Chương 8: Em Muốn Tôi Đi Cùng Em Không?
"Trời ạ, suýt chút nữa không nhận ra, đây là tiểu trợ lý năm xưa mà, phải không?"
"Tuệ Trân, em ấy thật là Diệp Thư Hoa à?"
Lúc trước chưa xuất ngoại, Tạ Uyển Tố rảnh rỗi sẽ chạy tới phòng làm việc của tổng tài SJ, vì để cùng Từ Tuệ Trân tăng thêm nhiều tình cảm, để hiểu hơn về động tĩnh của Từ Tuệ Trân, Tạ Uyển Tố cố ý tiếp cận tiểu trợ lý bên cạnh Từ Tuệ Trân, nhiều năm không gặp đứa nhỏ năm đó mặt mày ngây ngô cười lên mang theo vẻ ngượng ngùng, hiện tại vô luận là bề ngoài và khí chất trong nháy mắt so với Từ Tuệ Trân đã trở nên bất phân cao thấp. Từ Tuệ Trân xinh đẹp không phải chỉ ở ngũ quan mà còn ở mị lực trưởng thành ưu nhã, nhất là khí chất tuyệt trần làm cho người ta tán thưởng và quý mến do năm tháng lắng đọng, đồng thời mang theo vẻ trong trẻo lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần, cùng với mùi vị cấm dục. Mà dáng vóc của Diệp Thư Hoa vốn hơn người, trước kia mỗi ngày đi theo cạnh Từ Tuệ Trân phong thái bị che mờ, giống như khối ngọc thô chưa mài dũa.
Bây giờ đã trải qua đủ thứ chuyện, theo năm tháng lắng đọng lại, tự nhiên nở rộ ánh hào quang rực rỡ thuộc về mình. Đối với câu hỏi của Tạ Uyển Tố, Từ Tuệ Trân một câu cũng không có trả lời lại, bước vòng qua Tạ Uyển Tố đi ra ngoài.
Tạ Uyển Tố hấp tấp vội vàng đuổi theo:
"Tuệ Trân, chị đi đâu?"
Mi tâm nhíu chặt, Từ Tuệ Trân chợt dừng bước, Tạ Uyển Tố vội vàng không kịp phản ứng tình huống xảy ra suýt chút nữa đụng vào Từ Tuệ Trân, khi đứng vững trách vài câu, nhìn thấy Từ Tuệ Trân nhíu mày, cô bị sự uy nghiêm từ ánh mắt lạnh lùng của Từ Tuệ Trân hù dọa, không dám mở miệng.
"Ở đây là công ty, không phải chỗ của cô làm đẹp."
Giọng Từ Tuệ Trân lạnh thêm vài phần:
"Bây giờ là giờ làm việc, có chuyện gì tan tầm rồi nói, đừng quấy rầy tôi làm việc."
"Nhưng anh chị bảo chị cùng...."
Tạ Uyển Tố lời còn chưa nói hết, Tiêu Tử Ngọc đột nhiên từ bên cạnh ló ra, nhìn thấy sắc mặt Từ Tuệ Trân trầm xuống, vội kéo tay Tạ Uyển Tố giọng gấp gáp ngắt lời:
"Lão bản, ngài đi làm việc trước đi, Tạ tiểu thư để tôi tiếp đãi."
Ném kẻ quấn lấy này cho Tiêu Tử Ngọc đối phó, Từ Tuệ Trân gật đầu, xoay người đi vào phòng làm việc, "Đùng" một tiếng đóng cửa lại. Tạ Uyển Tố tức đến nỗi phồng má, lại không dám tiếp tục dính tới.
Tiêu Tử Ngọc vừa lừa vừa dụ: "Bà cô ơi đừng quậy nữa được không? Cô không phải không biết, lão bản ghét nhất là người khác quấy rầy mình làm việc, cô không phải muốn chọc lão bản giận thiệt chứ!?"
Từ khi bắt đầu, Từ Tuệ Trân vẫn không cho mình thái độ tốt gì, nhiệt tình bị hờ hững, Tạ Uyển Tố đã sớm dự liệu, trợn tròn mắt, lôi kéo Tiêu Tử Ngọc điên cuồng phỉ nhổ:
"Tuệ Trân không chỉ là cuồng công việc, không có tình thú, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không hiểu, cô nói Tuệ Trân có phải nên độc thân suốt 35 năm không ai cần không?"
Tiêu Tử Ngọc suy nghĩ, cảm thấy lời Tạ Uyển Tố nói cũng rất có đạo lý, nhưng cô nhìn dáng vẻ giơ nanh múa mép của Tạ Uyển Tố nhịn không được cười, Tạ Uyển Tố hình như có ý với lão bản? Bất quá tính tình Tạ đại tiểu thư tính tình càn quấy, lão bản nhà cô chống đỡ không nổi, tình nguyện độc thân cả đời cũng sẽ không cần Tạ Uyển Tố.
Phòng tổng giám G.
Từ Tuệ Trân dáng người xinh đẹp nho nhã ngồi ngay ngắn ở sofa, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Thư Hoa đang ở đối diện, ánh mắt ở khuôn mặt Diệp Thư Hoa bình tĩnh lưu chuyển, tuy Diệp Thư Hoa biểu hiện rất bình tĩnh nhưng cô vẫn dễ dàng lí giải.
"Chuyện mới vừa rồi em đừng hiểu lầm, Tạ Uyển Tố cùng người nhà tôi quan hệ không tệ, cho nên trong nhà cố ý giao phó tôi chiếu cố nhiều hơn."
"Diệp tổng giám sẽ không để tâm chứ?"
"Đương nhiên." - Diệp Thư Hoa cười cười - "Chuyện riêng của Từ tổng không cần giải thích với tôi."
Cũng không còn quan hệ, cô để ý cái gì.
Diệp Thư Hoa cầm tách trà lên nhấp thử trà xanh trong đó, ngẩng đầu đã thấy Từ Tuệ Trân nhíu mày nhìn sang.
Diệp Thư Hoa ung dung thản nhiên, ánh mắt nhìn về phía Từ Tuệ Trân, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Từ Tuệ Trân cho rằng Diệp Thư Hoa đã không để ý, cũng không nhắc lại nguyên nhân nữa.
"Em tìm tôi có việc gì?"
"Trước xem cái này đi." - Diệp Thư Hoa giơ phần văn kiện trong tay cho Từ Tuệ Trân, giọng nhẹ nhàng từ tốn: "Tổng giám đốc tập đoàn HJ gọi điện cho tôi, họ chủ động mời trao đổi hợp tác về chất liệu trang phục."
"Chủ động mời, điều này rất tốt." - Từ Tuệ Trân thong thả ung dung lật xem văn kiện, mấy ngày nay Diệp Thư Hoa tìm cô đều là vì chuyện công việc, có thể để cho Diệp Thư Hoa tìm tới cửa nhất định không đơn giản. Quả nhiên Diệp Thư Hoa chuyển trọng tâm câu chuyện:
"Nhưng hắn biết G và SJ hợp tác với nhau, yêu cầu chúng ta tự mình đến thành phố Z trao đổi."
Từ Tuệ Trân từ trong lời nói của Diệp Thư Hoa bắt được trọng điểm, ngẩng đầu nhìn Diệp Thư Hoa:
"Chúng ta?"
"Đúng vậy." - Diệp Thư Hoa gật đầu - "Hoàng tổng yêu cầu người phụ trách hạng mục cùng gặp mặt, cũng chính là muốn Từ tổng cùng đi."
Từ Tuệ Trân nhìn văn kiện không nói, Diệp Thư Hoa nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Hạng mục là hợp tác giữa 2 tập đoàn, yêu cầu này cũng không quá đáng."
"Ừm, quả thực không quá đáng."
Cái này đối với cô mà nói còn là một cơ hội, nếu có thể xoa dịu vết thương trong lòng Diệp Thư Hoa vô luận như thế nào cô cũng nguyện ý.
Từ Tuệ Trân liếc nhìn thời gian địa điểm đã định trên văn kiện, đóng lại đặt trên bàn, hai ngón tay thon dài thay nhau điểm điểm lên trên văn kiện. Ánh mắt Diệp Thư Hoa nhìn thấy động tác theo thói quen mỗi khi suy nghĩ của Từ Tuệ Trân, đặt tách trà xuống, nhẹ giọng hỏi:
"Ngày kia Từ tổng có thời gian rảnh không?"
"Ngày kia?" - Từ Tuệ Trân cố ý tỏ ra vẻ khó xử, nhìn Diệp Thư Hoa mi tâm nhíu lại, khóe miệng cong lên, thờ ơ hỏi: "Nếu như tôi không có thời gian, em muốn tôi đi cùng không?"
Diệp Thư Hoa biết Từ Tuệ Trân thân là tổng tài bộn bề nhiều việc, nhưng nghe lời này, nụ cười trên mặt cứng đờ, tâm tình bắt đầu gợn sóng, cô tĩnh táo nói:
"Từ tổng, đây là công việc, nếu như ngài không có thời gian, chúng ta và Hoàng tổng có thể hẹn lần sau."
Từ Tuệ Trân lạnh nhạt hỏi: "Bản thảo thiết kế đã ra rồi, chất liệu không vội sao?"
"Có vội hay không, Từ tổng biết rõ còn hỏi." - Diệp Thư Hoa bình tâm định khí - "Không có thời gian thì bỏ qua đi, về chuyện chất liệu tôi sẽ giải quyết."
"Bên kia yêu cầu gì?"
"Tôi sẽ giải quyết."
Xem như không có Từ Tuệ Trân hỗ trợ, Diệp Thư Hoa cũng tin tưởng mình có thể xử lý ổn thỏa. Hạng mục A chỉ là 1 trong rất nhiều hạng mục, Từ Tuệ Trân có thể không vội không hoảng, cô là người phụ trách hạng mục không thể không gấp.
Từ Tuệ Trân nhìn vẻ mặt Diệp Thư Hoa ung dung, khóe môi nổi lên tiếu ý khó mà nhận ra, cô cũng không muốn làm khó Diệp Thư Hoa, nói vậy chỉ là muốn thăm dò Diệp Thư Hoa khi gặp phải tình huống phát sinh đột ngột thì phản ứng như thế nào. Nhìn thấy Diệp Thư Hoa bình tĩnh như vậy, Từ Tuệ Trân gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, cười khẽ, nói:
"Diệp tổng giám chuẩn bị đi, ngày kia chúng ta cùng đi thành phố Z."
Diệp Thư Hoa cau mày: "Nếu như Từ tổng thực sự không có thời gian rảnh, không cần..."
"Được rồi." - Từ Tuệ Trân lên tiếng ngắt lời Diệp Thư Hoa, giơ tay lên cầm văn kiện trên bàn, nhìn DiệpThư Hoa cười khẽ: "Bận rộn cũng không quan trọng bằng em, huống chi đó cũng là công việc của tôi."
"..."
Vừa rồi tại sao không nói công việc đi?
"Lần này lịch cụ thể ở thành phố Z, Diệp tổng giám và thư ký Tiêu sắp xếp, tôi còn nhiều việc bận rộn, sẽ không quấy rầy em."
Từ Tuệ Trân nhìn ra Diệp Thư Hoa nghẹn không nói được, ý cười bên môi càng sâu. Chờ Từ Tuệ Trân ra khỏi cửa, Diệp Thư Hoa rút đi nụ cười giả tạo máy móc, cô xoa xoa gò má mỏi nhừ, đứng dậy đi tới ghế làm việc ngồi xuống, cởi nút sơ mi cao nhất ra. Đại não trống rỗng, im lặng ngồi một hồi, thanh tỉnh nhiều hơn, chỉ cần nghĩ đến gương mặt thờ ơ của Từ Tuệ Trân, nhất là ngày kia cùng Từ Tuệ Trân đi đến thành phố Z bàn chuyện hợp tác, Diệp Thư Hoa tâm phiền ý loạn. Điện thoại đặt bên cạnh chợt vang lên, Diệp Thư Hoa đỡ trán, mở ra nhìn.
Tống Vũ Kỳ: Có rãnh không?
Tống Vũ Kỳ: Bận rộn mấy ngày rồi đó!
Tống Vũ Kỳ: Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm nha!
Lần trước Tống Vũ Kỳ bị Diệp Thư Hoa cho leo cây, Tống Vũ Kỳ nhắc liền mấy ngày, Diệp Thư Hoa trở về thành phố S nhậm chức công việc quá bận rộn, cũng chưa thả lỏng tâm tình cho đàng hoàng, vì vậy Diệp Thư Hoa trả lời: "Được, 8 giờ tối, chúng ta gặp ở chỗ cũ."
Sắc trời rất nhanh tối, đã 6 giờ, Diệp Thư Hoa không có tăng ca, ra khỏi phòng làm việc ánh mắt lơ đãng nhìn qua bên cạnh, phát hiện phòng tổng tài bên cạnh đã đóng cửa, cũng không có đèn. Diệp Thư Hoa cũng không quan tâm hôm nay Từ Tuệ Trân có tan ca sớm hay không, chuyện của người kia không có quan hệ gì với cô.
Lái xe nửa tiếng trở về nhà, tắm rửa rút đi những mệt mỏi của ngày hôm nay. Không cần mặc áo sơ mi quần tây công sở, Diệp Thư Hoa thay một bộ đồ tay dài màu trắng, làm nổi bật vòng eo thon, khắc họa đường cong lả lướt. Quần dài thẳng tắp rũ xuống mắt cá chân, ôm lấy đôi chân thon dài tinh tế. Cô nhìn vào gương trang điểm đơn giản, đã không còn vẻ đẹp lộng lẫy cũng không thoát tục. Không cần đi làm tóc cũng không cần buộc lên, Diệp Thư Hoa lái xe tới chỗ đã hẹn với Tống Vũ Kỳ.
Tống Vũ Kỳ tới trước đã đặt chỗ xong, đứng ở cửa chờ Diệp Thư Hoa, mắt thấy Diệp Thư Hoa lái xe tới, vội vàng đi qua. Diệp Thư Hoa xuống xe nhìn thấy Tống Vũ Kỳ hưng phấn qua đón mình, cười nói: "Cậu đến sớm vậy à."
"Vì hẹn với cậu mấy lần rồi, mình cũng chờ mấy trăm năm rồi." - Tống Vũ Kỳ khẽ than, tiến tới kéo tay Diệp Thư Hoa, ánh mắt đánh giá Diệp Thư Hoa từ trên xuống dưới: "Cậu thật xinh đẹp."
Diệp Thư Hoa: "Hôm nay ăn mật à?"
"Xuống địa ngục đi." - Tống Vũ Kỳ vừa đi vừa lắc lắc eo không nặng không nhẹ đụng đụng Diệp Thư Hoa - "Mình thật tâm khen cậu."
Diệp Thư Hoa quay đầu liếc nhìn ai kia: "Khen tới nỗi mình nổi hết da gà, mình vẫn nên tập quen với việc cậu không cần mặt mũi làm hại đến mình."
"Cậu có khuynh hướng tự ngược à?"
"Thôi đi, mình là giữ thân trong sạch." - Diệp Thư Hoa cười hỏi: "Hôm nay ăn gì?"
"Đương nhiên là muốn ăn gì thì ăn cái đó, cứ theo thực đơn chọn một lần, mình mời khách!" - Tống Vũ Kỳ hào phóng nói.
Diệp Thư Hoa nghe xong nhịn không được bật cười: "Vậy sao được, chúng ta đồng cam cộng khổ!"
Tống Vũ Kỳ dẫn Diệp Thư Hoa hướng về một góc hẻo lánh yên tĩnh, hai người vừa đến, giống như bức tranh mỹ lệ, trong nháy mắt đã hấp dẫn đông đảo ánh mắt trong tiệm, hai người vẫn cười nói xem như không thấy những người kia. Còn chưa tới chỗ ngồi, Tống Vũ Kỳ phát hiện bước chân Diệp Thư Hoa đột nhiên cứng đờ, mới vừa muốn hỏi lời đến bên mép, theo ánh mắt Diệp Thư Hoa nhìn qua, nhất thời nghẹn lại. Lúc đầu định ngồi ở góc yên tĩnh không ai quấy rầy, ai ngờ ở vị trí kế bên đang ngồi không phải là cáo già thì là ai!
Tống Vũ Kỳ đảo mắt, thay đổi tư thế dắt tay Diệp Thư Hoa, một tay không để lại dấu vết vòng qua eo Diệp Thư Hoa, ánh mắt khiêu khích hướng về phía Từ Tuệ Trân, ôm Diệp Thư Hoa vào người mình đi tới chỗ ngồi. Từ Tuệ Trân ánh mắt ngừng ở cánh tay Tống Vũ Kỳ đang ôm eo Diệp Thư Hoa, hơi nhíu mày. Tạ Uyển Tố ngồi bên cạnh Từ Tuệ Trân nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện ra gì, chỉ thấy Từ Tuệ Trân nhìn gì đó chăm chú như vậy, cô gõ bàn, bất mãn nói:
"Thật không dễ gì để chị nguyện ý theo em ra ngoài ăn cơm, Tuệ Trân, chị không ăn sẽ lạnh đó."
Hai bàn dựa vào khá gần, ngồi xuống nhưng ai cũng không nhìn ai, thanh âm vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, Tống Vũ Kỳ nghe thấy giọng điệu Tạ Uyển Tố đang làm nũng với Từ Tuệ Trân, toàn thân cảm thấy buồn nôn không ngừng.
"Không nghĩ tới ánh mắt kém như vậy."
Tống Vũ Kỳ lắc đầu, nhìn Diệp Thư Hoa bình tĩnh như thường lật xem thực đơn, cô nghiêng người tiến về phía trước Diệp Thư Hoa, mỗi câu mỗi chữ đều nghiêm túc:
"Cách xa cáo già, người khôn giữ mình, cả đời bình yên."
Diệp Thư Hoa giơ tay ấn lên trán Tống Vũ Kỳ, đẩy tên kia ra xa một chút:
"Được rồi, mình biết, cậu đã nói không dưới 100 lần rồi."
"Tiểu Hoa, cậu xem." - Tống Vũ Kỳ cười đùa sát đến Diệp Thư Hoa - "Dù sao chúng ta cũng đều độc thân nhiều năm, lại là người quen, hay là chúng ta hợp lại sống cùng nhau đi!? Nói cho cậu biết một sự thật, từ hồi đại học mình đã thích cậu."
Lời vừa dứt, kế bên đột nhiên truyền tới tiếng "Ầm", chưa đến vài giây lại truyền tới tiếng Tạ Uyển Tố lo lắng:
"Tuệ Trân, chị không sao chứ, có bị phỏng hay không?".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro