Chương 10: Lời Hứa Bất Diệt - End
Dưới ánh trăng dịu dàng, Jihoon cảm nhận được một điều gì đó đang vỡ ra trong lòng mình, như những con đê cuối cùng bị dòng chảy cuồn cuộn của cảm xúc phá vỡ. Mọi rào cản mà cậu dựng lên bấy lâu nay để bảo vệ bản thân bỗng chốc tan biến. Trái tim cậu, từng chai sạn vì nỗi đau và sự từ chối, giờ đây được lấp đầy bởi vòng tay của Soonyoung – ấm áp, vững chãi và kiên định.
Cậu đã từ chối cái ôm ấy bao lâu, không phải vì không muốn, mà vì cậu sợ hãi. Sợ rằng mình sẽ trở thành gánh nặng, rằng tình yêu này sẽ chỉ mang lại đau khổ cho Soonyoung. Cậu từng nghĩ rằng, nếu thực sự yêu anh, cậu phải rời xa, để anh có một cuộc đời tốt hơn, không phải vướng bận bởi một người như cậu. Nhưng giờ đây, khi đứng trong vòng tay của Soonyoung, mọi nỗi sợ đó dường như trở nên vô nghĩa.
Nước mắt bắt đầu rơi, không ngừng lại được. Jihoon nức nở, những giọt nước mắt trào ra như để giải tỏa những cảm xúc cậu đã cố gắng chôn sâu. Giọng cậu nghẹn ngào, run rẩy như chính tâm hồn đang vỡ vụn của mình: "Em đã sợ hãi... Em sợ rằng mình sẽ làm anh đau khổ, rằng em không đủ tốt để ở bên anh."
Soonyoung không nói gì. Anh chỉ siết chặt vòng tay hơn, như thể sợ rằng nếu anh lỏng tay, Jihoon sẽ tan biến mất. Hơi ấm của Soonyoung bao bọc lấy cậu, dịu dàng nhưng mạnh mẽ, như một bức tường vững chắc bảo vệ Jihoon khỏi mọi nỗi đau và bất an. Cuối cùng, giọng anh cất lên, trầm ấm và đầy kiên định: "Chỉ cần em rời xa anh, đó mới là điều khiến anh đau khổ. Jihoon, em không phải gánh nặng. Em là điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Và chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả. Không ai, không điều gì có thể ngăn cản chúng ta nếu em tin tưởng vào anh, và vào tình yêu của chúng ta."
Những lời nói ấy như một tia sáng xuyên qua màn đêm tăm tối mà Jihoon tự nhốt mình trong đó. Nó như một bàn tay dịu dàng kéo cậu ra khỏi vực sâu của sự tự ti và dằn vặt. Từng từ của Soonyoung đều chạm vào nơi sâu nhất trong trái tim cậu, nơi cậu đã giấu kín tất cả những nỗi đau, sự tổn thương và những mảnh vỡ của bản thân.
Jihoon ngước lên, đôi mắt ngấn lệ tìm kiếm sự chân thành trong ánh mắt của Soonyoung. Và cậu nhìn thấy nó – sự chân thành tuyệt đối, tình yêu không hề dao động dù chỉ một giây. Ánh trăng rực rỡ chiếu xuống, làm sáng lên đôi mắt anh, như một ngọn hải đăng dẫn lối cho trái tim lạc lối của Jihoon.
"Em sẽ không bỏ anh nữa," Jihoon thì thầm, giọng cậu vẫn run run, nhưng lần này không phải vì sợ hãi mà vì một cảm giác nhẹ nhõm lạ thường. "Chúng ta sẽ đối mặt với tất cả. Cùng nhau."
Những lời nói ấy, dù nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sức mạnh của một lời thề. Soonyoung khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà Jihoon đã yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ. Anh vuốt nhẹ lên mái tóc của Jihoon, động tác đầy nâng niu và trân trọng, rồi khẽ nói: "Chỉ cần em ở bên anh, Jihoon, anh không sợ gì cả. Dù cả thế giới này quay lưng với chúng ta, anh vẫn sẽ nắm tay em. Mãi mãi."
Jihoon không thể kìm được nữa. Cậu bật khóc, không phải vì đau đớn mà vì niềm hạnh phúc nghẹn ngào, vì sự nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng buông bỏ được gánh nặng mà cậu tự áp đặt lên mình. Cậu không cần phải chiến đấu một mình nữa. Từ giờ, Soonyoung sẽ là bến đỗ, là sức mạnh, là người cùng cậu đối mặt với mọi thử thách.
Cả hai đứng lặng trong cái ôm kéo dài dưới ánh trăng sáng. Gió khẽ thổi qua, mang theo hương thơm dịu nhẹ của đêm, như chứng nhân cho lời hứa bất diệt mà họ vừa trao nhau.
Soonyoung cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Jihoon. Đó không phải là một nụ hôn đòi hỏi, mà là một lời cam kết, một lời hứa vĩnh cửu. Nụ hôn ấy như muốn nói rằng, dù có chuyện gì xảy ra, dù sóng gió có lớn đến đâu, anh vẫn sẽ ở đây, bên cạnh Jihoon, bảo vệ cậu khỏi mọi đau khổ.
Ánh trăng soi sáng họ, hai con người, hai trái tim đã từng tổn thương nay lại tìm thấy nhau. Dưới ánh sáng ấy, Jihoon và Soonyoung không cần phải nói thêm lời nào, vì họ hiểu rằng tình yêu này đã vượt qua mọi thử thách, mọi định kiến.
Và từ khoảnh khắc ấy, họ biết rằng mình không còn đơn độc. Cùng nhau, họ sẽ đối mặt với thế giới, với những lời phán xét, với những sóng gió không ngừng ập tới. Và dù có chuyện gì xảy ra, lời hứa dưới ánh trăng này sẽ mãi mãi ở lại – bất diệt, vĩnh cửu, không gì có thể phá vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro