Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7|

Hắn bảo, hắn yêu tất cả những việc hắn đang làm.

Hắn rất không thích những thứ cản trở đến sở thích của bản thân.

Hắn yêu cậu, yêu một cách cố chấp.

Lúc đầu, hắn đơn thuần nghĩ rằng đây sẽ là mối quan hệ bình thường như bao người khác, căn bản hắn thấy cậu không có gì đặc biệt để khiến hắn yêu đến mù quáng.

Nhưng, mọi chuyện không hề như suy nghĩ của hắn lúc ban đầu.

Hắn yêu cậu, và những ai làm cản trở tình yêu của hắn dành cho cậu.

Tất cả đều phải chết.

Như cái cách hắn mổ xẻ tan nát cơ thể của ai đó, rạch đi mất làn da bao bọc lớp thịt, cứa đi từng bộ phận và thỏa mãn với những gì mình đã làm.

.

Jeon Wonwoo đang trong tình trạng vô cùng khó khăn, cơ thể gần như chẳng còn sức lực nào để cử động nữa, toàn bộ tứ chi đều tê rần nhưng ý thức vẫn còn, anh mơ hồ nghe thấy tiếng nói của Lee Jihoon và cả Kwon Soonyoung.

Anh nghe thấy Lee Jihoon giọng đứt quãng mà bất lực cầu xin Kwon Soonyoung ngừng lại mọi việc, tiếng cậu ho sặc sụa. Sau đó là tiếng trầm trầm của Kwon Soonyoung.

"Em đừng làm tốn thời gian của anh nữa, Lee Jihoon."

"Nếu anh muốn động vào cậu ấy thì hãy giết tôi trước đi, lúc đó tôi sẽ không cản trở anh nữa." Lee Jihoon sau khi ổn định lại hô hấp, trong lòng không chút sợ hãi nào mà ngước lên, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của hắn, giờ đây, những sợ hãi của cậu dần vơi đi, để bản thân mình phải đứng ra bên ngoài đối mặt mà không cần phải né tránh nữa.

Hắn, cho dù có đánh đập cậu, chính cậu cũng không sợ hãi.

Lee Jihoon phải bảo vệ Jeon Wonwoo bằng mọi giá.

Kwon Soonyoung cơ hồ tức giận, rất muốn đánh vào bên mặt cậu nhưng lại không nỡ, chỉ biết trút giận lên đồ vật, hắn đá ghế, đạp bàn, cứ thấy đồ vật nào gần tay liền ném thẳng vào tường.

Chiếc bình bông nát tan, mảnh thủy tinh chạm vào không gian tối tăm chập chững mờ ảo dưới đêm trăng cuối tháng 10, âm thanh vỡ vụn ảm đạm đến chói tai.

Trong kí ức của cậu, chiếc bình bông ấy vốn đã có sẵn ngay từ lúc mua ngôi nhà này. Cành hoa hồng đỏ thường ngày cũng được đặt trong đấy, nhưng vì theo năm tháng, cánh hoa héo úa rồi tàn nhạt màu đỏ tươi.

"Em không hiểu? Những việc anh làm chỉ vì yêu em, anh yêu em đến mức muốn một mình chống lại cả thế giới, sẵn sàng vươn tay giết người. Một mạng người là một minh chứng cho tình yêu của anh, Lee Jihoon, em thật sự không nhận ra?"

Kwon Soonyoung từ tức giận lại đổi sang sự đồng cảm, tự cảm thấy chính mình đang làm một việc vô cùng đúng đắn mà giải thích với Lee Jihoon.

"Đúng, tôi không thể hiểu, nhưng tôi nhận ra. Anh đã chứng minh tình yêu này sai cách. Vốn dĩ nó chẳng liên quan gì đến mối quan hệ của chúng ta cả."
Lee Jihoon cười nhạt mà nói.

"Tôi từng yêu anh, lấy lời hẹn thề để làm vật không thể phai theo năm tháng, nhưng đến hiện tại, tôi hận anh còn không hết. Kwon Soonyoung, lần này tôi khẩn cầu anh, hãy dừng mọi chuyện lại, hãy tự thú với chính tội ác của mình. Và chúng ta, kết thúc rồi."

Lời nói vừa kịp lúc dừng lại, Lee Jihoon cảm nhận được bên má trái mình vừa chịu tác động của một lực mạnh từ bàn tay của hắn. Hắn tát cậu sau đó hắn không hề muốn nhẫn nhịn nữa.

"Hận? Haha, nực cười. Lee Jihoon, em có biết kẻ đầu tiên anh giết là ai không? Là kẻ học chung trường đại học với em, nếu em không dính với hắn thì anh tuyệt đối sẽ không làm vậy."

Lee Jihoon mơ hồ lục lại những mảnh kí ức mờ nhòa của chính bản thân mình. Người học chung trường đại học với cậu quả nhiên là có nhiều vô kể, nhưng trông số đó, cậu thân nhất là người ngồi bên cạnh mình, người đó giúp đỡ cậu rất nhiều thứ.

Chẳng lẽ chỉ vì mấy giao tiếp bình thường đấy mà Kwon Soonyoung phải làm chuyện hồ đồ này sao?

"Anh..." Lee Jihoon nghẹn ứ cổ họng, chỉ kịp phát ra một chữ rồi chẳng nói được gì. Cậu rũ mi, dùng tóc mái của mình che đi đôi mắt chứa đầy tội lỗi, vì cậu, tất cả cũng vì cậu. Nếu cậu cẩn thận hơn một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đến mức độ này.

Lee Jihoon chỉ kịp nghĩ đến đó thì chợt nhìn thấy một thân ảnh đang cử động ở phía sau Kwon Soonyoung. 

Jeon Wonwoo còn bao nhiêu sức, cũng ráng mà ngồi dậy, anh biết bản thân đã đạt giới hạn rồi, nếu nằm yên cũng chết, mà cử động cũng chết. Nhưng anh chỉ cần biết rằng nếu cứu được Lee Jihoon thì mọi chuyện mới là tốt đẹp, còn anh, cứ để anh theo Kim Mingyu, sống cùng nhau ở nơi chân trời kia.

Lee Jihoon đảo mắt thấy Jeon Wonwoo đang ra cố gắng nén cơn đau quặn thắt ở bụng mà vươn tay cầm lấy gậy điện, cậu mím môi lo lắng nhưng không dám biểu hiện gì nhiều, sợ Kwon Soonyoung sẽ phát hiện ra việc Jeon Wonwoo sắp làm, cố tình lên tiếng để đánh lạc hướng.

"Kwon Soonyoung, nếu anh yêu tôi theo cách khác thì tốt biết mấy."

Kwon Soonyoung bật cười thành tiếng khi nhìn thấy Lee Jihoon đột ngột thay đổi nét mặt.
"Đây chẳng phải là cách tốt nhất rồi sao? Hay em muốn làm kiểu khác? Chẳng hạn như là..." Hắn tiến tới, đè cả người cậu nằm xuống đất sau đó ra sức bạo hành lên đôi môi bạc mỏng của cậu.

Lee Jihoon tái mặt, khó khăn hít thở. Hai tay vì bị trói chặt lại khiến cậu không cách nào phản kháng được, cảm thấy máu ở khóe môi cậu đang lan rộng trong vòm miệng, vị tanh tanh khó chịu khiến bụng cậu cồn cào như sóng vỗ, đến khi phổi bị hắn hút muốn cạn kiệt khí thì đột ngột Kwon Soonyoung ngã lăn sang một bên.

Jeon Wonwoo nhìn gậy điện trên tay mình được bật ở mức điện cao nhất mà nhắm thẳng đến phía sau gáy của Kwon Soonyoung, hắn bị tê liệt cả dây thần kinh, đầu óc choáng váng một lúc rồi ngất đi.
Lee Jihoon bình tĩnh, nhìn cả cơ thể cao lớn của hắn đè lên người mình mà bất lực, cả hai tay đều bị trói chặt cứng, chẳng biết phải kéo hắn ra làm sao. Đành nhìn Jeon Wonwoo ôm vết thương mà ngồi tựa vào tường để hồi sức.

Lee Jihoon áy náy không thôi.
"Anh ổn chứ? Hãy ngồi yên đó đi, để tôi tìm cách liên lạc với mọi người đến cứu chúng ta. Nhất định chúng ta sẽ không sao."

Jeon Wonwoo chỉ gật đầu, rất muốn nói chuyện nhưng hiện tại, chỉ thở thôi mà cả người đau đớn không chịu nổi. Anh đã biết rõ chuyện mình không sống nổi đã là tất nhiên rồi. Vết thương ở bụng quá sâu, vả lại Kwon Soonyoung tác động lên nó không ít, miệng vết thương ngày một hở rộng ra, nội tạng bên trong cũng ảnh hưởng không ít.

Lee Jihoon cố gắng dịch người sang một bên để đẩy cái dáng to lớn của hắn ra, sau đó khó khăn quay lưng lại, dùng hai tay vẫn đang bị trói kia mà tìm kiếm chìa khóa trên người Kwon Soonyoung.

Mò được chùm chìa khóa trong túi quần hắn, cậu phải quay đầu lại xác định ổ khóa trên tay mình nằm ở đâu rồi cực kì gian nan để đút chìa khóa vào, nhưng vì ổ khóa nằm ở sau lưng, Lee Jihoon không thể nào mở ổ khóa ra được, liền nhăn răng chửi thề một tiếng.

"Lại đây, tôi giúp cậu." Giọng Jeon Wonwoo nhỏ xíu, khàn đục mà đứt quãng vang lên, mặc kệ bụng mình có sắp lòi cả ruột ra kia cũng ráng mà ngồi dậy giúp Lee Jihoon mở khóa.

Sau khi tống được đống dây xích đi, Lee Jihoon lập tức đỡ lấy Jeon Wonwoo dậy. Phải chăng sức cậu mà như Kwon Soonyoung thì chắc chắn sẽ đem Jeon Wonwoo vác lên lưng sau đó một mạch chạy ra ngoài rồi, nhưng sự thật thì Lee Jihoon vẫn là Lee Jihoon, sức lực cỏn con chẳng bằng ai nên chỉ biết ôm eo người ta mà dìu lấy.

Không biết có phải vì quá hoảng hay đang nhẫn nhịn, lần này đỡ lấy Jeon Wonwoo, máu của anh dính trên người cậu không ít. Nhưng Lee Jihoon không hề thấy buồn nôn, hoàn toàn quên mất cái căn bệnh khiết phích của mình.

Nhét theo gậy điện bên người để phòng thân, Lee Jihoon cầm theo chùm chìa khóa của Kwon Soonyoung, lập tức không nén lại thêm phút nào mà bỏ mặc hắn nằm ngất giữa phòng khách sau đó cùng Jeon Wonwoo rời khỏi.

Cậu còn không quên lo lắng, quay lại nhìn hắn một cái, cậu không biết đây có phải là quyết định đúng đắn hay không khi bỏ hắn một mình ở đây. Nhưng trước mắt cậu phải cứu được Jeon Wonwoo đã.

Cũng thật may mắn, Lee Jihoon biết trước việc Kwon Soonyoung khóa cổng nhà nên có đem theo chìa khóa. Đẩy cánh cổng bằng sắt lớn ra, Lee Jihoon thở hồng hộc mà dìu Jeon Wonwoo ra ngoài đường.

Sức của Jeon Wonwoo đang cực kì yếu, hơi thở cũng sắp tắt đến nơi, hai mắt anh mờ đục chẳng mở lên nổi nữa và dần dần mất đi ý thức, sau đó ngất đi trên người Lee Jihoon.

Lee Jihoon sốt ruột, cố gắng dìu Jeon Wonwoo tới gốc cây gần ngay bên cạnh, sau đó đặt anh nằm xuống.
Cậu thấy máu chảy ra càng ngày càng nhiều, Lee Jihoon sợ đến phát khóc, hoảng loạn đặt cả hai tay lên bụng Jeon Wonwoo để ngăn cho máu chảy ra thêm nữa.

"Cậu cố gắng chịu đựng một chút, tôi sẽ tìm cách ngay thôi." Lee Jihoon dặn lòng không được mất bình tĩnh. Cả người căng thẳng tới mức muốn đứt cả dây thần kinh ra, ngửi thấy máu tanh rất muốn nôn nhưng cậu đều nén lại, cố gắng đè lên miệng vết thương sau đó hi vọng sẽ có người đi ngang qua đây.

Đúng lúc đó, Lee Jihoon nghe thấy tiếng động nhỏ, quay trái quay phải thì thấy bóng dáng của một nam thanh niên đang chạy xe đạp từ xa. Mắt cậu sáng rực lên lập tức báo với Jeon Wonwoo một tiếng.
"Cậu hãy cố gắng đợi tôi, tôi sẽ nhờ người đó giúp. Nhất định chúng ta sẽ không sao!"

Nói rồi, Lee Jihoon để Jeon Wonwoo nằm yên ở dưới gốc cây, còn mình chạy chân trần ra giữa đường mà lao đến chặn nam nhân đạp xe đạp kia.

Nhìn kĩ lại, Lee Jihoon mới nhận ra đây là một cậu nhóc học sinh cấp 3, thân mặc đồng phục vác balo mà đạp xe đạp.

Nam học sinh thấy giữa đêm khuya khoắt đang đi trên đường tự dưng có một kẻ điên, trên người dính toàn máu me, đầu tóc luộm thuộm lao ra chặn đường mình, không hết hồn cũng lạ.
Cậu ta hét lên một tiếng, muốn đạp xe bỏ chạy nhưng Lee Jihoon lại nhanh tay nắm lấy áo đồng phục của cậu ta lại.

"Mẹ nó! Buông ra!" Nam học sinh bị hù cho hoảng cả lên, nhìn kẻ điên kia cố tình không cho mình đi liền tức giận quát một tiếng.

"Khoan... khoan đã." Lee Jihoon ôm chặt lấy tay của nam học sinh, nhìn đến phù hiệu trên áo của cậu ta liền nói.
"Lee Chan... cậu có thể giúp tôi được không?"

Nam học sinh tên Lee Chan kia nhíu mày, thấy vẻ mặt của Lee Jihoon có chút khẩn thiết cậu liền ném đi cái ý nghĩ mình vừa gặp ma gặp quỷ kia.
"Chú là?"

Lee Chan không biết người này bao nhiêu tuổi, nhưng cũng đoán được là lớn hơn mình nên đành xưng 'chú-cháu' thế này.

"Tôi là người dân sống ở khu này. Lee Chan, tôi có việc muốn cậu giúp đỡ, làm ơn, hãy giúp tôi đưa một người đến bệnh viện gần đây nhất nhé?" Lee Jihoon nhìn thấy có cơ hội cứu sống Jeon Wonwoo, tức nhiên là không dễ dàng buông tay Lee Chan ra mà càng ngày nắm càng chặt lấy.

Lee Chan đần cả mặt ra, thấy quần áo của Lee Jihoon toàn máu me không, liền nghĩ rằng có chuyện liên quan đến mạng sống của ai đó, cảm thấy muốn bỏ chạy cho rồi.

Lỡ đâu cảnh sát điều tra ra, rồi ông anh này khai là cậu giết người thì phải làm sao? Cậu thấy dính dán tới mấy chuyện như vậy chẳng hay ho chỗ nào.

Nhưng nếu bỏ mặt người ta như vậy, cậu sẽ cảm thấy có lỗi với đất nước và tổ tiên lắm.

Lee Chan dù gì cũng đang là tuổi học sinh cấp ba, đầu óc không phải quá khờ dại, dù gì cũng hiểu thế giới hiện nay loạn lạc cỡ nào. Trời thì sắp sáng tới nơi, không phải vì cậu bị ép lên trường tổ chức sự kiện với bạn bè thì chắc chắn giờ này Lee Chan đang nằm ngủ trên giường, còn không cũng lén phụ huynh chơi game.

Thấy người khác gặp khó khăn, Lee Chan cũng đành cắn răng mà đồng ý giúp đỡ.

Lee Jihoon thấy cái gật đầu của Lee Chan liền nhảy cẫng cả lên, lập tức đưa tay chỉ về phía trước.
"Đằng đó, ở gốc cây gần đó có người bị thương rất nặng."

Lee Chan gật đầu.
"Vậy để tôi qua đấy xem." Nói rồi, Lee Chan đạp xe đạp, bỏ Lee Jihoon chạy bộ ở phía sau mà đến gốc cây trước.

Lee Chan dừng lại bên đường, sắc mặt tối sầm lại, chẳng biết phải nói gì.
Lee Jihoon cũng chạy theo sau.

"Cậu có thể đưa cậu ấy đến bệnh..." Lee Jihoon vừa thở hồng hộc vừa nói, nhưng khi phát hiện ra một chuyện liền cứng họng.

Ở dưới gốc cây, ngay nơi mà cậu vừa đặt Jeon Wonwoo. Hiện tại chỉ còn động lại vũng máu trên đám cỏ xanh, còn người thì không thấy đâu.

"Làm sao? Jeon Wonwoo cậu ta..." Lee Jihoon hoảng loạn ngó nghiêng xung quanh, xác định đây đúng là nơi mình để Jeon Wonwoo nằm nghỉ, hai tay lóng ngóng cả lên.
Với cơ thể hiện tại thì Jeon Wonwoo làm sao có thể di chuyển?

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro