Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Cảm Giác Lạ Lùng


Dù đã nói ra những lời từ tận đáy lòng, đôi lúc Soonyoung vẫn cảm nhận được một nỗi trống trải khó diễn tả khi nhìn thấy Jihoon. Đó không còn là nỗi đau nhói lên mỗi khi ánh mắt anh lướt qua cậu, cũng không phải sự tiếc nuối âm ỉ như trước đây. Thay vào đó, là một khoảng không vô hình, nơi mà những kỷ niệm từng in dấu giờ chỉ còn lại một sự tĩnh lặng mơ hồ.

Soonyoung thường tự hỏi, cảm giác này là gì? Phải chăng đó là những tàn dư cuối cùng của một tình yêu không trọn vẹn? Hay chỉ đơn giản là sự quen thuộc mà thời gian chưa kịp phai nhòa? Dù vậy, anh biết rằng mình đã đi qua đoạn đường khó khăn nhất, và giờ đây, điều duy nhất anh có thể làm là tiếp tục sống, trân trọng những gì còn lại.

Một buổi tối sau giờ tập luyện, cả nhóm tụ tập ăn tối tại một nhà hàng quen thuộc. Không khí tràn đầy tiếng cười nói, những câu chuyện đùa hài hước và sự ồn ào vốn có của mọi người. Soonyoung hòa mình vào đó, cậu cười lớn khi Seungkwan kể một câu chuyện ngốc nghếch, và gắp thêm đồ ăn vào bát của Jeonghan khi anh giả vờ than thở rằng mình đói. Nhưng ngay cả trong những phút giây ấy, ánh mắt của anh vẫn vô thức liếc qua Jihoon, người đang ngồi ở góc bàn, trầm ngâm như mọi khi.

Bất ngờ, Jihoon lên tiếng khi mọi người vừa kết thúc bữa ăn. Giọng cậu không quá lớn nhưng đủ để Soonyoung nghe thấy giữa những tiếng cười nói.

"Soonyoung," Jihoon khẽ nói, ánh mắt cậu có chút ngập ngừng nhưng lại mang theo sự quyết tâm. "Cậu và tớ... có thể gặp nhau không? Chỉ hai chúng ta, để trò chuyện."

Lời đề nghị khiến Soonyoung hơi khựng lại. Cậu không biết Jihoon muốn nói gì, nhưng trong lòng, một cảm giác nhẹ nhàng len lỏi. Có lẽ đây là cơ hội để cả hai bước qua những gì đã xảy ra, không phải để tìm lại tình yêu, mà là để xây dựng một mối quan hệ mới – một mối quan hệ không bị ràng buộc bởi những cảm xúc đau đớn.

"Được thôi," Soonyoung trả lời, nụ cười nhè nhẹ nở trên môi.

Kể từ hôm đó, Soonyoung và Jihoon bắt đầu dành thời gian cho nhau, nhưng không còn áp lực hay kỳ vọng. Họ không ngồi đối diện để nói về những điều to tát, cũng không cố gắng đào sâu vào những ký ức đau buồn. Thay vào đó, họ tận hưởng những khoảnh khắc đơn giản: cùng nhau đi dạo quanh công viên khi ánh hoàng hôn trải dài, hoặc ngồi trong một góc quán cà phê nhỏ, lặng yên nhìn dòng người qua lại.

Có lần, khi cả hai cùng ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên, Jihoon bất ngờ lên tiếng.

"Soonyoung, cậu có thấy lạ không? Tớ từng nghĩ rằng chúng ta sẽ không thể quay lại làm bạn, sau tất cả mọi chuyện."

Soonyoung nhìn sang Jihoon, ánh mắt anh lúc này không còn sự phòng bị hay xa cách. Anh khẽ cười, đáp lại một cách nhẹ nhàng.

"Tớ cũng từng nghĩ vậy. Nhưng đôi khi, thời gian và sự thay đổi lại giúp chúng ta hiểu rằng, không phải mọi thứ đều cần giữ nguyên như ban đầu để có giá trị."

Jihoon gật đầu, ánh mắt anh lạc vào khoảng không phía trước. "Cậu đã luôn mạnh mẽ hơn tớ nghĩ, Soonyoung. Và tớ biết, có lẽ tớ không bao giờ thực sự hiểu được hết những gì cậu đã trải qua."

"Không sao đâu, Jihoon," Soonyoung nói, giọng anh mang một sự điềm tĩnh hiếm hoi. "Tớ không cần cậu hiểu. Chỉ cần cậu ở đây, theo cách mà cả hai chúng ta cảm thấy thoải mái, là đủ rồi."

Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng. Cả hai ngồi im lặng, nhưng lần này, sự im lặng ấy không còn là bức tường ngăn cách, mà giống như một lời an ủi dịu dàng.

Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa họ không còn gượng gạo. Jihoon dần mở lòng hơn, chia sẻ với Soonyoung về những áp lực công việc, những điều mà trước đây cậu thường giữ riêng cho mình. Và Soonyoung, với sự kiên nhẫn và lắng nghe, trở thành một người bạn đồng hành, không phán xét, không mong cầu.

Dù đôi lúc, khi nhìn vào nụ cười của Jihoon, trái tim Soonyoung vẫn khẽ nhói lên, nhưng anh không để mình chìm đắm trong cảm xúc ấy nữa. Anh biết, yêu một người không phải lúc nào cũng là ở bên cạnh họ theo cách mình muốn. Đôi khi, yêu là chấp nhận, là để người ấy tự do, và để chính mình tự do.

Một buổi tối, khi cả hai ngồi bên bờ sông, Jihoon đột nhiên quay sang Soonyoung.

"Cậu biết không, tớ thực sự trân trọng những gì chúng ta có bây giờ. Có lẽ, đây là cách tốt nhất để chúng ta bước tiếp."

Soonyoung mỉm cười, ánh mắt cậu lấp lánh dưới ánh đèn đường. "Tớ cũng nghĩ vậy. Cuộc sống đôi khi không cho chúng ta điều mình muốn, nhưng lại cho chúng ta điều mình cần."

Lời nói ấy như một dấu chấm trọn vẹn cho mối quan hệ giữa họ. Không phải tình yêu, nhưng cũng không phải sự xa lạ. Một thứ gì đó nhẹ nhàng hơn, sâu lắng hơn, và bền bỉ hơn theo thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro