Chương 52: Hôn Rồi Nói
Đã có vết xe đổ, Chung Linh Vận đề phòng nhìn chằm chằm Từ Tuệ Trân, cô lo lắng Từ Tuệ Trân sẽ làm điều xằng bậy với Diệp Thư Hoa, cũng không cam tâm cứ rời khỏi như vậy.
"Thư Hoa?"
Nếu như Diệp Thư Hoa bảo cô ở lại cô thừa sức đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Từ Tuệ Trân, nhưng hiển nhiên cô phải thất vọng, Diệp Thư Hoa nhìn cô, vẻ mặt áy náy:
"Chung tổng, thật sự xin lỗi, chúng ta có thời gian sẽ trò chuyện tiếp."
"Vậy được rồi."
Chung Linh Vận cũng thức thời, không hề miễn cưỡng gây khó xử cho Diệp Thư Hoa, cô nhìn thoáng qua Từ Tuệ Trân mặt lạnh mày nhạt, đứng lên đi đến bên cạnh người kia, dừng lại cười nói với Diệp Thư Hoa:
"Buổi tiệc kết thúc, chị đưa em về nhà."
"Không cần làm phiền Chung phó tổng, SJ có xe đưa đón nhân viên của bữa tiệc."
Từ Tuệ Trân đi vào bên trong cánh cửa nghiêng người tránh sang một bên, dùng hành động của mình nói cho Chung Linh Vận: cô có thể đi rồi.
Khi đã đâm thủng tầng giấy kia , giữa tình bạn có ý nghĩ khác thì quan hệ bạn bè này có chút vi diệu, huống chi hai người quen biết không lâu, cách đối xử của Diệp Thư Hoa vẫn như trước kia là giữ một khoảng cách nhất định, cô đối với Chung Linh Vận có khâm phục có hảo cảm, cũng chỉ là bạn bè, bất quá Diệp Thư Hoa vẫn chưa nói gì, Từ Tuệ Trân ở bên cạnh đã gọn gàng dứt khoát dùng lý do công việc từ chối.
Chung Linh Vận chỉ cho rằng Từ Tuệ Trân tự mình đa tình, cô cho rằng hai người kia bất quá chỉ là người hợp tác bình thường, nhiều nhất là Từ Tuệ Trân giống cô-có ý với Diệp Thư Hoa, cho nên cô dời ánh mắt về phía Diệp Thư Hoa.
Hiển nhiên lại làm cô thất vọng lần nữa, Diệp Thư Hoa uyển chuyển từ chối:
"Đã trễ rồi, em không làm phiền chị nữa, Chung tổng mau về nghỉ ngơi, có thời gian em mời chị ăn cơm."
Câu cuối cùng khiến Từ Tuệ Trân lạnh mặt, lại làm cho Chung Linh Vận hai mắt sáng ngời.
Cô gật đầu: "Chị đi trước, có việc gọi ngay cho chị."
Diệp Thư Hoa cười cười: "Được."
Bởi vì có mối quan hệ hợp tác, hơn nữa trước khi hạng mục hoàn thành, Diệp Thư Hoa và Chung Linh Vận còn liên hệ hợp tác công việc, cho nên cô đối với Chung Linh Vận cũng giống như đối với Từ Tuệ Trân, cần khách sáo thì khách sáo, cần xé rách mặt thì xé rách mặt,
hai bên rất khó câu thông.
Diệp Thư Hoa nhìn Chung Linh Vận xoay người đi ra ngoài, không hiểu sao cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cô ngước mắt nhìn Từ Tuệ Trân bên cạnh, cười rạng rỡ, Từ Tuệ Trân tới vừa hay giúp cô giải vây.
Nơi này không có người khác, chỉ có cô và Từ Tuệ Trân bên nhau, lúc này trong đầu Từ Tuệ Trân lại lặp đi lặp lại câu nói kia của Diệp Thư Hoa Em có người em thích, cô mấp máy môi, nhíu mày, nhìn Diệp Thư Hoa đóng cửa lại, đầu ngón tay khẩn trương nắm lại rồi buông ra.
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" - Diệp Thư Hoa xoay người khẽ hỏi một câu.
Từ Tuệ Trân không lên tiếng, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm nhìn chằm chằm Diệp Thư Hoa, Diệp Thư Hoa bị Từ Tuệ Trân nhìn sắc mặt bỗng chốc khẩn trương, bất giác lui ra sau một bước, lưng trực tiếp dán lên cửa.
"Từ Tuệ Tr…! "
Giọng bất ngờ khựng lại, hai vai bất ngờ bị Từ Tuệ Trân đè lại.
Gương mặt quen thuộc kia ở trước mặt Diệp Thư Hoa ngày càng phóng lớn, Từ Tuệ Trân bỗng tới gần khiến cho nhịp tim của Diệp Thư Hoa tăng tốc, lại quá gần nhau, khi Diệp Thư Hoa giơ tay chống lại hõm vai Từ Tuệ Trân, muốn đẩy Từ Tuệ Trân ra nhưng Từ Tuệ Trân
đã sớm hơn một bước, cúi người xuống, ở bên tai Diệp Thư Hoa khẽ nói:
"Tôi nghe thấy em nói em có người em thích."
Ngập ngừng lại nói tiếp: "Tôi không có nghe lén, chỉ vô tình nghe thấy thôi."
Diệp Thư Hoa hơi bất ngờ, trong lòng lại nổi lên cảm giác xấu hổ:
"Cô nghe lầm rồi."
"Diệp Thư Hoa."
Từ Tuệ Trân khẽ hỏi: "Là tôi, đúng không?"
Trong đầu ngay lúc đó trống rỗng, Diệp Thư Hoa cố gắng ổn định hơi thở đang hỗn loạn, ra sức khiến cho bản thân bình tĩnh lại:
"Từ tổng đừng tự luyến, tôi có người thích nhưng không phải cô."
Từ Tuệ Trân: "Không phải tôi?"
"Không phải."
Trả lời dứt khoát trôi chảy, Diệp Thư Hoa thản nhiên nhìn Từ Tuệ Trân, đôi tay lại dùng sức đẩy vai Từ Tuệ Trân, không cho Từ Tuệ Trân đến gần nữa.
Rốt cuộc có phải hay không, trong lòng Từ Tuệ Trân rõ ràng, sao cô lại không hiểu Diệp Thư Hoa, chỉ là thái độ quyết đoán của Diệp Thư Hoa làm cho cô hơi khó chịu, cô cho rằng ít nhiều đã có thể mềm hóa gai nhọn khúc mắc.
Từ Tuệ Trân nhìn thẳng vào mắt Diệp Thư Hoa, Diệp Thư Hoa cũng không né tránh nhìn lại Từ Tuệ Trân, nhất thời giằng co qua lại, hai người dựa sát vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đôi bên phả vào nhau, Từ Tuệ Trân nhìn Diệp Thư Hoa không chịu
yếu thế, ánh mắt trầm xuống, nhìn đến đôi môi xinh đẹp kia, định lui ra sau buông Diệp Thư Hoa nhưng nhìn thấy lỗ tai Diệp Thư Hoa phiếm đỏ.
Cảm giác bả vai đang ấn dần dần không còn dùng sức, Diệp Thư Hoa cho rằng có thể thả lỏng, không cần phải đối mặt với cáo già hùng hổ dọa người cho nên tay cũng buông xuống.
Không ngờ Từ Tuệ Trân căn bản không có buông mà giơ tay lướt qua chống lên tường, buộc Diệp Thư Hoa trong vòng tay của mình, Diệp Thư Hoa bị dọa nhảy dựng, mở to mắt, không kịp phản ứng, giây tiếp theo đối diện là đôi môi lạnh lẽo dán lên môi mình! Chỉ là dán lên
không có động tác, Từ Tuệ Trân cảm giác Diệp Thư Hoa không có phản ứng cũng không phản kháng, như bị kinh sợ.
Từ Tuệ Trân không nóng vội, vì như vậy hoàn toàn khiến Diệp Thư Hoa phản cảm, nhưng ấm áp mềm mại từ đôi môi kia truyền tới khiến cô luyến tiếc bỏ qua, vì vậy cô thử ngậm lấy thăm dò hai cánh môi của đối phương, cẩn thận duỗi chiếc lưỡi mềm phác họa đường cong
của đôi môi kia, dần dần tiến vào giữa răng môi, đầu lưỡi rất nhanh tìm được hương vị ngọt ngào quen thuộc.
Chỉ là lãng vãng ở răng môi, không có đi sâu vào, chỉ vậy đã làm Từ Tuệ Trân gần như mất đi lý trí, chậm rãi lòng tham nổi lên cảm thấy không thỏa mãn, lại không biết khi nào Diệp Thư Hoa tức đến đỏ mắt, ngay khi đầu lưỡi linh động muốn cạy mở hàm răng, theo đó là hàm
răng đã sớm mai phục bất ngờ đóng lại, dùng sức cắn xuống, đầu lưỡi mềm của Từ Tuệ Trân bất ngờ bị đau, khẽ kêu rên.
Cắn cực rất tàn nhẫn, Diệp Thư Hoa cho rằng Từ Tuệ Trân sẽ rời khỏi, đẩy vài lần lại không được, cô thở hổn hển lại muốn cắn người, vừa bắt được tay Từ Tuệ Trân lại bị Từ Tuệ Trân bắt ngược lại áp lên vách tường, giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Từ khi hai người gặp lại nhau đến giờ, Từ Tuệ Trân vẫn luôn khắc chế chính mình, phải duy trì khoảng cách với Diệp Thư Hoa, không nghĩ tới hôm nay chỉ một nụ hôn lại làm Từ Tuệ Trân hoàn toàn mất đi lý trí, Từ Tuệ Trân cảm giác được kháng cự, lưỡi mềm bị cắn đau đến tê dại, cô rời khỏi răng môi Diêp Đồng, nhìn thấy đôi mắt phiếm đỏ của Diệp Thư Hoa, đôi mắt thâm thúy kia cũng đỏ âu.
"Trong lòng em thật sự không có tôi sao?"
Hô hấp đôi bên dồn dập hòa lẫn vào nhau, Từ Tuệ Trân vẫn dùng tay khóa chặt Diệp Thư Hoa như cũ, nhìn thẳng vào mắt Diệp Thư Hoa, Diệp Thư Hoa đối với hành động của Từ Tuệ Trân thẹn quá hóa giận, nhất thời một bụng khí:
"Từ Tuệ Trân, cô đừng như vậy, chúng ta đã chia tay."
Chia tay hai chữ này làm đau Từ Tuệ Trân, Từ Tuệ Trân nhìn chằm chằm cô, trong mắt lóe lên vẻ hoang mang, Từ Tuệ Trân đột nhiên cảm thấy hối hận bản thân xúc động, cô và Diệp Thư Hoa khó khăn lắm mới gần nhau một chút, bây giờ không màng đến ý nguyện của Diệp Thư Hoa đã mạnh mẽ bức bách, Từ Tuệ Trân dường như đã nghĩ đến được trạng thái ở chung của hai người sẽ trở lại đóng băng như trước, kết quả này không phải cô mong muốn.
Nhưng cô cũng không khống chế được bản thân, Từ Tuệ Trân buông tay ôm eo Diệp Thư Hoa, cúi đầu chôn mặt vào cổ Diệp Thư Hoa, yên lặng một lúc mới nói:
"Thực sự xin lỗi."
Diệp Thư Hoa không còn sức lực so đo với Từ Tuệ Trân, chuyện này có thể trách ai, trách cáo già sao, nếu không phải chính mình nhất thời mất khống chế sao Từ Tuệ Trân có thể thực hiện được, muốn trách chỉ có thể trách chính mình, Diệp Thư Hoa co ngón trỏ gõ lên ấn đường.
"Được rồi."
Diệp Thư Hoa vỗ lưng Từ Tuệ Trân:
"Xem như chưa có gì xảy ra."
Sao có thể xem như chưa có gì xảy ra, Diệp Thư Hoa không phải không có đáp lại (nụ hôn) của cô, lúc hôn Từ Tuệ Trân rõ ràng cảm nhận được, cô ôm Diệp Thư Hoa không buông tay, phía sau lưng bị Diệp Thư Hoa vỗ nhẹ vài cái:
"Buông tôi ra đi, bữa tiệc rất nhanh sẽ kết thúc."
"Ôm thêm chút nữa."
Từ Tuệ Trân vẫn không chịu buông ra, Diệp Thư Hoa quay mặt nhìn qua nơi khác, giọng thản nhiên nói:
"Từ Tuệ Trân, có đôi khi cô thật ấu trĩ."
"Ừ."
Từ Tuệ Trân trả lời: "Tôi là dạng người gì, em còn không rõ sao?"
Diệp Thư Hoa: "Chính là vì hiểu rõ, cho nên chúng ta không thích hợp bên nhau."
"Lừa mình dối người." Giọng Từ Tuệ Trân trầm đi vài phần, "Nếu chưa có buông vì sao không chịu cho tôi cơ hội?"
"Cô cảm thấy còn có thể quay lại như xưa?" - Diệp Thư Hoa hỏi ngược.
"Nếu em chịu! "
"Được rồi, thời gian thật sự không còn sớm, tôi vẫn phải làm việc." Diệp Thư Hoa bẻ tay Từ Tuệ Trân ra, bước nhanh qua một bên.
Mỗi lần nhắc tới đề tài này, Diệp Thư Hoa trước sau đều theo bản năng trốn tránh, bởi vì tín nhiệm của cô đối với Từ Tuệ Trân gần như bằng không, cô không thể tin Từ Tuệ Trân, cũng sợ hãi Từ Tuệ Trân sẽ một lần nữa lừa gạt cô.
Diệp Thư Hoa đi đến sofa nhặt áo khoác mặc vào, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Từ Tuệ Trân vẫn đứng yên ở cửa nhìn cô, nhìn thấy gương mặt kia tâm càng phiền ý càng loạn, đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, tiếp tục công việc kết thúc buổi tiệc.
Vì tâm trạng bình tĩnh bị Từ Tuệ Trân đảo loạn, Diệp Thư Hoa ra phòng thay đồ lập tức đi đến nhà vệ sinh ở góc hành lang, mở vòi nước dùng nước lạnh rửa mặt, cô nhìn chính mình trong gương, rút tờ khăn giấy lau khô nước trên mặt.
Khi đầu ngón tay chạm đến môi, dường như còn có thể cảm nhận được độ ấm còn lưu lại của cáo già, Diệp Thư Hoa như điện giật buông tay, cô nhìn gương, lẩm bẩm:
"Thật sự có thể rời xa sao?" - Rời xa cáo già, bo bo giữ mình, cả đời trôi chảy.
Chỉ là càng muốn rời xa Từ Tuệ Trân, cuối cùng cô lại phát hiện vô hình chung hai người giống như bị buộc lại với nhau, sẽ chạm đến nơi yếu đuối nhất trong lòng.
Giống như đêm nay, hành động quá đáng của Từ Tuệ Trân, rõ ràng cô có thể đẩy Từ Tuệ Trân ra nhưng cô lại không làm, tuy rằng cô cũng rất tức giận.
Diệp Thư Hoa hít sâu mấy hơi, co ngón trỏ gõ gõ ấn đường, đứng lặng vài phút, nhắm mắt lại để đại não trống rỗng, rồi nhanh chóng thả lỏng bản thân, vứt đi tạp niệm phiền nhiễu, mở mắt khôi phục lại bình tĩnh, rời khỏi nhà vệ sinh đến hậu trường tiếp tục công việc.
Thời gian trôi qua đến 11 giờ rưỡi, buổi biểu diễn thời trang kết thúc thành công tốt đẹp, khách khứa lần lượt trở về phòng đã sắp xếp để nghỉ ngơi, tiệc cuối năm do tập đoàn SJ tổ chức cũng thuận lợi kết thúc.
Giai đoạn cuối vội vàng đến khuya, nhân viên tăng ca, theo đó có cả Diệp Thư Hoa, còn cả đại lão bản tập đoàn SJ của họ, trong lúc Diệp Thư Hoa bận rộn làm việc, vài lần bất ngờ đụng phải Từ Tuệ Trân nhưng đều bị Diệp Thư Hoa bằng một cách vi diệu không đếm xỉa.
Sau đó lướt qua nhau.
Công việc cuối cùng cũng gần hoàn thành, Diệp Thư Hoa và Từ Tuệ Trân gặp thoáng qua lần cuối, Tiêu Tử Ngọc nhìn thấy Diệp Thư Hoa cầm đạo nhìn chằm chằm cô và lão bản sau đó rời đi, mà Từ Tuệ Trân đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Diệp Thư Hoa run sợ.
Tiêu Tử Ngọc nhịn không nổi nữa rồi:
"Lão bản, có phải chị vừa chọc giận tổng giám?"
Trả lời cô là tiếng hắt xì mà Từ Tuệ Trân không kìm được, Tiêu Tử Ngọc nhanh chóng lấy khăn giấy đưa Từ Tuệ Trân:
"Lão bản, chị không sao chứ?"
"Không sao." - Từ Tuệ Trân ung dung nhận lấy xoa mũi.
Bằng sự hiểu biết của Tiêu Tử Ngọc đối với lão bản nhà mình, nhất định có gì đó mờ ám:
"Thành thật khai báo, chị làm gì với tổng giám, tự nhiên tổng giám chợt trở mặt? Thấy chị còn trừng mắt."
Cũng không làm gì, chỉ là cưỡng hôn thôi, đương nhiên Từ Tuệ Trân sẽ không nói ra, bởi vì trả giá rất lớn cho chuyện đã qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro