu có thể mở cái đống kim loại đó ra không ?" Yuri bước lên cùng với hai anh chàng nữa và hỏi. "Chúng ta không có dấu vân tay." Cô nói và nhìn về phía cái máy quét.
Liz doubled click vào những thư mục trên màn hình thông qua cái GPS của mình, mở tất cả các thư mục ra để tìm dữ liệu cần thiết.
"Yah, không có gì sử dụng được cả .... Khoan đã nào." Cô ngưng lại và click vào một chương trình. Nó chắc là chương trình có thể giúp họ trong việc này.
"Uh các cậu" Cô ấy nói, tim cô đập loạn xạ cả lên.
"Có chuyện gì ?" Cả nhóm tiến đến trước màn hình.
"Tìm thấy rồi" Cô chỉ vào àn hình. "Phần mềm nhận diện khuông mặt, chỉ những người quản lý an ninh mới có thể được thông qua."
"Chúng ta CHẾT MẤT THÔI !" DongHae khóc ré lên và ngậm ngón tay cái vào miệng mút mút.
"Đây là hình của một nhân viên." Cô click vào một file hình trong thư mục.
"Kitty_cute_033.jpg"
"Hmmm, nhìn tên hình thì chắc đây là nữ. Hy vọng rằng cô ta giống một trog số chúng ta" Yuri nhìn vào tên file rồi nói, và trong lúc đó Liz click vào file hình và Yuri thì vấp ngã ngay xuống sàn.
"THÁNH THẦN ƠI S.H.I.T" Cô hét lên.
Đó là ảnh của một lão già gàn dở với một vết sẹo dài trên mặt.
"Cái gì mà s.h.i.t vậy ?" DongHae hỏi Yuri đang ngồi trên sàn, cô run run chỉ tay vào màn hình. DongHae quay mặt sang nhìn.
"OKAY ĐÚNG VẬY ĐẤY !" Anh ta mở to mắt ra. "Jeez trông giống như là người đó đã bị rạch mặt bằng con dao thái lan vậy !"
"Cái GPS có blue-tooth phải không Liz?" Yuri đứng lên hỏi.
"Yeah."
"Máy chụp ảnh của mình cũng vậy, hi-res cam. Một trong chúng ta chỉ việc cười và chụp lại, gửi file này vào máy tính và bắn nó vào trong thư mục và-"
"Làm vậy sẽ lâu lắm" DongHae nói. "Nó phải sắp xếp các dữ liệu về kích thước mắt, chiều cao mũi, chiều dài tóc, và các thứ khác nữa."
"Cậu ấy đúng đấy! Việc đ1o sẽ tốn rất nhiều thời gian, tin mình đi, nhiều khi phải tốn cả tuần chứ kh6ong ít đâu"
"Ok vậy thì kế hoạch B. EunHyuk cởi quần **** ra " Yuri nghiêm giọng nói.
"Tại sao lại là mình ?" Anh ta la lên và nắm lấy chiếc quần ngoài của mình ngay lặp tức.
"Chúng ta cần một cái gì đó đơn giản hơn, và cái quần trắng của cậu sẽ có tác dụng trong việc này, phải không Liz ?" Yuri thề.
"Yeah, hãy nghĩ đến vẻ bề ngoài của cái hộp như thế nào thì cái quần cũng vậy đấy." Cô rất ấn tượng. "Chỉ cần một chút tái lập trình và cái này có thể làm việc được."
"Tuyệt quá nhỉ" EunHyuk nhíu mày lại. "Tại sao lại không dùng cánh tay hay bàn tay của mình?" Anh ta hỏi.
"Những thứ hình cầu sẽ ít tốn thời gian lập trình hơn, một hình khối hoàn hảo. Cậu chưa nghe về điều đó hả ?" Liz mỉm cười nói.
"Mặt cậu và cái quần **** của cậu, không có khác nhau là mấy nên cởi ram au đi Romeo."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro