Chương 2. Bác sĩ của tôi
- Tôi có kì lạ không?
Sora ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trung vô định.
Anh bác sĩ trẻ tuổi mặc chiếc áo màu trắng toát đẩy lại gọng kính trên sống mũi, hết nhìn sổ ghi chép trên tay lại nhìn cô gái đang nằm trên sô pha. Người bình thường sẽ đến đây cùng anh trò chuyện tán gẫu sao? Đứng trên lập trường của một bác sĩ tâm lý, người trực tiếp điều trị cho Sora Ichigo Ichie, anh phải nói với cô rằng "Sora, đó là lí do tôi và em đang ngồi đây, cùng nhau giải quyết sự kì lạ này" Nhưng dường như có một thế lực vô hình nào đó khiến anh không thể mở miệng lưu loát như cách anh vẫn làm với các bệnh nhân khác.
Ở Sora Ichigo, anh không tìm được một chút khe hở cảm xúc nào để khai thác, không thể đoán được chính xác con người cô, chỉ có thể dựa vào lời kể, sự chia sẻ của cô để tìm tòi, nghiên cứu. Anh chưa từng nhìn thẳng vào mắt Sora vì cô luôn nhìn chằm chằm lên trần nhà trong suốt thời gian điều trị. Và vấn đề ở chỗ, Sora Ichigo không phải một người thích chia sẻ. Dường như cô tìm đến bác sĩ tâm lí như anh để trò chuyện nhiều hơn là tìm sự giúp đỡ. Không ai giúp đỡ được người khác trừ khi bản thân người kia muốn vậy. Và Sora Ichigo hẳn là không cần đến sự giúp đỡ nào hết.
Sora Ichigo có kì lạ không? Với một người mắc chứng rối loạn lưỡng cực (RLLC) loại II thì cô ấy khá là kì lạ, kì lạ hơn rất nhiều so với các bệnh nhân mắc RLLC anh từng gặp trước đó. Với một cô bé mười bảy tuổi, cô còn kỳ lạ hơn nữa.
Cô bé tìm đến bệnh viện của anh vào mùa thu năm ngoái và cung cấp cho bệnh viện một cái tên giả mà không ai phát hiện. Bằng cách nào đó, cô có tới ba chứng minh thư, và chỉ khi cô quyết định cho anh biết vào buổi gặp thứ mười, anh mới sửng sốt nhận ra, Sora Ichigo không đơn giản chỉ là một bệnh nhân RLLC tìm đến bác sĩ vì đã bế tắc và cần sự giúp đỡ.
Cảm nhận của Alex về Sora? Thú thật, anh thậm chí còn không biết lúc nào cô ấy là Sora, không biết Sora rốt cuộc là phần nào trong thân xác cô gái trẻ luôn ngồi trong căn phòng này, trên chiếc ghế sô pha đó, mỗi tối thứ năm, suốt một năm qua. Anh không thể chắc chắn hoàn toàn về danh tính của cô, một Mako Shinn như cái tên cô cấp cho bệnh viện, một Royse Mary hay Sora Ichigo Ichie như cô nói với anh. Đôi khi anh cảm giác, người đang rối trí là mình, chứ không phải cô gái này.
Trong mọi cuộc nói chuyện giữa họ, Sora luôn là người dẫn dắt, anh buộc phải trả lời câu hỏi của cô, hoặc là đưa ra một vài lời khuyên mà anh chắc rằng cô sẽ chẳng nghe, hoặc là im lặng nghe những thứ Sora cho phép anh được biết. Có cái gì đó rất không đúng, nhưng Alex không thể xác nhận được nó không đúng ở đâu.
- Con người đều là những thực thể kì lạ Ichigo ạ.
- Ý tôi là so với các bệnh nhân khác của anh.
Đương nhiên là kì lạ hơn. Và thú vị hơn.
- Những câu hỏi không giống với em mọi ngày.
Sora mím môi tiếp tục nhìn trần nhà. Thực ra cô hiểu cái điều mà anh bác sĩ này đang định làm, hay nói đúng hơn là anh ta đang cố gắng thực hiện điều đó. Bệnh nghề nghiệp mà thôi. Họ luôn muốn chiếm lấy bộ não của bệnh nhân trước khi bổ đôi nó ra và nói rằng "yên tâm đi, tôi hoàn toàn có thể giúp được anh, chỉ với một cái vỗ tay".
Kì lạ là chẳng có một bệnh nhân nào chịu hiểu vấn đề của họ trước khi mang nó ra mổ xẻ với một người khác "có chuyên môn". Họ cho rằng bác sĩ tâm lí là một ai đó khá thần kì và sẵn sàng trả một khoản tiền không nhỏ cho một buổi điều trị. Hẳn là nó cũng giúp ích được nhiều, vì số lượng bệnh nhân đến điều trị luôn là một con số đáng ngưỡng mộ.
Daniel đã mất kha khá thời gian để thu thập tài liệu về anh chàng này. Thú thật, nó chẳng giúp ích được nhiều so với những gì Sora biết về người đàn ông này. Chợ đen có thể bán thông tin của tất cả mọi người, nhưng người mà cô cần thì hẳn là phải hơn mấy gã chạy việc ở Detroit.
Anh chàng này rất khôn ngoan, tuy nhiên lại quá khôn ngoan so với một bác sĩ tâm lí từng tốt nghiệp Cambridge. Murne sinh ra trong một gia đình khá giả với ông bố làm chủ một công ty vật liệu và một bà mẹ nội trợ xuất thân cao quý, một công dân kiểu mẫu của nước Anh. Không có tiền án, chưa từng đi quá tốc độ, chưa từng vượt đèn đỏ, đóng thuế đúng hạn và có một thời gian biểu vô cùng chính xác. Anh ta giống như một cái máy được vận hành theo quỹ thời gian mặc định. Cuộc sống của Alex Murne là một phương trình được viết sẵn bởi chính anh ta, ngay từ bước đầu tiên là tỉnh dậy vào buổi sáng.
Mục đích của Sora là gì khi đến bệnh viện này và chỉ định bác sĩ điều trị là Murne?
Cô cần nhiều thông tin hơn là cảm giác và những thứ vô nghĩa về Alex Murne được thu thập từ chợ đen. Hoặc là anh ta, hoặc không phải. Cô còn rất nhiều thời gian, nhưng thời gian dành cho anh ta thì hết rồi.
- Người ta từng nhốt tôi trong một phòng thí nghiệm kể từ khi tôi vừa sinh ra, suốt năm năm liền- Cô ta lật người nằm nghiêng nhìn về phía Alex.
- Phòng thí nghiệm?
Đây là lần đầu tiên Sora Ichigo tiết lộ về quá khứ của mình. Thường thì cô ấy chỉ nằm đó và nói về những cảm xúc kì quái và thái quá trong đầu mình hay những suy nghĩ điên loạn như một đống bùn tổng hợp dính chặt lấy bộ óc của cô. Nhưng hôm nay cô ấy đã chịu nói về cuộc sống trước kia của mình. Một khởi đầu mới có vẻ khả quan hơn để Alex có thể tiến hành phác họa chính xác một Sora Ichigo Ichie cho tập hồ sơ nghiên cứu của mình.
Thú thật, anh phải thừa nhận một điều, đối với anh, Sora Ichigo không còn là một bệnh nhân, mà là một đối tượng nghiên cứu cực kì, cực kì hiếm gặp. Có lẽ vì ở cô có quá nhiều thứ khiến anh tò mò, ở cô toát ra quá nhiều câu hỏi và anh thì không thể thoát ra khỏi ám ảnh phải hiểu cực rõ bệnh nhân của mình trước khi giúp họ trở nên tốt hơn. Với bản tính đi săn trái với đạo đức nghề nghiệp của mình, Alex biến Sora thành con mồi đặt trong chiếc hộp khóa cần mở nắp.
- Một căn phòng kín màu ghi ở gần cảng Southampton.
Người ta làm gì khi bốn tuổi?
Sora Ichigo được sinh ra ở Anh vào một ngày mùa đông và được đưa đi khỏi người thân của mình khi mới cất tiếng khóc đầu tiên. Cô được đưa đến một căn biệt thự màu trắng lộng lẫy cô độc trên một đỉnh đồi tại phố cảng Southampton với hệ thống an ninh còn chặt chẽ hơn mạng lưới phòng bị quốc gia. Người phụ trách chăm sóc cô bé Sora sáu ngày tuổi là một bà vú tên Kira đến từ Nhật Bản, người đã đặt cho cô cái tên đầu tiên Mako Shinn.
Những đứa trẻ lớn lên như thế nào, khi mà ta tính cả những đứa không có bố mẹ hay người thân gì. Ít nhất chúng còn được ở trong một cô nhi viện hay một xó đường nào đó. Ít nhất chúng được cảm nhận thế giới với ánh sáng, không khí và mùi vị chứ không phải bị nhốt trong một pháo đài kiên cố biệt lập và ngủ trong một căn phòng được vây bởi bốn bức tường màu ghi với một chiếc giường đơn lạnh lẽo.
Mỗi ngày của cô bé Mako Shinn sáu tuổi bắt đầu bằng việc được tiêm vào người một loại thuốc trong suốt nào đó thay cho bữa sáng. Người ta thiết đãi cô bé bằng những khay ăn kiểu như trong quân đội và một ngày của cô sẽ gắn liền với những ống tiêm, thiết bị kim loại gắn trên người, bị vây quanh bởi rất nhiều người mặc quần áo màu trắng. Thỉnh thoảng, họ đưa cô bé vào chiếc máy "thần kỳ" rồi sốc điện đến khi cô bé ngất lịm đi. Và cũng thỉnh thoảng, vào ngày sinh nhật của Mako, bà Kira sẽ nướng một chiếc bánh kem nhỏ cỡ lòng bàn tay người lớn cho cô và cắm trên đó một chiếc nến màu trắng dài ngoằng. Rồi Mako sẽ ước, ước gì mình chết đi.
- Anh sẽ rất ngạc nhiên với những việc con người làm với đồng loại của mình.
Sora lật người trở lại tư thế nằm ngửa và tiếp tục nhìn lên trần nhà. Đường viền mảnh trên chiếc trần như có một sức hút kì lạ khiến cô không thể rời mắt. Suốt mười bảy năm đời mình, Sora luôn nhìn lên trần nhà như thế. Nhưng trần nhà ở Sou thì không có đường viền hay hoa văn, cô thậm chí còn chẳng nhìn rõ đường nét trên mảng tường đó bởi ánh sáng trắng quá mạnh làm lòe đi thị giác, hoặc là đau đớn khiến cô bé không thể mở nổi mắt ra nữa.
Lần đầu tiên cô đến London, lần đầu tiên nhìn thấy những nét chạm khắc xinh đẹp trên tấm trần thạch cao của một tiệm café trên đường King Edward, cô đã cảm thấy thế giới này thật đẹp đẽ. Càng cảm thấy thế giới tuyệt vời cô càng oán hận. Tại sao trong khi những đứa trẻ khác được nhìn ngắm thế giới đầy màu sắc và hình hài này thì cô lại phải sống trong một nhà tù biệt lập với những thứ đầy nhàm chán và vô vị.
Alex hơi bất ngờ trước cách nói chuyện thay đổi quá nhanh của Sora. Cô mở ra một bí mật rồi lại khéo léo đóng nó lại. Và phàm là nhưng thứ mập mờ không rõ ràng lại càng khiến người ta khao khát muốn vạch trần nó ra ánh sáng.
- Tại sao người ta lại bắt nhốt em?
Chính xác thì Sora Ichigo đã phải trải qua những chuyện tồi tệ gì trong tuổi thơ của mình?
Mỗi bệnh nhân lại có một câu chuyện thuộc về riêng mình. Và Alex không đủ tự tin để đưa ra một lời lí giải hay phỏng đoán, vì chúng ta đều biết rằng, thế giới này rất điên rồ. Sora nói đúng, anh sẽ không thể biết được con người làm gì với đồng loại của mình. Phải không?
Sora hơi mỉm cười.
- Mark của rạp xiếc Piccadilly vừa qua đời, anh Murne ạ.
- Mark? Con khỉ đó ư?
- Hóa ra rạp xiếc cũng có sức hút với bác sĩ Murne cơ đấy.
Đây có phải mỉa mai không nhỉ? Sora bật cười. Hẳn rồi, có thứ bảy nào anh ta không lượn ra quảng trường và ghé vào rạp xiếc đâu chứ. Cái không hay của một người sống quá quy củ là người ta có thể dễ dàng biết được nơi anh đến, nơi anh ở, trong thời gian nào. Đó cũng chính là một điểm yếu chết người đấy ngài Murne.
- Đáng buồn, con khỉ đó rất thông minh.
- Đúng vậy, nó đủ thông minh để thoát ra, nhưng nó lại không làm vậy.
-...
- Và rồi nó đã chết.
Alex cảm thấy câu chuyện lại dần trở về quỹ đạo như mọi ngày, Sora Ichigo bắt đầu huyên thuyên về cái chết của con khỉ. Tối thứ bảy nào anh cũng ra quảng trường đi bộ và ghé vào rạp xiếc. Tối thứ bảy họ sẽ cho con Mark biểu diễn những trò mới lạ. Anh thích con vật thông minh này, cái cách nó hoàn toàn nghe lời, ngoan ngoãn và thuần thục để tránh bị đánh đòn, hoặc dã man hơn, người ta gọi là tra tấn. Nhưng anh không có nhiều lòng đồng cảm với con vật đáng thương hay phẫn nộ trước nạn huấn luyện theo cách "không ai biết được" của những người đã huấn luyện con khỉ bé nhỏ trước khi bán nó cho rạp xiếc. Thế giới này rất tồi tệ, nhưng nó chẳng phải việc của anh, hay Sora.
- Vậy câu hỏi của anh là, tôi và con khỉ đó thì liên quan gì đến nhau? Đúng không?
Chính xác.
Alex im lặng để Sora tiếp tục. Như hiểu được sự ngầm thừa nhận của anh, Sora Ichigo lại cười. Cô ta ngồi dậy và rời khỏi sô pha, đi đến trước mặt Alex và nhìn anh chằm chằm.
Đôi mắt màu xanh kia rất sâu. Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Alex. Một đôi mắt đẹp. Đôi đồng tử màu xanh sâu thẳm như một vực nước lạnh toát ánh lên cái nhìn ranh mãnh. Ở đôi mắt ấy anh lại nhìn thấy một ngọn lửa hừng hực điên rồ đang cháy bùng lên. Hoàn toàn mâu thuẫn với sự lạnh lẽo nguyên thủy của màu xanh.
Trong năm giây đồng hồ tiếp theo, Sora Ichigo nhấc tà váy ngồi xuống đùi Alex.
- Em?
Alex Murne, thế giới này là một đống hỗn độn điên rồ, nhưng sự điên rồ của cả thế giới này gộp lại cũng không bằng được tôi, Sora Ichigo.
Tôi sẵn sàng đánh cược, hoặc là anh sẽ giết tôi, hoặc là anh sẽ thực hiện giấc mơ của tôi. Hoặc là, "họ" sẽ giết cả hai chúng ta. Nhưng tôi sẽ không để vế đầu tiên xảy ra, hoàn toàn chắc chắn.
Sora đưa một tay bám lên bả vai Alex, tay còn lại nhẹ nhàng uốn nghịch mấy lọn tóc màu nâu trơi trước trán anh.
- Tôi với nó đều phải chịu chung nỗi đau giống nhau. Nhưng con vật đáng thương chọn cách kết liễu bản thân, còn tôi, tôi chọn kết liễu nguồn cơn nguy hiểm đe dọa mình.
- Ichigo...
- Chúng ta sẽ gặp lại, ở một nơi tăm tối hơn.
Thật gần. Mùi hương kì lạ quen thuộc nhàn nhạt trên người Sora quấn chặt lấy tâm trí Alex. Cô dựa vào anh rất gần, đầu cúi sát vào tai anh. Sức nóng từ hơi thở của cô phả vào tai anh nóng đến đau rát. Toàn thân Alex bất động, đúng theo nghĩa đen. Cái mùi hương đó.
Thuốc độc độc nhất không phải ngấm ngay lúc đầu, mà thứ thuốc độc âm ỉ, lặng lẽ ngấm vào nạn nhân, mỗi ngày một ít.
- Cô đã làm gì tôi?
Alex dần ý thức được bản thân mình đang đối diện với một mối nguy hiểm. Đây hẳn là không phải một trò đùa của cô thiếu niên này.
Sora vươn hai tay ôm lấy gò má Alex, nhẹ nhàng hôn lên khắp khuôn mặt anh. Lông mày, đôi mắt, gò má, chop mũi, khóe môi. Kết thúc một loạt hành động của mình, cô rời khỏi đùi anh, chậm rãi đi đến bên bàn làm việc phía sau.
- Chúng ta sẽ cho họ một bức thư chứ nhỉ. Alex Murne, anh chính là người mà tôi cần. Vì vậy, anh sẽ đi theo tôi về nhà.
Ngày 22/10/2010 tôi đã tìm thấy kim chỉ nam của mình trên đất Anh phồn vinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro