Chương 27: Những Bước Đi Bên Nhau
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như dòng nước chảy, cuốn theo bao thăng trầm của cuộc sống, nhưng tình cảm giữa Soonyoung và Jihoon lại ngày càng sâu đậm, vững chắc hơn. Những thử thách, những hiểu lầm tưởng chừng như không thể vượt qua giờ đây chỉ còn là những kỷ niệm khắc ghi trong lòng. Đối với họ, mỗi nỗi đau, mỗi giọt nước mắt từng rơi không chỉ là minh chứng cho tình yêu mãnh liệt mà còn là bài học để họ trưởng thành, để biết trân trọng nhau hơn.
Dù mối quan hệ đã được công khai, cả hai vẫn giữ cho mình một góc riêng tư, nơi chỉ có Soonyoung và Jihoon hiểu rõ giá trị của từng cái nắm tay, từng ánh mắt lặng thầm. Đó không chỉ là tình yêu, mà còn là sự đồng điệu giữa hai tâm hồn cô đơn tìm thấy nhau giữa những ánh đèn sân khấu rực rỡ nhưng lạnh lẽo.
Những ngày tháng tiếp theo, nhóm nhạc tiếp tục hành trình lưu diễn, mang âm nhạc đến khắp nơi. Lịch trình dày đặc, những buổi tập luyện kéo dài khiến cả nhóm mệt mỏi, nhưng Soonyoung và Jihoon luôn tìm thấy niềm an ủi từ nhau. Có những đêm muộn, cả hai cùng ngồi lại sau giờ tập, ánh đèn phòng luyện tập dịu nhẹ chiếu xuống khiến không gian trở nên yên bình hơn.
"Soonyoung, bạn có bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ chưa?" Jihoon hỏi, giọng khẽ như tiếng thở dài.
Soonyoung quay lại nhìn Jihoon, ánh mắt ngập tràn sự yêu thương và kiên định. "Có chứ. Đôi khi anh mệt mỏi đến mức muốn bỏ tất cả. Nhưng rồi anh nhận ra, có những người tớ không thể rời xa, có những giấc mơ tớ không thể để tuột khỏi tay. Và trong những lý do đó, bạn luôn là người đầu tiên."
Câu trả lời của Soonyoung khiến Jihoon nghẹn lời. Cậu chưa bao giờ là người giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng sâu thẳm trong trái tim, cậu biết mình cũng cảm thấy như vậy.
Những chuyến lưu diễn kéo dài không chỉ khiến cả nhóm mệt nhoài mà còn mang lại cho họ những trải nghiệm đáng nhớ. Trên sân khấu, Soonyoung và Jihoon luôn là hai mảnh ghép hòa quyện hoàn hảo. Những ánh mắt trao nhau, những cái chạm nhẹ đầy ý nghĩa giữa hàng ngàn người hâm mộ, tất cả đều là cách họ âm thầm nhắn gửi đến đối phương: "Tớ luôn ở đây, ngay bên cậu."
Dẫu vậy, không phải lúc nào mọi chuyện cũng dễ dàng. Có những áp lực vô hình từ công việc, những ánh nhìn soi mói từ dư luận đôi khi khiến cả hai cảm thấy ngột ngạt. Nhưng mỗi khi thấy đối phương mỉm cười, mọi khó khăn dường như tan biến.
Một buổi tối nọ, khi cả nhóm cùng nhau ngồi lại sau chuyến lưu diễn dài ngày, Jun bất chợt nói: "Hai cậu trông khác thật đấy. Khác một cách tốt hơn."
Mọi người đều bật cười, nhưng Jihoon chỉ lặng im, khẽ cúi đầu. Cậu không quen với việc người khác chú ý đến tình cảm của mình, nhưng sâu trong lòng, cậu biết Soonyoung đã làm thay đổi thế giới vốn khép kín của mình.
Soonyoung ngồi bên cạnh, không nói gì, chỉ đặt một tay lên vai Jihoon, nhẹ nhàng nhưng đủ để cậu cảm nhận được sự ấm áp. Cả nhóm không ai nói thêm gì, nhưng tất cả đều hiểu: tình yêu của Soonyoung và Jihoon là một điều đặc biệt, như một bản nhạc dịu dàng giữa cuộc sống xô bồ, nhắc nhở họ rằng tình yêu không phân biệt, không giới hạn.
Đêm đó, khi mọi người đã trở về phòng, Soonyoung và Jihoon vẫn ngồi lại bên cây đàn piano trong phòng tập, nơi chỉ có họ. Jihoon chơi một giai điệu chậm rãi, còn Soonyoung ngồi cạnh, lắng nghe chăm chú.
"Soonyoung," Jihoon thì thầm, ánh mắt không rời khỏi phím đàn. "Bạn nghĩ chúng ta sẽ thế nào trong tương lai?"
"Chẳng ai biết được tương lai đâu, Jihoon," Soonyoung trả lời, giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng. "Nhưng anh biết chắc một điều: chỉ cần bạn ở bên, em sẽ không ngần ngại bước tiếp."
Lời nói ấy như một lời hứa, một điểm tựa vững vàng để cả hai cùng vượt qua những giông bão của cuộc đời. Đêm dài ấy, giữa tiếng đàn và hơi ấm của nhau, họ biết rằng dù có bất kỳ điều gì xảy ra, họ vẫn sẽ nắm chặt tay nhau, cùng bước trên con đường phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro