
Chương4: Giây phút im lặng của chúng ta...
Cuối cùng thì buổi văn nghệ được mong chờ nhất học kỳ cũng đến. Sân trường được trang trí bằng dây đèn và bong bóng màu pastel, không khí nhộn nhịp hơn mọi ngày. Loa phát thanh đã gọi các lớp chuẩn bị tiết mục, Soonyoung thì đang đứng sau cánh gà chỉnh âm
Tiết mục của các lớp lần lượt diễn ra. Nhưng không gì làm mọi người xôn xao bằng khi cái tên "Choi Heekyun-lớp A1" vang lên từ loa phát thanh
"Ôi là tiết mục song ca với lớp A2 á!"
"Là bài do học sinh tự sáng tác hả trời? Nghe đồn có người viết lời siêu tình cảm!"
"Ai mà được hát chung với Heekyun vậy, sướng quá đi mất!"
Và rồi, tiếng nhạc vang lên
Jihoon ngồi sau cây keyboard, tập trung nhìn vào từng phím
Tiếng hát của Heekyun vang lên ngay sau đó, thật êm đềm và ngọt ngào. Nhưng bài hát thật sự không thuộc về cậu ấy. Bởi vì lời bài hát viết về một người đã yêu thương, đã từng gửi gắm tâm tư của mình qua những điều nhỏ bé
Jihoon liếc phím đàn, rồi lại nhìn về phía Heekuyn. Cậu không biết rằng có một chàng trai đằng sau cánh gà vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu suốt cả tiết mục
"Cậu ấy thích Heekuyn mà" Một câu nói dội vào lòng Soonyoung
...
Tiết mục kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội. Cả hai lớp đều được vinh danh cho giải Đặc biệt, khiến học sinh của hai lớp A2 và C1 phấn khích không thôi. Lúc chụp ảnh lưu niệm, Soonyoung tranh thủ vòng ra phía sau Jihoon, tay hơi chạm nhẹ vào vai cậu
"Tớ đứng...ở đây được không?" Anh thì thầm.
Jihoon hơi nghiêng vai né đi một chút nhưng không rời khỏi vị trí đó
Sau buổi chụp hình, cả lớp rủ nhau đến quán trà sữa gần trường ăn mừng. Quán nhỏ nhưng ấm cúng, vừa đủ cho hai lớp chen chúc nhau cười đùa
Soonyoung cũng định hỏi Jihoon thích món gì, nhưng cuối cùng lại không dám mở lời. Chỉ biết đứng cạnh máy tính tiền, căng tai nghe nhóm bạn Jihoon đang rôm rả nói chuyện phía sau
"Ê đừng gọi trân châu cho Jihoon, cậu ấy không ăn trân châu đâu!"
"Hả? Gì ngộ vậy?"
"Cậu ấy nói mấy cái gì dai dai trong miệng khiến cậu ấy stress á"
Soonyoung ghi nhớ từng lời một, rồi lẳng lặng chỉnh lại order, chọn vị trà sữa giống Jihoon, nhưng topping đổi thành sương sáo
"Thì ra là vậy... Cậu không thích thứ gì dai dai. Vậy còn gì khiến cậu mềm lòng được đây, Jihoon?"
...
Hôm sau, trời lại mưa
Cơn mưa phùn từ sớm. Mọi người đến trường với dù gấp, áo mưa trùm kín, nhưng Jihoon thì vẫn chỉ khoác chiếc cardigan mỏng, tai đeo tai nghe
Cậu vừa bước vào cổng trường thì có người gọi giật lại:
"Ê! Lại đây!"
Trước khi kịp phản ứng, đã có ba bốn bạn học xông đến kéo tay Jihoon, lôi cậu vòng ra sau dãy lớp học cũ nơi ít người qua lại
"Giả tạo quá ha?"
"Mày nghĩ mày đặc biệt lắm à?"
"Viết lời sến súa để tỏ tình công khai luôn chớ gì?"
"Cướp Heekyun khỏi tụi tao, vui không?"
Từng lời như dao cắt vào lòng. Jihoon không hiểu
Rồi
Xoạt!
Một xô nước từ đâu hắt thẳng vào người cậu
Áo đồng phục ướt sũng, dính chặt vào da. Tóc nhỏ nước, lạnh buốt. Mắt cay xè
Cậu không kịp phản ứng thì đã có tiếng chân dồn dập vang lên
Bốp!
Một tiếng động bất ngờ vang lên. Cả đám người khựng lại
Một cậu con trai chạy đến từ hành lang, xô mạnh người đứng đầu đám
"Đủ rồi!!"
Soonyoung
Anh xông vào bất chợt. Một đấm, một cú gạt chân, tất cả là bản năng. Không vì anh giỏi đánh nhau. Mà vì... anh không thể nhìn Jihoon bị đối xử như vậy
"Đừng có động vào cậu ấy!!"
Một người trong đám phản kháng, xô lại Soonyoung, nhưng bị anh đẩy ngã
Jihoon vẫn còn choáng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mãi cho đến khi cơ thể được ai đó ôm sát vào, ép đầu cậu dựa vào lồng ngực ướt mưa
"Ôm chặt tớ" Giọng anh run
Là khẩn thiết
Một bàn tay kéo áo khoác của mình trùm lên người Jihoon, rồi bế thốc cậu lên khỏi mặt đất
"Chạy mau! Có thầy tới rồi!" Một ai đó trong đám hét lên
Soonyoung không quan tâm nữa. Anh chỉ cúi đầu, ôm chặt Jihoon, lao đi giữa những tiếng la phía sau. Nước mưa hòa lẫn mồ hôi, trôi xuống cằm
Bước chân nặng dần, tiếng thở gấp gáp. Cánh cửa nhà vệ sinh nam mở ra cùng lúc Soonyoung hạ Jihoon xuống đất, cẩn thận để lưng cậu tựa vào tường gạch lạnh
Soonyoung cúi người, tay run run định vén phần áo khoác sang bên để nhìn rõ mặt Jihoon nhưng cậu lập tức giơ tay bắt lấy
"Đừng... nhìn..."
Soonyoung sững lại. Bàn tay lơ lửng giữa không trung
Ngay khoảnh khắc cậu ngăn anh lại. Dưới lớp áo khoác ướt sũng kia, là đôi mắt đỏ hoe. Mặt cậu hồng hào, xinh đẹp. Lần đầu được nhìn cậu ấy ở cự li gần như vậy khiến Soonyoung không thể ngưng trái tim mình đập mạnh
"Xin lỗi... tôi không muốn cậu thấy lạnh..."
"Đừng khóc mà..."
Cậu vẫn ôm chặt lấy vạt áo, co người lại trốn khỏi ánh nhìn của anh
"Áo tôi... cậu cứ cầm, đến lúc nào muốn trả thì..."Anh ngập ngừng"Cũng được"
Không đợi Jihoon đáp, Soonyoung xoay người đi. Trước khi cánh cửa nhà vệ sinh khép lại, anh vẫn còn nghe được tiếng Jihoon cố kìm tiếng nấc
______________________________
Soonyoung giật mình tỉnh giấc
Áo sơ mi anh mặc từ sớm đã nhăn nhúm, đầu tóc rối bời vì cơn chợp mắt bất chợt
Anh vươn tay tắt chiếc điện thoại vẫn phát lặp đi lặp lại bài hát năm xưa. Soonyoung ngồi dậy, nhìn ra bầu trời qua khung cửa sổ đã tạnh mưa. Thứ duy nhất còn đọng lại, là một cảm giác khá chênh vênh
Anh không nhớ đã bao lâu rồi mình không khóc vì ai. Không phải là nức nở mà là cảm giác tiếc nuối, nước mắt chảy từng giọt
Một người...
mà đến cả cái tên, anh chưa từng có can đảm thốt lên trước mặt
Soonyoung đứng dậy, mở máy ảnh, lướt qua những tấm hình mình chụp hôm qua. Mấy tấm ảnh chụp ở công viên, toà nhà cao tầng, rồi chụp một quán cà phê từ bên ngoài
Một con mèo nhỏ đang nằm trên cửa sổ quán cà phê, cạnh đó là một bóng lưng đang lau bàn, dáng người ấy rất nhỏ, rất gầy, và...
Rất giống Jihoon
Anh dừng lại, phóng to bức ảnh. Dù chỉ là phía bên trong quán, góc nghiêng lướt qua khung hình, nhưng ánh sáng, đường nét...
Anh nhận ra ngay
"Chẳng lẽ...?"
Anh tắt máy ảnh, đứng bật dậy. Vội vã chạy đến quán cafe mèo trong bức ảnh
...
Soonyoung đến lại quán cà phê. Một con mèo nhảy lên quầy thu ngân
"Xin chào. Anh muốn dùng gì ạ?"
Và Soonyoung chỉ biết đứng đó ngẩn ngơ nhìn người con trai anh từng yêu suốt cả tuổi trẻ, giờ đang đứng cách mình chưa đến một bước chân
"Chúng ta lại gặp nhau rồi! Jihoon"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro