Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Em Có Thể Ôm Tôi Không


Dùng trứng gà xoa mặt xong, trò chuyện sơ về cách nhìn nhận xưởng trang phục, Từ Tuệ Trân lặng lẽ chuyển đề tài về phía cá nhân, Diệp Thư Hoa mỉm cười dăm ba câu thì phá lời Từ Tuệ Trân. Đến lúc ăn cơm, Từ Tuệ Trân cũng không còn cách nào khác là để Diệp Thư Hoa rời đi. Nửa tiếng sau, thật sự trùng hai người chạm mặt nhau ở nhà ăn khách sạn, Diệp Thư Hoa và Chung Linh Vận ngồi ở bàn phía trước vừa nói vừa cười, Từ Tuệ Trân ngồi ở bàn sau nhìn hai người sắc mặt trầm ngâm. Hiển nhiên, Diệp Thư Hoa cũng phát hiện Từ Tuệ Trân ở cách đó không xa, cô và Từ Tuệ Trân ngồi đối diện nhau, chỉ cần cô ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Từ Tuệ Trân, nhưng Diệp Thư Hoa không muốn sự chú ý bị quấy nhiễu, tận lực đem ánh mắt đặt trên người Chung Linh Vận, nhân lúc nghỉ trưa rảnh rỗi, cùng Chung Linh Vận trao đổi về vật liệu hạng mục A hoặc nói chuyện phiếm, vì vật Từ Tuệ Trân ở đối diện bị cô ngó lơ. Tiêu Tử Ngọc bên cạnh Từ Tuệ Trân lặng lẽ chịu đựng biển giấm chua ngập tràn từ lão bản nhà mình, quả thật muốn dìm cô chết đuối, cô nháy mắt ra hiệu với Diệp tổng giám nhưng Diệp tổng giám không ngẩng đầu lên nhìn bá đạo tổng tài.

Toàn bộ quá trình nghe hai người kia nói chuyện phiếm, không thể phủ nhận "tình địch" của bá đạo tổng tài thật sự rất mạnh, Chung Linh Vận nói năm câu thì hai câu đã thay đổi cách khen tổng giám, miệng lưỡi trơn tru khen ngợi, làm cho Diệp tổng giám như hoa nở. Tiêu Tử Ngọc nhìn Diệp Thư Hoa bị Chung Linh Vận chọc cười, lại nhìn vẻ mặt lạnh như băng của lão bản, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho lão bản, lão bản nhà cô là lão cán bộ cấm dục, không có tế bào hài hước, điểm này thua kém tình địch quá xa. Bàn bên kia ánh nắng rực rỡ, bàn bên này mây đen giăng đầy, còn bơi trong biển giấm...

"Lão bản, lần này tiêu đời rồi, chị nhìn xem tình địch của chị, da mặt còn dày hơn chị." - Tiêu Tử Ngọc nhỏ giọng tiếp tục châm dầu vào lửa.

Từ Tuệ Trân bị hai chữ "tình địch" kích thích, giữa chân mày nhíu lại, cô chớp chớp mắt, dùng ánh mắt lãnh đạm quét về phía Chung Linh Vận.

"Dày hơn tôi?"

Tiêu Tử ngọc: "Mặt dày mày dạn."

Những lời này không khống chế âm lượng, hai bàn cách nhau khá gần, bị Diệp Thư Hoa nghe thấy, Từ Tuệ Trân nhìn thấy rốt cuộc thì Diệp Thư Hoa cũng nhìn sang, khóe môi nãy giờ là đường thẳng lúc này cong lên, chưa tới hai giây Diệp Thư Hoa đã dời tầm mắt, tiếp tục cùng Chung Linh Vận cười cười nói nói. Nhà ăn khách sạn lấy cơm Tây là chủ đạo, Từ Tuệ Trân bất ngờ không ăn uống gì, hầu như không thể ăn, lại không muốn rời đi, cô lẳng lặng lắng nghe bên kia truyền tới tiếng cười nói, chậm rãi đem miếng thịt bò bít tết cắt thành từng miếng rồi xếp thành một hàng, rồi lại đem từng miếng cắt nát, Tiêu Tử Ngọc nhìn lão bản của nhà mình đang điên cuồng cô nuốt nước miếng, cô sợ là dao của Từ Tuệ Trân sẽ dùng trên người cô. Tiêu Tử Ngọc nhỏ giọng hỏi:

"Lão bản, nếu thật sự không theo đuổi lại được tổng giám thì phải làm sao bây giờ?"

Đó là kết quả xấu nhất, nhưng cuộc đời Từ Tuệ Trân chưa bao giờ chịu thua nên Từ Tuệ Trân hời hợt trả lời một câu:

"Cô độc cả quãng đời còn lại."

Tiêu Tử Ngọc nghẹn lời: "Em biết trong lòng chị chỉ có tổng giám nhưng cũng không chừa một chút đường lui...!Vậy quyết đánh đến cùng* sao?"

"Không thử làm sao biết không được?"

Tiêu Tử Ngọc nhỏ giọng thở dài: "Em sợ chị thật sự sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại."

Dù sao, Từ Tuệ Trân cũng không còn trẻ, cô sẽ qua tuổi 35 ngay thôi. Tuy rằng không thể bi quan ủ rũ, nhưng tình thế trước mắt đối với Từ Tuệ Trân không quá khả quan, Diệp Thư Hoa cũng không cho cô một chút cơ hội, bên người còn nhiều kẻ theo đuổi, chẳng may Diệp Thư Hoa thật sự gặp được người thích hợp, sẽ sà vào lòng ngực người khác, theo tính cách Từ Tuệ Trân tuyệt đối sẽ không dây dưa nữa, năm đó ra sức phản kháng, cô đã chịu đựng nhiều năm, đến giờ không có chút ý nghĩa. Xác xuất thành công để đoạt được bạn gái trước...!không khoa trương chút nào chính là âm tận lòng đất.

*Quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)

Đối mặt với bàn đối diện trò chuyện vui vẻ, Từ Tuệ Trân gác dao nĩa lại, sắc mặt như có điều suy nghĩ, cô nhìn nụ cười tươi trên gương mặt Diệp Thư Hoa, nụ cười của Diệp Thư Hoa đối với người khác và đối với cô điều có nho nhỏ khác biết, với cô bao giờ cũng mang theo sự xa cách như có như không. Khi ánh mắt đặt trên người Chung Linh Vận, Từ Tuệ Trân nhướng mày. Chưa được mấy phút, Từ Tuệ Trân nghe thấy Diệp Thư Hoa muốn đi nhà vệ sinh một chuyến, vị trí của nhà vệ sinh ở phía sau lưng Từ Tuệ Trân, bàn trước và sau chỉ có một lối đi. Cô nhìn Diệp Thư Hoa đứng lên đi về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Thư Hoa cũng chỉ gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua không nói câu nào. Diệp Thư Hoa vào nhà vệ sinh chẳng bao lâu lúc đang rửa tay thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang tới gần, cô vô thức quay đầu lại nhìn, gương mặt Từ Tuệ Trân ngay lập tức đập vào mắt. Nhìn thấy Từ Tuệ Trân đi tới, Diệp Thư Hoa quay mặt lại, lên tiếng chào hỏi:

"Từ tổng."

"Ừm."

Từ Tuệ Trân khẽ đáp lại, đi tới bên cạnh Diệp Thư Hoa, mở vòi nước rửa tay, nhìn người kia trong gương, nhẹ giọng như thể thuận miệng hỏi:

"Hai người rất hợp nhau?"

Diệp Thư Hoa ban đầu sửng sốt, ngay sau đó không lạnh không nhạt mỉm cười:

"Tạm được."

"Thoạt nhìn rất hợp, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, ngoại trừ công việc, em không nên xuất hiện cùng cô ta quá nhiều."

Từ Tuệ Trân thật lòng lo lắng vì Diệp Thư Hoa, nhưng lời này liên qua đến không gian riêng tư, trong lòng Diệp Thư Hoa phiền chán, cô rút khăn giấy lau tay, bình tĩnh trả lời:

"Thật ngại quá, tuy rằng cô nói rất có đạo lý nhưng đây là chuyện của tôi, không liên qua đến cô."

Từ Tuệ Trân: "Em nên tin tưởng tôi, tôi lớn hơn em vài tuổi, người tôi cũng thấy nhiều rồi."

"Từ tổng lớn hơn tôi vài tuổi."

Diệp Thư Hoa xoay người, ánh mắt quét lên người Từ Tuệ Trân từ trên xuống dưới vài lần, sau đó nhìn vào ánh mắt của Từ Tuệ Trân, cô chuyển đề tài: "Nhưng cô nói cũng đúng, thoạt nhìn rất hợp, nhưng tri diện bất tri tâm."

Hàm ý chính là ép buộc cô, Từ Tuệ Trân cũng thuận theo:

"Thư Hoa, tôi cảm thấy hiểu lầm giữa chúng ta có thể tháo giải."

Diệp Thư Hoa gật đầu, hỏi ngược lại: "Không phải đã tháo giải rồi sao?"

Lời này làm Từ Tuệ Trân nghẹn, biết là một chuyện, tháo mở khúc mắc là một chuyện khác, Từ Tuệ Trân thật sự sợ Diệp Thư Hoa sẽ lấy 3 năm kia làm lá chắn, thật sự hết đường chối cãi.

"Tôi cho rằng đã tháo gỡ nhưng địch ý tồn tại trong em đối với tôi vẫn còn rất lớn, chí ít, chắc hẳn em hiểu rõ tâm ý của tôi."

Từ Tuệ Trân nhìn Diệp Thư Hoa bình tĩnh dị thường, quả quyết thẳng thắn. Diệp Thư Hoa cũng quyết đoán:

"Tôi không chấp nhận."

Đơn giản bốn chữ lại khiến Từ Tuệ Trân nhìn Diệp Thư Hoa, giật mình. Lại là câu nói có thể nhìn thấy được phía sau, vô luận giải thích hay là muốn nói cũng không nguyện chấp nhận, nhưng Diệp Thư Hoa nghĩ tới có những chuyện chung quy phải giải quyết, trốn tránh chốc lát không thể trốn tránh cả đời. Nói cho cùng, Từ Tuệ Trân cũng vô tội, hai người bên nhau là chuyện hai người, cô nhận lấy thống khổ Từ Tuệ Trân cũng đồng thời khổ đau, nếu xảy ra mâu thuẫn và bất đồng, đôi bên đều có trách nhiệm, mà không phải chỉ một mặt chất vấn và chỉ trích. Nếu nhắc tới chuyện của hai người, mà Từ Tuệ Trân lại kiên nhẫn nhất định phải cùng cô giải thích rõ, Diệp Thư Hoa cũng cảm thấy sớm muộn phải đem chuyện này nói rõ, không thể trốn tránh hiện thực. Nên, Diệp Thư Hoa thỏa hiệp "nhường" một bước, cô nhìn người phụ nữ với tình cảm chân thành kia, nói:

"Từ Tuệ Trân, tìm thời gian tôi có thể nói chuyện với cô."

Từ Tuệ Trân làm sao không biết rõ Diệp Thư Hoa, chắc hẳn nói thì cũng không phải chuyện tốt gì, cô bối rối do dự nhưng lại dứt khoát không đứng lên.

"Có thể thương lượng trước với em...!chúng ta không nói chuyện dứt khoát được không?"

Lời này nói ra, Diệp Thư Hoa giận mà cười, vò tờ khăn giấy thành một cục ném vào thùng rác, trên mặt Từ Tuệ Trân vẫn là vẻ nghiêm túc, giọng cũng thế, thật giống như muốn cùng cô thương lượng. Diệp Thư Hoa lãnh tĩnh:

"Không thể."

"Vậy chúng ta khỏi nói."

Tuy rằng Từ Tuệ Trân rất muốn cởi bỏ khúc mắc nhiều năm nhưng nếu như cởi bỏ khúc mắc dựa theo tính cách quyết đoán của Diệp Thư Hoa...!Thà không nói rõ ràng. Nhưng cũng không do cô quyết định.

"Chờ sau khi hạng mục hoàn thành, tìm thời gian, chúng ta lại bình tĩnh nói chuyện."

Hạng mục còn chưa hoàn thành, trước tiên hai người cứ mỗi người một ngã hoàn toàn thành người xa lạ, hợp tác sẽ tốt hơn, Diệp Thư Hoa nghĩ đến không thể để cho cảm xúc ảnh hưởng tới công việc, Từ Tuệ Trân thì nghĩ tới hạng mục còn 3 4 tháng mới hoàn thành, chỉ còn ít thời gian. Từ Tuệ Trân không có đối diện với ánh mắt Diệp Thư Hoa, nhưng hai người chung đụng nhiều năm, Diệp Thư Hoa nhạy bén nhìn ra trong đôi con ngươi sâu thẳm kia cất giấu sự uất ức, cảm xúc thể hiện không hợp với thân phận. Nghĩ tới hai người sớm muộn cũng trở thành người xa lạ, trong lòng Diệp Đổng nhất thời không biết là tư vị gì, từ ngày đầu tiên cô rời khỏi Từ Tuệ Trân, hai người đã trở thành cái mà người ta nói người xa lạ quen thuộc nhất. Diệp Thư Hoa có thể xoay người rời đi nhưng cô đang chờ đợi Từ Tuệ Trân trả lời, chỉ cần Từ Tuệ Trân trả lời.

Ở trong suy nghĩ Diệp Thư Hoa tình cảm của hai người không bệnh mà chết rồi, dấu chấm trong bức tranh cũng coi như đi đến cuối cùng. Hai người đều hiểu rõ đối phương nên Từ Tuệ Trân không có trả lời Diệp Thư Hoa mà đi đến bên cạnh Diệp Thư Hoa, mặt đối mặt mắt đối mắt, Từ Tuệ Trân nhìn cô, giọng thản nhiên cũng chứa vài phần hờn dỗi.

"Em có thể ôm tôi một lần không?"

Bạn gái trước xin một cái ôm, đôi bên vẫn trong tình trạng độc thân, cũng không quá đáng.Nhưng trong nháy mắt, Diệp Thư Hoa thoáng yếu lòng, bởi vì Từ Tuệ Trân quá kiên cường, cái vỏ bọc kiên cố bên ngoài không ai có thể đánh bại, nhưng Diệp Thư Hoa biết, Từ Tuệ Trân thật sự khó chịu mới xin cô một cái ôm đơn giản. Dù sao từng yêu nhau, Diệp Thư Hoa cũng không từ chối được, hai tay lướt qua eo Từ Tuệ Trân, từ từ thu chặt vòng tay bên eo người kia, cô nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Từ Tuệ Trân, ôm lấy Từ Tuệ Trân. Khi cơ thể ấm áp mềm mại ở trong lòng, hai người ôm nhau, Từ Tuệ Trân từng có vài giây lúng túng không biết làm sao, bỗng dưng cô không hiểu tại sao hai người phải đi tới tình cảnh của hôm nay, vì sao trước đây không thật sự quý trọng. Tự cho là làm như vậy là tốt cho Diệp Thư Hoa, áp đặt suy nghĩ lên Diệp Thư Hoa, cho nên mới đau thấu tim, dẫn đến cuối cùng, tuyệt vọng lựa chọn không từ mà biệt để kết thúc tất cả, cô hy vọng Diệp Thư Hoa chỉ rời nhà trốn đi nhưng...! Diệp Thư Hoa không trở về nữa.

Nhà vệ sinh người người lui tới, Từ Tuệ Trân lại không coi ai ra gì ôm chặt Diệp Thư Hoa, cảm giác đôi tay bên hông dần thả lỏng, Diệp Thư Hoa đẩy Từ Tuệ Trân vài lần không được, cô nói bên tai Từ Tuệ Trân:

"Từ Tuệ Trân, chúng ta đã chia tay!"

"Ừm, tôi biết." - Từ Tuệ Trân vẫn không buông tay, cảm giác được Diệp Thư Hoa gỡ tay mình, cô khẽ nói: "Nhưng Tiểu Hoa, tôi chưa từng đề cập qua chia tay, là em không cần tôi."

"Từ Tuệ Trân, cô ấu trĩ lắm, biết không!?"

Diệp Thư Hoa tức giận tới mức không để ý hình tượng, suýt chút nữa giẫm chân Từ Tuệ Trân, nào ngờ nhà vệ sinh chợt xuất hiện một bóng lưng, cô bất ngờ, Chung Linh Vận nhìn thấy hai người ôm nhau cũng ngẩn người.

"Từ Tuệ Trân, cô đang làm gì!"

Chung Linh Vận vừa rồi nhìn thấy Diệp Thư Hoa giãy giụa, cho rằng Diệp Thư Hoa bị Từ Tuệ Trân lợi dụng, tức giận gấp gáp bước tới kéo Diệp Thư Hoa ra, dùng sức mở tay Từ Tuệ Trân, Diệp Thư Hoa bị Chung Linh Vận kéo ra phía sau. Trong nhất thời Từ Tuệ Trân không kịp phản ứng, bị Chung Linh Vận không khách sáo đẩy một cái, bất ngờ không kịp đề phòng, có chút không đứng vững, bước chân lảo đảo lui ra sau, lưng bất ngờ đụng vào bồn rửa tay. Diệp Thư Hoa theo bản năng muốn bước tới nhưng bị Chung Linh Vận kéo ra sau bảo vệ, cô còn chưa kịp nói, Chung Linh Vận đã lạnh nhạt nói:

"Từ Tuệ Trân, cô còn cần mặt mũi không!? Tôi không nghĩ cô là người như vậy!"

Mắng xong, Chung Linh Vận trừng mắt nhìn Từ Tuệ Trân, kéo Diệp Thư Hoa vội vàng hỏi: "Thư Hoa, em sao rồi, em không sao chứ?"

Diệp Thư Hoa lắc đầu: "Em không sao."

Từ Tuệ Trân cũng không nhìn Chung Linh Vận, cô dựa lưng vào bồn rửa tay, nhìn Diệp Thư Hoa, Diệp Thư Hoa chỉ liếc nhìn cô một lần, rút tay khỏi tay Chung Linh Vận, cái gì cũng không nói, xoay người đi ra ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sooshu