Chương 11: Cục Cưng Ghen Rồi À
Ánh đèn trong quán bar rất chói mắt, dáng người quen thuộc ngồi ở quầy bar Diệp Thư Hoa nhìn thấy càng thêm chói mắt, cô suýt chút nữa xoay người bỏ đi, cáo già kia sao cũng ở đây, ở chỗ nào cũng có cáo già đó! La Hoan nhìn thấy Diệp Thư Hoa đi tới, vội vàng nghênh đón, dành cho Diệp Thư Hoa một cái ôm:
"Tiểu Hoa tiểu bảo bối, chị đã lâu không gặp em, nhớ em muốn chết."
"Em cũng nhớ chị." - Diệp Thư Hoa cười cười, giơ tay lên ôm La Hoan, lúc buông La Hoan ra, nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
La Hoan biết Diệp Thư Hoa hỏi cái gì, kéo tay Diệp Thư Hoa đi tới chỗ quầy bar, kỹ thuật diễn dày công tôi luyện trong nháy mắt đăng nhập:
"Thực sự trùng hợp ấy mà, ôi mình lại có thể cùng Từ tổng vô tình gặp nhau ở quán bar này."
"Vô tình gặp?"
"Đúng vậy, vô tình thôi." - La Hoan nói dối mặt không đổi sắc.
Diệp Thư Hoa bán tín bán nghi, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy, nếu như đổi lại là mấy năm trước, cô còn tin Từ Tuệ Trân đến quán bar thả lỏng tâm tình nhưng tuổi tác càng ngày càng lớn càng người đó không thích nơi ồn ào nhốn nháo như quán bar, ít nhất khi cô vẫn còn bên cạnh Từ Tuệ Trân rất hiếm khi thấy Từ Tuệ Trân đi bar uống rượu, Từ Tuệ Trân buổi tối không ngủ tới quán bar - hành vi này rất kỳ quái. Từ Tuệ Trân là một nữ nhân rất biết kiềm chế bản thân, bình thường chú trọng chăm sóc cơ thể, đối với chuyện không thích chưa bao giờ miễn cưỡng bản thân.
Tới quán bar đã nửa tiếng, Từ Tuệ Trân chậm rãi uống vài ly, làn da bóng loáng như ngọc ửng đỏ, chiếc cổ dài tinh xảo dưới ánh đèn toát ra vẻ mê người, người đó cô độc ngồi bên kia, bộ dạng thướt tha động lòng người, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, ánh mắt nhìn sang có chút mơ màng, người kia bộ dạng đó hấp dẫn đông đảo ánh mắt. Diệp Thư Hoa nhíu mày, bỗng dưng có một kẻ vóc người cao lớn chắn ngang tầm mắt của cô, cũng chắn ngang đường nhìn của Từ Tuệ Trân, nam nhân trẻ tuổi cử chỉ nhã nhặn:
"Vị nữ sĩ xinh đẹp này, xin hỏi cô đi một mình sao, mời cô một ly rượu nhé."
Môi đỏ mím lại, Từ Tuệ Trân ngẩng đầu nhìn hắn, từ từ trở nên lạnh lùng: "Tránh ra."
Bị Từ Tuệ Trân nhìn như vậy, tên kia chỉ cảm thấy phía sau lưng vèo một cái lạnh lẽo, nhưng không thể ở trước mặt một nữ nhân xinh đẹp mới quen trở nên sợ hãi, hắn vẫn kiên trì, ly rượu trong tay còn chưa kịp đưa cho Từ Tuệ Trân, đã bị Từ Tuệ Trân lạnh lùng nói:
"Cậu cản trở tôi ngắm mỹ nữ, mời tránh ra."
Tên kia ngay cả thở cũng cảm thấy xấu hổ. Quán bar là một nơi tự do, dáng vẻ nam nữ đều có sức cám dỗ riêng, Từ Tuệ Trân trưởng thành gương mặt xinh đẹp, nam nữ đều không thể kiềm chế muốn xông tới, Từ Tuệ Trân là con mồi ai cũng muốn bắt?
Nam nhân kia nhìn qua tuổi còn trẻ, bộ dạng có lẽ chỉ 20, La Hoan cố ý dừng bước quay đầu chậc lưỡi, đi tới:
"Tiểu thịt tươi bây giờ đều như thế, lấy tuổi tác của Từ Tuệ Trân, nếu sớm kết hôn sống chết gì cũng có thể làm mẹ hắn."
Diệp Thư Hoa: "Chị nói Từ Tuệ Trân là bà thím?"
"Chị không nói vậy nha, Từ Tuệ Trân lớn hơn chị 4 tuổi nhưng thoạt nhìn còn trẻ hơn chị, đâu ra mà bà thím? Coi như là bà thím, cũng là một bà thím dáng vẻ đẹp đẽ."
"Vậy cũng là bà thím rồi."
Diệp Thư Hoa nói ra những lời này xong, trực tiếp đi về phía Từ Tuệ Trân. La Hoan nhìn bóng lưng của Diệp Thư Hoa lầm bầm trong miệng:
"Cục cưng ghen rồi à?"
Có phải ghen hay không thì không biết, Diệp Thư Hoa chỉ biết Từ Tuệ Trân lão hồ ly này sắp thành tinh rồi, gã trẻ tuổi kia vừa đi đã có nữ nhân tiếp bước nhảy vào, thiếu chút nữa ngồi lên chân lão hồ ly rồi. Tửu lượng của Từ Tuệ Trân không cao cũng không thấp, nhưng rất ghét người khác đụng chạm cơ thể, đừng nói tới dán tới gần Từ Tuệ Trân như vậy.
Diệp Thư Hoa kiên trì chờ đợi, nhìn Từ Tuệ Trân chậm chạp không thoát ra được, cô cho rằng Từ Tuệ Trân uống say, lúc này mới đem tay của nữ nhân kia đang trên cổ Từ Tuệ Trân xuống.
"Tiểu thư, làm phiền cô một chút, đây là chỗ của tôi."
Nữ nhân kia xấu hổ, nói: "Thật mất hứng!"
Diệp Thư Hoa cũng lười phản ứng, cũng không để ý tới Từ Tuệ Trân đang ở bên cạnh, cô ngồi xuống lấy một ly rượu, La Hoan vội tới ngồi cạnh Từ Tuệ Trân, thừa dịp Diệp Thư Hoa không để ý nhỏ tiếng hỏi:
"Tuệ Trân, không phải cậu đã uống say thật chứ?"
"Không phải." - Ánh mắt Từ Tuệ Trân vẫn minh mẫn, quay đầu nhỏ giọng trả lời La Hoan: "Không phải cậu kêu mình phát huy tài diễn xuất sao? Em ấy không có vạch trần mình chứ?"
La Hoan chậc lưỡi: "Chắc là không, chẳng qua cậu không đi diễn quả thật đáng tiếc."
Từ Tuệ Trân khẽ cười không nói, tay chống trên mặt bàn nghiêng người sang, lẳng lặng nhìn Diệp Thư Hoa uống rượu.
Thật ra ở chung lâu, trên người hai người có rất nhiều điểm giống nhau, ví dụ như Diệp Thư Hoa cũng không thích những chỗ quá ồn ào, tính tình của Diệp Thư Hoa tương đối nội liễm dịu dàng ít nói.
"Sẽ cho cậu một cơ hội." - La Hoan ghé đến bên tai Từ Tuệ Trân nói những lời này, đứng lên đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Thư Hoa, chạm ly với ly rượu của Diệp Thư Hoa:
"Tiểu Hoa bảo bối, tới, uống thêm một ly nào."
Tính cách La Hoan không câu nệ tiểu tiết, nhìn thấy Diệp Thư Hoa uống xong, xoay người nhướng mày chớp mắt với Từ Tuệ Trân:
"Từ tổng, tôi cũng mời cô một ly, cảm ơn Từ tổng đã chiếu cố Tiểu Hoa bảo bối nhà tôi ở SJ."
Từ Tuệ Trân chẳng biết La Hoan bán cái nút gì, bèn phối hợp với La Hoan, đang định giơ ly chạm cốc thì Diệp Thư Hoa chợt kéo La Hoan lại:
"Được rồi, chị đừng bắt người ta uống nữa, chị cũng uống nhiều rồi."
"Ừ."
La Hoan quay đầu nhìn Từ Tuệ Trân, lực bất tòng tâm, nhún nhún vai. Có La Hoan ở giữa điều tiết bầu không khí, ba người nói chuyện trời đất, hỏi một chút về công việc, thỉnh thoảng Từ Tuệ Trân cũng sẽ trả lời.
La Hoan như cỏ mọc đầu tường* hết qua bên này lại qua bên kia.
Bên này cùng Diệp Thư Hoa nói mấy câu, xoay người nói với Từ Tuệ Trân mấy câu, hình như sợ Từ Tuệ Trân bị hai người lạnh nhạt sẽ ở công ty dùng việc công để báo thù riêng ngược đãi Diệp Thư Hoa.
*Tường đầu thảo (墙头草): cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trêи đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió -> chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió.
Mãi cho đến khi điện thoại La Hoan vang lên, La Hoan ôm vai Diệp Thư Hoa, áy náy vội vàng nói:
"Tiểu Hoa bảo bối, thật ngại quá, công ty chị có việc gấp chị phải đi trước, chờ em thuận lời ký hợp đồng, chị sẽ tìm em nữa, chúng ta uống say mới nghỉ."
Diệp Thư Hoa khẽ cười: "Mau đi đi."
"Tiểu Hoa thật ngoan." - La Hoan nhéo nhéo má Diệp Thư Hoa, nhỏ giọng bên tai: "Cái vị phía sau chị hình như uống say rồi, cũng may hai người ở cùng chỗ, lát nữa em đưa vị đó về luôn nha."
Diệp Thư Hoa mím môi: "Được."
Ở góc Diệp Thư Hoa không nhìn thấy, La Hoan lúc đi tặng cho Từ Tuệ Trân một cái nhướng mày. Từ Tuệ Trân cũng không thích ở chỗ ồn ào này lâu, tuy có thể cùng Diệp Thư Hoa uống rượu, nhưng có thể như La Hoan nói mượn rượu phát huy khả năng diễn ấy vậy mà cô không có làm vậy.
"Diệp tổng giám, chúng ta nên về thôi."
Diệp Thư Hoa nghe Từ Tuệ Trân nói, nhíu mày cảm thấy buồn cười, cô quay đầu nhìn mặt Từ Tuệ Trân đã có chút đỏ:
"Từ Tuệ Trân, không phải cô nói cô lớn tuổi không uống được rượu sao?"
"Ừ, lớn tuổi rồi." - Từ Tuệ Trân cười, thuận theo lời Diệp Thư Hoa nói: "Không thể giống như trước đây cùng em vui vẻ uống đến khi say thì thôi."
"Uống không được thì đừng uống."- Diệp Thư Hoa đứng lên - "Trở về phòng trọ thôi."
Từ Tuệ Trân gật đầu, đi đến cạnh Diệp Thư Hoa, theo Diệp Thư Hoa rời khỏi quán bar. Em ấy không say sao, bị La Hoan mời rượu liên tục, so với cô uống còn nhiều hơn, ý thức thanh tỉnh nhưng bước đi trên đường không vững, không nghĩ tới nhiều lần thiếu chút nữa là đụng tường, Từ Tuệ Trân nhìn không nổi nữa, muốn đỡ nhưng lại bị Diệp Thư Hoa đẩy ra.
"Không cần, tôi có thể tự đi."
Bị từ chối không phải lần một lần hai, Từ Tuệ Trân bất đắc dĩ cười cho qua, yên lặng đi theo sau Diệp Thư Hoa, cách người kia không quá xa cũng không quá gần. Diệp Thư Hoa bỗng dừng lại quay đầu nhìn Từ Tuệ Trân chằm chằm không nháy mắt, Từ Tuệ Trân không hiểu, còn chưa kịp hỏi người kia làm sao, liền nghe người kia gằn từng chữ nói:
"Từ Tuệ Trân, chị chính là kẻ lừa gạt."
Từ Tuệ Trân nhìn Diệp Thư Hoa thản nhiên cười nói: "Những lời này em đã nói rất nhiều lần rồi."
Diệp Thư Hoa giận quá hóa cười, xoay người rời đi. Lão hồ ly này lừa dối người ta vẫn bình tĩnh ung dung, lý lẽ hùng hồn như thế, trước đây sao cô có thể thích một nữ nhân như vậy? Trước khi Diệp Thư Hoa đi vào quán bar, Từ Tuệ Trân đã gởi tin nhắn cho Tiêu Tử Ngọc lái xe tới đón, Tiêu Tử Ngọc thấy hai người đi tới, nhìn hai người ai cũng không phản ứng với ai, một trước một sau đi tới, xem ra xác suất thành công của việc theo đuổi vợ này còn giảm xuống nữa. Tiêu Tử Ngọc mở cửa xe, khuôn mặt tươi cười đi tới nghênh đón:
"Lão bản, Diệp tổng giám, tôi đoán hai người tới đây, lên xe nào."
Lên xe, hai người vẫn như trước ngồi sát cửa sổ, đều tự làm chuyện của mình.
Tiêu Tử Ngọc nhìn hai người "tương kín như tân", thừa dịp đèn đỏ dừng xe, gởi tin cho La Hoan:
"Bá đạo tổng tài đầu gỗ, không đùa."
Nửa tiếng sau trở về phòng trọ, Diệp Thư Hoa và Từ Tuệ Trân rất ăn ý cùng vào phòng tắm, rút bỏ mùi thuốc lá mùi rượu trên người. Oan gia ngõ hẹp, chính là ở đâu cũng bất ngờ gặp nhau, tắm xong đi ra cũng có thể nhìn thấy Từ Tuệ Trân từ phòng tắm bước ra, Từ Tuệ Trân lau tóc, nhìn Diệp Thư Hoa mặc áo choàng tắm màu hồng nhạt. Vừa tắm, cặp mắt trong trẻo hiện lên sương mù, từ áo choàng tắm lộ ra da thịt trắng trẻo hồng hồng, tóc dài xõa ra nhỏ nước, dáng người uyển chuyển thu hút, Từ Tuệ Trân vừa nhìn thấy ánh mắt lóe lên. Từ Tuệ Trân nói:
"Diệp tổng giám, ngủ ngon."
Diệp Thư Hoa lịch sự trả lời: "Ngủ ngon."
Rạng sáng ngày hôm sau, bởi vì liên quan công việc hai người hình thành thói quen dậy sớm, Diệp Thư Hoa chuẩn bị xong thì mang theo laptop đi ra phòng khách chuẩn bị cho chuyện bàn bạc trong bữa tiệc chiều nay. Tiêu Tử Ngọc giúp hai người mua bữa sáng, Diệp Thư Hoa đã ăn no, Từ Tuệ Trân mới từ phòng đi ra, cô nhìn Diệp Thư Hoa vùi đầu vào laptop, tự nhiên chào hỏi:
"Diệp tổng giám, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Từ tổng." - Diệp Thư Hoa trả lời cũng không ngẩng đầu.
"Trên bàn có bữa sáng."
Từ Tuệ Trân hỏi: "Em mua cho tôi?"
Diệp Thư Hoa tạt nước lạnh: "Từ tổng nghĩ nhiều, đây là thư ký Tiêu tự mình mua cho ngài."
Từ Tuệ Trân đương nhiên biết Diệp Thư Hoa không thể nào mua bữa sáng cho cô, cô ngồi xuống, từ trong đống đồ ăn sáng lấy ra một phần cháo thịt, bưng lên húp một ngụm, nhẹ giọng hỏi:
"Diệp tổng giám ăn chưa?"
Diệp Thư Hoa trả lời:"Ăn rồi."
"Muốn ăn thêm không?"
"Không cần, tôi đã ăn no."
Từ Tuệ Trân chậm rãi húp cháo không nói chuyện, ngón tay Diệp Thư Hoa đang gõ bàn phím chợt dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn ai kia:
"Từ tổng, về chuyện bữa tiệc buổi chiều, tôi nghĩ mình muốn thương lượng với cô một chút."
Từ Tuệ Trân gật đầu: "Em nói đi."
"Chúng ta phân công hợp tác, Từ tổng tửu lượng không cao, trong bữa tiệc đừng uống rượu, đến khi ký hợp đồng sẽ giao cho cô xử lý."
"Không thành vấn đề." - Từ Tuệ Trân buông chén, mặt toát ra vẻ nghiêm túc - "Có điều trên bàn rượu bàn chuyện làm ăn tránh không được sẽ uống chút ít."
"Cái này tôi biết, lần này 3 tập đoàn cùng hợp tác nhất định không có vấn đề." - Diệp Thư Hoa cúi đầu gõ bàn phím, môi đỏ nhất thời nhếch lên: "Chúng ta bàn bạc trước cho tốt, chuyện uống rượu tôi sẽ ứng phó, hợp đồng thì cô ký."
"Được, tửu lượng của em ra sao?"
Diệp Thư Hoa: "Rất tốt."
Từ Tuệ Trân nhướng mày, bưng chén chậm rãi ung dung húp cháo, không nói gì thêm. Thoạt nhìn, Diệp tổng rất tự tin...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro