8 | Kỉ niệm không quên (2)
Để mà nói thì kỉ niệm đáng nhớ nhất của Soonyoung và Jihoon là rất nhiều. Thậm chí với họ, mỗi một giây phút ở cạnh nhau đều đáng giá hơn tất cả mọi thứ trên đời. Có gì sau này Mochi lớn, sẽ kể cho con nghe về chuyện tình yêu đẹp đẽ của hai bố thiêng liêng đến nhường nào.
Trong số những kí ức khó quên, việc bố lớn biết tin bố nhỏ mang thai nhóc con nhà mình là xúc động nhất và phải nói dù cho có bao lâu đi nữa thì Soonyoung mãi mãi không bao giờ quên.
Hôm ấy khi cả hai đang cùng nhau quây quần sau một ngày bận rộn, trên bàn là thức ăn Jihoon đã chuẩn bị cho buổi tối, còn Soonyoung thì mãi luyên thuyên kể cho vợ nghe về công việc của anh ngày hôm nay.
Đôi lúc cả hai còn cười phá lên vì chuyện ngốc nghếch hậu đậu của Soonyoung. Chủ yếu là việc tên đó đã phải leo lên ba tầng lầu trong bốn lần vì cứ để quên đồ bên trên phòng tập trong khi thang máy thì bận bảo trì.
Soonyoung hạnh phúc lắm. Anh rất thích cảm giác sau khi tan làm về đều có một người ở nhà đợi mình, nấu bữa tối và lắng nghe những câu chuyện nơi công ty. Dù cho có mệt đến nhường nào, chỉ cần nụ cười của người đó nở trên môi thì nó đã lấy đi hết những áp lực bộn bề cả ngày của anh.
Thực ra Jihoon vẫn sáng tác nhạc như bình thường nhưng dạo này anh ít đến công ty vì anh cảm thấy làm việc tại nhà dễ chịu và ít bị gò bó hơn. Điều đó giúp cả hai đúng nghĩa là một cặp vợ chồng mà khi người chồng đi làm về đều có người vợ ở nhà chờ cơm. Soonyoung càng ngẫm càng yêu Jihoon biết bao nhiêu.
Ngôi nhà duy chỉ có hai người thôi nhưng lại ngập tràn tiếng nói cười rôm rã khắp mọi ngóc ngách. Không khí vẫn đang vui vẻ, yên bình trong mái ấm ấy mãi cho đến khi đột nhiên Jihoon cảm thấy không thoải mái.
Anh cảm giác cơn buồn nôn kéo đến bất ngờ và điều đấy làm cả cơ thể bỗng dưng khó chịu đến lạ thường. Ngay lập tức một tay ôm bụng một tay che lấy miệng không cho thức ăn trào ra tức tốc vào nhà vệ sinh.
Soonyoung dừng hẳn nụ cười trên môi mà chân trước chân sau luống cuống theo sau người thương. Jihoon ngồi cúi mặt xuống bồn cầu và nôn thốc nôn tháo. Bao nhiêu thứ nãy giờ cho vào dạ dày đều đi ra một mạch.
Bố lớn một tay cầm ly nước lọc, một tay vuốt dọc hết tấm lưng nhỏ của người kia. Anh lo hết vó vì chả dưng đang yên đang lành lại như thế, mặt mày xanh mét, tay chân thì run lẩy bẩy nói
-Em sao thế Jihoon, có cần đến bác sĩ ngay bây giờ không?
Jihoon lắc lắc cái đầu với mái tóc xù vừa uốn được mấy hôm, giọng nói khàn đục trả lời
-Mình ổn. Tự dưng lại buồn nôn thôi, chắc không sao.
Soonyoung nghe thế nhưng thâm tâm thì vẫn lo lắm, vẫn cứ ở bên người kia để mà chăm sóc. Khoảng mười phút sau, bố nhỏ đỡ hơn, anh bắt Jihoon vào phòng nghỉ ngơi còn nhà cửa thì để anh lo tất.
Bạn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời nằm trong phòng vuốt mãi chiếc bụng vì cứ cảm thấy khó chịu, mỗi lần nghĩ tới đồ ăn hay chỉ cần nhớ đến mùi vị của món nào đó là lập tức vào nhà vệ sinh ngay.
Mãi đến tối vì mệt mà thiếp đi thì lúc này Soonyoung mới an tâm mà nghỉ ngơi, chứ nếu như khoảng một lần nữa thôi là anh bế vợ mình đến bệnh viện liền.
Sáng hôm sau Soonyoung thức dậy rất sớm. Anh dọn dẹp mọi thứ rồi nấu bữa sáng cho Jihoon trước khi người kia tỉnh giấc. Vì tối qua cơn buồn nôn hành vợ mình lên xuống nên anh đã chuẩn bị cháo nhuyễn cùng thịt bằm, tuy dễ nấu nhưng lại đầy đủ dinh dưỡng. Sau khi xong xuôi hết cũng đến giờ đi làm thế nên Soonyoung đã ghi lại toàn bộ những gì cần lưu ý vào tờ giấy note cho người kia, muốn Jihoon phải thật cẩn thận nếu như có gì không ổn phải gọi ngay cho anh.
Bố nhỏ sau khi tỉnh giấc rất nghe lời mà ăn uống đủ. May sao sáng nay không có cớ sự gì xảy ra nữa, nếu không sẽ phiền Soonyoung ảnh hưởng công việc mà lúc đó sẽ cảm thấy có lỗi lắm.
Sau khi chén sạch tô cháo nóng, Jihoon quyết định ngồi ngay ngắn vào bàn, lấy giấy bút ra và suy nghĩ lý do tại sao tối qua mình lại nôn một trận linh đình như vậy.
Để mà truy ra thì có rất nhiều vấn đề. Ví dụ đồ ăn không sạch sẽ thế nhưng chuyện này khó có thể xảy ra. Tối đó họ chỉ ăn đơn giản là canh trứng, thịt bò và kim chi. Nếu nói có vấn đề thì đã bị từ bữa trưa chứ không đến lúc đó. Chưa kể tại sao Soonyoung lại không có phản ứng gì mà anh thì lại có?
Trường hợp thứ hai là ăn quá nhiều nên dẫn đến sự việc như trên nhưng cũng loại luôn vì Jihoon chả ăn gì nhiều cả.
Vậy thì duy nhất còn một trường hợp cuối cùng.
Đó chính là DÍNH BẦU.
Bố nhỏ quăng ngay cây bút trên tay há hốc mồm khi nghĩ ra lý do vừa sốc vừa cũng hợp lý. Lần cuối họ làm chuyện đó là khoảng mười ngày trước, lúc đó Jihoon còn bị sốt cả một ngày trời vì bị Soonyoung hành xác thấy ớn. Vậy có phải tối qua anh bị nghén?
Jihoon tức tối cải trang như một tên ăn trộm nào đó khi toàn bộ từ trên xuống dưới bị che lại không lòi ra miếng da nào. Ti tỉ như khẩu trang, nón lưỡi trai, áo hoodie, vâng vâng và mây mây.
Lao nhanh xuống nhà và đến ngay tiệm thuốc để mua que thử thai. Jihoon ngại lắm, lỡ như có ai phát hiện mình đi mua thứ khó nói ra thì nhục nhã mà chết chứ không còn tha thiết gì để sống. Nhưng mà cũng đành chịu.
Dùng đủ hết can đảm còn lại trong người thì cuối cùng anh cũng đang cầm trên tay cây que thử. Jihoon tò mò thứ này sử dụng ra sao vì đây là lần đầu tiên đụng đến cái mà chưa bao giờ anh nghĩ tới sẽ có một ngày mình dùng.
Loay hoay cả nửa tiếng trong nhà tắm thì cuối cùng trên bàn đang là thứ quyết định sổ đỏ sau này liệu sẽ xuất hiện thêm tên của ai không.
Jihoon thề rằng lúc đó anh run còn hơn là lúc Soonyoung lần đầu bị mình cho ra đường ngủ vì về nhà lúc một giờ sáng. Tay chân cứ va vào nhau không tự chủ mà lạnh toát.
Khoảng mười phút sau thì Jihoon mới thực sự dám nhìn vào thứ mình mong đợi nãy giờ kia. Anh che đi kết quả giống như che số lá bài mà hồi đó hay chơi với mấy anh em. Phải nặn ra thì nó mới hồi hộp, mới hấp dẫn. Còn với trường hợp này thì tuy khác một chút mà cũng giống đôi phần.
Jihoon thấy một vạch hiện lên đỏ chót thì tim đập mạnh hơn, cứ giống như quay xổ số, nếu hai vạch thì anh độc đắc, một vạch thì xé vé mất tiền.
Một
Hai
Ba
HAI ĐƯỜNG THẲNG SONG SONG VÀ THẲNG HÀNG.
Bố nhỏ giật phắt người mà vất thẳng cây que khiến nó văng qua một bên. Anh bịch cả hai tay lên miệng, không tin vào những gì mình thấy.
Mọi thứ cứ mơ hồ không thực kiểu gì. Liệu anh có mơ không, có thực sự là mình đang mang thai chứ?
Từ từ, nhặt lên kiểm tra lại lần nữa coi có hoa mắt không.
Quả thực có một sinh linh nhỏ bé đã đến trong sự bất ngờ và cũng chẳng nằm trong kế hoạch của hai bố.
Jihoon bỗng dưng bật khóc như một đứa trẻ, có lẽ là anh đang rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Mọi thứ cứ đến tự nhiên và đột ngột như thế khiến bố vừa vui mà cũng vừa lo lắm. Vui vì gia đình chúng ta có thêm một bạn nhỏ, lo vì chẳng biết bố có làm tốt chức vụ này không.
Sinh và nuôi một đứa trẻ đúng là một việc khó khăn mà cả Jihoon và Soonyoung chưa từng nghĩ tới. Liệu có thể chăm sóc tốt cho nhóc không? Đủ những suy nghĩ làm nước mắt bố nhỏ cứ thế rơi.
Thế rồi anh khẽ cuối người xuống thì thầm với chiếc bụng còn chưa nhô ra một xíu nào
-Chào mừng nhóc con đến với gia đình của chúng ta.
Khoảng tầm trưa, Jihoon canh đúng giờ nghỉ mà gọi ngay cho người ai cũng biết. Chưa kịp lên tiếng thì cái miệng đầu dây bên kia đã sổ một tràng làm anh nhứt cả đầu
-Em đang không ổn phải không. Đợi anh năm phút anh sẽ về chở em đi bệnh viện liền. Anh biết ngay mà tối qua đột nhiên nôn vậy là có vấn đề tiêu hóa rồi. Jihoon nghe anh nha, em cứ nằm yên nhỉ ngơi, không cần phải làm gì hết, anh...
-Aishh bạn im dùm tôi cái. Mồm miệng đâu lắm thế.
-Ơ anh xin lỗi. Mà bạn gọi anh việc gì, không có nôn nữa đúng không?
-Bạn có rãnh không?
-Có, rãnh. Nếu em không ổn anh về liền đây. Mà Jihoon à, anh nghĩ anh sẽ về để dẫn em đi khám liền chứ không thể nào mà có thể đột nhiên nôn như vậy. Em nghĩ xem sao lại...
-Em có thai rồi.
Jihoon chen giữa câu mà Soonyoung đang nói dở. Điều đó làm anh cứng đơ cả họng và miệng thì không khép lại nổi. Cứ như là được nghe mình trúng sổ ba chục tỷ nhưng để mà nói chuyện này còn sốc hơn cả vậy. Anh lắp bắp không nói rõ mà hỏi lại Jihoon
-Em...vừa...nói...gì cơ. Em...có...thai...á?
Jihoon thở dài một hơi qua đầu dây bên kia. Cái tên này ngốc hết nói nổi. Chỉ có mồm miệng là lanh chứ đầu óc chậm thì thôi
-Phải. Lee Jihoon đang mang bầu đứa con đầu lòng của Kwon Soonyoung. Anh có nghe rõ chưa?
Không đáp lại câu hỏi của vợ nhưng anh lại tắt máy cái cụp. Sau đó thì bỏ hết công việc ở đó mà lái xe một mạch trở về nhà ngay với người kia.
Cánh cửa mở ra, Soonyoung chạy ào vào tìm Jihoon thì thấy anh ngồi im xem đài truyền hình đang dự báo thời tiết.
Hai ánh mắt chạm nhau, bố lớn như cái xác chết đứng mở to mắt mà nhìn bố nhỏ. Mãi đến khi người kia buồn cười quá mà liếc sang cây que đỏ chói hai vạch ở trên bàn ra dấu hiệu để anh biết mà lại kiểm tra.
Cầm trên tay thứ màu trắng hiện hai đường thẳng song song đo đỏ, thay vì là nhảy đổng lên mừng rỡ ôm bạn vợ thì tên ngốc đó ngồi bệt xuống đất mà khóc um sùm.
Trời ơi Jihoon trong phút chốc còn hoảng hốt vì nghĩ rằng người trước mắt đang bị đau ở đâu chứ không phải vì xúc động mà rớt nước mắt. Anh khóc còn ác liệt hơn mình hồi sáng.
Vừa khóc, Soonyoung vừa mếu máo nói
-Hức...Jihoonie à...anh...anh...anh hạnh phúc lắm. Không...ngờ...đến một ngày...lại được...làm cha...như vậy, anh...thấy...xúc động...
Bố nhỏ ráng ngồi nghe người kia nói từng chữ mà sốt hết cả ruột. Cơ mà nhìn thấy anh như vậy, Jihoon cũng thương lắm.
Nói sao chứ thương sao không thương, đầu ấp tay gối với nhau, cùng nhau kết hôn để bây giờ chào đón thành viên mới trong nhà, anh thấy yêu Soonyoung lắm lận. Cuối người xuống ôm bố lớn một cái, người này sao vừa thấy ghét mà vừa thấy thương vậy trời.
Jihoon khẽ vuốt tấm lưng kia, nói nhỏ đủ để hai người nghe
-Soonyoung à. Em vui lắm. Cảm ơn anh thật nhiều. Đứa nhóc này sẽ được em và anh dạy dỗ khôn lớn, chăm bẵm và yêu thương thật nhiều. Là tài sản vô giá của cả hai đứa. Anh có đồng ý với em không?
Người kia lau vội lau nước mắt, xong rồi luồng tay mà bế thân hình bé kia lên ghế ngồi. Anh đưa tay xoa mái đầu tròn xoe, cũng thì thầm những điều tuy nghe sến súa nhưng lại thật lòng
-Tại sao lại không đồng ý? Bây giờ Jihoonie đã là bố nhỏ của đứa bé thì anh sẽ nghe theo lời em tất. Jihoon nói gì anh cũng chịu, mọi thứ chiều theo ý em. Chịu không?
Bố nhỏ cười tít mắt ừm một tiếng. Vội đẩy người kia ra mà hôn cái chụt lên môi. Cả hai cứ thế quấn quýt lấy nhau.
Và đó là cách Mochi đến với "Hành tinh nhỏ". Bé con là điều quý giá mà hai bố chưa bao giờ nghĩ sẽ có trên đời này. Nhất định con phải lớn lên thật nhanh, thật khỏe và thật tốt để còn giúp bố lớn bảo vệ, yêu thương bố nhỏ. Cũng đừng quên hai bố yêu con đến nhường nào, để con lấy lý do đấy mà sống thật đẹp, thật ý nghĩa và thật có ích cho đời nhé. Bố lớn và bố nhỏ yêu con.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro