Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Soshi High - A Second Chance [chap 13-20/1]

Chap 13

"Bạn là ai vậy ?" Tiffany hỏi và cứ gãi gãi lên lớp băng trắng quấn quanh đầu cô.

Taeyeon đứng đó, ngay cửa ra vào, cả thế giới dường như sụp đổ trước mặt cô.

"Mình ... Mình .. Mình ... Mình ....." Cô ấy lắp bắp, TaeYeon thật sự bị shock.

"Chào bạn, mình là Hwang Mi Young và bạn có thể gọi mình là Tiffany !" Cô gái mỉm cười và vẫn không hay biết gì về những vết bầm tím trên khắp cơ thể. Và TaeYeon đứng đó, bất động, cô có cảm giác rằng một thứ gì đó rất lớn vừa đâm vào mình.

Đột nhiên một nhóm người bước vào. SooYoung và Sunny vào đầu tiên.

"Chào các cậu ...!" Tiffany vẫy tay chào các bạn của mình.

"Tiffany... cảm ơn Chúa cậu không sao rồi." Sunny chạy đến bên giường của bạn mình và tặng cho Tiffany một cái ôm thật chặt.

Taeyeon ngồi phịch xuống cái ghế bành bên cạnh cửa phòng, giờ đây cô có cảm giác rằng một chiếc xe tải đang cán qua người mình.

"Okay ? Mình ổn mà !... Này, khoan đã tại sao mình lại mặc bộ đồ này ?" Tiffany hỏi và nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc.

"Cậu bị tai nạn giao thông !" SooYoung nói bằng một giọng rất nghiêm trọng, rồi tự đánh vào đầu mình.

"Thật không ... thì ra những vết bầm này là ..." Tiffany nắm tay lại và đưa lên miệng mình tạo thành một chữ "O". Sau đó bác sĩ bước vào phòng.

"Ah... bệnh nhân ổn rồi." Vị bác sĩ nói là lật tập hồ sơ ra, ông ấy đến gần Tiffany hơn xem xét các vết bầm trên người cô. "Cô tên gì ?" Ông ấy hỏi.

"Tôi tên Tiffany" Cô ấy trả lời bằng một giọng vô cùng dễ thương, đúng với chất giọng thường ngày cô vẫn dùng.

"Oh tuyệt, cô ấy không bị mất trí nhớ." Vị bác sĩ hạnh phúc nói rồi ghi chú vào tập hồ sơ, và ông ấy bước ra khỏi phòng. Những người còn lại bước đến bên giường cô và bắt đầu xem những vết thương trên cơ thể Tiffany, ngoại trừ Taeyeon, vẫn còn ngồi yên trên ghế và nhìn chằm chằm vào Tiffany.

Tất cả mọi thứ trong mắt Taeyeon lúc này cứ quay vòng và dường như không bao giờ kết thúc, rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu cô. Mọi thứ đối với TaeYeon giờ đây chỉ mang một ý nghĩa duy nhất đó là cả một vũ trụ bao la đã sụp đổ xuống người cô ấy làm cho linh hồn cô trở thành một loài thực vật, nói khác hơn ... đó là biến cô trở thành một cái xác không hồn.

"Um ... Các cậu ... Mình thực sự rất biết ơn sự quan tâm của các cậu nhưng mà mình cần một ít không gian để thở ..." Tiffany nói và đẩy các bạn cô sang một bên.

"Xin lỗi ... bọn mình chỉ muốn chắc chắn rằng cậu không sao !" Jessica nhìn Tiffany.

"Mình không sao ... MÀ KHOAN ĐÃ, TẠI SAO YURI LẠI Ở TRONG PHÒNG CỦA MÌNH ???" Tiffany hét lên và quay mặt đi.

"Bạn ấy là người đã đưa cậu đến bệnh viện." Jessica nói và chỉ về phía Yuri.

"Tại sao mà cô gái kia trông quen quá vậy ?" Cô tự hỏi.

"Thật hả ...cậu chắc không ?" Tiffany hoài nghi liếc nhìn Yuri.

"Mình thề là mình đã đưa cậu đến bệnh viện, cậu muốn xem vết máu không ?" Yuri hỏi và cởi chiếc áo khoát da mà cô đang mặc ra.

"KHÔNG KHÔNG CẦN ĐÂU !" Tiffany đỏ mặt. Rồi vị bác sĩ lúc nãy lại bước vào phòng.

"Cô Hwang, nhìn tình trạng của cô lúc này thì tôi nghĩ rằng cô có thể về nhà trong khoảng hai ba ngày tới đấy." Tiffany gật đầu. Những người khác cũng rất vui và lại tiếp tục hỏi thăm Tiffany. Nhưng không một ai để ý thấy rằng Tiffany đang chú ý đến người ngồi trên ghế.

"Sunny à, cái người ngồi trên ghế đó là ai vậy ?" Cô ấy hỏi và ngiêng người sang bên để tránh sự che khuất của Jessica và Yuri.

"TaeYeon.... Ôi Chúa ơi ..." Sunny vô cùng kinh ngạc và lấy tay che miệng mình lại. Sau đó cô chạy thật nhanh ra ngoài và gọi bác sĩ. Mọi người đều nhìn Tiffany, hàm của họ như rơi thẳng xuống đất.

"Có chuyện gì với cậu ấy vậy ?" Cô ấy hỏi và không để ý rằng sức ảnh hưởng của nó đủ lớn để có thể đẩy con tim của "cái xác không hồn " kia rợi xuống vực thẳm.

"Không có gì cả" TaeYeon nói và đi ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại và bước ra giữa dãy hành lang trắng toát. Âm thanh vang vọng khắp nơi, TaeYeon dựa lưng vào tường, ngồi phịch xuống sàn. Úp mặt vào giữa hai đầu gối, cô bắt đầu khóc.

"Sao cô gái đó lại cư xử như thế với một người mà cô ấy không quen biết nhỉ ?" Tiffany khoanh tay ra trước ngực và bĩu môi.

"Cậu ấy là bạn thân nhất của cậu mà Tiffany..." SooYoung lo lắng nói. "Cậu thật sự không nhớ gì sao ?"

"Um...Không ... Bạn thân của mình chỉ có Sunny và SooYoung thôi. Cô gái đó không phải là bạn mình." Tiffany nhìn ra ngoài cửa phòng bằng kính.

"Cậu ấy là BẠN CỦA CẬU ĐẤY!" Sunny bước vào phòng và dẫn theo vị bác sĩ. "Bác sĩ... trí nhớ của cậu ấy !"

"Cô ấy nhìn không giống mà !" Tiffany vẫn một mực phủ nhận.

"ARGHHH!" SooYoung la lên và đập đầu vào bức tường kế bên.

-Vài ngày sau-

Tiffany cảm thấy khỏe hơn và cô ấy có thể xuất viện. Bên cạnh đó, TaeYeon thì ngày càng tệ hơn, cô ấy không ăn, không ngủ, và cô ấy yếu hẳn đi, trái tim cô đã tan vỡ thành hàng triệu mảnh. Tình trạng của cô còn tệ hơn nữa mỗi khi cô gặp Tiffany những lúc ở trường. Cô ấy cứ nhìn Tiffany, cùng với nỗi buồn hiện rõ lên trong đôi mắt. Ngược lại với Tiffany, cô ấy tránh tiếp xúc bằng mắt và luôn bỏ đi.

Nhiều ngày trôi qua và mọi việc không có gì là tốt đẹp hơn đối với TaeYeon, nhưng giờ thì cô đã có thể ăn và ngủ lại. SooYoung và Sunny luôn cố gắng thuyết phục Tiffany rằng TaeYeon là bạn của cô, nhưng mỗi khi vấn đề đó được nhắc đến thì kết quả chính là một trận cãi nhau dữ dội.

"Tiffany, TaeYeon là bạn cậu đấy... NHỚ KHÔNG !!?" SooYoung nói và đập tay lên bàn, TaeYeon ngồi bên cạnh và cứ cúi gằm mặt xuống đất.

"Không ... và đừng có hỏi mình những câu như thế nữa." Tiffany đảo mắt, và nhìn Taeyeon. Cô ấy giờ đây không khác gì với một chú chó con bị bỏ rơi trên đường cao tốc cả.

"Aigoo, chúng ta phải làm sao đây Sunny... nhìn TaeYeon kìa." SooYoung thở dài.

"Mình cũng không biết nữa, Tiffany cậu chắc rằng cậu không nhớ bất kỳ thứ gì về TaeYeon sao?" Sunny ngồi lại gần bạn mình.

"Không"

"Vậy cậu có nhớ cái ngày mà cậu ngã lên chân Jessica và TaeYeon đã nắn lại xương cho cậu ấy không ?"

"Yeah cái ngày đó!" Jessica nhìn lên và tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Cũng không"

"Thế còn hôm cậu bị trượt chân và ngã lên người TaeYeon ?"

"Không"

"CHÚA ƠI, KHÔNG CÓ HY VỌNG RỒI!" SooYoung thất vọng nói và đập mạnh vào túi khoai tây chiên trước mặt.

"Vậy còn cái ngày mà cậu tát vào má TaeYeon ?" Yuri đi về phía các cô gái và cầm khay thức ăn trên tay, với một nhóm nam sinh phía sau. Cô nhanh chóng giải tán đám nam sinh đó và ngồi xuống bàn.

"Không. Mình không nhớ gì cả ... Dù gì đi nữa thì mình vẫn cảm thấy cô ấy không phải là bạn của mình" Tiffany trả lời và cho một miếng gà rán vào miệng.

"ARGH" SooYoung, Sunny, Yuri và Jessica cùng hét lên và đập đầu xuống bàn, ngoại trừ TaeYeon, cô đứng lên.

"TaeYeon à, cậu đi đâu vậy ?" Jessica hỏi.

"À ... um ... một nơi nào đó... Mình ..." TaeYeon không biết phải nói gì, cô không muốn ngồi ở đây nữa, những lời Tiffany vừa nói cứ đâm thẳng vào tim cô. Sau đó TaeYeon chạy đi.

-Sau giờ học-

"Trời ơi ... chúng ta phải làm sao đây ..." Sunny đi đến chỗ các bạn của mình.

"Mình không biết nữa ... Mình nghĩ là sẽ rất khó để cậu ấy nhớ lại được." SooYoung thở dài và nhìn cô bạn đang đứng uống nước cách đó không xa.

"Không có gì là không thể cả ... SooYoung, sẽ có cách thôi." Yuri vuốt cằm.

"Yeah, cứ như trong phim ấy nhỉ." Jessica đồng tình. Sau cuộc trò chuyện, cả nhóm đi đến công viên để lên kế hoạch giúp TaeYeon. Trừ Tiffany, cô đi về nhà.

-Công viên-

"Các cậu, mình thật sự rất biết ơn những việc mà các cậu làm để giúp đỡ mình, nhưng mà nó sẽ không có tác dụng đâu !" TaeYeon nói với các bạn của mình và úp mặt vào lòng bàn tay.

"CỨ TIN TƯỞNG Ở EM ĐI MÀ !" SeoHyun đảm bảo, cô bé chưa bao giờ chắc chắn một điều gì như thế này cả.

"Nó chắc chắn sẽ được mà, SeoHyun là thiên tài đấy." YoonA nổi cáu lên.

"Này mình còn đến 60 điểm IQ nữa mới trở thành thiên tài đấy." Cô bé đánh vào đầu bạn mình. "Ow"

"Nhưng mà Tiffany không có ở đây ?" TaeYeon hỏi, không mấy lạc quan cho lắm.

"Chị ấy sẽ tin em !"

-Nhà của Tiffany -

"SAO MÀ CHÁN THẾ KHÔNG BIẾT !" Tiffany hét lên và ném mình xuống chiếc giường màu hồng của cô. Cô thở dài và lăn sang phía bên kia, cuối cùng cô bị ngã xuống sàn.

"Aish" Cô ấy định ngồi dậy, nhưng một cái hộp nhỏ dưới gầm giường đã đập vào mắt cô. Cô lại ngồi xuống và kéo cái hộp ra.

-Cẩn thận quan sát cái hộp-

"O_O hm.... Mình không nhớ là đã để thứ này xuống gầm giường." Cô khẽ nói và mở cái hộp ra, bên trong là những lá thư.

Tất cả chỗ thư đó đều có một điểm chung ...

Tất cả đều ghi địa chỉ người gửi là TaeYeon.

"Cái gì thế này ?" Tiffany hoài nghi, cô tiếp tục tìm và thấy một quyển sách.

-Nhật ký-

Tiffany mở nó ra.

"Ngày 18 tháng 4 năm 1994"

"Chúa ơi, cái này lâu lắm rồi." Cô ấy vô cùng kinh ngạc và tiếp tục đọc.

"Nhật ký thân yêu,

Ngày hôm nay, mình không biết phải nói sao nữa,mình đã vấp phải một hòn đá và bị ngã . Nhưng có người đã giúp mình, bạn ấy đeo một cặp kính cận rất to và mặc bộ áo đầm màu vàng. Bạn ấy khá mập, ý mình là mũm mĩm, nói mập thì hơi quá."

"MWAHAHAHHA Chúa ơi sao mà mình thẳng thắn quá vầy nè !" Tiffany cười phá lên.

"Bạn ấy tên là TaeYeon, và mình rất vui được làm quen với bạn ấy !!! Mình nghĩ bạn ấy là một người bạn rất tuyệt vời đấy Nhật ký à !"

"..." Sau đó cô nhanh chóng lật sang các trang khác.

"Nhật ký thân yêu,

Mình học cùng trường mẫu giáo với TaeYeon... Bạn ấy vẫn rất mũm mĩm; mình tự hỏi không biết bạn ấy ăn gì vào mỗi buổi sáng nhỉ ?"

Ôi Chúa ơi...."

"Nhật lý thân yêu,

Hôm nay TaeYeon gọi mình là Nấm, tôi cảm thấy hình như mình đã công kích bạn ấy rất kịch liệt. Nhật ký ơi, mình tự hỏi tại sao bạn ấy lại gọi mình là Nấm, có phải bởi vì cái giọng Hàn Quốc không giống ai của mình ? Nhưng dù sao thì mình cũng cảm thấy rất vui khi bạn ấy gọi mình bằng biệt danh đó T_T... nhưng tại sao mình lại cảm thấy vui vậy hả Nhật ký?"

"..."

"Nhật lý thân yêu,

Hôm nay mình đã nắm tay TaeYeon, tay bạn ấy ấm áp lắm. Thật sự rất là ấm áp ... Ý mình là nó ấm áp đến nỗi làm cho mình thấy ớn lạnh. Mình không thể hiểu được nó nghĩa là gì nhưng mình biết chắc một điều rằng mỗi khi mình nắm tay bạn ấy thì lại có một cảm giác rất lạ đến với mình."

"Uh...."

"Nhật ký thân yêu,

Xin lỗi vì mình đã không viết nhật ký 3 ngày vừa qua, mình biết là cậu rất nhớ mình phải không Nhật ký ? Mình đã đi cắm trại và mình ngủ chung lều với bạn ấy. Tóc bạn ấy có mùi thơm lắm, mình thực sự chỉ muốn ăn luôn nó thôi. Và đôi môi bạn ấy cũng rất đẹp nữa ... mình nghĩ nó có màu hồng của hoa anh đào ... Ôi Chúa ơi mình đang viết cái gì vầy nè !!!!."

"Kì lạ thật ...."

"Nhật ký thân yêu,

Mình lại được học cùng trường với TaeYeon! Trường trung học Soshi! Mình rất vui, chúng mình sẽ có thêm nhiều bạn nữa .... Nhưng mình hy vọng rằng tình cảm giữa mình và TaeYeon sẽ không chỉ là tình bạn bình thường !"

"Càng ngày càng lạ ...." Cô đặt quyển sách xuống trước mặt và nhìn nó.

"Nhật ký thân yêu,

Hôm nay là sinh nhật mình. Và đoán xem TaeYeon đã tặng mình cái gì nào .... Cậu ấy đã tặng mình một bông hoa ... Mình có cảm giác rằng mình đang bay. Và cậu biết không Nhật ký, mình sẽ bảo quản bông hoa này thật tốt !"

Tiffany nhìn những dòng chữ trong quyển sách, rồi lại nhìn sang trang kế bên. Có một bông hoa ép khô được đính vào trang đó.

Nước mắt bỗng chảy dài trên má Tiffany, cô từ từ đưa tay lên và lau chúng đi.

"Tại sao mình lại khóc chứ ?"

Chap 14

"Tại sao mình lại khóc chứ ?" Tiffany tự hỏi và quẹt những dòng nước mắt đang lăn dài trên má. Nhưng khi cô càng quẹt thì nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn, mắt cô sưng lên. Đột nhiên, một dòng ký ức khác lại ùa về ...

"Today is Monday" Cô giáo đọc và chỉ lên bảng.

"Too dae ish moondae!" Những đứa trẻ đang ngồi trên tấm thảm tinh nghịch hét lên. Nhưng cô giáo lại tự đánh vào đầu mình.

"TO DAY IS MONDAY"

"Too dae iz Tue DAE!" Đứa trẻ mặc bộ đồ con ếch màu xanh trả lời.

"Cô biết hôm nay là Thứ Ba SeoHyun nhưng hãy đọc là Thứ Hai nhé." Cô giáo đề nghị và nháy mắt với đứa bé.

"NO TO DAE ISH TUESDAY!" Đứa bé đó lại hét lên chạy vòng vòng trong phòng học. Phải nói gì đây khi những đứa trẻ bắt đầu có ý định chống lại lời của người lớn, họ sẽ bắt đầu ném ra những cơn giận giữ.

"Okay okay hôm nay là Thứ Ba" Cô giáo thở dài và quay trở lại bàn của mình.

"Giờ các em hãy đọc trang 3 và 5, cô nghĩ cô cần phải nghĩ ngơi sau khi đối mặt với mấy con ếch." Sau đó cô ấy đập đầu xuống chồng sách trước mặt. "Năm sau mình sẽ đi làm ở Disneyland"

Cho đến giờ thì tất cả bọn trẻ vẫn đang tự giải quyết các "công việc" của chúng tại bàn học của mỗi người.

"A..kat...shat...on da math" Cô bé đeo cặp kính cận to đùng nói, bé đang tìm cách làm sao để có thể phát âm Tiếng Anh cho đúng.

"OH cậu giỏi quá Tae.. mọi người vỗ tay nào !" Một đứa bé khác nói và vỗ tay.

"KHÔNG! Cách phát âm đó sai rồi. Phải là : a cat sat on the mat!" Cô bé mặc áo đầm màu hồng phản đối.

"KHÔNG mình đọc ĐÚNG!" Cô bé đeo kính cận cũng không chịu thua.

"KHÔNG mình đọc ĐÚNG Tiffany tỏa sáng hơn cả nấm LUÔN ĐÚNG!" Cô bé giận dữ đứng lên và nhìn bạn mình.

"Nấm .... BWAHAHAHAHH" Còn cô bé kia thì cười phá lên, thậm chí bé đã té khỏi cái ghế mình đang ngồi.

"Nấm .... Ý MÌNH LÀ ĐÁ QUÝ MÀ T_T ..."

"Nấm Fany BWAHAHAHAH!"

"Tại sao mình không thể ngừng khóc ... Tại sao ?!" Tiffany trở nên hoảng loạn sau khi thấy lại những điều đó, và giờ đây cô càng khóc to hơn, tiếng khóc vang vọng cả căn phòng.

-riing riing-

Di động của Tiffany rung lên đã kéo cô về với thực tại. Cô tằng hắng và mở điện thoại ra.

"Xin chào ...?" Cô cố giấu đi những tiếng nấc của mình.

"Chào Tiffany, cậu gặp mình ở công viên được không. Mình có chuyện quan trọng cần nói với cậu."

"Ai vậy ???" Tiffany nhìn vào hang số điện thoại bí ẩn trên màn hình, cô đã ngừng khóc hẳn, bằng cách nào đó mà giọng nói trong điện thoại làm cho cô cảm thấy như được an ủi.

"Mình là ... um ... bạn của cậu ! Đến công viên gặp mình ngay bây giờ đi và hãy nhớ mặc áo đầm màu hồng đấy nhé !"

"Đọi .. tí!" Tiffany cảm thấy vô cùng hỗn loạn, nhưng giọng nói đó lại có một sức hút rất đắc biệt khiến cô phải làm theo ...

-Tiếng tắt điện thoại-

"Tại sao phải là áo đầm màu hồng ????" Tiffany gãi đầu, cô đi một mạch đến bên tủ quần áo và quên luôn chiếc hộp đang nằm trên sàn.

-Công viên-

"Okay, bước một đã hoàn thành !" TaeYeon nói và cất di động vào túi; cô đã rất vui khi Tiffany chịu nhận cuộc điện thoại đó. Lúc đầu TaeYeon cứ nghĩ rằng cây Nấm kia sẽ từ chối nhận nó.

"Được rồi, tiếp theo ..." SeoHyun nói và lấy ra một cái túi, mở khóa ra. "Chị cần phải mặc cái này vào TaeYeon unnie!"

"CÁI GÌ !!!" TaeYeon hét lên, và nhìn vào cái thứ bên trong túi.

"Đừng có hét nữa và hãy mặc nó vào đi. " SeoHyun đẩy cái túi vào tay TaeYeon.

"Um chị không mặc đồng phục đi học như bình thường được sao ?"

"KHÔNG" Seohyun trả lời và kéo TaeYeon vào nhà vệ sinh.

-10 phút sau-

"Ra đây đi TaeYeon!" SooYoung nói và mở tung cửa nhà vệ sinh.

"MÌNH KHÔNG RA ĐÂU, TRÔNG MÌNH NGỐC LẮM " TaeYeon trả lời và cố đóng cửa lại.

"BÂY GIỜ HOẶC KHÔNG BAO GIỜ NỮA, RA ĐÂY MAU ĐI !!!" Sunny tham gia vào với một cú đập thật mạnh vào cửa.

"KHÔÔÔÔÔÔÔÔNG trông mình rất lố bịch, Tiffany sẽ cười phá lên nếu thấy mình như thế này đấy " TaeYeon đóng cửa lại thật mạnh và bấm chốt trong, cô thở dài.

"Gah .... MungTaeng YoonA phụ chị một tay nào" Sunny nói và nhìn cô bé kia.

"Okay" YoonA nghe theo; cô bé đặt tay mình lên tay nắm cửa. Và chỉ với một cú đẩy, cách cửa mở tung ra, và kết quả là cái bản lề cửa đã bị hỏng.

"WHOA..." Cả nhóm đồng thanh reo lên. "Em rất là khỏe phải không ?" YoonA cười đầy tự hào.

"Không nhìn TaeYeon kìa!" Yuri bụm miệng lại, cố gắng ngăn tiếng cười của mình thoát ra ngoài.

"HAHAHAHAHHA!" Tất cả các bạn của TaeYeon đều bò lăn ra đất mà cười bỏ lại TaeYeon đứng như trời trồng trước cửa nhà vệ sinh. Cô siết chặt nấm đấm lại và cốc vào đầu từng người bạn của mình.

"Các cậu ơi, cô ấy đến rồi kìa !!!" Jessica chạy về phía nhà vệ sinh.

-Bãi cát-

"Jeez ... người đó đâu rồi nhỉ ?" Tiffany gãi đầu và tìm kiếm xung quanh, công viên không một bóng người. Không có dấu hiệu nào cho thấy đã có người ở đây.

"Chúa ơi ... sao mà mình ngốc thế, cuộc gọi lúc nãy là một cuộc gọi phá đám mà !" Cô vỗ trán và bỏ đi.

"Omo cậu ấy bỏ đi kìa !" Sunny hét lên và bắt đầu lắc mạnh tay SooYoung đang đứng bên cạnh.

"Mình biết, mình biết mà .... Yah!" Cô ấy la lên và nhặt lấy một hòn đá nhỏ , SooYoung ném nó vào đầu Tiffany. May mắn là nó không trúng và Tiffany xoay người lại.

"CẬU LÀM GÌ THẾ HẢ ? CẬU GIẾT TIFF MẤT !!!" Yuri nhảy bổ vào người SooYoung.

"Mình chỉ muốn cậu ấy chú ý thôi mà ... Chúa ơi! Ồ nhìn kìa, cậu ấy đi về hướng chúng ta ..." SooYoung nói và nhanh chóng đứng lên.

"CHẠY THÔI !!!" Nhưng trước khi cô có thể kết thúc câu nói thì cả đám bạn của cô đã hét lên và bỏ chạy đi mất.

"- _ -!!!!" SooYoung nhìn các bạn của mình và chạy theo.

"Ai đã ném đá vào mình ??" Tiffany kêu lên và quay lại. Cô nhìn về phía chiếc đu nhưng không thấy ai cả.

"Ow..." Tiffany hét lên đau đớn, cô bé đã bị trật cổ tay.

"Cái gì thế này ..." Tiffany lắc đầu, chớp chớp mắt, và tiến về phía những chiếc đu, cô ngồi xuống và nhìn lên trời. Bầu trời vẫn xanh như mọi ngày. Cô lại cuối đầu xuống và nhìn xung quanh, thật sự là không có một ai ở đây cả.

Rồi có một cô bé mặc chiếc áo đầm màu vàng chạu đến bên cô.

"Gah!" Cô ôm lấy đầu mình, những hình ảnh đó lại quay về trong tâm trí cô.

"Bạn có sao không ?" Cô bé mặc áo đầm vàng hỏi.

Tiffany ôm đầu mình chặt hơn, cô ngã khỏi chiếc đu và khụy xuống đất, những hòn sỏi nhỏ găm vào đầu gối cô làm nó bị chảy máu, nhưng nỗi đau đó không thể nào sánh bằng những nỗi đau đang chạy nhảy trong đầu cô.

"Để mình xem cổ tay của bạn nào."

"Tae..." Tiffany yếu ớt kêu lên và nhìn về phía trước. Cả thế giới như quay nhanh hơn, những cái cây xung quanh dường như tiến lại gần cô hơn.

"Bạn đang làm gì vậy ..."

Một hình ảnh khác lại hiện lên trong đầu Tiffany, lần này nó làm cô đổ hết cả cơ thế xuống nền đất. Giờ đây đất và cát đã dính khắp người của cô gái.

"Chỉnh lại cổ tay cho bạn ... Giờ thì ta-đa !!!"

Tiffany lắc đầu, mắt cô đã đầy nước, và mọi thứ xung quanh cô giờ đây như được bao phủ bởi một màn sương. Tất cả mọi thứ ....

"Cảm ơn ... um?"

Khi Tiffany nhắm mắt lại, cô có thể nghe được tiếng bước chân đang đi đến từ xa. Âm thanh của mỗi bước chân chạm đất làm cho cô không thể nào quên ...

"TaeYeon...Kim TaeYeon" Cô bé kia trả lời.

"Tae-Tae..." Tiffany rên lên.

Rồi sau đó mọi thứ tối sầm lại.

Chap 15

Mọi thứ trở nên tối sầm lại ... đó là điều cuối cùng cô còn nhớ.

Tiffany cảm giác có ai đó đỡ mình dậy, cô cố mở mắt ra nhưng cơ thể mệt mỏi của cô lại không cho phép, toàn bộ ý thức của cô bị cuốn trôi từ từ vào cái vực thẳm đen tối mà cô thấy lúc nãy.

"Bác sĩ Tiffany có bị sao không ?" TaeYeon bước đến bên vị bác sĩ ngay khi ông vừa bước được một chân ra khỏi cửa phòng mổ.

"Không ... Cô ấy không .. keke . keke .. keke" Vị bác sĩ vừa trả lời vừa lấy tay che miệng cười khúc khích, hình như với vị bác sĩ đấy việc này còn vui hơn cả khi được lên lương nữa.

"Ahem..." TaeYeon siết tay lại.

"Uh..um.. xin lỗi... à cô ấy ổn .. keke... ổn rồi ... tốt hơn hết là tôi nên đi ... keke ... các bạn có thể thăm cô ấy rồi đấy." Ông ấy nói với TaeYeon mà vẫn không thôi cười rồi rẽ sang dãy phòng bệnh tiếp theo.

"MÌNH MẶC BỘ ĐỒ NÀY THÌ CÓ GÌ SAI HẢ ?" TaeYeon hét lên và đập đầu vào tường.

"Không, không có gì sai cả đâu BWHAHAHAHA" SooYoung cười phá lên, cô ngồi phịch xuống ghế và đập tay liên tục lên cái bàn cà phê trước mặt mình.

"Uh, đâu có gì sai đâu ... 4 mắt ... YAHAHAHAYAHH" Sunny tham gia vào, và nhóc ấy lăn lộn trên sàn nhà không khác gì một cái cây lau nhà di động.

"Oh... và ... những vòng tròn dày cộm !!" Yuri bò luôn ra sàn, uốn éo như một con sâu.

"Unnie đừng nói như thế ... tóc chị ấy giống như của pooka ấy ... MWAHAHAHA" Và YoonA tham gia vào "bữa tiệc sâu bọ" trên sàn nhà, SeoHyun - đứa trẻ thiên tài cũng nhập hội ngay sau đó.

"Thiên tài của chúng ta biến mất rồi, vui quá Jessica nhỉ ?" TaeYeon nhìn cô bạn đang đứng dựa lưng vào góc tường và thưởng thức "lễ hội sâu bọ" ở trên sàn.

"Nghĩ đi Jessica ... Nghĩ ra gì đó đi nào, tiêu mình rồi"

"Giải trí mà" Cô nghiến răng, "Nghĩ đi mà đồ sợ dưa leo .... nghĩ tiếp đi..."

"Dù sao thì vẫn còn sót lại một người đủ bình thường để trả lời câu hỏi của mình !" TaeYeon hạnh phúc nói và bước vào phòng của Tiffany.

Yuri vẫn còn nằm trên sàn nhà, nhìn lên với khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Cô ấy hỏi.

"Cậu không thấy buồn cười chút nào hả ?"

"Không phải, mà là vì mình biết cách cư xử MWAHAHAHAHAHAH!!!!!" Sau những cố gắng để giấu đi tiếng cười của mình, cuối cùng Jessica cũng rơi vào tình trạng như những người bạn khác của cô, cô tuông ra một tràn cười như núi lửa phun trào.

-Một bác sĩ đi ngang qua-

"Oh vâng .... vâng ... Tôi sẽ làm như thế ... vâng ..." Ông ta đi ngang qua hành lang, với cái di động sát bên tai.

-3 giây sau ông ta quay lại-

"Tôi nghĩ rằng bệnh viện này cần phải xây một khu tị nạn." Ông ấy lầm bầm vào chiếc điện thoại và đi vào phòng mình.

-Trong phòng bệnh của Tiffany-

TaeYeon chậm rãi bước vào phòng, cẩn thận đóng cửa phòng lại, cố gắng không gây ra bất cứ tiếng ồn nào. Cô bước đến bên giường và khẽ nghiêng người để có thể nhìn Tiffany rõ hơn. Cô gái đang ngủ rất ngon và vẫn không hay biết gì về những người điên bên ngoài phòng của mình. TaeYeon lùi lại và ngồi xuống ghế, và tựa đầu lên thành giường.

"Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu ... cho dù có bất kỳ việc gì xảy ra đi chăng nữa ..." Và ... TaeYeon đã ngủ gật lúc nào không hay.

-Một tiếng sau-

Ánh đèn trên đầu Tiffany dường như sáng hơn; cô từ từ mở mắt ra. Cô đang ở trong một căn phòng; với 4 góc ... vâng, nó hình vuông. Cô cảm nhận được một thứ mùi gì đó rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ chính xác là mùi gì. Tiffany chớp chớp mắt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ được hết mọi thứ. Nhưng giờ cô đã nhận ra rằng mình đang nằm trên một chiếc giường và cô nghĩ mình đã được tiêm một ít thuốc vì cô cảm thấy hơi đau nơi cổ tay phải. Và cảm thấy một vật gì đó nặng nặng ở bên trái cũng như quần áo của cô cũng đã được thay đổi.

-Hít vào .... Thở ra-

"Chắc không phải là ở bệnh viện rồi" Cô quyết định trong khi vẫn còn một chút buồn ngủ, và khi cô giơ tay trái của mình lên, cô cảm thấy một cái gì đó khá ẩm ướt ... cũng như cô có thể nghe được rất nhiều tiếng cười ngoài cửa phòng.

-Hít vào ... Thở ra-

"Hay là mình có vấn đề thần kinh nhỉ ... " Cô nhíu mày lại cô gắng tập trung các giác quan của mình. "Hoặc là chính xác mình nghe được cái gì đó ..."

-Hít vào ... Thở ra-

"Hay là người ngoài hành tinh ?" Cô tự hỏi ... và lần này cô cảm thấy rất hoảng sợ, ngay cả việc hít thở cũng không thể giúp cô bình tĩnh lại. Tiffany đã nghe những âm thanh này khi cô còn là một đứa bé, may mắn là ngày trước cái vật thể ngoài hành tinh kia chỉ ở trong phim thôi nên không thể làm hại được cô ... nhưng những người ngoài kia thì lại muốn như thế."

"TRÁNH XA TÔI RA CÁI ĐỒ NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH KINH TỞM ARGHH ..." Tiffany nhảy như điên trên giường, mắt mở to ra như bị ai đó thôi miên, làm cho cái người mặc áo đầm màu vàng đang ngủ ngon lành kia rơi từ trên ghế xuống đất. Cô bình tĩnh lại, nhìn xuống và thấy một cô gái đang nằm trên sàn.

"10+3 là 14 Zzzz" Cô gái kia lẩm bẩm và nằm thẳng người lại và đặt tay lên bụng mình.

"O_O ....uh....uh.... BWHAHAHHWRHIHAHA" Tiffany bắt đầu cười và lăn lộn trên giường của mình. Và cô gái đang ngủ trên sàn tỉnh giấc.

"Huh...cái gì... o-o" TaeYeon dụi mắt. "TIFFANY!!!" Cô hét lên và nhảy tưng tưng, cô nhảy luôn lên giường.

"Tiffany cậu không sao phải không ??" TaeYeon lo lắng hỏi và nắm lấy tay Tiffany.

"Mình ... dĩ nhiên rồi BWHAHAHAHAHAHAHA " Tiffany càng cười nhiều hơn nữa.

"Cậu chắc chứ ? o-o" TaeYeon ngạc nhiên hỏi.

"Chắc mà ... còn cậu Tae-Tae... cái áo đầm của cậu... nó độc đáo quá nhỉ ... có ai có camera không ... BWHAHAHAHHA" Tiffany không thể ngừng cười được nữa. TaeYeon đứng bên cạnh giường Tiffany cũng bắt đầu cười, miệng cô ấy chuyển thành một nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.

"Ôi Nấm Ú của mình !!" Cô hét lên và ôm chầm lấy Tiffany.

"Gì thế MungTaeng .... Ôi Chúa ơi cái áo đầm của cậu BWHAHAHAHA" Tiffany lại cười, đến nỗi nước mắt chảy dài trên má ... những giọt nước mắt hạnh phúc.

"Giờ thì cậu nhớ mình rồi phải không !!" TaeYeon siết chặt vòng tay hơn và Tiffany cũng ôm lại.

"Uh, mình nhớ lại tất cả rồi ..." Cô cười khúc khích, cô xấu hổ quay mặt đi rồi lại nhìn vào mắt TaeYeon.

"Mình xin lỗi ..." Tiffany cuối đầu xuống.

"Babo" TaeYeon ngắt lời. "Mình mới là người phải nói lời xin lỗi ... xin lỗi cậu vì mình đã nói những lời như thế."

"Không sao đâu mà ..." Tiffany mỉm cười, đôi mắt tạo thành hình trăng lưỡi liềm, và nước mắt lại bắt đầu chảy ra. TaeYeon ôm Tiffany vào lòng, và họ giữ nguyên vị trí đó trong vài phút.

"TaeYeon sao cậu không khóc ?" Tiffany tò mò hỏi, và nhìn cô bạn ngốc nghếch đang ngồi trước mặt mình.

"Bởi vì, mình vui quá" TaeYeon ngại ngùng nói.

"Mình cũng vui lắm nhưng mình phải khóc" Tiffany bĩu môi.

"Nhưng có việc gì phải khóc cơ chứ ?" TaeYeon trả lời, lộ rõ vẻ bối rối trên khuôn mặt. "Sao cậu ấy lại muốn mình khóc nhỉ ?"

"Hình như mình chưa nói với cậu tiền viện phí nhỉ ..." Tiffany nói và quẹt nước mắt.

"Ôi.. Chúa.. ơi... WAH T_T" TaeYeon khóc nức nở và ôm lấy Tiffany. "Cậu ngoan lắm !" Tiffany vỗ nhẹ vào lưng TaeYeon.

Đột nhiên cánh cửa phòng mở bung ra, và trên sàn nhà, một đám "sâu" bò lổn nhổn.

"Ôi các cậu, đứa bé của chúng ta cuối cùng cũng làm lành với Nấm rồi kìa." SooYoung nói và bò vào phòng, theo sau là Sunny, YoonA, SeoHyun, Yuri and Jessica.

"Chúc mừng cậu ..." Sunny nói và ngồi thở hổn hển sau hơn một giờ cười lăn lộn ngoài kia.

"Hôm nay sẽ là một ngày rất hạnh phúc tại cái bệnh viện này đấy." YoonA ngồi dựa lưng vào tường và SeoHyun ngồi kế bên, tựa đầu lên vai bạn mình.

"Mình cũng nghĩ vậy đấy" Yuri nói và kéo Jessica ngồi xuống sàn, bệnh viện sẽ được lau sạch bong ngày hôm nay nhờ nhóm bạn của TaeYeon.

"Yeah... BWHAHAHAHAHHA" Jessica búng tay và bắt đầu cười sặc sụa sau khi cô nhìn cái áo đầm của TaeYeon. Sau đó cô phải dừng lại vì không ai xung quanh hưởng ứng cả.

" Mình không nên cười như thế phải không ?" Jessica hỏi.

"Không..." SeoHyun nghiêm giọng trả lời.

"Mình nghĩ tất cả chúng ta nên cười !" Tiffany rít lên và lại bắt đầu cười.

"Các cậu ! " TaeYeon vỗ trán. "Hình như các cậu chưa nghe về các khoảng viện phí phải không ..."

"Ôi Chúa ơi ..." Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc và hét lên sau khi đã xem tập hồ sơ kẹp phía cuối giường. Sunny cầm nó lên và đếm xem có bao nhiêu khoảng họ cần phải trả.

"Oh... có rất nhiều số 0 ..." Cô nói và ngổi phịch xuống sàn.

"WAH T_T " SooYoung khóc thét lên và ôm bạn gái mình vào lòng. "Số tiền đó có thể nuôi sống mình cả tuần."

"Thậm chí đôi giày Jimmy của mình cũng không đến giá đó." Yuri mở to mắt kinh ngạc sau khi nhìn thấy số tiền.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ ...!" YoonA kinh ngạc.

"Hm...." Jessica vuốt cằm.

"Chúng ta có thể leo qua cửa sổ !" Cô chỉ về phía cửa sổ gắn trên tường.

"..." tất cả đều im lặng.

"Mặc dù tổ tiên của chúng ta là khỉ nhưng chúng ta không nhất thiết phải hành động như một con khỉ." SeoHyun trả lời.

"Ah... oh đúng rồi..." Jessica nhìn sang chỗ khác.

"Oh thôi nào, cậu ấy chỉ muốn giúp thôi mà" Yuri nói đỡ cho Jessica.

"Nghĩ kỹ đi .... nó không có khả thi" Cô gái nhìn ra ngoài cửa sổ ... nó cách mặt đất những 5 tầng.

"Ồ !" Jessica đánh nhẹ vào vai Yuri. "HaHaha..." Cô cười.

"Mình không trả số tiền đó đâu nhé" TaeYeon nói.

"Mình nữa." Sooyoung đồng tình.

"Mình tiếp theo." Sunny tham gia, và cả nhóm đều quay sang nhìn Yuri.

"Uh-uh... Mình phải trả học phí cho YoonA." Cô nói và lắc đầu.

"Em cũng phải nuôi SeoHyun !" YoonA né tránh cái trách nhiệm tiền viện phí nặng nề đó, và mọi người nhìn Tiffany.

"HEY mình đang bị thương đấy nhé ! HELLO" Cô vẫy tay và chỉ vào Jessica.

"Mình mới chuyển đến mà !!!" Cô trả lời.

"Ah... VẬy thì ai sẽ trả đây ?" TaeYeon nhìn xuống đất và bắt đầu suy nghĩ.

-2 phút sau-

"Hãy để bộ óc thiên tài giúp chúng ta lần nữa đi !" Cô ấy nói và nhìn SeoHyun.

"Này ! Em là thiên tài trong học tập chứ không phải trong công việc!" SeoHyun đứng bật dậy.

"Mình biết ai là thiện tài trong việc này đấy ..." Yuri nói và nở một nụ cười ranh mãnh.

"Ai ???!" TaeYeon nhìn Yuri.

"Cho mình mượn di động đi ... Mình sẽ gọi cho thiên tài của chúng ta."

Chap 16

TaeYeon đưa điện thoại của mình cho Yuri. Cô mở ra, bấm số, rồi sau đó đặt lên tai.

"Unnie.... chị tính gọi cho ... thằng nhóc đó ... thật sao ?" YoonA lo lắn ghỏi ... cô bé chỉ sợ có duy nhất một người ... con người ghê tởm nhất.

"Xin lỗi Yoong... đây là giải pháp duy nhất của chúng ta" Yuri nắm lấy tay em gái mình, họ nhìn vào mắt nhau.

"UNNIE WAH T_T" YoonA khóc nức nở và gục đầu lên vai Yuri.

"Xin chào ..." Yuri nói vào điện thoại.

"Xin chào, nhà họ Khun đây"

"Tôi có thể nói chuyện với thằng quỷ nh .. ý tôi là đứa bé thiên thần không ạ ?" Yuri giả vờ ho.

"Được thôi ... đợi một tí nhé"

"Xin chào ?" Yuri nói.

"Ah... Kkab Yul, ngạc nhiên nhỉ, muốn mua gạch của em sao ?"

"Không đâu nhóc, nhưng chị cần em giúp một việc." Yuri đề nghị.

"Oh vậy là chị muốn mua gạch phải không ?"

"GẠCH CÁI GÌ CHỨ, CHỊ CẦN EM GIÚP. Chúng ta có đang nói cùng một thứ tiếng không vậy ??!!!"

"Mua gạch của em tốn rất nhiều tiền đấy nhé !"

"NÀY DẸP MẤY CÁI Ý NGHĨ KỲ QUÁI CỦA EM ĐI, CHỊ CẦN EM GIÚP CHỨ KHÔNG PHẢI CẦN MUA GẠCH !" Yuri hét lên, và giơ cái điện thoại lên cao.

"Đừng Yuri đừng, di động mình mới mua đấy !!" TaeYeon la lên và chạy tới giật lại chiếc điện thoại khỏi tay Yuri.

"Đúng đó Kkab Yul nghe lời bạn chị đi còn không chị sẽ không có gạch đâu. " Giọng nói thoát ra từ điện thoại.

"Yuri cậu gọi cho công ty sàn xuất gạch hả ?" Tiffany mở to mắt ra. "Cậu đang đùa với mình phải không ?"

"Yah!" Yuri giật chiếc điện thoại lại. "Okay, chị sẽ mua gạch của em, giờ thì em giúp chị chứ ?"

"Chính xác Kkab Yul ... vậy chị muốn gì nào?"

"Chị cần một chiếc xe tải. Loại to đấy nhé ... Chị cần phải trốn khỏi nơi này ngay lặp tức"

"Nơi này ... là ở đâu?"

"Bệnh viện"

"ah... Em hiểu rồi, được thôi, vậy chị muốn mua bao nhiêu gạch ?"

"NICH CHỊ KHÔNG MUA GẠCH, SỐ GẠCH MÀ EM NÉM QUA NHÀ CHỊ ĐỦ ĐỂ XÂY CẢ MỘT TÒA LÂU ĐÀI RỒI !!"

"Vậy thì sẽ không có xe"

"Được rồi ... Được rồi ... Vậy chị có thể làm gì đó cho em thay vì mua gạch được không ?" Yuri hỏi và bước ra cửa.

"Chỉ một việc thôi ...."

"Việc gì ?" YoonA nói xen vào.

"Quần **** của em gái chị"

"ERRR... EM ... THẬT LÀ QUÁ SUY ĐỒI MÀ !!!!" YoonA hét vào trong điện thoại.

"Vậy thì mấy chị tự đi mà trả viện phí nhá. Chọn đi." Đứa nhóc kia trả lời.

"Làm ơn đi unnie... đừng lấy cái đó của em mà ... làm ơn đi T^T" YoonA quỳ xuống và ôm chân chị mình; cô bé nhìn lên và làm bộ mặt chó con.

"YoonA ... một lần này thôi mà ... làm ơn, hãy vì hòa bình của toàn thế giới đi em." Yuri nhìn xuống và cũng bộ mặt chó con.

"Unnie!! KHÔÔÔÔÔÔNG" YoonA lại hét lên và ôm chị mình chặt hơn.

"YoonA... làm ơn đi mà" Yuri nghiêm mặt lại.

"Kkab Yul em không có thời gian đâu!!"

"Ah!!!" Yuri la lên, cô bước đến cầm lấy tờ hóa đơn và đưa ra trước mặt YoonA.

"ÔI CHÚA ƠI" YoonA vô cùng kinh ngạc và ngất đi.

"YOONG!" SeoHyun chạy đến đỡ YoonA lên. "Chị đã làm gì cậu ấy vậy ??" Cô bé nhìn Yuri.

"Là gen gia đình đấy, bọn chị rất hay bị xỉu" Yuri nhún vai.

"Tuyệt, vậy chúng ta cứ thỏa thuận thế nhé ?" Cậu nhóc nói và xoa hai bàn tay lại với nhau.

"Uh, đến đón chị trong 5 phút nữa."

"Okay, và cái quần **** nữa đấy." Cậu bé kia nhắc lại.

"Chuyện gì đã xảy ra với những đứa trẻ thời nay vậy nhỉ, một số thì rất thông minh nhưng cũng có không ít đứa vô cùng trụy lạc." TaeYeon đảo mắt. "Vậy chúng ta sẽ ra khỏi đây bằng cách nào ?"

"Các cậu đã xem phim MI-5 chưa ?" Tiffany cốc vào đầu TaeYeon. "Để làm gì chứ ?" Cô hét lên và xoa đầu mình.

"Để trở thành một babo." Tiffany vỗ trán và quay sang nhìn Yuri.

Cả hai người họ đều biết đối phương đang nghĩ gì, giống như là thần giao cách cảm vậy. Cả hai người cùng nhìn nhau, và gửi cho nhau những thông điệp qua sóng não.

"Um các cậu... Mình biết các cậu có những khả năng đặc biệt ... Nhưng chúng ta là người và chúng ta có miệng để nói chuyện." SooYoung chỉ vào "hai bộ óc thiên tài" kia.

"Và nhanh lên đi trước khi mình mất hết kiên nhẫn, có một trận bóng rổ tối nay và mình không muốn bỏ lỡ nó đâu." Sunny giậm chân xuống sàn.

"Được thôi. Thế thì các cậu đi với mình. Còn Tiffany, YoonA và TaeYeon ở lại đây và cố gắng câu giờ nhé." Yuri nói và lao ra khỏi cửa.

"Rõ rồi, làm đi nào các cậu !" Cô nhẹ nhàng bước từng bước ra khỏi cửa, trông không khác gì một điệp viên.

-Hành lang-

"Chúng ta thật sự cần một cái trại tị nạn đấy." Vị bác sĩ lúc nãy đi ngang qua và nói.

Yuri nép sát mình vào tường, nhìn sang trái, sang phải rồi bắt đầu thực hiện "dáng đi con cua" dọc theo bức tường, theo sau là Jessica, SeoHyun, SooYoung và Sunny. Cô bất thình lình rẽ sang một hướng khác, một lối đi khá nhỏ và dừng lại quan sát cẩn thận. Và qua các ô cửa sổ nhỏ trên tường cô cũng đã tìm thấy những thứ cần tìm.

"Phòng giặc ủi"

"Đúng chỗ này rồi! Theo mình nào các cậu." Yuri thì thầm và ngồi thụp xuống, chậm rãi bò đến cửa phòng.

"Ai đã nghĩ ra mấy cái ý tưởng điên khùng này vậy ?" Sunny hỏi và bò theo sau.

"Yeah, mình nghĩ cậu ấy xem nhiều phim MI-5 quá rồi." SooYoung gật đầu, Jessica đang ở cuối hàng quyết định đứng lên và bước vào phòng.

"Đây các tiểu thư, nhanh lên và vào trong đi, chúng ta không có cả ngày để làm những việc như thế này đâu. Chop, Chop!" Jessica cuối người xuống và nhìn Yuri, vỗ hai tay lại với nhau. Nhưng trước khi cô có thể bước thêm bước nữa, cô đã bị Yuri kéo lại.

"Shhhhh, mấy tay bảo vệ sẽ nghe thấy chúng ta đấy !" Yuri đặt ngón trỏ lên đôi môi mềm mại của Jessica. Sau đó chỉ về phía những người đang đi ở gần đó.

"Oh..." Jessica vô cùng bối rối, bởi vì họ đã ở quá gần.

-Sau một lúc làm điệp viên-

"Được rồi .... Hãy xem chúng ta có gì ở đây nào !" Yuri chui vào trong tủ đựng đồ và ném các thứ không cần thiết ra ngoài.

"Này, các cậu mặc vào đi." Yuri lấy ra mấy cái áo blouse trắng. "Và cái này nữa" Sau đó cô đưa ra thêm mấy cái mũ.

-Một phút sau-

"WOW chúng ta nhìn giống bác sĩ thật quá." SeoHyun xoay một vòng và tự ngắm mình.

"Mình nữa" Sunny nói và nhảy lên như một chú thỏ. "Ngoại trừ việc cậu sẽ giết người chứ không cứu người Sunny" SooYoung nhìn bạn gái mình, nếu nhóc đó chữa bệnh cho bệnh nhân thì chắc chắn người đó sẽ kết thúc cuộc đời trong một cái quan tài.

"Yah!" Sunny trề môi và nhìn đi chỗ khác.

"Các cậu dừng lại đi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Mấy người ngoài kia không khác gì các bộ lạc đâu, họ săn tiền đấy !" Yuri nói và bắt chước theo tiếng gầm gừ của một con sư tử.

"Và cuộc đời lúc nào cũng rất sòng phẳng đấy. Mau đi thôi" SeoHyun ngắt lời Yuri và bước ra khỏi phòng.

-Trong lúc đó tại phòng của Tiffany-

"Giờ chúng ta sẽ làm gì đây ..." TaeYeon hỏi và ngồi xuống ghế.

"Xem nào ... " Tiffany nhảy xuống giường.

-Cửa phòng mở ra-

"Cô Hwang, đây là hóa đơn tiền viện phí của cô, cô sẽ trả bằng gì, tiền mặt hay thẻ ?" Một bác sĩ bước vào cầm theo một tờ giấy nhỏ với rất nhiều số 0 trên đó.

"Uh ... Chúa ơi có người bị ngất kìa !!!" Tiffany hét lên.

"Ôi Chúa ơi ... chúng ta cần một cái xe lăn ngay !" Bác sĩ ló đầu ra ngoài và kéo vào một cái xe lăn. TaeYeon và Tiffany giúp đặt YoonA lên xe. Và cả ba người họ đẩy YoonA chạy ra khỏi phòng, họ thấy những người còn lại đang đợi ở cửa thoát hiểm. SooYoung làm một cái okay sign với vị bác sĩ kia.

"Uh...um bác sĩ !" Sunny bước lên. "Chúng tôi sẽ lo từ đây." Cô ấy ho một tràn dài và giành lấy chiếc xe lăn của YoonA.

"Okay..." Vị bác sĩ kia đồng ý và quay đi.

"Đi thôi các cậu ..." SooYoung thì thầm và dẫn đường.

Vị bác sĩ lúc nãy bỗng dưng quay lại.

"Đợi đã, bệnh viện này đâu có bác sĩ nào cao dưới 1m60 !!!!" Cả nhóm vô cùng sợ hãi.

"****!" Yuri rủa thầm.

"CHẠẠẠẠẠẠẠẠẠẠẠYYYYY" Tiffany gào lên và đứng lên chiếc xe lăn của YoonA.

"Đẩy nào !!!!"

-Sau đó-

"Cái hành lang này dài thật ...." Yuri thở gấp.

"Mình nghĩ nãy giờ chúng ta chỉ đang chạy vòng vòng mà thôi." Jessica nói.

"Em nghĩ chúng ta đã tìm thấy cái thang máy rồi kìa !" SeoHyun chỉ vào cánh cửa lớn phía cuối hành lang.

"Wow em thông minh quá nhỉ SeoHyun!"TaeYeon khen.

"Còn chị thì trông rất là buồn cười với cái áo đầm đó đấy." Cô bé khúc khích cười và nhấn vào cái nút màu đỏ.

"Ah chuyện gì đang xảy ra vậy ?" YoonA dụi mắt.

"Chúng ta vừa mới trốn viện đấy ..." Yuri nói.

"Omona mấy con số 0" YoonA lại ngất xỉu lần nữa sau khi nhớ đến khoảng tiền viện phí mà họ phải trả.

"Đây thật sự là một vấn đề gia đình mà ..." SeoHyun tự nói với chính mình.

*diing*

"Đi thôi"

-Cổng bệnh viện-

"Được rồi ... thằng nhóc vẫn chưa đến sao ..." Yuri nhìn quanh, và thấy một chiếc xe tải từ đằng xa chạy đến. Chiếc xe dừng lại và hạ cửa kính xuống.

"Đừng tìm nữa và hãy lên nhanh đi Kkab" Thằng bé ló mặt ra và chỉ về phía sau Yuri. Một nhóm bác sĩ đang đuổi theo bọn họ.

"Bọn chúng kìa !!! BẮT CHÚNG LẠI !!!!" Một trong số các bác sĩ kêu lên, tay ông ta vẫn còn cầm cái ống tiêm.

"NHANH LÊN !!" Taeyeon nói và đẩy tất cả mọi người lên xe.

"Ah."

"ARK"

"OW"

"OUCH !!!"

"Cho xe chạy đi NICH!" Yuri đóng cửa xe lại và nói.

-Trong xe-

Cuối cùng thì YoonA cũng tỉnh dậy.

"Unnie... T^T Wah!!!" Cô bé khóc và gục đầu lên vai SeoHyun.

"Thù lao của em đâu Kkab ?" Thằng bé hỏi và nhìn ra phía sau xe.

"Đấy !" Yuri ném một cái túi về phía thằng bé, cậu nhóc mở ra và kiểm tra bên trong.

"Unnie chị luôn mang theo cái đó của em hả ???" YoonA gào lên và lắc người Yuri dữ dội.

"B..b..bì...n..h tĩ..nh...." Yuri nói.

"Unnie SAO CHỊ CÓ THỂ ... !!!" YoonA lắc mạnh hơn nữa.

"Hóa đơn, những số 0 !" Yuri nói, và YoonA lại ngất đi.

"O-o..." Mọi người nhìn Yuri, họ đều bị shock trước hành động của cô ấy.

"Sao nào !??! Đó là cách duy nhất để giữ cho đầu mình không lìa khỏi cổ !"

-5 phút sau mọi người đều cảm thấy buồn ngủ (cái fic này đáng ngạc nhiên làm sao, giống như là các nhân vật trong fic đều được sử dụng thuốc an thần vậy...)-

"Yuri mình hỏi cậu một câu nhé?" Jessica quay sang nhìn Yuri.

"Uh"

"Tại sao cậu lại sợ gặp bác sĩ dữ vậy ?" Cô tò mò hỏi khi nhớ về cái ngày mà cô đá vào mũi Yuri.

"Uhm ... cậu muốn biết sao ?" Yuri nghiêng đầu sang Jessica.

"Yeah."

"Uh thì ..."

Isak đang ngồi bên bàn học với Yuri, cô ấy đang giảng một bài hình học cho em gái mình.

"Đây là công thức về cạnh huyền" Isak vẽ một hình mẫu lên giấy nháp.

"Oh... giờ em hiểu rồi unnie! Cảm ơn chị !!! Chị có thể trở thành một giáo viên thay vì là một bác sĩ đấy!" Yuri vỗ tay.

"Thật không, dễ thương quá... nhưng mà em có biết những nghề đó sẽ làm công việc gì không ??" Isak hỏi em gái Kkab Yul của mình.

"o-o Vậy giáo viên thì làm gì hả chị ?" Yuri mở to mắt ra hỏi.

"Uh ... Giáo viên là những người đi dạy học cho người khác"

"Vậy còn bác sĩ ?" Yuri hỏi.

"Bác sĩ là những người dùng thuốc cứu người khác" Isak nói.

"Vậy bác sĩ là người tốt!!! " Yuri cười và vỗ tay

"Chính xác!!!!"

Sau đó một người đàn ông bước đến bên bàn học.

"Nhưng giết người sẽ tiết kiệm được tiền viện phí "Ông ta nghiêm túc nói.

Yuri vô cùng kinh ngạc. "Ôi Chúa ơi" và cô bé ngất đi.

"Ôi Chúa ơi!" Isak cũng ngất theo

-Sau hơn một giờ trên xe, tại dinh thự nhà họ Kwon-

"Rất vui được làm việc với chị Kkab." Nich bắt tay Yuri.

"Chị cũng vậy nhóc" Rồi cậu bé đi vào nhà mình. Về phần các cô gái, SeoHyun đỡ YoonA vào nhà, ngoại trừ Jessica vẫn đang bận hình dung xem mình-đang-đứng-ở-đâu-trên-trái đất-này.

"Jessica sao cậu không về nhà ?" Yuri hỏi và quay lại nhìn Jessica.

"Uh thì ... Mình không biết đường về. Mình chỉ mới về nước được 1 tuần, mình không nhớ nhà mình ở đâu nữa." Cô xấu hổ nói và cuối gằm đầu xuống đất.

"Aw... vậy để mình đi với cậu.... Mình đã từng đi qua nhà cậu nhiều lần lắm rồi !" Yuri mỉm cười.

"Thật không ! Tuyệt quá ... cậu đã từng đi qua nhà mình hả ?" Jessica nhíu mày.

"Uh.... Ý mình là mình mới chỉ đi ngang qua chỗ đó vài lần thôi !" Yuri nhanh chóng phủ nhận những gì mình vừa nói.

"Oh...."

Và đêm hôm đó, dưới ánh trăng sáng rực rỡ, có hai người đang sánh bước bên nhau, như một đôi trẻ vừa mới cưới. Yuri nhìn lên trời.

"Sica... tại sao cậu lại không nhận ra mình" Cô ấy nghĩ thầm và nhìn sang con người bé nhỏ đang bước bên cạnh mình, "Nhưng không sao", Yuri chỉ muốn được ở bên cạnh Jessica. Trên đường đi, Yuri không thôi nhìn Jessica. Đôi môi đầy đặn màu anh đào, mũi cao, mắt đẹp và đôi gò má ửng hồng, không may thay tóc của cô đã che khuất hết những điểm đó.

Một lúc sau họ cũng đã về tới nhà Jessica.

"Yuri... sao cậu nhìn mặt mình hoài vậy ... hay là mặt mình dính cái gì ?" Jessica hỏi.

"Uh...uh..." "Ôi Chúa ơi, cậu ấy bắt được mình rồi" "Yeah... yeah!"

"Cậu lấy nó ra giúp mình được không ?" Jessica nói và quay sang Yuri.

"Đ..đ..được chứ..." Yuri lắp bắp, chân cô run lên, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Yuri nhẹ nhàng đặt tay lên mặt Jessica và vén tóc cô ấy sang một bên. Jessica vô cùng bối rối, Yuri từ từ tiến sát đến bên Jessica. Cô đã hoàn toàn bị đánh gục bởi vẻ đẹp tuyệt vời của Jessica mà không cần đến lực hút từ tâm Trái Đất, cứ mỗi giây trôi qua, mặt của họ lại đến gần nhau hơn. Thậm chí họ còn có thể cảm nhận được từng hơi thở của nhau, tim Jessica đập mỗi lúc một nhanh hơn.

"thình thịch.thình thịch"

Yuri choàng tay qua eo Jessica.

"thình thịch.thình thịch.thình thịch"

Yuri tiến lại gần hơn nữa, mặt họ giờ đây chỉ cách nhau có vài inch.

"thình thịch.thình thịch.thình thịch" Nhịp tim Jessica loạn hết cả lên, cô nhắm mắt lại và chờ đợi khoảnh khắc môi của hai người chạm nhau.

-Cánh cửa rào bật mở-

"YAH JUNG JESSICA ĐI VÀO NGAY, EM BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG HẢ !!!!" JaeJoong hét lên và bước ra khỏi cửa với con teletubby bằng bông trên tay. Yuri ngay lặp tức buông Jessica ra và bước lùi về phía sau.

"Chúa ơi ..." Yuri thốt lên, và đó là người thứ hai mà cô rất sợ phải đối mặt chỉ sau thằng nhóc nhà bên cạnh.

"Xin lỗi Oppa" Jessica cuối đầu xuống và chạy thẳng vào nhà.

"Và cô ... cô không có nhà để về hả ? Đi về nhà ngay trước khi tôi gọi cảnh sát ..." JaeJoong vỗ vào đầu mình và chỉ về một hướng không xác định. "Mấy đứa trẻ ngày nay thật là, mấy cái lệnh giới nghiêm dường như không còn tác dụng với chúng nữa rồi !" JaeJoong đảo mắt và bước vào trong nhà.

"Gia đình này thật sự có vấn đề về trí nhớ mà." Yuri lắc đầu và đi về nhà mình.

Chap 17

"Yah Jung Jessica!!! Em có biết giờ này là mấy giờ rồi không hả !!!" JaeJoong dùng ngón cái và ngón trỏ xoa hai bên thái dương.

"Thì anh tự xem đồng hồ đi" Jessica trả lời gọn lỏn, cô nằm xuống ghế và kéo áo lên quá bụng.

"Gyah!!! Em có biết là anh phải đợi em lâu như thế nào không hả ?" JaeJoong rút ra một cây roi và đập đập vào tay mình, anh cố tạo cho mình một hình ảnh thật nghiêm khắc trước mặt em gái.

"Nếu anh không biết, thì làm sao mà em biết được chứ ?" Jessica với tay lấy cái điều khiển TV và mở kênh "Phim gia đình" lên.

"GYAH!!!! TÔN TRỌNG ANH CHÚT ĐI NHÓC, anh lớn tuổi hơn em và em phải nghe lời anh !!" JaeJoong hét lên và bẻ cây roi gãy làm hai, sau đó anh lao đến chiếc ghế mà Jessica đang ngồi.

"Oppa, em sẽ gọi cho công đồng bảo vệ trẻ em nếu anh đánh em. Anh biết đấy, em chưa đủ 18 tuổi ... anh có thể sẽ bị kiện đấy" Jessica mỉm cười và đưa điện thoại lên trước mặt Jaejoong.

"@#$)@)@EO@)#()$@#($)E)DI)@I$ ANH GHÉT EM!!!!" JaeJoong giận dỗi bỏ lên lầu và đóng cửa phòng lại thật mạnh.

"Đúng là người già mà ..." Jessica lắc đầu và cuộn người lại trên ghế. Cô đang nghĩ về nụ hôn - hụt lúc nãy. Cô cảm nhận được một cái gì đó rất quen thuộc khi Yuri chạm tay vào eo cô, cái cách mà Yuri chạm vào người cô đã làm cô nhớ đến một người. Đôi môi mềm mại và sáng bong kia, đôi mắt, mũi, cả những cái mụn nữa, chúng đều làm cô nhớ đến một người ... ngay cả mùi hương trên tóc Yuri cũng làm cô nghĩ đến người đó.

"Mái tóc mùi quế" Jessica nhớ lại, "Có thể nào Yuri là ... không, không thể được". Người bạn mà Jessica đã rời xa 9 năm về trước ... có thể là Yuri... và xác suất điều đó là sự thật chỉ có 0.00000009%, bằng với xác suất bạn có cơ hội nhìn thấy một con heo bay trên bầu trời.

-Bên ngoài, trên trời -

"Heo 1 gọi Heo 2 đường băng đã sẵn sàng chưa?" Một sinh vật màu hồng nói vào bộ đàm.

"Heo 2 đường băng đã sẵn sàng để hạ cánh"

"Rõ rồi Heo 2, kết thúc"

-Bên trong-

"Nhưng làm thế nào mà một con heo không thể bay cơ chứ !!!" Cô ấy nhủ thầm và đập đầu vào gối.

"Hay là mình nghĩ ngợi nhiều quá rồi, cơ hội đó là rất thấp mà." Jessica lắc đầu cố gắng rũ bỏ những ý nghĩ ngu ngốc ấy đi và bấm nút chuyển kênh TV.

"Ngày mai thời tiết sẽ ..."

"Kzzzz"

"Bọ chét có thể nhảy ....."

"Kzzzz"

"when you wash your body wash your hands too" (với giai điệu của WG) clcik>>>the song- by mr. brown<<<click

"Kzzzz" "ĐỢI ĐÃ, CÁI GÌ THẾ NÀY !!!!"

-Chuyển lại kênh vừa nãy-

"Hết mất tiêu rồi, ARGHHH" Jessica vỗ trán.

"Kzzzz"

"Chương trình mua sắm tại nhà hôm nay ... chúng tôi xin trân trọng giới thiệu những con búp-bê-chất lượng-cao"

"Zapp"

"Chết tiệt, TV không có gì đáng để coi cả!! Và ai mà thèm quan tâm một con bọ chét có thể nhảy cao bao nhiêu chứ !" Jessica vung tay lên và úp mặt vào gối. Những hình ảnh lúc nãy lại hiện lên trong tâm trí cô, đôi môi, những đường cong hoàn hảo trên cơ thể, và cả những cái mụn.

Mặt Jessica đỏ cả lên.

-Dinh thự nhà họ Kwon-

"ARGHHHHHHHHHHH!!!!!" Cô gái hét lên và giận dữ bước xuống cầu thang.

"UNNIE SAO CHỊ DÁM, CÁI ĐÓ CỦA EM !! ĐI CHẾT ĐI !" YoonA rút ra một khẩu bazooka từ sau lưng với một con keororo bằng bông được nhét vào bên trong. Và ... bắn.

*víu*

"Ow ... em dọa chị bằng mấy con keororo này hả ... YoonA nghe chị này" Yuri né một con keororo khác và nấp sau chiếc bình cổ Trung Quốc.

"TẠI SAO EM LẠI PHẢI NGHE CHỊ HẢ, ĐỒ HƯ HỎNG !!!" Cô bé bắn ra một con keororo nữa.

"Làm ơn đi YoonA chị xin em đó !" Yuri né một con nữa, lần này YoonA lấy ra một con keororo to hơn và nhét vào khẩu súng. Yuri nhanh chóng ôm lấy cái bình cổ.

"Yoong! Đừng có bắn, không cái bình này sẽ vỡ mất !!!" Yuri đe dọa em gái mình trong khi vẫn ôm khư khư cái bình trong tay .

"YEAH EM KHÔNG CẦN BIẾT !" Các dây thần kinh của YoonA gần như đã bị thiêu rụi và cơn giận dữ đã hoàn toàn làm chủ tâm trí cô bé.

*víu*

"EEKKK!" Yuri thả cái bình rớt xuống đất.

"CHÚA ƠI, CÁI BÌNH CỦA CHỊ !!" Isak chạy xuống cầu thang trong bộ áo choàng tắm.

"Đây là cái bình cổ từ thời nhà Minh đấy .... Ôi Chúa ơi !!!" Isak khóc lóc và nhặt từng mảnh vỡ của chiếc bình lên.

"Unnie nó chỉ là bản sao thôi mà!" YoonA đảo mắt.

"NHƯNG MÀ SỐ LƯỢNG CÓ GIỚI HẠN BIẾT KHÔNG HẢ ??" Isak đứng lên và đi về phía YoonA.

" Họ làm ra những thứ gọi là .... gee.... Thế giới này rồi đây sẽ trở thành cái gì chứ ?" Yuri bĩu môi và bỏ lên lầu.

"Còn em nữa Kkab Yul đi xuống đây mau!" Isak giận dữ nói.

"Cả 2 em ... có chuyện gì vậy hả ?"

-Bốp Bốp-

"Ow...." Yuri và YoonA đều khóc.

"Đó là bản sao hoàn hảo nhất đấy !"

-Bốp Bốp-

"Aish...."

"Và YoonA ai cho phép em lấy khẩu bazooka paint ball của chị ?"

-Bốp Bốp-

"Unnie em xin lỗi mà, tại vì Yuri-unnie lấy quần **** của em để đổi lấy một chuyến xe tải."

-Bốp-

"Yuri sao em dám! Lần sau hãy lấy áo **** của Yoong ấy, chúng ta có thể mua được cả một chiếc phản lực với cái đó đó" Isak trêu Yuri làm mặt cô đỏ hết cả lên .

"YAH!"

-Bốp-

"Đừng có cãi chị Yoong!"

"Mà thực sự thì cái đó đâu phải của YoonA " Yuri nói.

"Thật không ?!" YoonA thở phào nhẹ nhõm, và ngã mình xuống đống Keororo nhồi bông mà cô bé mượn của SeoHyun để bắn Yuri.

"Uh, chị đã lấy một cái trong tủ đồ ở phòng giặc ủi lúc còn ở bệnh viện mà."

-Bốp Bốp-

"Yuri em thật là hư hỏng, ai đã dạy em làm mấy trò đó hả ?"

"Chị đó" YoonA trả lời, và nhắc lại vụ cái áo **** cho chị mình nghe.

-Bốp Bốp-

"Ow... unnie Yuri là người đã lấy nó mà, sao chị lại đánh em ?" Yoona xoa đầu.

"Bởi vì em xen vào việc của chị, theo điều luật số 12 của Y - SQUARED đoạn 3 dòng 2 phần trong ngoặc: không được cãi lại bậc tiền bối. " Isak tự hào nói, một ngày nào đó cô có thể trở thành luật sư.

"Thật không công bằng mà ... tại sao bọn em lại phải nghe theo luật của chị chứ ?"

-Bốp-

"Bởi vì chị là tiền bối." Isak giơ tay lên đánh hai người em của mình vì cái sự ngu ngốc của họ.

-BỐP-

"Whoa...." YoonA và Yuri đều vô cùng kinh ngạc, Isak bỗng dưng ngã xuống đống thú bông Keororo.

"Không được làm đau Yoong của em." SeoHyun nói trên tay vẫn còn ôm một cái gối Keororo to đùng.

-Ngày hôm sau, tại trường, bắt đầu bằng tiết Lịch Sử-

Jessica bước vào cùng với Tiffany và TaeYeon, hay được gọi bằng cái tên chính thức là cpl TaeNy. Họ ngồi xuống một cái bàn đầy những cuốn sách được phủ một lớp bụi dày đến 1 inch. Theo sau họ là những người bạn khác và có cả Yuri nữa.

"Hey Yul ngồi ở đây nè !!!" Tiffany vẫy tay và chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Jessica.

"Okay" Yuri nhanh chóng bước đến và để cặp mình lên bàn; thật đáng ngạc nhiên là không có chút bụi nào bay lên.

"Sao mà bụi vẫn không chịu bay đi nhỉ?" Jessica hỏi và cuối mặt sát xuống để có thể nhìn rõ hơn.

"Nó được dán vào đó, để tạo một môi trường lịch sử sống động đấy." TaeYeon trả lời và giơ hai ngón tay lên .

"Oh..." Jessica gật đầu, và cô để ý thấy quanh đầu của Yuri được quấn một lớp băng trắng.

"Yuri, có chuyện gì với đầu cậu vậy ?"

"Chuyện dài lắm, cảm ơn cậu đã quan tâm." Yuri nở một nụ cười với Jessica, làm cô gái tóc nâu e thẹn đỏ cả mặt. Việc đó đã làm cho cpl 'TaeNy' để ý và họ đều cảm thấy có gì đó hơi bất thường đang diễn ra. Tiffany ngồi lại gần Taeyeon.

"Cậu có thấy điều gì đó rất bất thường giữa 2 cậu ấy không ?" Tiffany thì thầm.

"Cậu quả thật là một nhà báo giỏi, cậu nắm bắt thông tin nhanh thật đấy." TaeYeon rút ra kết luận.

"Mình chỉ biết một điều duy nhất về cậu thôi, đó là quần **** của cậu ...... màu hồng ..." Tiffany thổi nhẹ vào tai TaeYeon.

"Aish!!.. Shhh đừng có nói lớn" Cô che miệng Tiffany lại.

Tiffany gỡ tay Taeyeon ra. "Yah!!!.... được rồi được rồi, mình nghĩ mình biết chuyện gì đang xảy ra rồi ... mình nghĩ Jessica....."

-RẦM-

Cả lớp đều quay về phía phát ra tiếng ồn.

"YAH LEE SOON KYU bị lạc rồi !" SooYoung gào lên và xông thẳng vào lớp học.

"YAH cậu lạc thì có, đừng đi theo mình nữa !" Sunny bước vào và đóng sầm cánh cửa lại phía sau.

"Oh nhìn lại đi cậu nói mình thế ai đang đi theo mình đây hả ?" Sooyoung quay người lại nói và thè lưỡi ra. Sunny nhanh chóng chụp lấy cây kéo đang nằm trên bàn.

"Mình sẽ cắt ngay cái lưỡi ngu ngốc đó của cậu nếu cậu còn làm điều đó một lần nữa."

"Oh thật không hả đồ lùn ba hoa " SooYoung lại thè lưỡi ra và chạy một mạch xuống cuối lớp.

"Yah lại đây coi Shikshin!!!!" Sunny đuổi theo cô bạn chân dài của mình.

-Trong lúc đó-

"Sao họ lại cầm kéo đuổi nhau thế kia nhỉ, mình thật sự không thể hiểu được lý do." Jessica hỏi TaeYeon.

"Uh thì ... họ cãi nhau đấy." TaeYeon trả lời, cô đang bận xếp origami.

"Bạo lực thế sao ?" Jessica nhướng mày lên, cô lại quay sang quan sát bộ phim tom-and-jerry đang được chiếu trực tiếp kia, và các nhân vật là Sunny và SooYoung. Giờ thì họ đã chuyển sang cầm mấy cây thước kim loại, trông họ như đang diễn lại mấy cảnh trong phim "Chiến tranh giữa các vì sao" vậy.

"Chứ cậu mong gì nào, một thấp và một cao, một ngớ ngẩn và một còn ngớ ngẩn hơn." TaeYeon gấp một góc nữa và xoay cái hình gấp một vòng. "Họ sẽ làm lành sớm thôi, đừng lo." Tiffany phủi tay.

"Hey SooYoung đừng làm phiền Sunny nữa." Một nam sinh đứng dậy và mắng SooYoung.

"Sungmin đừng mà ...." Sunny nói.

"Và cậu nghĩ mình là ai vậy hả 'anh chàng đẹp gái' ?" SooYoung gác cây thước lên vai và cười khẩy.

"Tôi là Sungmin, và tôi đẹp trai chứ không đẹp gái." Và cậu ta bước đến chỗ SooYoung và đẩy Sunny ra phía sau. "Đừng .. Sungmin đừng mà..." Sunny cố gắng xen vào giữa hai người.

"Oh thật không ? Tôi nghĩ cậu không khác gì một đứa con gái." SooYoung tiến thêm một bước.

"Vậy có nghĩa là tôi đẹp hơn cậu chứ gì ... cám ơn ..." Sungmin vuốt lại mái tóc.

"Yah, cậu nghĩ mình là ai vậy hả ?" SooYoung nắm lấy cổ áo của Sungmin.

"Là hôn phu của Lee Soon Kyu !"

Hàm của tất cả các học sinh trong lớp đều rớt xuống đất ...

Chap 18

"Yah, cậu nghĩ mình là ai vậy hả ?" SooYoung nắm lấy cổ áo của Sungmin.

"Là hôn phu của Lee Soon Kyu !" Sungmin phun nước bọt ra. SooYoung lặp tức thả anh chàng đẹp gái kia xuống, và cả miệng của cô nữa.

"CÁI GÌ !?" Mắt Sooyoung mở to ra, shock ... và sợ hãi.

"Cậu không hiểu hả , tôi là hôn phu của Sunny vậy nên hãy rút lui đi." Sungmin kéo Sunny từ đằng sau lên choàng tay qua vai cô bé, thổi nhẹ vào tai của Sunny và nở một nụ cười vô cùng đểu cáng.

"Dừng lại đi mà Sungmin" Sunny đẩy anh chàng kia ra.

"Đó chỉ là giỡn chơi thôi phải không ?!" SooYoung khẩn khoảng, nhìn xung quanh. "Chỉ là một trò chơi khăm thôi có phải không ???!!!"

Sunny cuối mặt xuống đất, cô chưa bao giờ cảm thấy những tội lỗi đang chạy dọc theo sống lưng mình nhiều đến như thế. SooYoung bước đến trước mặt Sunny và nắm lấy tay cô gái.

"Sunny đây chỉ là trò đùa thôi phải không? Có thật vậy không ?" Giọng nói mạnh mẽ của SooYoung lúc nãy giờ đã dịu lại.

"Mình ...Mình ......uh...." Cô bé lắp bắp và nhanh chóng quay mặt đi.

"Sunny....." SooYoung lặp lại rồi đặt tay mình lên vai Sunny và siết thật chặt.

"Đó là sự thật đấy được chưa hả con khốn, thế nên tốt hơn hết là cô nên rút lui đi." Sungmin đạp SooYoung ra làm cô ngã xuống sàn, cú đá đó không đau, nhưng những tác động của nó thì không từ nào có thể diễn tả được. Như một ngọn núi vừa đổ ập lên đầu SooYoung vậy, rất đau. Sự ngạc nhiên đã nuốt chửng cả cơ thể cô, một thứ cảm giác vô cùng nặng nề, khó xử, đau nhói và mọi thứ khác nữa ,... tuyệt nhiên, mọi cảm nhận của cô bây giờ chỉ có thể là những nỗi đau về thể chất mà thôi.

"Đi thôi Sunny, anh không muốn cô dâu của mình bị mấy kẻ quấy rối này làm phiền." Sungmin đi đến chỗ Sunny và phun nước bọt vào người SooYoung, và anh ta dắt Sunny ra khỏi lớp. Yuri nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi và đến bên SooYoung.

"SooYoung..." Yuri giúp SooYoung đứng lên.

"Mình ... Mình ..." SooYoung lại ngồi phịch xuống sàn, bất tỉnh.

-Phòng Y tế, một giờ sau-

Yuri và TaeYeon đã đỡ SooYoung đến phòng Y tế.

"Chắc em ấy bị shock nặng lắm." Y tá nói và đặt tay mình lên mí mắt SooYoung, cô ta chầm chậm vạch ra và rọi đèn vào.

"Cậu ấy sẽ không sao chứ ?" Tiffany hỏi và ngồi xuống cạnh giường.

"Không sao, nhưng em ấy cần phải nghỉ ngơi." Sau đó cô y tá bước ra ngoài. Tiffany nhìn TaeYeon khi cô bước vào phòng.

"Tiffany... cậu biết gì về chuyện này không ?"

"Không .... Mình cũng không thể tin nổi chuyện này." Cô đứng lên, lắc đầu dựa lưng vào bức tường trắng toát phía sau. Từ cái ngày mà Tiffany bước chân vào ngôi trường này, cô biết mọi thứ ... TẤT CẢ MỌI THỨ diễn ra tại trường. Từ những tin tức cho đến những tin đồn ngu ngốc dù lớn hay nhỏ cô đều biết cả. Tiffany là nữ hoàng của những tin tức nhưng cái tin rất lớn này thì bây giờ cô mới biết.

"Làm sao nó có thể như vậy được chứ ?" Tiffany ngồi xuống ghế.

"Điều đó là không thể" TaeYeon ngồi xuống bên cạnh bạn gái mình và đặt tay mình lên mặt cô gái.

"Không thể sao ?" Jessica hỏi, cô đang ngồi ở góc đối diện cùng với Yuri.

"Tiff biết tất cả mọi chuyện trong trường và chuyện này thì cậu ấy chưa từng nghe qua." TaeYeon trả lời. "Cậu ấy chưa bao giờ bỏ lỡ một chuyện gì cả."

"Khoan .... Khoan đã ..." Tiffany lấy điện thoại từ trong túi ra, cô mở ra và kiểm tra tin nhắn. Và có 1 tin nhắn mới.

"Đến Tiffany,

Sungmin đã có một cuộc đính ước nhưng mình không biết cậu ta đính ước với ai , mình sẽ báo thêm tin mới.

Liz

(2 ngày trước)"

"Chúa ơi ..." Tiffany thở gấp và đập đầu vào tường, sao mà cô ấy có thể quên kiểm tra các tin nhắn cơ chứ.

"Có chuyện gì sao ?" TaeYeon hỏi và nhìn chiếc điện thoại. "Aigoo!"

-riing riing-

Điện thoại của Tiffany rung lên.

"Liz"

Cô bấm nút nhận cuộc gọi.

"Liz thế nào rồi !!!" Cô hỏi bằng Tiếng Anh, làm cho hơn một nửa số người trong phòng đứng ngơ ra không hiểu gì cả.

"Tiff, Sungmin đính hôn với Sunny"

"Mình biết rồi, Khi nào !!!??" Tiffany hỏi dồn.

"Chúng mình không thể nói qua điện thoại được đâu Tiff, nhất là trong hoàn cảnh này."

"Huh? Ý cậu là sao !!!"

"Mình đã tìm hiểu và biết được rằng cậu ta là tên khốn đã gây ra vụ cháy trường đấy. Mình có cần phải giải thích thêm không ?"

"Thật sao, vậy mà mình cứ tưởng là do nhóm của Yuri... Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu ?" Tiffany hỏi, lần này thì hầu hết mọi người trong phòng đều có thể hiểu những gì Tiff nói, điều này, hiển nhiên làm cho Yuri đứng bật dậy.

"Vẫn chỗ cũ và NGAY BÂY GIỜ" Liz tắt máy, Tiffany đứng lên và lấy đồ đạc của mình.

"Các cậu ... chúng ta phải đi ngay thôi." Tiffany nghiêm giọng nói, đây không có vẻ gì là tin tốt và cô có thể đảm bảo điều đó.

"Còn SooYoung thì sao?" Jessica nhìn cô bạn đang nằm trên giường.

*Bốp*

"CÁI QUÁI GÌ ..." SooYoung ngồi bật dậy với bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi. "Mình đang ở đâu ???!" Cô hỏi và đưa mắt nhìn một lượt khắp phòng.

"Không có thời gian giải thích đâu" Tiffany kéo cô bạn vẫn còn nửa tỉnh nửa mê ra khỏi giường.

-Phía sau trường-

"Này dừng lại đi, nói cho mình nghe chuyện gì đang xảy ra vậy ?" SooYoung thở hổn hển hỏi, cô đã phải chạy suốt 2 dặm mà không được nghỉ ngơi.

"TIFFANY Ở ĐÂY NÈ !!!" Một cô gái hét qua bức tường bao quanh trường và vẫy tay. Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen với quần jean, tất cả đều trông rất bình thường ngoại trừ cái thứ màu đen trên tay cô ta.

"Im lặng và nhảy đi" Tiffany nắm lấy tay SooYoung và kéo cô bạn nhảy qua bức tường.

-Tiếng súng nổ-

Mọi người nhìn lên, ở trên cây. Một người bịt mặt đang lên đạn cho khẩu súng trường. Cô gái kia nhanh chóng rút ra một khẩu súng ngắn và bắn vào người lạ mặt đó, nhưng không trúng vì tên kia đã nhảy xuống khỏi cây và bỏ chạy mất.

"Thánh thần ơi ..." Jessica kinh ngạc thốt lên, điều tiếp theo mà cô biết là mình bị đẩy lên một chiếc xe tải.

Chiếc xe khởi động và lạng lách qua từng con phố với tốc độ chóng mặt.

"Liz...cậu đang phạm luật đấy DỪNG NGAY CÁI CHIẾC XE NÀY LẠI ĐI !" Tiffany hét lên từ phía sau, tay nắm chặt lấy thành ghế phía trước.

"Được rồi ..." Cô gái tên Liz trả lời và đạp phanh xe. Điều đó làm cho mọi người trong xe đều bị đập đầu về phía trước.

Chiếc xe dừng lại tại một căn nhà khá cũ kỹ, với tấm bảng rao bán được cắm ngay trên bãi cỏ phía trước. Mọi người bước xuống xe và tiến vào nhà. Cánh cửa được mở ran *** khi Tiffany vừa đặt chân lên thềm nhà.

"Tất cả vào trong đi" Một anh chàng bước ra và nói. "Chúng ta cần phải nhanh lên"

-Bên trong-

"Tại sao lúc nãy lại có người muốn bắn bọn mình vậy !?!!!" Tiffany đấm mạnh lên bàn, làm cả cái bàn rung chuyển.

"Tốt hơn là chúng ta nên hỏi Yuri" Liz nói và quay xuống nhìn cô gái đang ngồi phía cuối bàn. Jessica quay phắt lại nhìn Yuri.

"Này, cái tên đó không thuộc nhóm của mình. Bọn mình không bao giờ sử dụng mấy loại súng trường rẻ tiền như thế đâu." Yuri trả lời.

"Aish! Vậy là tên đó là người của tên khốn Lee đấy." Cuối cùng Liz cũng hiểu được người lạ mặt kia là ai.

"Lee?" Tiffany mở to mắt. Trong khi đó một người đi từ đằng sau lên và đặt một chồng tài liệu lên bàn.

"Lee Sungmin?" SooYoung hỏi thêm.

"Đúng vậy" Liz trả lời và lấy ra một số giấy tờ cần thiết, trong đó có một bức ảnh chụp một tòa nhà bị lửa thiêu rụi.

"Đó có phải là ... trường của chúng ta ?" Jessica kiểm tra bức ảnh cẩn thận, there was the school sign on the building halved fallen from its position. With each lettered burnt black.

"Và cái này nữa" Liz mở T.V lên. "Đây là những tin tức mới nhất trong một vài ngày gần đây tại Italy."

"Tin mới nhận từ Italy, Bologna. Chủ tịch tập đoàn điện tử Lee đã thong báo về cuộc hôn nhân của con ông-người thừa kế duy nhất của tập đòn, Lee Sungmin và Lee SoonKyu một cô gái đến từ Hàn Quốc. Được biết cô là con gái út của Chủ tịch tập đoàn Sooman Motors. Cuộc hôn nhân này đánh dấu sự sát nhập hai doanh nghiệp của hai gia đình lại thành một doanh nghiệp lớn ..."

SooYoung đứng lên tắt T.V và đá đổ nó.

"Tại sao Sunny lại không nói với mình chứ ?" SooYoung đạp lên màn hình TV, kính vỡ đâm cả vào chân cô, máu không ngừng chảy xuống. "TẠI SAO TẠI SAO TẠI SAO ?"

"Yah SooYoung cậu đang tự làm mình bị thương kìa." TaeYeon kéo cô bạn mình ra khỏi đống T.V đổ nát đó.

"Buông mình ra, mình phải đi nói chuyện với Sunny" Sau đó SooYoung lặng lẽ lao ra khỏi phòng.

"Cậu ta mất trí rồi, làm như thế chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết cả." Liz lắc đầu và rút ra một tập tài liệu màu vàng.

"Chúng ta nên đi theo cậu ấy." Yuri đứng lên, cái tập đoàn điện tử kia không chỉ đơn thuần là một công ty. Nó có hang loạt hoạt động ngầm bên trong, công ty đó chỉ là cái vẻ bề ngoài để che đậy cho những cuộc làm ăn phi pháp khác.

-Tại trường-

"Sunny..." Sungmin nhẹ nhàng đặt tay mình lên người Sunny, ép cô sát vào tường. Sunny đẩy anh ta ra.

"Ngừng lại đi."

"Oh thôi nào, vui chơi một tí đi ..." Sungmin bông đùa và véo má cô gái.

"Làm ơn dừng lại đi mà, tôi làm điều này vì ba tôi chứ không phải anh." Cô ngừng lại. "Và chúng ta cũng đã đồng ý sẽ chia tay sau khi hai công ty sát nhập lại với nhau mà ..." Sunny nói và bước về phía sảnh.

"Vậy nên trước đó ... phải làm sao cho thật chứ." Anh ta nắm lấy cổ tay Sunny và kéo cô sát vào người mình và choàng tay qua eo cô, anh chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán cô bé.

"Hay em muốn nhìn thấy bạn gái mình nằm trong quan tài ..." Anh ta rít lên từng chữ một.

"Không ..." Sunny nhìn xuống đất, cô ghét Sungmin đến tận xương tủy.

"Tốt ..." Sungmin mỉm cười và để Sunny đi. "Hãy chạy đi cô bé không thì sẽ có người mất mạng đấy."

Sunny ngã nhào xuống đất, ụp mặt vào hai lòng bàn tay. Cô không thể làm bất cứ điều gì nhưng lại phải chơi đùa với anh chàng ích kỷ kia. Nếu cô không làm vậy thì công ty của ba cô sẽ phá sản, và thị trường chứng khoán sẽ giảm mạnh.

Không có bất kỳ thứ gì phải bỏ đi cả.

Sungmin đứng đó nhìn cô gái bị ngã trên nền đất, mọi thứ đều đã được cậu ta lên kế hoạch từ trước. Sau khi làm đám cưới anh ta sẽ giữ Sunny lại cho riêng mình và lúc đó không ai có thể ngăn cản anh ta được nữa. Và nếu có người muốn làm việc đó, anh ta chỉ việc yêu cầu người của cha mình bắn chết họ.

"Anh sẽ làm cho em phải thuộc về anh"

"SUNNY!" Giọng nói vang lên từ đằng xa và tiếp theo đó là một cô gái khá cao xuất hiện, cô nhảy bổ lên người Sungminvà vật anh ta xuống đất. Và cô nhìn người bạn đang đứng bên cạnh mình.

"Đi thôi"

"Không ..." Sunny hít lấy một hơi thật sâu.

"Cái gì ?"

"Mình cần phải ở bên cạnh anh ta ... mình ... xin lỗi." Sunny tháo chiếc nhẫn mà SooYoung đã tặng cô ra vào vứt xuống đất; cô đẩy SooYoung ra khỏi người của Sungmin.

Sungmin cười khẩy.

"Cô nghe em ấy nói rồi đấy." Sungmin nở một nụ cười vô cùng thâm độc và phủi bụi bám trên quần áo.

SooYoung đứng chết trân tại chỗ.

"Đi thôi nào Sunshine" Sungmin nói, và anh ta dễ dàng nhận thấy những biểu hiện trên gương mặt của SooYoung khi bị ảnh hưởng bởi mấy câu nói lúc nãy.

"Sunny là của tôi"

Chap 19 - Part 1

SooYoung như bị đóng băng tại chỗ, không nói được lời nào. Giờ đây hai đầu gối cô không còn đủ sức để run lên như những lần trước nữa, lòng bàn tay cũng không đổ mồ hôi, và ngay cả tim cô cũng không thể đập loạn nhịp được nữa. Cái khoảnh khắc mà Sunny ném chiếc nhẫn của họ xuống đất đã làm cho toàn bộ hoạt động của các cơ quan trong cơ thể Sooyoung nừng lại. Từng nhịp thở, từng suy nghĩ, tiếng ré của dạ dày và thậm chí ngay cả cơn them ăn của cô cũng ngừng lại, thời gian như ngừng trôi. Cô chỉ biết đứng đó, để cho cô gái mình yêu ra đi mà không có bất kỳ lời giải thích nào, với một anh chàng chẳng khác nào một đứa con gái. Có tiếng bước chân nện lên sàn và Yuri cùng các bạn của cô chạy đến.

"SooYoung cậu không sao chứ?" TaeYeon đến bên cạnh và hỏi.

Nhưng SooYoung vẫn đứng đó, im lặng như một hòn đá.

"SooYoung!" Cô gái kia hét lên, cố gắng mang SooYoung trở về với thực tại.

Nhưng tiếng gọi ấy vẫn không thể đi vào bên trong hòn đá kia. SooYoung giờ đây như một người vô hồn, trái tim cô tan vỡ thành hang ngàn mảnh.

Và không gì có thể thay thế được những lổ hổng đó.

Và SooYoung bắt đầu chạy, chạy thật nhanh.

"CÁI GÌ THẾ NÀY ?" TaeYeon quay lại và nhìn cô gái đang chạy ra ngoài kia.

"Nhìn kìa!" Tiffany ngồi xuống, và nhặt lên một vật bằng bạc.

Nó là đồ thủ công.

"Sooyoung tặng Sunny đấy"

"Các cậu nghĩ cậu ấy chạy đi đâu ?" Jessica hỏi.

"Mình không biết ..." Yuri xoa đầu, và có một ý nghĩ lóe lên. "Chúa ơi, chúng ta phải ngăn cậu ấy lại, cậu ấy có thể bị xe đụng mất."

"Lịch sử không lặp lại đâu, SooYoung không có ngốc đến như thế." Tiffany nêu ra vấn đề - thực tế đó.

"Không đâu, chúng ta không thể lườn trước được điều gì cả. Mình từng trải qua rồi" TaeYeon cố gắng giữ cho mình được tỉnh táo và nói, cô chợt nhớ về tai nạn xảy ra với ông mình và Tiffany.

Ký ức ảo giác thật sự tồn tại.

-Nơi nào đó trên đường-

SooYoung cứ chạy và chạy. Chỉ có một nơi duy nhất mà cô muốn đến.

-Tiệm ramyun-

Cô lao vào bên trong, người ướt đẫm như vừa té xuống hồ nước.

"Hey ở đây này" Một ông lão bước ra trên tay vẫn còn cầm cái chảo và cái thìa nấu thức ăn.

"Cho cháu một ít can đảm đi ajussi" Cô ngồi xuống ghế và lấy một cái ly uống nước trên giá, thô bạo đặt nó lên quầy. SooYoung chống tay lên quầy hang và dúi mặt vào lòng bàn tay.

"Được rồi ..." Ông lão nhíu mày, cô gái đó không bao giờ xin ông một lời khuyên .... Trừ khi cô ấy...

Làm hỏng một việc gì đó.

Ông lão đi ra sau quầy và lấy ra một chai rượu, chai đó chỉ dành cho những dịp đặc biệt ... nhưng ngay bây giờ, tại đây. Có một nguo7i2 cần nó hơn ông. Ông rót một ít rượu nho vào trong ly và cho thêm vào vài viên đá.

SooYoung uống hết cả ly chỉ trong chốc lát.

"Thêm nữa đi ông." Cô nói và quẹt rượu bám trên môi.

"Có muốn ăn gì không ?" Ông lão hỏi.

"Cho cháu tất cả những gì mà ông có đi." Cô nói và đặt cái ly không xuống bàn, Mấy mẩu đá vụn trong ly lúc này không khác gì trái tim cô gái, vô vị và nhàm chán.

-Tại sảnh lớn ở trường-

"Mình cần phải đợi YoonA và SeoHyun" Yuri lấy đồ đạc cho vào túi.

"Mình sẽ đi tìm SooYoung." TaeYeon nói và mở tủ lấy cặp của mình ra.

"Mình cũng muốn đi ..." Jessica đề nghị giúp đỡ.

"Nguy hiểm lắm, có lẽ mấy tay bắn tỉa của Sungminvẫn còn ở quanh đây. Không an toàn gì với một cô gái như cậu đâu." TaeYeon trả lời và đóng cửa tủ lại, cô rút ra một cái mũ lưỡi trai và đội lên.

"Mình cao hơn cậu đấy." Jessica cãi lại.

"Yah!"

"Vậy mình đi đấy." Jessica cười tự hào.

"Đi thôi" Tiffany kéo hai cô bạn của mình đi và để Yuri ở lại.

"Mình ghét trẻ con."

-Tiệm Ramyun -

SooYoung ăn hết tất cả các đĩa thức ăn trên bàn. Không còn sót lại dù chỉ một ít. Cô gọi them vài món nữa. Cô cầm lấy chai rượu và đưa lên miệng, nốc hết cả chai vào dạy dày và nuốt luôn cả những nỗi đau, lần thứ 20 cô để cái chai xuống quầy và trong chai không còn tí gì cả.

Mặt cô đỏ cả lên, mắt cô mờ hẳn. Nhưng đầu óc cô lại trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết, hình ảnh chiếc nhẫn bị ném xuống đất cứ tua đi tua lại trong đầu cô như một cái máy DVD bị hỏng. Nó léo dài bất tận, vật chất có thể bị vứt đi nhưng kí ức thì còn lại mãi.

Nó vẫn còn nán lại đó.

Và một người nữa bước vào tiệm mì, người đó mặc một bộ đồ tây rất lịch sự. Trên cổ áo ông ta đeo thêm một cái nơ, trông rất sang trọng.

Người đó rất đẹp gái.

SooYoung nhìn lên, hình ảnh con người đó bị bóp méo trong tầm nhìn của cô. Nhưng khuôn mặt đó làm cho cô nhớ đến một người.

"Đó là tên khốn Sungmin"

"Một chai Soju " Người đó gọi rượu và ngồi xuống cạnh SooYoung, cô quay qua. Và thấy khoảng chục người mặc đồ đen nữa bước vào.

"Chào SooYoung" Người đó rít lên.

Lời nói đó đã có tác động ít nhiều đến SooYoung, và cơn say của cô đã có dịp bộc lộ ra ngoài.

Cô nắm lấy áo người đó và vật anh ta xuống sàn, cả hai lăn ra khỏi cửa hàng mì và dừng lại trên một bãi đá nhỏ. Cô đè anh ta xuống và siết chặt nấm đấm nhưng trước khi cô kịp đấm vào mặt anh ta thì tay cô đã bị ai khác giữ lại và người đó kéo cô ra khỏi người Sungmin.

tên đó nắm lấy tay cô và giữ lại, cô cố gắng vùng ra để nhào đến chỗ Sungmin nhưng cô lại bị tên kia kéo mạnh hơn về phía sau. Bên cạnh đó, anh chàng đẹp gái kia đứng lên, nghiêng đầu hết bên này sang bên kia, và phủi sạch bụi bám trên tóc.

"Hm... khá lắm" Sungmin nói và bước đến trước mặt SooYoung. "Sunny rất là đặc biệt đấy ..." Anh ta gật đầu và chỉnh lại cái nơ trên cổ áo.

"Buông tao ra, ĐỒ HÈN !" Cô khịt mũi và phun nước bọt lên người Sungmin.

Sungmin quay lại và đấm một cú thật mạnh vào bụng SooYoung.

"Gah" Cô khụy người xuống, nhưng vẫn bị cái tên ở phía sau kéo đứng lên.

"Chúng mày là một lũ hèn" Cô cười lớn và nhìn lên. Sungmin nâng cằm cô lên và tát vào mặt cô.

"Dám vô lễ với tao hả con khốn ?" Sungmin cười khẩy và tặng thêm vào bụng SooYoung một cú đấm nữa lần này đã làm cho cô ho ra máu. Cả người cô ngã xuống đất, cô lăn lộn và ôm bụng rên lên trong đau đớn.

"Giờ thì ai là người chiến thắng đây hả ?" Sungmin cười lớn và đạp them cho SooYoung một cái nữa.

"Đồ hèn !" Cô lấy hết sức la lên.

Và Sungmin lại nhào vào đánh SooYoung, sau đó anh ta rút từ trong áo ra một khẩu súng.

"Mày có biết đây là gì không hả SooYoung?" Anh ta hỏi và ngồi xuống cạnh SooYoung, di chuyển khẩu súng từ từ trên người cô và dừng lại ngay đầu.

"..." Cô ngước nhìn khẩu súng đang trên đầu mình.

"Đây chính là món quà của Thượng đế đấy." Sungmin mỉm cười và đặt tay lên cò súng.

"Những em bé này là cả một gia tài." Anh ta tiếp tục. "Và chúng được dùng để đẩy cái bộ não ngu dốt của mày ra ngoài."

Sau đó một cô gái nhỏ con chạy đến.

"SooYoung!" Cô khóc và quỳ xuống đất.

"SUNGMIN NGỪNG LẠI ĐI MÀ" Cô chạy lại đẩy khẩu súng ra và đỡ lấy cánh tay của SooYoung.

"Sun..n...y" SooYoung yếu ớt nói.

-BANG-

Chap 19 - Part 2

"AHHH!" SooYoung hét lên, viên đạn lúc nãy đã ghim thẳng vào chân cô.

"Bước ra chỗ khác đi Sunny" Anh ta nói và chĩa súng vào Sooyoung.

"Sungmin làm ơn ... dừng lại đi mà!" Sunny ôm lấy cơ thể SooYoung thật chặt, máu chảy ra từ chân cô lênh láng trên mặt đất.

"Dẫn cô ấy đi" Sungmin la lên và một nhóm người đến nắm lấy Sunny và kéo cô lùi về sau, SooYoung ngã xuống đất.

-BANG-

Sungmin lại bắn một viên đạn nữa vào cánh tay Sooyoung.

"SOOYOUNG!" Sunny hét lên, nước mắt lăn dài trên má. Cô cố gắng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của mấy tay vệ sĩ nhưng chúng giữ cô quá chặt.

"Không được gọi cái tên đó nữa nếu không con khốn đó sẽ ăn them một viên nữa vào đầu đấy !"

"S...S...." Sunny lắp bắp, cô không thể làm được điều gì nữa cả.

"Và bây giờ ..." Sungmin bước đến chỗ SooYoung. "Hãy tránh xa Sunny của tao ra còn không mày sẽ kết thúc cuộc đời trong quan tài đấy." Anh ta đạp cho Sooyoung một cái nữa, và nhổ nước bọt vào mặt cô.

"Một lũ ngu xuẩn, đi thôi." Anh ta quay lại nói với nhóm vệ sĩ và bước đi. Không lâu sau TaeYeon chạy đến cùng với Tiffany và Jessica. Cô đỡ SooYoung đứng lên.

"Gọi cho cảnh sát đi." Cô yêu cầu, Tiffany lấy điện thoại ra gọi.

"Chúng ta phải đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay !" Jessica gào lên và nhìn mấy vết đạn bắn ở cánh tay và chân của SooYoung.

"Giúp mình đỡ cậu ấy nào" TaeYeon choàng tay SooYoung lên vai mình, và Jessica đỡ lấy tay còn lại.

"Bệnh viện gần nhất chỉ cách đây khoảng 200 mét. Đi thôi!" TaeYeon nói và bắt đầu chạy.

-Bệnh viện-

SooYoung được đặt lên giường và đẩy vào phòng phẫu thuật. TaeYeon và Jessica đứng bên ngoài thở không ra hơi vì SooYoung quá nặng.

"Dù sao thì cậu ấy cũng không bị xe đụng." Tiffany vui vẻ nói.

"Nhưng cậu ấy bị bắn." Jessica thêm vào và ngồi xuống ghế.

"Mình sẽ gọi cho Yuri" TaeYeon nói và lấy di động ra.

"Yuri SooYoung bị bắn rồi." Cô nói.

"Mình đang trên đường đến đó, Lee Sungmin đã vượt quá giới hạn cho phép rồi đấy." Yuri cúp máy.

-Một giờ sau-

SooYoung dược chuyển ra phòng bệnh thường và cô ấy đã ổn định trở lại. May mắn là mấy viên đạn không gây ảnh hưởng gì đến các cơ quan bên trong cơ thể.

"Sunny..." SooYoung khóc.

"SooYoung có chuyện gì vậy ?" Tiffany lao vào phòng cùng với Jessica và Taeyeon.

"Sunny... " SooYoung lại khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống hai gò má của cô. "Anh ta bắt cóc Sunny !" Cô hét lên và ngồi bật dậy trong tư thế head-to-knee.

"SooYoung bình tĩnh đi, Sunny sẽ không sao đâu mà." Tiffany an ủi SooYoung, và cô cũng mong rằng bạn mình sẽ không sao.

"Tất cả là lỗi của mình ...!!!" SooYoung ném cái gối xuống sàn.

"Không... cậu không có lỗi gì cả." TaeYeon nói và nhặt cái gối lên.

"Không...Không.. là do mình, do mình. Nếu mình cố gắng mạnh mẽ hơn, Nếu mình chịu đứng dậy và đánh mấy gã đó thì ...!" Cô lại hét lên.

"Không phải lỗi của cậu !" Yuri bước vào phòng cùng với Liz và nói.

"Nhưng Sunny BỊ BẮT ĐI RỒI! Mọi chuyện kết thúc rồi !" SooYoung khóc và vùi đầu xuống giường.

"Cô ấy bị bắt đi, nhưng chúng ta biết cô ấy bị bắt đi đâu." Liz ngồi xuống nơi góc phòng.

"Và toàn bộ là do Lee Sungmin gây ra." Yuri bước đến và đặt tay mình lên vai SooYoung.

"Và chúng ta có thể giúp Sunny" Liz mỉm cười.

"Huh?" SooYoung ngạc nhiên.

"Sungmin đã lên kế hoạch cho toàn bộ vụ này, Chủ tịch Lee không biết Sungmin đã dàn xếp vụ hôn nhân này." Liz nói và lấy ra một vài tập hồ sơ trong cặp.

"Cái anh chàng đẹp trai đó có ý định chiếm toàn bộ công ty do đó hắn mới cho đẩy nhanh cuộc hôn nhân này, và sau đó hắn sẽ cho người giết chết SooMan và cả cha hắn."

"CHÚA ƠI, gã đó tàn nhẫn quá." SooYoung nói rồi đón lấy tập hồ sơ từ Liz và đọc nó.

"Dường như cha hắn chưa biết gì về việc này. Và từ những thông tin mà chúng ta đã thu thập được, thì ông ta sẽ không bao giờ có được bất kỳ manh mối nào của vụ này."

"Nhưng trên T.V! Cha hắn đứng ngay bên cạnh mà!" SooYoung nói và nhớ lại những gì cô đã được xem.

"Đó là tay quản gia đấy, còn cha anh ta thì đang đi nghỉ dưỡng ở Tây Tạng. Và ông ta sẽ chỉ trở về trong 3 ngày tới để dự khai trương casino mới." Liz tiếp tục.

"Cố làm cho vẻ bề ngoài trông thật tốt nhưng đằng sau đó lại đầy tội lỗi." TaeYeon chớp mắt và bước đến chỗ Liz.

"Vậy làm thế nào để giải thoát Sunny khỏi chỗ đó ?" SooYoung hỏi.

"Xem nào, tại buổi lễ khai trương, casino sẽ tổ chức một cuộc thi poker." Yuri trả lời.

"Và Sungmin dĩ nhiên sẽ tham gia vào trò chơi đó, Sunny cũng sẽ phải ở đó." Liz thêm vào.

"Và chắc chắn cũng sẽ có Chủ tịch Lee vì ông ta là chủ cái casino đó." Tiffany gật đầu, điều này càng làm cho mọi việc dễ dàng hơn.

"Chúng ta cần phải báo cho Chủ tịch Lee những gì đang diễn ra, và Sungmin sẽ bị kiện." TaeYeon nói tiếp.

"Tuy nhiên" Liz ngắt lời. "Sẽ không dễ thực hiện đâu, Sungmin mắc chứng bệnh hoang tưởng. Và hắn sẽ làm mọi cách để những việc đó không bao giờ xảy ra, hắn sẽ nhốt Sunny cha hắn ở một nơi nào đó trong khách sạn."

"Và cái khách sạn đó còn lớn hơn cả trường chúng ta nữa." Yuri nói thêm.

"Sh.it..." TaeYeon rít lên và vỗ trán.

"Bây giờ mọi chuyện trở nên thú vị rồi đấy." Liz nói và xoa xoa hai bàn tay, đây sẽ nhanh chóng trở thành một tin nóng.

"Yah, đây không phải là một trò chơi đâu, mạng sống của vài người đang bị đe dọa ngoài kia đấy." Sooyoung phản kích lại.

"Chính xác" Cô vỗ hai bàn tay lại với nhau. SooYoung nhảy xuống giường và nhào lại túm lấy cổ áo cô gái kia.

"VẬY THÌ NÓ THÚ VỊ CHỖ NÀO CHỨ còn SUNNY thì sao ?" SooYoung lắc cô gái kia dữ dội.

"Này...này bình tĩnh đi. Không có gì mà cậu phải la hét um sùm như thế cả ...r..r..r" Liz nắm lấy tay SooYoung.

"Chúng ta chỉ việc thắng một phòng hạng sang trong trò poker đó và nơi đó sẽ gần chỗ hai người kia ..." SooYoung buông Liz ra, tròn xoe mắt.

"Hỏi cậu việc đó không thú vị sao ?" Cô gái kia mỉm cười.

"Và làm thế nào để ta có thể thắng được Sungmin? Hắn ta là con của một ông trùm Mafia đấy." TaeYeon nói ra sự thật-đau lòng.

"Mình sẽ lo vụ đó." Yuri nở một nụ cười thật tươi.

3 ngày sau.

Ánh đèn chiếu sáng cả một vùng trời đêm, pháo hoa lóe sáng khắp nơi. Mọi người tập trung xung quanh dải băng khánh thành, cố gắng để đến gần thảm đỏ nhất có thể. Những người nổi tiếng cuối cùng cũng bước lên thảm đỏ, vẫy tay với đám đông làm họ hét lên như những người bị bệnh thần kinh. Sau khi đám đông đã lắng xuống, một chiếc limousine màu đen tiến đến sảnh. Một chàng phục vụ bước đến mở cửa xe và khẽ mỉm cười.

Từ trong chiếc limousine, một người phụ nữ thanh lịch bước ra. Cô mặc một bộ váy dạ hội màu xanh lá, trông rất hợp với mái tóc nâu và chiếc ví Gucci màu nâu sẫm. Và theo sau cô là một nhóm vệ sĩ ăn vận lịch sự, 2 cắt tóc ngắn, và người còn lại để tóc đuôi ngựa.

Người phụ nữ mỉm cười khi cô bước lên thảm đỏ, cô giơ tay lên tai và gắn vào đó một tai nghe cực nhỏ.

"Mọi người đã vào được chưa ?"

"Bọn mình đang vào" Cô thì thầm, và tiếp tục vẫy tay chào đám đông.

"Tuyệt" Một giọng nói phát ra từ tai nghe.

"Bọn mình đã vào vị trí" một giọng nói khác vang lên.

"Hành lang không có người"

"An ninh đã được kiểm tra"

"Nhà bếp sạch sẽ"

"Mái nhà đã hoàn thành"

"Hãy cùng tống khứ mấy tên đần độn đó đi nào các cậu !"

Chap 20 Part 1

Welcome to the Royal Casino

Tất cả đèn rực sáng lên khi "nhân vật với 4 bộ mặt khác nhau" bước vào đại sảnh khổng lồ, được sơn đỏ rực. Ngay giữa sảnh là một quầy bar cao đến tận nóc. Và chính giữa quầy bar là một cái đèn chùm rất lớn, dường như là được đánh cắp từ Tây Tạng về.

"Các cậu, chúng ta không được trả tiền cho việc này một cách thỏa đáng." Anh chàng cột tóc đuôi ngựa nghiêng người về phía trước khẽ nói với người phụ nữ trong bộ áo dạ hôi màu xanh và chỉ vào chùm đèn với những viên ngọc lục bảo được đính phía bên ngoài.

"Mình biết" Cô ấy khẽ gật đầu, và tiếp tục đi sâu vào bên trong casino nơi có rất nhiều doanh nhân đang cố gắng để thắng các ván bài. Nhưng những ván bài đó dường như ngày càng hút tiền ra khỏi họ.

"Bên trái của các cậu là bàn chơi poker"

"Mình biết, mình có mắt mà" Người phụ nữ trong bộ áo dạ hôi xanh phản kích lại và tiến về phía bàn. Nó được bảo vệ bởi hơn một tá người đàn ông trong trang phục toàn đen. Người phụ nữ đó kéo ghế ra và ngồi xuống cùng với các cộng sự của mình và nhìn người đàn ông đang ngồi ở cuối bàn.

"Big blind 100 đô." Tay nhà cái la lên và di chuyển tay qua một cái bàn bán nguyệt.

Sungmin ngồi ở cuối bàn tay cầm điếu xì gà, hắn ta từ từ đưa lên miệng và rít một hơi dài. Một người phục vụ bước đến và đặt một ly rượu bên cạnh sau đó quay đi.

**

"Chính xác là chúng ta phải làm thế nào mới thắng được tên khốn đó ?

"Bọn mình chỉ việc thuốc anh ta thôi."

**

"Ah, càng nhiều người càng vui." Sungmin thổi ra một làm khói thuốc và gom các đồng xèn của mình về.

"Vậy chúng ta sẽ bắt đầu nhé quý vị? Uh..uh... Ma'am tại sao cô lại ở đây?" Gã nhà cái nhìn ngưởi phụ nữ trong bộ áo dạ hội xanh.

"Tôi đến để chơi bài." Cô ấy nói và tặng cho gã đó một cái nhìn cậu-nhìn-mà-không-biết-hả?

"Uh... Mr. Sungmin ?" Hắn ta chỉnh lại cổ áo và khẽ nghiêng người về phía người đàn ông đang cầm xì gà.

"Cứ để cô ấy chơi, trò này chỉ để cho vui mà!" "Và dù gì thì cô ta cũng sẽ sớm thua thôi."

"Vui long đặt cược ạ" Tay nhà cái đề nghị. Sungmin ném một chồng đồng xèng vào giữa bàn, và những người khác cũng thế. Sau đó anh ta rút vài lá bài, vẫy vẫy trong không khí rồi xoa nó trong tay mình.

"Vậy Miss mặc áo dạ hội xanh, điều gì đã mang cô đến bàn poker này?" Sungmin hỏi và lấy điếu xì gà ra khỏi miệng.

**

"Điều đó bất hợp pháp" Jessica nói và nhịp tay lên bàn.

"Và giống như Thế giới này hoàn hảo lắm vậy." TaeYeon vỗ trán. "Cuối cùng thì ai sẽ chơi chứ hả ?"

"Đồ đồng bóng"

**

"Chỉ là sở thích thôi." Cô gái mỉm cười.

"Đó là cách .." Chàng trai cắt tóc ngắn nói nhưng anh không thể hoàn tất câu nói thì đã bị cô gái đạp vào chân.

"Ow...để làm gì vậy Hyo?"

"Ăn quân đó đi Taemin" Cô cười lạnh lùng và quét mắt qua mấy lá bài đặt trên bàn.

"Xin lỗi vì sự đường đột của anh ấy, tôi quên tiêm cho anh ta một mũi."

**

"Hey vậy có nghĩa là chúng ta thậm chí còn không cần phải thuốc hắn !" SooYoung giơ tay lên quá đầu.

"Chỉ là phòng ngừa thôi mà, dù gì thì SeoHyun cũng khá giỏi Hóa mà phải không ?"

**

"Bỏ qua đi. Chơi thôi. Tôi sẽ đi trước" Sungmin đặt 3 quân bài xuống bàn.

"Hm, có nhiều tiền quá nhỉ eh?" Anh chàng cột tóc đuôi ngựa nói, và nhìn xuống bài của mình.

"Tôi là chủ ở đây ..." Sungmin nói và xoay xoay các lá bài trong tay mình.

"Cậu có quá trẻ để làm chủ không ? Tôi nghe nói chủ nơi này là 1 lão già mà." Anh chàng với thân hình khá cục mịch nói và đẩy cặp kính của mình lên. Anh ta nhìn xuống cái ly đặt trên bàn. "Chết tiệt, uống nhiều làm mình thấy sót ruột quá."

"Không...Không, Tôi thật sự là chủ ở đây mà" Hắn ta đưa ly rượu lên miệng và hớp một ngụm.

**

"Thuốc này có tác dụng chỉ sau 2 ngụm và lúc đó Sungmin sẽ trở nên điên dại." SeoHyun từ từ nhỏ vài giọt gì đó vào ống nghiệm với một chất đặc quánh bên trong rồi giao cho SooYoung.

"Và cái này không phải bánh pudding nên đừng có ăn nó đấy." SooYoung gật đầu và quẹt nước bọt đang chảy ra từ miệng mình.

**

"Chờ đã nào"

"Thật sao ? Wow... vậy có nghĩa là anh đã rất già rồi đấy nhỉ ?" HyoYeon châm chọc và đẩy vào giữa bàn một chồng đồng xèn. Số tiền đặt cược lúc này đã tăng lên rất nhiều.

"Không, Không. Lão già đó không có ở đây." Sungmin trả lời, và ngậm điếu xì gà vào miệng.

"Vậy ông ấy đâu ? Tôi rất muốn được gặp ông ấy, ông ấy giống như idol của tôi vậy đó" Taemin đột ngột nói. Đan hai bàn tay lại với nhau và reo lên như một đứa bé vừa nhận được một con búp bê Barbie hang hiếm. Và dĩ nhiên chỉ là bản sao.

"Ông ta á, hah đừng đùa nữa. Tất cả những gì của ông ấy đều là kế hoạch của tôi cả đấy!" Sungmin khoe khoang và tực người vào lưng ghế, nhấp một ngụm rượu nữa, lần này hắn uống hết cả ly.

"Oh kế hoạch gì vậy ?" Anh chàng đeo kính hỏi.

"Cậu sẽ thấy" Hắn ta nở một nụ cười và yêu cầu gã nhà cái đặt ra thêm một số quân bài nữa.

"Vậy thì cuối cùng cậu là ai ?" Taemin hỏi và nhả miếng sing-gum ra khỏi miệng. Sau đó anh cho tay vào túi và lấy ra một miếng gì đó nhỏ như mấy đồng xèng, nhét mẩu gum vào rồi trượt tay xuống gầm bàn.

**

"Chính xác là cái này dùng để làm gì ?" SooYoung hỏi và đặt cái ống chứa chất gì đó bên trong lên bàn, và kiểm tra miếng thạch đang động đậy trên tay cô.

"Nó làm cho chị phải nói tất cả sự thật từ trong ra ngoài"

**

"Tôi là Lee Sungmin người thừa kế của lão già kia, và tôi sẽ đoạt lấy toàn bộ tài sản sau khi tôi giết ông ta." Gã đẹp gái kia cười.

"Oh và người mà cậu sẽ kết hôn là Sunny!" HyoYeon vỗ tay rồi đặt lên bàn.

"3 ngày gần đây tôi không thấy cô ấy, tôi thật sự nhớ nhóc lùn đó." HyoYeon cuối đầu xuống, cố gắng làm cho mình trông rất chán nản.

"Cô là bạn của em ấy sao? Aw.... Cô có thể đến gặp em ấy ở lầu 8 phòng 4" Hắn cười và vô tình làm bất thăng bằng chiếc ghế mình đang ngồi.

"Không..Không. Tôi thật sự không muốn gặp cô ấy, tôi muốn gặp cha cậu cơ!" HyoYeon nhìn lên, lau mấy giọt nước mắt giả.

"Ông ta bị nhốt trong phòng của mình đấy, ông ta đang ngủ, ngủ rất ngon." Sungmin bám lấy cạnh bàn đứng lên, nhưng chưa được bao lâu thì ...

"Sau đó thuốc đó sẽ làm hắn ngã gục."

"Mở bài đi nào các quý ông ... và cô" Gã nhà cái ngập ngừng nói.

Sungmin mở lên 2 quân J.

"Cao nhất là 4 J" Tay nhà cái đẩy mấy lá bài ra.

"Yah thua rồi" 3 người kia nói và ngả lưng vào ghế.

"Vậy chắc toàn bộ là của tôi nhỉ" Sungmin gom đống đồng xèng trên bàn lại, nhưng trước khi hắn kịp làm việc đó thì HyoYeon mở các quân bài của mình lên.

"4 quân 2, vậy người thắng cuộc là quý cô trong bộ áo dạ hội xanh." Gã nhà cái hướng về HyoYeon.

"Oh may mắn quá!" Cô reo lên và gom hết đống đồng xèn về phía mình.

"Chờ đã !!" Sungmin la lên và đặt tay mình lên trên đống đó.

"Ván nữa nhé"

"HyoYeon đó là một kỷ lục mới 2 phút 58 giây"

"Được thôi, ván nữa!" HyoYeon cười, và đẩy đống kia trở về chỗ cũ. 3 người kia nhìn cô và nở một nụ cười thật tươi trên mặt. Không xa phía sau một người phục vụ tiến về phía bếp, anh ta chùi tay và đẩy cửa ra.

-Bên trong một cái lều-

"Ai đưa ra ý tưởng chúng ta sẽ đóng ở đây vậy ?" Một cô gái nói và ngồi dọc theo một vật kim loại có 4 mặt, cùng một người nữa ngồi phía sau.

"Các cậu tầng trên cùng"

"CÁI GÌ ?" Bọn họ đồng thanh hét lên và té xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: