#Junhao
Xu Minghao đã thích Jun từ hồi còn là một thằng nhóc bé tí. Cậu bé Minghao hồi đó thích anh Jun chỉ cho cậu bé cách chơi dây, cách làm sao để bắt nạt lại lũ bắt nạt mình, còn thích anh Jun vì mình mà trèo cây hái trái. Cậu bé Minghao thích anh Jun nhiều lắm !
Cho tới khi lớn lên, Minghao vẫn thích Jun nhiều như thởu nhỏ.
Cậu đã xin xỏ, ăn vạ, mè nheo với anh trai chỉ để anh trai xin cụ Lee cho Jun qua nhà chơi. Mỗi lần mà Vernon run run cầm điện thoại lên điện qua Lee gia, Minghao lại nhìn điện thoại như thể đó là tia hi vọng cuối cùng của cuộc đời cậu bé. Vì cả hai anh em sợ người bắt máy không phải cụ Lee, mà là...
<Lee gia xin nghe !>
- Yerim...?? - Vernon mở lớn mắt, lắp bắp.
Minghao bên cạnh ôm đầu quằn quại. Người mà cậu không muốn bắt máy nhất lại là người bắt máy!
<Vernon à? Có chuyện gì sao?>
Vernon vội che ống nghe, trợn mắt nhìn Minghao. Kiểu : " Mày muốn anh sống sao?? Yerim bắt máy rồi kìa!! " Nhưng điều Minghao có thể làm cho anh trai mình chính là chắp hai tay lại, nhìn anh bằng đôi mắt van nài.
Vernon là người dễ mềm lòng. Đặc biệt là với em trai mình.
- À... Ye... Yerim...
<Hửm?>
- Cậu...cậu có thể...có thể cho Jun ...
<Hôm nay thằng Jun bận canh điền! Khi khác đi!>
Cụp.
Tiếng 'cụp' vang lên lạnh lùng bên tai. Vernon mặt mày xanh ngắt buông bỏ ống nghe, lảo đảo đi lên phòng.
- Anh! Anh! Sao rồi?
- Thằng Jun bận canh điền. Khi khác đi! - Vernon lặp lại những gì Yerim nói rồi lên thẳng phòng.
Minghao nhăn nhó mặt mày. Phần đất Jun canh ở đâu ta?
.
- Chú em tìm anh có việc gì? - Jihoon ngồi trên xe lăn, buồn chán nhìn Minghao.
- Phần đất anh Jun canh ở đâu vậy anh? - Minghao đặt ly nước xuống, hỏi.
- Chú em định ra đó à? - Jihoon liếc Minghao, trả lời.
- Vâng. - Cậu gật đầu.
- Anh cậu tôi còn nói được. Chứ cậu... - Jihoon lắc đầu.
- Sao lại không thể nói cho em nghe? - Minghao bức xúc nói.
Vì cớ gì anh Vernon hỏi thì Jihoon nói còn cậu thì Jihoon lắc đầu chứ??
- Anh cậu lớn rồi thì đường ra chỗ canh đối với anh cậu không có vấn đề. Còn cậu... - Jihoon nhìn vào mắt Minghao - Cậu có chắc cậu sẽ đi đúng đường tôi hướng dẫn không?
- Sao lại không đúng?? Anh em đi được thì em cũng đi được chứ!
- Không phải! - Jihoon xua tay - Vấn đề không phải ở anh cậu làm được thì cậu cũng làm được!
- Chứ vấn đề là gì chứ?? - Minghao nhăn nhó hỏi.
- Cậu ra chỗ canh điền lần nào chưa? Khu đất nhà cậu ấy!
- Vẫn...chưa... - Minghao khựng lại, lắc đầu.
- Vấn đề chính là chỗ đó! Cậu chưa đi lần nào sao tôi dám chỉ đường cho cậu đi??
- Em có thể tìm đường mà!! - Minghao quả quyết nói.
- Ây da~ Tìm đường ở khu đất Lee gia không phải như tìm đường ở đường lớn đâu cậu con giời của tôi! - Jihoon xếp lại tấm chăn, nói. - Lần đầu tôi đi đã suýt lạc rồi! Cậu đi rồi lạc mất thì cậu Xu qua lật nhà tôi lên mất!
- Thì anh cử người dẫn đường cho em! - Còn tưởng chuyện lớn lao gì !
Jihoon nhìn Minghao, cười đến thánh thiện : - Lee gia không còn người dẫn cậu ra đó đâu!
Tự nhiên Minghao thấy đầu hơi choáng. Cậu đã không biết Jihoon có tài làm người khác lên máu như vầy...
- Cậu ba! Tôi vừa trồng xong cây táo đó! Cậu ra mà xem!
Giữa sự tuyệt vọng của Minghao, Lee Soonyoung xuất hiện như một vị thần cứu rỗi cuộc đời cậu bé.
Jihoon ôm mặt. Hờ~ lúc không cần thì lại xuất hiện...
- Anh Soonyoung dẫn em ra khu đất canh của anh Jun nha? - Minghao cười tươi rói nhìn Soonyoung, hỏi.
- À được! - Với sự tốt bụng của mình, dĩ nhiên Soonyoung sẽ không từ chối.
Jihoon chống tay liếc mắt sang chỗ khác. Cậu sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại có nên tiếp tục thích Soonyoung hay không...
Thế là, Soonyoung cầm đèn pin dẫn Minghao ra khu đất. Vì đây là lần đầu cậu đi ra một khu đất nên cảm giác sợ hãi dĩ nhiên không tránh khỏi, cứ có động tĩnh gì là cậu bé hét lên như bị thọc tiết. Phải kìm nén lắm Soonyoung mới không quay qua quát vào mặt cậu bé.
- Anh Soonyoung! Anh Soonyoung! Có maaa
Minghao bám chặt cứng cánh tay Soonyoung, hét lên.
- Này! Cậu có muốn gặp Jun không vậy?? - Chịu hết nổi, Soonyoung thét lên - Cây thôi mà ma cỏ gì!! Cậu không nghe thấy tiếng hét của cậu rất chói tai hay sao??
Minghao tròn mắt nhìn Soonyoung đang điên lên. Lần đầu cậu thấy Soonyoung tức giận thế này đó...
- À, xin lỗi cậu! - Sau khi bình tĩnh lại, Soonyoung gãi đầu - Tôi hơi nóng. Mong cậu thứ lỗi.
- Vâng...vâng...không sao ạ... - Minghao gật đầu. Hình như cậu vẫn chưa hết sốc sau khi thấy Soonyoung điên lên. Cũng tại bình thường Soonyoung cứ cười cười nói nói, ai nói gì cũng cười cho qua, hiền lành dễ tính làm cậu tưởng hắn không biết giận là gì...
- Jun !
Jun đang học bài thì nghe tiếng gọi. Ngẩng đầu lên đã thấy Soonyoung cùng Minghao đứng ở bên ngoài chòi.
- Sao ra đây? - Jun ngạc nhiên nhìn hai người.
Soonyoung chỉ Minghao, rồi nói : - Cậu ấy đòi. Tôi chỉ dẫn đường. Tôi hết nhiệm vụ rồi. Về nhé!
Soonyoung nói rồi xoay người đi ngay.
Còn lại hai người, Jun nhìn Minghao, Minghao nhìn Jun. Được một lúc, Jun thở hắt ra, nắm lấy cổ tay Minghao dẫn vào chòi.
- Tôi không chịu trách nhiệm nếu cậu bị gì đâu đó!
Minghao cười tươi rói, xua tay : - Đổ hết qua cho anh Soonyoung là được mà anh!
Jun nhìn Minghao, kiểu : " Cậu chắc không? ". Vì ai mà không biết Soonyoung có một thế lực vô hình chống đỡ sau lưng chứ... Chỉ có tên ngốc nghếch Soonyoung mới không nhận ra thôi ...
- Hay bỏ qua đi anh! - Cậu nhe răng ra cười, hai mắt híp lại thành sợi chỉ. - Anh Jihoon sẽ lật nhà em lên mất nếu động vào anh Soonyoung!
Jun bật cười, xoa đầu Minghao : - Coi như cậu còn biết khôn!
Vào những lúc như vầy, Minghao đã tưởng rằng Jun cũng thích mình nhiều như mình thích Jun ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro