Extra: Hạnh phúc mãi mãi về sau
Lễ Cưới Trong Mơ
Ngày hôm ấy, bầu trời trong xanh không một gợn mây, như thể cả thiên nhiên cũng hòa cùng niềm hạnh phúc của Soonyoung và Jihoon. Khu vườn trên ngọn đồi nhỏ - nơi từng lưu giữ lời hứa trọn đời của họ - giờ đây được trang trí bằng những đóa hoa trắng muốt và dải lụa mềm mại, tạo nên một khung cảnh vừa giản dị, vừa lãng mạn.
Không giống những lễ cưới xa hoa, họ chọn một buổi lễ thân mật, chỉ có sự hiện diện của những người thực sự yêu thương và thấu hiểu họ. Đứng bên cạnh Soonyoung là những người bạn thân thiết, nụ cười ấm áp luôn thường trực trên môi anh. Jihoon, trong bộ vest trắng tinh khôi, bước từng bước chậm rãi trên thảm cỏ xanh. Đôi mắt cậu ánh lên sự yên bình, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường thấy. Soonyoung, với bộ vest xám nhạt, không thể rời mắt khỏi Jihoon suốt buổi lễ. Khi Jihoon bước lên lễ đường, ánh mắt cậu không còn sự do dự hay sợ hãi như trước đây. Cậu mỉm cười nhìn Soonyoung, trong lòng ngập tràn cảm giác yên bình và chắc chắn.
Khi họ đứng đối diện nhau, không gian như lặng đi. Soonyoung nhìn sâu vào mắt Jihoon, bàn tay anh khẽ run khi nắm lấy tay người mình yêu.
"Jihoon, em biết không," Soonyoung cất lời, giọng nói chất chứa cảm xúc, "Có những lúc anh nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ xứng đáng với em. Nhưng rồi anh nhận ra, điều quan trọng nhất không phải là xứng đáng hay không, mà là anh muốn làm mọi thứ để khiến em hạnh phúc. Anh hứa sẽ luôn nắm tay em, bất kể ngày mai có ra sao."
Jihoon mỉm cười, bàn tay nhỏ bé của anh siết chặt lấy tay Soonyoung. Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng vững vàng:
"Soonyoung, em đã chọn anh từ rất lâu rồi. Không phải vì anh hoàn hảo, mà vì anh là người duy nhất khiến em cảm thấy an toàn và được yêu thương. Em hứa, em sẽ ở bên anh, không chỉ ngày hôm nay, mà cả những ngày sau này, bất kể chuyện gì xảy ra."
Khi vị mục sư hỏi họ có nguyện ý cùng nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc đời, Soonyoung nắm chặt tay Jihoon và trả lời trước:
"Con đã làm điều đó từ lâu rồi, và con sẽ luôn làm như vậy."
Câu trả lời của Soonyoung khiến tất cả mọi người bật cười, còn Jihoon thì khẽ đỏ mặt, nhưng cậu vẫn đáp lại, giọng nói đầy sự kiên định:
"Con cũng vậy. Chúng con là dành cho nhau."
Khi họ trao nhẫn, ánh mắt của Soonyoung như muốn khắc ghi khoảnh khắc này mãi mãi. Và khi đôi môi họ chạm nhau, tiếng vỗ tay, tiếng cười, và những giọt nước mắt hạnh phúc lan tỏa khắp khu vườn. Hôm đó, không chỉ là lễ cưới của hai con người, mà còn là minh chứng cho tình yêu dũng cảm – một tình yêu đã vượt qua mọi định kiến, sự phản đối và nỗi sợ hãi để đứng vững đến ngày hôm nay.
Tuần Trăng Mật Trong Mơ
Tuần trăng mật của họ bắt đầu bằng một chuyến xe dài đến một thị trấn ven biển nhỏ. Không phải là những khu nghỉ dưỡng sang trọng, mà là một ngôi nhà gỗ đơn sơ nằm giữa những cánh đồng cỏ lau. Soonyoung chọn nơi này vì biết rằng Jihoon thích sự yên tĩnh và một không gian để sáng tác.
Ngày đầu tiên, họ thức dậy trước khi mặt trời mọc. Soonyoung kéo Jihoon ra bãi biển, nơi sóng biển vỗ về bờ cát và ánh bình minh dần trải rộng trên mặt nước. Anh bất ngờ nhảy cẫng lên, rồi quay sang nắm tay Jihoon.
"Chúng ta thi chạy ra đó đi!" Soonyoung reo lên.
"Anh không thể để em yên một phút sao?" Jihoon nhăn mặt, nhưng khóe môi cậu lại khẽ nhếch lên, vì cậu biết Soonyoung chỉ muốn cậu thoải mái.
Buổi tối, dưới ánh sáng của hàng ngàn ngọn đèn lồng được treo trên phố, Soonyoung nắm tay Jihoon và đưa cậu vào một điệu nhảy. Jihoon lúc đầu ngượng ngùng, nhưng trước ánh mắt đầy yêu thương của Soonyoung, cậu cũng mỉm cười và nhảy theo.
Trong những ngày tiếp theo, họ cùng nhau đi thuyền ra biển, câu cá, ngắm mặt trời mọc, Gió biển mát lành thổi qua mái tóc của họ, và Jihoon ngồi yên lặng, lắng nghe tiếng sóng như một bản nhạc dịu dàng. Soonyoung, không ngừng huyên thuyên về những dự định trong tương lai, thỉnh thoảng lại nhìn sang Jihoon, như thể chỉ cần nhìn thấy cậu là mọi thứ trở nên trọn vẹn. Và thậm chí họ còn lén tổ chức một buổi trình diễn nhỏ trong quán cà phê địa phương. Soonyoung vừa nhảy vừa hát, còn Jihoon ngồi ở góc, chơi guitar và mỉm cười.
Một buổi tối, khi ngồi trên ban công khách sạn, nhìn ngắm ánh trăng soi xuống biển, Jihoon bất chợt cất tiếng:
"Soonyoung, em chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể hạnh phúc đến vậy. Cảm ơn anh vì đã không bỏ cuộc với em."
Soonyoung đặt tay lên tay Jihoon, mỉm cười:
"Jihoon, cảm ơn em vì đã cho anh lý do để tiếp tục cố gắng. Chúng ta có nhau, đó là điều tuyệt vời nhất."
Cuộc Sống Sau Hôn Nhân
Sau tuần trăng mật, họ trở lại với cuộc sống thường ngày. Dù cả hai đều bận rộn với công việc – Jihoon với những bản nhạc mới và Soonyoung với lịch trình diễn dày đặc – họ vẫn luôn dành thời gian cho nhau.
Họ bắt đầu một chương mới trong cuộc đời. Họ mua một căn hộ nhỏ nơi ngoại ô, nơi ánh nắng buổi sáng luôn ngập tràn trong phòng khách, và tiếng chim hót mỗi sáng thay cho chuông báo thức.
Dẫu lịch trình bận rộn, họ vẫn luôn cố gắng dành thời gian cho nhau. Jihoon thường thức khuya trong phòng làm việc, sáng tác những bản nhạc mới. Soonyoung luôn pha một tách trà nóng, lặng lẽ đặt trên bàn cậu, rồi kéo ghế ngồi cạnh, đọc sách hoặc luyện vũ đạo.
Vào cuối tuần, cả hai thường đi dạo trong công viên gần nhà hoặc thử nghiệm những công thức nấu ăn mới. Một lần, Soonyoung quyết định làm bánh ngọt cho Jihoon, nhưng kết quả lại là một cái bánh cháy khét. Thay vì giận, Jihoon chỉ cười, rồi lặng lẽ dọn dẹp cùng Soonyoung, trước khi cả hai quyết định gọi pizza và xem một bộ phim.
Cũng có những lúc họ tranh cãi – từ chuyện ai quên đổ rác, ai làm cháy bữa sáng, cho đến việc Soonyoung để giày lung tung trong nhà. Nhưng mỗi lần như vậy, Jihoon lại là người im lặng trước, và Soonyoung là người nhượng bộ.
"Anh xin lỗi," Soonyoung thường nói, ánh mắt anh đầy ân hận. "Anh chỉ muốn mọi thứ hoàn hảo cho em."
"Em không cần mọi thứ hoàn hảo," Jihoon đáp, khẽ thở dài. "Em chỉ cần anh ở đây."
Một ngày nọ, khi Soonyoung đang dọn phòng, anh phát hiện một quyển sổ nhỏ trong ngăn kéo bàn làm việc của Jihoon. Mở ra, anh nhìn thấy những dòng chữ nguệch ngoạc – lời bài hát Jihoon đã viết với tựa đề "Hạnh Phúc Của Chúng Ta." Lời bài hát nói về hành trình của họ – từ những khó khăn, những giấc mơ dang dở cho đến những khoảnh khắc hạnh phúc hiện tại.
"Soonyoung," Jihoon bất ngờ xuất hiện, hơi xấu hổ khi thấy Soonyoung đang đọc những dòng tâm sự của mình.
"Jihoon, bài hát này..." Soonyoung ngập ngừng, giọng anh khẽ run. "Nó tuyệt đẹp. Em đã viết về chúng ta, đúng không?"
Jihoon gật đầu, ánh mắt cậu nhìn Soonyoung như muốn nói mọi lời cậu chưa kịp thổ lộ.
"Soonyoung, em đã viết bài hát này vì em muốn nhắc mình rằng chúng ta đã vượt qua những gì. Và vì em muốn..." Jihoon ngừng lại, đôi mắt anh hơi ngấn nước. "... muốn cảm ơn anh đã luôn ở bên em."
Soonyoung không nói gì, chỉ bước tới ôm chặt Jihoon vào lòng. Anh biết, cuộc sống sẽ còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng họ đã học được cách đối mặt với mọi thứ – cùng nhau.
Trong khoảnh khắc đó, họ nhận ra rằng, tình yêu không chỉ là những giây phút ngọt ngào, mà còn là sự kiên nhẫn, sẻ chia, và dũng cảm vượt qua giông bão. Và trong căn nhà nhỏ ấy, họ đã tìm thấy hạnh phúc mãi mãi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro