01
Một ngày mưa tầm tã, bầu trời đen kịt với những đám mây nặng nề trút những hạt mưa to xuống đất. Cô hầu gái bung ô nơi cửa sau của dinh thự lớn cẩn thận bước từng bước ra khỏi cửa, tay lôi theo bao rác nặng trịch.
Cô cầm ô đi ra cửa lớn, mở ra rồi cẩn thận đặt bao rác vào thùng rác to gần đó, vội vã đi vào.
Cô đang đi, bỗng khựng lại, mày nhíu nhẹ. Nghe đâu đây có tiếng trẻ con khóc? Lòng nhân từ nổi lên bên trong cô gái bé nhỏ, cô lắng nghe kĩ hơn, người hơi cúi xuống, tìm kiếm nơi phát ra tiếng khóc.
A! Đây rồi! Trong bụi rậm trước dinh thự, có đứa bé đỏ hỏn khóc thút thít. Cô cười, rồi bế đứa nhỏ lên. Đứa nhỏ thấy có người trước mặt, lập tức nín khóc, nhoẻn miệng cười chảy cả nước miếng. Cô hầu lại bật cười, dỗ dành nó mấy câu, chân vô thức quay lại hướng dinh thự mà đi...
-*-
Mười bảy năm sau,
- Soonyoung à! Mày đã lau xe cho cậu Lee chưa?
Bác tài xế già chạy vào bếp gọi lớn, lập tức có cậu thanh niên tuấn tú đang ngồi lặt rau giơ tay trả lời :
- Bác Kim, con lau rồi!
Bác tài xế già vừa nhận được câu trả lời liền xoay người đi mất. Cô đầu bếp chính dù đang tất bật với bữa sáng cũng tranh thủ nói vu vơ mấy câu :
- Soonyoung! Mày đã để ý ai chưa?
Cậu thanh niên giật mình ngắt cả cọng hành lá, cười cười gãi đầu ngượng ngùng nói :
- Cô à, con còn chưa lớn mà!
- Hồi bằng tuổi mày cô đi lấy chồng rồi đó con! - Cô đầu bếp trề môi.
- Nói đi! Mày để ý ai rồi phải không? - Cô hầu gái đang chuẩn bị bàn ăn cũng tranh thủ góp vui.
- Không có mà! - Cậu thanh niên ngượng ngùng nói. Mặt đỏ lên hết cả.
Mấy cô người hầu gần đó cũng bật cười theo.
- Thiệt tình! - Mợ Lee từ trên lầu đi xuống, tằng hắng - Soonyoung à, con cũng tới tuổi rồi! Đã để ý ai chưa? Để ý rồi thì nói ta để ta lo đám cưới cho!
- Mợ Lee!! Mợ Lee cũng hùa theo mấy cô chọc con!
Cậu thanh niên ngượng ngùng cúi mặt nói. Mợ Lee cùng đám người làm được dịp cười lớn. Chọc thằng nhỏ này coi bộ vui!
- Soonyoung, mày lên bế cậu ba xuống đi!
Cô đầu bếp nói, bữa sáng đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Mợ Lee đã lên phòng gọi cậu Lee. Soonyoung vừa nghe thấy liền chạy đi rửa tay, rồi chạy vào phòng thay áo, sau đó mới lên phòng cậu ba.
Phòng cậu ba nằm trong cùng của tầng hai, Soonyoung chạy từ dưới bếp lên phòng cậu ba mệt đứt hơi. Hắn đứng trước cửa phòng cậu ba, ôm ngực điều chỉnh lại nhịp thở, lấy khăn tay trong túi ra lau lau, rồi cẩn thận cất vào túi quần. Cất xong rồi mới đưa tay lên gõ cửa phòng cậu ba, hỏi :
- Cậu ba, cậu chuẩn bị xong chưa? Tôi vào nhé?
- Ừ!
Trong phòng vọng ra tiếng trả lời. Soonyoung dè dặt đặt tay lên tay nắm cửa, từ từ mở cửa ra. Tim trong ngực đang đập từng nhịp rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Điều hắn thấy đầu tiên chính là cậu ba ngồi trên xe lăn đối diện nơi hắn đang đứng, tay ôm cặp mỉm cười nhìn hắn. Bất giác, hắn cũng cười theo cậu ba.
- Chào buổi sáng, Soonyoung!
Soonyoung ngượng ngùng gãi đầu nhìn cậu ba. Cậu ba mới đẹp làm sao! Hai mắt long lanh to tròn nhìn hắn, làn da trắng hồng ẩn hiện dưới ánh nắng xuyên qua màn cửa màu trà, đôi môi hồng nhuận nở nụ cười tươi hiện ra hàm răng trắng, Soonyoung thích đến điên hình ảnh này của cậu ba mất!
- Chào... Chào buổi sáng, cậu ba!
Hắn gãi đầu cười ngu nhìn cậu ba. Cậu ba bật cười lớn nhìn hắn, ngoắc ngoắc tay :
- Còn đứng đó? Ông cố la cho bây giờ!
Tới bây giờ hắn mới nhận ra, vội vã bế cậu ba lên, chạy vội xuống nhà.
May quá! Cụ Lee vẫn chưa xuống!
Soonyoung đặt nhẹ cậu ba lên ghế, rồi chạy lên phòng cậu ba, xếp xe lăn lại rồi để ở góc phòng. Sau đó lại chạy vội xuống nhà đón cụ Lee. Hắn đứng ở góc bếp, trên tay là bảng điểm tháng này. Hắn nhìn cậu Lee, mợ Lee, cô hai đi xuống, theo lệ cùng mấy người hầu khác cúi chào :
- Chào buổi sáng cậu Lee, mợ Lee, cô hai, cậu ba!
Cậu Lee tỏ vẻ không mấy quan tâm tới mấy thứ này, gương mặt anh tuấn lạnh tanh không buồn liếc mắt qua. Mợ Lee vẫn như mọi ngày mỉm cười vui vẻ chào lại, cô hai khẽ liếc mắt qua, không nói gì mà chống cằm nhìn ra ngoài. Soonyoung ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt cậu ba nhìn mình, liền vô thức nở nụ cười.
Từ trên lầu, cụ Lee chậm rãi đi xuống. Cụ Lee bây giờ đã là một ông già ngoài bảy mươi, nhưng vẫn còn rất minh mẩn. Tóc cụ bạc phơ, trên mặt đã hiện lên những đường nét chứng tỏ tuổi tác từ rất lâu, cụ nhìn từng người một đang có mặt trong phòng ăn, lòng thầm hài lòng.
- Chào buổi sáng, ông nội! - Cậu Lee, mợ Lee đồng thanh nói.
- Chào buổi sáng, ông cố! - Cô hai, cậu ba cũng đồng thanh.
- Chào buổi sáng, cụ Lee! - Đám người hầu trong nhà cũng nhất loạt nói.
Trong Lee gia, người làm chủ chính là cụ Lee. Một tay cụ Lee đã gầy dựng nên khối tài sản khổng lồ của Lee gia, cũng một tay cụ Lee đã tạo nên chỗ đứng cho Lee gia ở thế giới ngầm. Có thể nói, trong cuộc đời đầy vinh quang của mình, chưa có điều gì mà cụ Lee làm không được, trừ hai điều. Chính là làm cho vợ mình cùng con trai và con dâu sống lại.
Năm cậu Lee năm tuổi, Lee phu nhân cùng con trai và con dâu bị tai nạn xe, cậu Lee mãi mãi vẫn không biết được cha đã mua quà gì về cho mình...
Sau ngày đó, cậu Lee được cụ Lee nuôi nấng, dạy dỗ. Cụ Lee vốn tính nghiêm khắc, cậu Lee dù chỉ mắc sai một lỗi nhỏ cũng có thể phạt, chính là phạt cho nhớ để lần sau không tái phạm. Bởi vì sau này cậu Lee sẽ là người kế thừa cơ nghiệp của cụ Lee, nên cụ không cho phép cậu Lee chểnh mảng bất kì điều gì, cho đến khi cậu Lee đủ sức chứng minh cho cụ Lee thấy cậu Lee làm được những gì mà cậu đã học.
Và cho tới bây giờ, cậu Lee vẫn chưa lần nào làm ông nội của mình thất vọng.
- Seokmin! Chuyện ở công ty vẫn tốt chứ? - Cụ Lee ngồi vào bàn, nhẹ hỏi.
- Vâng! Vẫn rất tốt ạ! - Cậu Lee nói, ánh mắt nhìn vào cụ Lee không hề xao động.
- Tốt! - Cụ Lee gật gù - Mấy đứa này... - Cụ chỉ cô hai, cậu ba, cùng đám nhóc đang đứng ở góc bếp, trong đó có Soonyoung - Sau giờ học đem bảng điểm tháng này đến cho ông! Nghe không?
- Dạ nghe! - Đám nhóc đồng thanh trả lời, rồi dắt díu nhau vào phòng ăn của người làm.
Soonyoung đi theo dòng người, mắt vẫn không quên nhìn về phía cậu ba...
.
Bữa sáng xong, Soonyoung vội vã thu gom chén dĩa vào bồn cho đứa khác rửa, rồi vào phòng ôm lấy cặp chạy vào phòng ăn lớn. Thấy cậu ba vẫn còn ở đó, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ba vẫn chưa đi! Thật tốt quá!
- Cậu ba! Xin phép cậu!
Soonyoung nói, cúi xuống bế cậu ba lên. Cậu ba không nói gì, chỉ có nhìn hắn mỉm cười.
- Cậu cười gì hả cậu ba?
Hắn hỏi, mặt hắn và mặt cậu ba gần trong gang tấc. Hắn đơ người mấy giây, rồi vội vã quay đi, trên mặt có chút ngượng ngùng. Cậu ba nhìn thái độ của hắn, bật cười.
Nên nói Soonyoung là quá thật thà không? Suy nghĩ gì cũng hiện cả lên mặt rồi...
- Tháng này Soonyoung hạng mấy? - Cậu ba hỏi, chất giọng thanh thanh như rót mật vào tai hắn.
- À, tôi hạng nhì! - Hắn nói, mặt không dám quay lại đối diện với cậu ba.
- Vậy sao? Soonyoung học giỏi thật! - Cậu ba cười hiền, ánh mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời ghim thẳng vào trong tim hắn một hình ảnh đẹp rực rỡ.
- Ưm... Cũng không có giỏi giang gì đâu ạ! - Hắn ngượng ngùng nói, miệng kéo lên thành nụ cười - Nếu nói giỏi thì cậu ba giỏi mới đúng! Tháng nào cậu ba cũng hạng nhất! Tôi có cố thế nào cũng không có bằng được cậu ba!
Sau lời hắn nói, cậu ba cười khẽ. Soonyoung thầm cảm thán trong lòng. Cậu ba đúng là được hưởng gen đẹp xuất sắc của cậu mợ Lee, làm gì cũng thấy đẹp, cũng thấy thật thanh tao! Soonyoung lại thích cậu ba thêm một chút rồi~
-*-*-*-
LẦN ĐẦU CHUY VER SẼ CÓ SAI SÓT, MONG MỌI NGƯỜI NHẮC NHỞ (。・ω・。)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro