
Chap 10
Như có cái gì đó thôi thúc, chị vội chạy r ngoài định tìm kiếm bóng dáng của "người nào đó", nhưng để làm gì ngay cả bản thân chị còn không biết. Ra đến cửa chị lại tông phải một đám du côn nào đó đang đi ngang qua, chúng trông thật dơ bẩn, tay chân xâm những hình thù kì dị và đê hèn. Một tên trong số chúng bị Soojin tông trúng thì mắt đã trợn lên nghiến răng ken két tiến lại gần Soojin. Soojin thật sự rất sợ, bởi lần trước còn có Shuhua kéo chị về phía sau để bảo vệ nhưng lần này...Tay Soojin bắt đầu ẩm ướt, chị nắm chặt hai bàn tay mình lại cúi đầu miệng lắp bắp...
"Tôi không cố ý!!".
"Sao em lại chạy ra ngoài vậy Soo...jin".
Hui chạy theo Soojin ra ngoài thì gặp cảnh này nên liền đứng sững lại. Soojin thấy Hui thì mừng rỡ chạy ra phía sau lưng anh ta.
"Có chuyện gì thế? Cô ấy là người yêu tôi, các anh cứ bình tĩnh!".
"Nó tông vào tao thế này mà kêu bình tĩnh? Bình tĩnh là bình tĩnh thế nào? Lỡ tao bị bể mạch máu thì sao??". Tên đó dậm dậm chân thật xuống đất vờ xoa bụng, Soojin sợ hãi ghì chặt áo Hui hơn.
"Tôi sẽ bồi thường tiền, các anh muốn bảo nhiêu cũng được!". Hui lập tức móc bóp ra.
"Chừng nào con khốn đấy ra xin lỗi tao thì mới xong chuyện!!".
"Được rồi, Soojin em mau xin lỗi anh ta đi". Hui quay ra sau nói với Soojin.
"Gì cơ???". Soojin như không tin vào tai mình, Hui bắt chị xin lỗi sao? Anh không thấy hắn vừa xúc phạm người yêu anh sao? Giờ lại bắt chị xin lỗi hắn?? Chẳng phải từ nhỏ đến lớn chị chưa từng nói xin lỗi ai, cả anh còn biết chuyện này kia mà? Tại sao???....
...'Vì hắn ta chửi chị, em không muốn bất kì ai xúc phạm chị cả"...
Là ai? Là ai đã nói câu đó?....
Là Yeh Shuhua, phải chính là Yeh Shuhua người mà chị thật sự yêu, người mà chị thật sự cần. Soojin vội chạy ra ngoài, nhìn xung quanh rồi chạy khắp các ngõ ngách, chị như người điên chạy mà không biết mệt, chị cứ thế chạy khắp các con đường này đến con đường khác. Chỉ có Yeh Shuhua mới có thể che chở cho chị cả đời, chỉ Yeh Shuhua dù cho ở bất cứ nơi đâu, dù xa hay gần cũng đều chạy về phía chị, chỉ em mới có thể bên cạnh chị dù bất cứ hoàn cảnh nào.
Lần đầu tiên trong đời Soojin chạy mà không biết mệt, đến khi chị dừng lại thì trời cũng đã chộp tối, chị lang thang trong thành phố như một kẻ say rượu quên lối về nhà. Thứ ngụy trang cứ rơi ra nhưng trời đâu có mưa? Chị lê từng bước nặng nhọc của mình đi đến đâu chị còn không biết. Đang loay hoay nhìn xung quanh thì chợt một cuộc điện thoại gọi đến.
"Seo Soojin!! Lúc chiều em đã chạy đi đâu? Sao anh gọi mãi mà em không bắt máy hả? Sao em lại không xin lỗi người ta?? Em có biết là anh phải đưa hết tiền trong bóp đưa cho họ thì họ mới chịu cho anh đi đó!!! Sao em không trả lời, alooo Seo Soojin!!!!". Bên đầu dây bên kia Hui như hét lên, Anh ta xót cho bóp tiền của mình hơn là lo cho sự an toàn của cô bạn gái?? Sao bây giờ Soojin mới thấy Hui hèn hạ, nhát gan nhỉ?? Một chàng công tử bột chỉ có được cái miệng còn lại thì chẳng làm được gì!! Chị đã quá mệt mỏi và chán nản anh chàng này, nói vào điện thoại với chất giọng nhẹ tênh.
"Chúng ta chia tay đi".
"Gì chứ?? Seo Soojin em đùa anh à?".
"Tốt nhất là anh đừng nên gọi cả họ lẫn tên tôi nếu như anh còn muốn xuất hiện ở cái đất Hàn này!!".
".....". Đầu dây bên kia im lặng không dám hó hé, đừng đùa với tiểu thư nhà họ Seo chứ!!
"Và....anh nên mua váy bận đi, tôi nghĩ sẽ hợp với một kẻ hèn hạ chỉ được cái miệng như anh đấy!".
"Nè!!!!...". Hui hét lên trong tức giận. Nhưng anh ta chưa kịp nói thành lời thì đã bị dập máy :))
*Tút tút tút....
Cất chiếc điện thoại vào túi áo rồi tiếp tục bước đi, chị không biết là bây giờ Hui đang chửi chị những gì và chị cũng chẳng thèm biết. 1 bước....2 bước..5 bước và đôi chân dừng lại trước một ngôi nhà khá lớn, theo như thông tin được biết thì đây chính là ngôi nhà chung của Hội chị em nhà Shuhua. Chị đi lại ngồi trước cửa nhà nhưng không gõ cửa, chỉ ngồi và dựa đầu vào tường. Một lúc sau..
"Soojin unnie!!!".
Shuhua bước xuống xe như không tin được vào mắt mình, là Soojin đang ngồi dựa đầu vào cửa nhà em với khuôn mặt lắm lem nước mắt. 4 người kia cũng bước xuống xe, Miyeon không hài lòng nhìn Soojin. Soojin vừa nghe đến tên Shuhua thì lặp tức ngồi dậy chạy đến trước mặt em.
"Shuhua, ta vào nhà thôi em". Miyeon nắm lấy tay Shuhua định lôi vào thì em rút tay lại. Shuhua lắc đầu nhìn cô rồi quay sang nhìn chị.
"Các unnie vào nhà trước đi, em sẽ vào sau".
"Em có chắc là ổn chứ?". Minnie cau mày.
"Vâng, ổn mà!". Shuhua cười nhẹ.
Soyeon bước đến vỗ nhẹ vai em rồi bước vào nhà, 3 người kia cũng đi theo sau, thật chất thì Miyeon có chịu vào nhà đâu, kết quả là bị cô người yêu Minnie xốc lên vai đi thẳng vào nhà ấy chứ :))
khi mọi người đi hết thì Shuhua mới dám đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt kia. Trước mặt chị là một Shuhua khác hoàn toàn, chị chưa nhìn thấy những hình ảnh này trước đây bao giờ. Một Shuhua sang trọng và lịch lãm trong bộ vest trắng...khuôn mặt vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng hơi ửng hồng...hình như là Shuhua có uống rượu thì phải??
"Cô uống rượu à?".
"Ừm có uống một chút, lúc nãy tôi có đi dự tiệc chia tay cùng Tzuyu unnie và mấy chị em tại tập đoàn Diệp gia nên có uống một chút, mà sao chị lại ở đây? Lại còn lấm lem nước mắt thế kia??".
"Bây giờ cô còn biết quan tâm tôi nữa à!?". Soojin bĩu môi hờn dỗi.
"Chúng ta là bạn bè cùng lớp mà, tôi có thể làm em của chị được không? Nếu không thì có thể làm bạn chứ?". Shuhua lấy hết can đảm của mình chờ đợi câu trả lời của Soojin.
"Không!!!".
"Ngay cả làm bạn mà Shuhua này cũng không thể à?". Shuhua cười chua chát, đúng là trèo cao té đau mà.
"Cô đi pháp thế đống vali nhà tôi, cô tính sao?".
"Tôi quên mất chuyện đó, ngày mai tôi đi pháp nên mấy thứ đó cũng không cần đến nữa. Chị có thể vứt dùm tôi không? Nếu chị thấy phiền thì ngày mai tôi sẽ gọi người qua lấy. Xin lỗi vì lúc trước đã phiền chị!!".
Shuhua cười cúi đầu chào Soojin một cách lịch sự rồi bước ngang qua Soojin để vào nhà, chưa kịp bước đi thì từ phía sau một vòng tay choàng qua eo em kéo lại.
"Nếu muốn đi thì hãy trả lại trái tim cho Soojin này rồi đi đâu thì đi!!!". Dứt lời chị oà khóc nức nở.
"Chị làm sao vậy Soojin?". Shuhua như không tin vào tai mình, em không muốn trèo cao nữa..
"Không!! không phải là Soojn hay Soojin unnie mà là Jinjin!!!". Soojin dụi mặt vào lưng Shuhua liên tục lắc đầu.
"Soojin..."
"Đã nói là Jinjin kia mà". Soojin lập tức chen ngang lời Shuhua.
"Ơ...ờ...Jinjin....chị bị sao vậy". Shuhua quay lại mặt đối mặt với Soojin, em không nghĩ là mình nghe lầm đâu.
"Em đừng rời bỏ chị được không? Mình quay lại nha em? Em yêu chị mà đúng chứ?".
Shuhua nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt chị.
"Jinjin đừng có con nít như vậy nữa. Chị với Hui lại gây gỗ gì nữa đúng không? Em biết Jinjin thế nào cũng giở thói công chúa ra mà. Nghe em! Bình tĩnh lại là mọi việc sẽ xong thôi".
Shuhua nghĩ rằng Soojin lại muốn dùng em để làm người thay thế để chọc tức Hui. Em không giận cũng không trách gì chị, em chỉ muốn an ủi chị nhiều hơn nhưng chị thì ngược lại, chị đánh liên tục lên người em.
"Ngốc!! Ngốc!! Tất cả là tại em mà chị mới ra nông nỗi như này. Ai cho em cái quyền xuất hiện trước mặt chị? Ai cho em cái quyền lấy đi trái tim chị rồi làm chị yêu em đến mức bên cạnh Hui mà vẫn nhớ về em, đau vì em, khóc vì em?? Thế mà không chịu trách nhiệm còn đòi đi du học cho bằng được là sao hả??".
Shuhua không để cho chị tiếp tục đánh mình nữa, lập tức ôm lấy chị vào lòng mặc cho Soojin đang vùng vẫy vẫn không buông tay. Giờ đây Shuhua hạnh phúc hơn bao giờ hết, em cười tươi...
"Buông ra...buông chị ra..."
"Shuhua này có chết cũng không buông Seo Soojin, có chết cũng không trả lại trái tim cho Seo Soojin!! Em yêu chị".
Tim Soojin như ngừng đập khi nghe những lời Shuhua vừa nói, chị rưng rưng nước mắt nhìn em. Hai đôi mắt nhìn nhau...hai đôi môi cũng vì thế mà tiến lại gần hơn, sau đó họ trao cho nhau một nụ hôn pháp ngọt ngào nhất mà từ trước tới giờ mới bắt gặp. Họ yêu nhau? Họ thuộc về nhau rồi ư?...phải...họ đã thuộc về nhau, và câu chuyện tình yêu của họ đã kết thúc...?
Khoang!!! Còn một chuyện khác nằm ở phía sau cặp đôi đang hôn nhau thắm thiết đó, tại một bụi cây rườm rà...
"Sao tự nhiên em cảm thấy tụi mình giống những cái bóng đèn ở đây vậy nhỉ?". YuQi ngây thơ hỏi.
"ngựa ngựa chạy ra đây rình hai đứa nhỏ thì chịu đi" :))
"Aaaaa...ưm muỗi...muỗi kìa...". Miyeon vốn định hét lên thì bị Minnie bịt miệng lại.
"Sụyttttt".
"Chị pánh pèo quá vậy Miyeon? Có con muỗi mà làm thấy ớn!!". YuQi cười khinh nhìn cô chị của mình
"Nè he nè he!!! Bớt khịa chị mày lại đi he, coi chừng xíu nghiệp nó quật cho bây giờ he.." Miyeon giơ nấm đấm lên hâm doạ.
"Chị có muốn biết con gái thật thụ là gì ôn?" YuQi nhếch môi.
"????".
"Con gái thật thụ là ph..." Chưa kịp dứt lời thì...
"YuQi sâu kìa!!!".
"Áhhhhhhh". YuQi ôm chằm lấy Soyeon sợ hãi.
"Ừ thì con gái thật thụ" ಡ ͜ ʖ ಡ
"...."
"Sao tụi nó có sức dữ zị??? Hôn nãy giờ chưa dứt luôn kìa!!!". Minnie nhướng một bên mày khó hiểu.
"Tụi nhỏ lãng mạn quá trời, Ai như Mini hôn có xíu đã muốn tắt thở rồi" ┐( ˘_˘)┌
"Xíaaaa, tối nay Mini làm hơn vậy cho em coi" Minnie tự tin vỗ vỗ ngực.
"Lạy trúa con còn lứa tủi học sinh!!!"....
"Mày im đi mày!!!!".
"...."
Hết rồi đoá :))
Kéo xuống tiếp đi....
Sắp đến rồi đó🥴
Đây nè!!! :3
-------###-------
Cũng là Sooshu nhưng lại 5 tháng sau.
"Shuhua chị đói"...
"Đồ ăn có ngay đây".
"Shuhua chị lạnh"...
"Lại đây em sưởi ấm cho"
"Shuhua chị khát"...
"Nước đây"!!
"Shuhua...."
"Shuhua...."
"Shuhuaaaaa"...
"Yahhh từ từ em đang nấu cơm".
"....."
"Haizzz biết vậy lúc trước sang pháp với Tzuyu unnie thì bây giờ đâu có khổ như này!!".
"Ủa chứ không phải lúc ở tiệc hai người đang đu đưa thì Sana unnie từ đâu nhào vô đánh ghen giựt chồng hả?"
"....."
"....."
"Sao Jinjin biết??"
"Thì Miyeon unnie kể chị nghe :))".
"...."
"Em đi đây xíu!".
"Em đi đâu????".
"Đi đốt nhà Miyeon ngố" :)))))
"!!!!!"
.
.
.
END.
-------&&#!??-------
Sắp tới là ThreeShot. Ngược Shuhua cực mạnh nha :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro