Chương 29: Tổng Giám Vừa Cáu Kỉnh Vừa Đáng Yêu
Nhìn thấy cáo già không có đánh Diệp Thư Hoa ngược lại còn để cho Diệp Thư Hoa cắn, Tống Vũ Kỳ nhìn thấy Diệp Thư Hoa hăng hái tràn trề cô cũng không có ngăn cản, ngồi bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn nhìn Diệp Thư Hoa, lại nhìn nhìn Từ Tuệ Trân. Không đau là giả, ánh đèn lập lòe không ngừng, Tống Vũ Kỳ vừa nhìn cánh tay thon dài mịn nhẵn nhụi của Từ Tuệ Trân bị Diệp Thư Hoa một phát cắn xuống là hai hàng dấu răng mới xuất hiện...Từ Tuệ Trân chỉnh thể hơi gầy, ngoại trừ vóc người cân đối ôn nhu toàn thân không chút dư thừa, Diệp Thư Hoa cắn tới cánh tay, cắn không được chỗ nhiều thịt, chưa tận hứng, cắn đến mỏi hàm răng chua sót vẫn cảm thấy chưa hết giận, lại cắn thêm mấy phát trên cánh tay thon dài lưu lại mấy dấu răng tươi đẹp, không chỗ nào để xuống miệng nữa lúc này mới buông tha. Đối với Diệp Thư Hoa uống say mà nói, khi nãy nhắc tới cáo già lừa gạt tình cảm, luôn nghĩ về việc đánh cáo già trận này tới trận khác nên nhìn thấy cáo già liền đánh một trận. Cắn xong, Diệp Thư Hoa không ngẩng đầu, kéo tay Từ Tuệ Trân đưa tới trước mặt Tống Vũ Kỳ, nhiệt tình mời gọi:
"Chị em tốt, cho cậu cắn, không cần khách sáo, cứ tùy ý cắn cáo già!"
"..."
Kẻ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn như Tống Vũ Kỳ nghe xong suýt chút nữa bị nước miếng sặc chết, Tống Vũ Kỳ trừng mắt vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Diệp Thư Hoa, ánh mắt liếc nhìn cánh tay đưa đến bên miệng mình...! Không hổ là chị em tốt, thời thời khắc khắc đều không quên chia sẻ niềm vui của bản thân! Chỉ là niềm vui cắn Từ Tuệ Trân không phải ai cũng vui vẻ, Tống Vũ Kỳ khi nãy nhìn thấy Diệp Thư Hoa cắn cánh tay Từ Tuệ Trân cắn phập phập "ngon miệng" như ăn sơn hào hải vị gì đó vậy, Tống Vũ Kỳ nhìn không chớp mắt nhìn thật kỹ cánh tay đưa đến bên miệng đầy lồi lõm, thật ra cô cũng muốn cắn thử một miếng xem là mùi vị gì. Nhưng ánh mắt lạnh như băng của Từ Tuệ Trân nhìn sang, sau lưng Tống Vũ Kỳ sợ hãi, nào dám cắn, ngày mai khi Diệp Thư Hoa nhớ lại chuyện tối nay, không nhổ mấy chục cọng tóc của cô, cô không mang họ Tống.
"Bà cô của con ơi, con không cắn, đi đi đi, chúng ta về nhà."
Không thể để cho hai người kia dây dưa không rõ ràng, Tống Vũ Kỳ quyết đoán gỡ bàn tay bị Diệp Thư Hoa nắm chặt không buông, kéo Diệp Thư Hoa ra sau lưng cách xa Từ Tuệ Trân vài bước, nhanh chóng cầm túi lên. Kết quả kéo vài lần không kéo được, Tống Vũ Kỳ cho rằng Diệp Thư Hoa không muốn đi, nhìn lại, Từ Tuệ Trân đã nắm tay Diệp Thư Hoa. Cô tức giận trừng mắt:
"Từ Tuệ Trân, cô mau buông tay, cô và cậu ấy không có quan hệ!"
Diệp Thư Hoa tuy rằng uống nhiều nhưng trong tiềm thức muốn cùng Từ Tuệ Trân giữ khoảng cách, không ngừng gật đầu phụ họa lời Tống Vũ Kỳ, quay đầu nhìn về phía Từ Tuệ Trân:
"Cáo già, tôi với cô không có quan hệ, cô mau buông ra, không tôi cắn cô, tôi phải về nhà."
Từ Tuệ Trân nhướng mày, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Tống Vũ Kỳ, giữa lông mày càng nhíu chặt hơn, bước tới mở tay Tống Vũ Kỳ ra, ôm lấy eo Diệp Thư Hoa kéo vào lòng: "Tôi đưa em về nhà."
Tống Vũ Kỳ vừa nghe liền tức giận: "Nè nè nè, cáo già chết tiệt kia! Cô mau trả người lại cho tôi!"
Cô muốn bước lên kéo Diệp Thư Hoa về, Diệp Thư Hoa đã bị Từ Tuệ Trân ôm giãy dụa cũng không được, Tống Vũ Kỳ bước chân chệch choạc không bắt được Diệp Thư Hoa, ngay cả một miếng góc áo Diệp Thư Hoa cũng không đụng tới được, Dư Văn Tú ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ kia liền nhanh chóng chạy tới ngăn lại.
"Được rồi được rồi." - Dư Văn Tú che trước mặt Tống Vũ Kỳ, không nói lời nào liền kéo đi rồi đè cô ngồi xuống sofa: "Tống đại tiểu thư, bản thân cô uống say cũng đừng đưa con gái người ta về nhà, thật sự không an toàn rất nguy hiểm."
"Không được, cô tránh ra, tôi muốn đi!" - Tống Vũ Kỳ không nghe theo không ngừng đẩy người kia ra.
Đám bạn xấu ngồi ở ghế dài nhìn thấy Từ Tuệ Trân, biết Tống Vũ Kỳ và Từ Tuệ Trân là kẻ thù không đội trời chung, sau khi kinh hoảng nhảy dựng thì nhào tới đè Tống Vũ Kỳ lại: "Vũ Kỳ, cậu uống say, đừng có đi!"
"Giữ mạng quan trọng hơn!"
Chẳng biết người nào nói một câu như vậy, mấy người bạn của Tống Vũ Kỳ ba đầu sáu tay đem cô ấn ở sofa không nhúc nhích, để Từ Tuệ Trân tùy ý dẫn Diệp Thư Hoa đi.
"Đáng sợ!"
"..."
Thật vất vả ra khỏi quán bar, Diệp Thư Hoa lần thứ hai nhận ra người phụ nữ bên cạnh mình là cáo già, đánh chết cũng không cần bạn gái trước đưa cô về nhà, hai tay ôm chặt cây cột ở cửa quán không chịu buông tay. Gió đêm lạnh lẽo, từng cơn từng cơn thổi qua, thổi đầu óc người ta tỉnh táo hơn nhiều.
"Tiểu Hoa bên ngoài lạnh lắm, em nghe lời, chúng ta về nhà nha."
Bất kể Từ Tuệ Trân nói gì Diệp Thư Hoa đều quay mặt qua chỗ khác không muốn nghe, Từ Tuệ Trân mạnh tay kéo thì Diệp Thư Hoa vội vàng mở miệng cắn. Ngay cả dỗ dành và lừa gạt cũng không thể mang người đi, tay lại thêm vài dấu răng mới, đánh cũng đánh không được mắng thì càng luyến tiếc, lừa gạt kiểu này đối với Diệp Thư Hoa căn bản là vô dụng, Từ Tuệ Trân hết cách với Diệp Thư Hoa. Cô gọi điện thoại cho Dư Văn Tú, nhờ người ta bước ra hỗ trợ, tốn không ít công phu mới có thể đưa Diệp Thư Hoa vào trong xe. Dư Văn Tú khởi động xe, quay đầu hướng về phía Từ Tuệ Trân nháy mắt:
"Tiểu Trân, cậu còn chưa nói về nhà cậu hay là về nhà con gái người ta?"
Nghĩ cũng không cần nghĩ, Từ Tuệ Trân vừa vỗ về Diệp Thư Hoa vừa trả lời: "Trở về nhà em ấy, tiểu khu Kim Bích."
"Được rồi."
Lúc mới lên xe Diệp Thư Hoa còn náo loạn, men rượu xông lên mệt mỏi cùng với cơn buồn ngủ ập tới, Diệp Thư Hoa và Từ Tuệ Trân khi say rượu không giống nhau, tuy rằng ý thức Diệp Thư Hoa còn tỉnh táo, biết mình đang làm gì nhưng cô hoa mắt tinh thần mơ màng, thầm nghĩ yên lặng ngủ. Diệp Thư Hoa ngồi đó không ồn ào không làm khó, buồn ngủ mắt nửa nhắm nửa mở, lắc lư vài cái, nhờ một đôi tay thuận thế cúi người, theo thói quen gối lên chỗ mềm mại, nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lòng bàn tay Từ Tuệ Trân lạnh lẽo, Diệp Thư Hoa gần như theo bản năng nắm chặt tay Từ Tuệ Trân trong mơ màng giấu vào tóc ở bên cổ. Từ Tuệ Trân một tay bị Tiểu Hoa nắm, tay còn lại khẽ vỗ về lưng Diệp Thư Hoa.
Mái tóc dài mềm mại của Diệp Thư Hoa rũ xuống che khuất nửa gương mặt, Từ Tuệ Trân cúi đầu nhìn không rõ mặt Diệp Thư Hoa, nhưng có thể cảm giác được hơi thở ấm áp ươn ướt liên tục phả vào lưng bàn tay của cô. Lúc này Diệp Thư Hoa đã rút đi gai nhọn khắp người, dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào chân cô mà ngủ, không cố gắng kéo ra khoảng cách với cô, không còn trước sau không lạnh không nhạt với cô, Từ Tuệ Trân vẫn nhìn Diệp Thư Hoa, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng người kia, khóe môi lặng lẽ cong lên, tâm cũng mềm mại hơn. Khi nãy lúc hỗ trợ ánh mắt sắc bén của Dư Văn Tú nhìn thấy cánh tay đầy dấu răng của Từ Tuệ Trân, nhớ tới cảnh Diệp Thư Hoa cắn Từ Tuệ Trân, buồn cười hỏi thăm:
"Tiểu Trân, tay cậu không sao chứ?"
"Không sao."
Từ Tuệ Trân ngoài miệng thì ứng phó như vậy, theo động tác giơ tay vỗ về Diệp Thư Hoa thì động đến dấu răng, rõ ràng cảm nhận được đau đớn, nhưng cô ngay cả mày cũng không nhíu dù chỉ một cái.
Dư Văn Tú lắc đầu: "Rốt cuộc cô gái kia có bao nhiêu thù oán với cậu, như một mèo hoang vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu, túm lại cậu mà cắn."
"Vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu."
Từ Tuệ Trân nhỏ giọng lẩm bẩm, nhướng mày nở nụ cười, hình ảnh so sánh ví dụ của Dư Văn Tú rất sinh động, Diệp Thư Hoa lúc cắn cô thật sự giống như mèo con vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu, vừa đụng vào sẽ trừng mắt xù lông, không cho cắn thì sẽ hung dữ với mình. Dư Văn Tú nhìn vào kính chiếu hậu, liếc nhìn gương mặt Từ Tuệ Trân hiện lên vẻ dịu dàng, không khỏi huýt sáo rồi chậc lưỡi vài tiếng. Phải biết rằng Từ Tuệ Trân có tiền có nhan sắc, trong giới này nổi danh là ngự tỷ cao lãnh cấm dục. Không ai thành công câu dẫn được Từ Tuệ Trân. Có thể để cho Từ Tuệ Trân cam tâm tình nguyện dâng hiến cánh tay, còn hiện ra "nụ cười bà dì" kia, cô nương này tuyệt đối rất quan trọng.
Sau nửa tiếng, đến tiểu khu Kim Bích, xe tiến vào dừng ở dưới lầu tiểu khu. Từ Tuệ Trân nhìn thấy Diệp Thư Hoa ngủ say sưa, không nỡ đánh thức, giơ tay dịu dàng vén lọn tóc rũ xuống mặt Diệp Thư Hoa ra sau tai, hiện ra gương mặt nhu hòa lại đỏ đỏ. Dư Văn Tú kiên trì chờ đợi, Từ Tuệ Trân vẫn không có động tĩnh, cô nghiêng đầu nhìn thấy Từ Tuệ Trân dùng ánh mắt chằm chằm nhìn con gái nhà người ta.
"Đi thôi đi thôi, quả thật không chịu nổi cậu, từ từ đêm còn dài để cho cậu nhìn đủ, giúp cậu đưa con gái nhà người ta lên trên mình liền thành công rút lui, nhớ kỹ ngày nào đó phải mời mình uống rượu mừng."
Dư Văn Tú xuống xe mở cửa, Từ Tuệ Trân khẽ cười:
"Hôm nay cảm ơn cậu."
"Được rồi, đều là bạn bè."
Thật ra không cần hai người kia dìu, Diệp Thư Hoa thức dậy bước xuống có thể tự mình đi, chỉ là bước chân lảo đảo không thể đi thẳng, hơi loạng choạng. Có Dư Văn Tú hỗ trợ, hai người thuận lợi vào thang máy, một phút đồng hồ liền tới tầng 22, bước ra thang máy liền tới cửa nhà. Dư Văn Tú là nữ lão bản của quán bar, xinh đẹp thế nào chưa từng thấy qua, cô vỗ vai Từ Tuệ Trân, dành cho người kia nụ cười đầy ẩn ý:
"Đại công cáo thành, mình đi trước, còn lại dựa vào cậu."
"Được, trở về cẩn thận."
Từ Tuệ Trân nhìn Dư Văn Tú vào thang máy, lúc này mới xoay người ấn mật khẩu lần trước mở cửa chính, cô cho rằng Diệp Thư Hoa sẽ đổi mật khẩu, chỉ là thử một chút, không ngờ "tít" một tiếng thành công. Diệp Thư Hoa cực kỳ choáng váng, đứng ở bên cạnh Từ Tuệ Trân xoa thái dương, nhìn thấy cửa bị Từ Tuệ Trân mở ra, hoảng hồn, biểu hiện trên mặt đầy nghi ngờ, giống như không phản ứng kịp chuyện gì xảy ra. Diệp Thư Hoa đầu óc trống rỗng, nhưng mặt Từ Tuệ Trân có hóa thành tro cũng nhận ra, lúc cô choáng váng nặng nề chỉ có một ý niệm trong đầu: Cáo già ở nhà cô?
Từ Tuệ Trân lấy ra hai đôi dép, cởi giày mình đeo mang dép vào, ngồi dậy nhìn Diệp Thư Hoa cười:
"Tiểu Hoa, chúng ta tới nhà rồi."
Tỉnh dậy bất ngờ tới nhà, Diệp Thư Hoa nhìn Từ Tuệ Trân đứng trước mặt cô, mở to mắt lại lấy tay xoa xoa, nhắm mắt lại mở mắt, gương mặt quen thuộc này vẫn chưa biến mất. Hành động của cô lọt vào mắt Từ Tuệ Trân, Từ Tuệ Trân có chút bất đắc dĩ mỉm cười, cô kéo Diệp Thư Hoa đi vào đóng cửa lại, sau đó ngồi xốm xuống giúp Diệp Thư Hoa thay giày, lại nắm tay Diệp Thư Hoa đi vào phòng khách, giọng nhẹ nhàng căn dặn cô nghỉ ngơi thật tốt. Diệp Thư Hoa ngồi đó sững sờ mấy phút, cô mê mang nhéo mặt mình, nhéo tới da thịt đỏ cũng không cảm giác được đau đớn, cô thở phào, cho rằng nằm mơ sinh ra ảo giác...Không còn phân rõ cảnh trong mơ hay hiện thực, Diệp Thư Hoa mơ màng cảm thấy Từ Tuệ Trân lão cáo già gạt người sao có thể ở nhà cô cho nên căn bản không có nghe cũng không nhớ Từ Tuệ Trân nói gì, chờ Từ Tuệ Trân vừa rời khỏi, cô nhắm hai mắt yếu đuối ngã xuống. Không ngờ giấc mộng quá chân thật, Diệp Thư Hoa thấy chính mình cầm tay Từ Tuệ Trân cắn, cô nằm ở sofa không nhúc nhích, trong lòng ôm gối, môi khẽ nhếch, nhỏ giọng lầu bầu:
"Cáo già, cắn cô...! Cho cô lừa tôi, cắn chết cô, cắn cô..."
Có vẻ nó đã trở thành chấp niệm của Diệp Thư Hoa, chờ Từ Tuệ Trân ngâm trà quay lại nhìn thì Diệp Thư Hoa đã ngủ, đi tới gần nghe thấy người kia không ngừng nhắc cắn chết cáo già...Bình thường hận không thể cách cô càng xa càng tốt, uống say vẫn để bên môi, Từ Tuệ Trân lắng nghe Diệp Thư Hoa mắng, nhất là hai chữ "lừa dối", trong nháy mắt trong lòng xẹt qua tia dị thường. Từ Tuệ Trân nhớ kỹ lần đầu tiên Diệp Thư Hoa ở trước mặt cô uống say là bởi vì bị Trần Thư Như cố ý làm khó dễ, vô duyên vô cớ bị mắng một trận trong lòng ấm ức, trùng hợp ngày đó cô có một bữa tiệc, trong lúc vô tình nhìn thấy cô trợ lý nhỏ của mình uống say khướt. Có lẽ nhìn thấy cô trợ lý nhỏ đáng thương, dáng vẻ yếu đuối không ai giúp nên động lòng trắc ẩn, vì vậy có lòng tốt dẫn trợ lý nhỏ về nhà. Không ngờ cô trợ lý này ban ngày dáng vẻ cung kính uống say liền thay đổi không nhận người, tính khí cũng thật lớn, đụng tới là sẽ cắn, vừa cắn vừa khóc miệng còn mắng tổng tài là lão bản lòng dạ hiểm độc, ức hiếp cô là người mới không có kinh nghiệm, đầu đất. Khi đó Từ Tuệ Trân không hiểu chỉ cảm thấy cô trợ lý nhỏ thật thú vị, đặc biệt khi uống say càng thú vị. Không chỉ dám cắn cô còn dám ở trước mặt cô thao thao bất tuyệt chửi mắng cô. Mắt cũng không chớp. Cũng không phải kiểu chửi mắng lặp lại. Sau này cô trợ lý nhỏ thương tâm, cô thành công mở ra một công năng mới trong cuộc đời, bắt đầu thay đổi cái miệng hay mắng lão bản lòng dạ hiểm độc thành cái miệng đỡ rượu...
Uống say rồi thì có ít thói quen nhỏ nhỏ, ví dụ như Từ Tuệ Trân thì chỉ số thông minh cao ngất trong nháy mặt giảm xuống thành đứa trẻ ấu trĩ, tùy thời làm nũng tỏ ra dễ thương không hề báo trước, cùng hình tượng cao lãnh muốn khác bao nhiêu có khác bấy nhiêu, mà Diệp Thư Hoa thích cắn người, càng quen cắn càng ác, Từ Tuệ Trân bị cắn không phải lần 1 lần 2.
Lúc này phòng khách vắng lặng, chỉ có tiếng đứt quãng nỉ non, Từ Tuệ Trân ngồi bên cạnh Diệp Thư Hoa, mắt thấy người kia ôm gối đưa vào miệng liền hốt hoảng nhanh chóng rút cái gối ra.
"Cái này không cắn được."
Từ Tuệ Trân tiện tay ném qua góc sofa, nghe thấy tiếng bất mãn hừ hừ, cô nghiêng người qua, sờ lên gò má nóng hổi của Diệp Thư Hoa, hỏi:
"Vì sao uống rượu, hôm nay em không vui sao?"
Cô mơ hồ trả lời: "Ừm."
"Vì sao không vui?"
Diệp Thư Hoa loáng thoáng nghe thấy nhưng không muốn nói chuyện, cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo dán lên mặt rất thoải mái, như khối băng có thể hạ nhiệt, vô thức kéo cổ tay kia với ý đồ lưu lại càng nhiều hơn. Từ Tuệ Trân thuận theo hành động của Diệp Thư Hoa, hai tay khẽ vuốt ve gò má người kia, sờ trán, che cổ, cảm giác da thịt non mềm truyền tới độ ấm, mềm mại nhẵn nhụi. Lúc này nhớ tới ở quán bar, Diệp Thư Hoa suýt chút nữa bị Tống Vũ Kỳ hôn, mắt của cô nhấc lên gợn sóng nhưng nhanh chóng hồi phục. Đầu ngón tay chuyển đến bên môi Diệp Thư Hoa, ánh mắt Từ Tuệ Trân lóe lên tia nóng rực, môi son kiều diễm hơi mở, dụ người thâm nhập.
Diệp Thư Hoa cảm giác bên môi lạnh lẽo mấp máy, lưỡi mềm hé ra thử tham dò tìm kiếm chỗ lành lạnh kia, khi lưỡi mềm đụng tới ngón tay Từ Tuệ Trân, cả người như bị dòng điện xẹt qua, Từ Tuệ Trân vô thức rút tay về.
Lợi dụng lúc người ta khó khăn lý trí tự nhủ cô làm không được. Đặc biệt Diệp Thư Hoa vẫn còn trong trạng thái say rượu. Muốn thật sự làm gì đó, ngày mai khi Diệp Thư Hoa tỉnh nhớ lại chuyện xảy ra tối nay, đóa hoa hồng gai kia không chỉ đơn giản đâm người đâu. Lo lắng Diệp Thư Hoa ngày mai thức dậy đau đầu, muốn đánh thức Diệp Thư Hoa tỉnh rượu. Diệp Thư Hoa ngủ mê mang, bên tai loáng thoáng có giọng làm nhiễu mộng của cô, cô chỉ muốn ngủ, không muốn dậy, nhưng cảm thấy có người đẩy cô, cô không phản ứng vẫn cứ đẩy tới đẩy lui. Tới nữa phải không, ở trong mộng cáo già cũng không buông tha, ức hiếp cô! Diệp Thư Hoa tức giận ngực phập phồng không ổn định, một ngọn lửa giận nổi lên, cô chỉ đành mở mắt, nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay nhiễu mộng đẹp của mình kéo đến bên miệng. Diệp Thư Hoa trừng mắt, hung hăng uy hiếp:
"Đừng động tôi, động nữa là tôi cắn cô!"
Đừng nhìn Diệp Thư Hoa bình thường nhu thuận lễ phép, đối với ai cũng nhẹ lời nhẹ giọng, thật sự khi nóng giận trừng mắt thờ ơ, hơn nữa men say làm cho choáng váng, nhất là gương mặt tươi cười đỏ rực, phối hợp với cơn giận đùng đùng cùng với giọng mềm mại dễ nghe cả sự khàn khàn nữ tính, lọt vào trong mắt Từ Tuệ Trân, cô nhìn Diệp Thư Hoa cảm bé mèo hoang này nổi đóa, vừa cáu kỉnh vừa dễ thương...Mặc dù bé mèo con vừa cáu kỉnh vừa dễ thương này hai mắt lom lom nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng muốn nhào tới cắn người, Từ Tuệ Trân vẫn nâng ly trà lên, ôm eo Diệp Thư Hoa đỡ Diệp Thư Hoa ngồi thẳng lên.
"Được được được, tôi không đụng em, Tiểu Hoa đừng nóng giận, tôi thật sự không động em, uống trà xong, tôi cho em cắn thế nào cũng được."
Thấy trong mắt Diệp Thư Hoa lóe lên ngọn lửa nhỏ, Từ Tuệ Trân vụng về dỗ dành Diệp Thư Hoa vài câu, cầm ly trà đưa tới bên miệng Diệp Thư Hoa.
"A, mở miệng."
Không chịu được bộ dạng kia của Từ Tuệ Trân, Diệp Thư Hoa quay mặt qua chỗ khác, cùng Từ Tuệ Trân đối nghịch, mím chặt môi.
"Uống xong tôi để em cắn, được không?"
Những lời này lực sát thương 100%. Từ Tuệ Trân giống như biết suy nghĩ của Diệp Thư Hoa, một câu trực tiếp đánh thẳng vào tâm tư của Diệp Thư Hoa. Diệp Thư Hoa quay mặt qua chỗ khác lúc này quay lại, nhìn chằm chằm Từ Tuệ Trân, hai mắt lóe lên ngọn lửa nhỏ có xu hương càng ngày càng bùng cháy. Hiện thực bởi vì nguyên nhân công việc, phải cùng bạn gái trước giao tiếp, Diệp Thư Hoa không phản đối, nhưng trong mộng của cô không thể để cho kẻ cặn bản như cáo già làm càng ức hϊế͙p͙ ngược đãi lừa gạt tình cảm lừa gạt thanh xuân của cô. Vì vậy Diệp Thư Hoa há miệng ngửa đầu vài hớp uống sạch ly trà đậm kia. Từ Tuệ Trân vừa đặt chén trà xuống, cánh tay bỗng dưng bị Diệp Thư Hoa ở bên cạnh kéo qua, cô quay lại, bốn mắt bất ngờ nhìn nhau, Diệp Thư Hoa ngà ngà say mơ màng xoa bóp mặt cô, xoa bóp cổ cô, lần này tìm một chỗ tốt nhiều thịt xuống miệng.
"..."
Từ Tuệ Trân nhìn bên môi Diệp Thư Hoa hiện ra nụ cười không rõ ý tứ, sắc mặt căng thẳng, cánh tay bị cắn hình như lại đau rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro