
hoa phong lan
Đêm qua, mưa rơi.
Từng giọt nước nặng nề đập vào ô cửa kính, để lại những vệt dài lấp lánh dưới ánh đèn vàng vọt. Trong căn phòng ngập tràn mùi ẩm mốc và rượu mạnh, Sơn ngồi lặng trước cây đàn piano cũ kỹ. Ngón tay anh lướt nhẹ trên những phím đàn lạnh lẽo, giai điệu vang lên, chậm rãi và đầy ám ảnh.
Hoa phong lan đã úa theo giấc mơ anh trồng sau nhà
Mùa đông năm ấy chắc, sẽ không còn..
Bên cạnh Sơn, Khoa ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt chăm chú nhìn anh. Ánh sáng hắt qua khung cửa sổ, phủ lên Khoa một lớp mờ ảo. Cậu vẫn thế, vẫn khoác chiếc áo sơ mi trắng mà Sơn từng rất thích, vẫn giữ nụ cười dịu dàng như lần đầu họ gặp nhau.
"Bài hát này, anh viết cho em à?"
Giọng Khoa vang lên, nhẹ như gió thoảng. Sơn không trả lời. Anh cúi đầu, những ngón tay vô thức lướt qua phím đàn lần nữa. Giai điệu tiếp tục vang lên, nhưng lần này như nghẹn lại.
"Anh bảo sẽ quên em, nhưng rồi lại viết một bài hát về em."
Khoa cười khẽ, ánh mắt đong đầy sự trêu chọc. Sơn quay sang, cố tìm một lời phản bác, nhưng lại chỉ thấy tim mình thắt lại.
"Anh không quên được."
Câu nói ấy rơi xuống, vỡ tan trong không gian tĩnh lặng. Sơn biết điều đó hơn ai hết. Ba năm qua, anh cố gắng sống, cố gắng bước tiếp, nhưng mỗi bước chân đều như giẫm lên những mảnh vỡ ký ức. Anh thấy Khoa trong từng cơn mưa, trong những bản nhạc dang dở, trong những giấc mơ không đầu không cuối.
Sơn nhớ những buổi chiều cả hai lang thang dọc bờ sông, những lần Khoa vừa nhảy múa vừa kéo tay anh hát vang. Cậu như ánh mặt trời nhỏ bé, len lỏi vào từng góc tối trong tâm hồn Sơn. Có những đêm Khoa tựa vào vai anh, kể đủ thứ chuyện linh tinh. Giọng cậu trầm ấm, còn tiếng cười thì trong trẻo như chuông gió.
"Sơn này, nếu một ngày em theo cơn gió bay đi, anh có giữ em lại không?"
"Ngốc à, anh mạnh hơn mọi cơn gió, sẽ luôn giữ em lại trong vòng tay anh"
Đêm nay, mưa vẫn rơi.
Sơn vẫn ngồi đó, lặng lẽ như một bức tượng. Tiếng đàn đã ngừng từ lâu, nhưng giai điệu vẫn văng vẳng đâu đây, ám ảnh lấy từng ngóc ngách trong tâm trí anh. Khoa vẫn ngồi bên cạnh, ánh mắt cậu dịu dàng như ánh trăng phủ xuống màn đêm lạnh lẽo.
Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt xuyên qua tấm rèm cửa, phủ lên căn phòng một lớp sáng mờ nhạt. Sơn mở mắt, cảm giác trống rỗng quen thuộc lại ùa về. Nhưng khi quay đầu, anh thấy Khoa đang đứng bên khung cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra bầu trời xám xịt. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống, từng sợi tóc khẽ lay động theo gió. Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng Sơn yêu thích, vẫn là nụ cười dịu dàng.
"Dậy rồi à? Anh có muốn uống cà phê không?"
Khoa hỏi, Sơn khẽ gật đầu. Cà phê buổi sáng đã trở thành thói quen của họ. Anh bước xuống giường, đi ngang qua tấm gương lớn treo trên tường. Trong khoảnh khắc, Sơn nhìn vào gương.
Chỉ có một bóng hình phản chiếu.
Ngày qua ngày, mọi thứ vẫn diễn ra như vậy. Sơn và Khoa cùng nhau ăn sáng, cùng nhau ra ngoài, dạo bước trên những con phố quen thuộc. Họ nói về những điều nhỏ nhặt, những ước mơ còn dang dở. Sơn kể Khoa nghe về lần đầu hai người gặp nhau.
Ngày ấy khi ta gặp nhau, ở nơi phố xưa, cơn mưa chợt ùa tới
Chạy trú, vẫn nắm chặt tay, em có nhớ không?
Một buổi chiều, Sơn ghé qua tiệm hoa quen thuộc. Bà chủ tiệm nhìn anh đầy ái ngại.
"Lại mua hoa phong lan trắng à? Cậu trung thành với loài hoa này cũng 3 năm rồi."
Sơn cười, gật đầu. Anh không để tâm đến ánh mắt kỳ lạ của bà. Khi trở về nhà, Sơn hào hứng đặt bó hoa lên bàn.
"Khoa, em xem này! Hoa phong lan trắng, em thích nhất mà."
Nhưng căn phòng trống rỗng. Không có tiếng trả lời. Sơn đứng lặng, mắt dõi theo từng cánh hoa run rẩy dưới ánh đèn vàng.
"Chắc em ấy ra ngoài rồi."
Đêm hôm ấy, Sơn giật mình tỉnh giấc. Bên cạnh anh, Khoa vẫn nằm đó, hơi thở đều đặn. Nhưng khi anh đưa tay chạm vào má cậu, cảm giác lạnh buốt khiến tim anh thắt lại.
"Khoa... Sao em lạnh thế này?"
Khoa không trả lời. Cậu chỉ nhìn Sơn, ánh mắt sâu hun hút.
"Sơn à, em mệt rồi, em đi nhé. "
"Khoa, làm ơn, nắm lấy tay anh này. Anh sẽ chăm sóc cho em, sẽ không để em mệt."
Khoa cười buồn. Cậu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Sơn, như thể đang cố an ủi.
"Quên em đi, Sơn nhé. "
"Khoa! Làm ơn... cầu xin em... Khoa!"
Lời nói của Sơn vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Nhưng khi anh nhìn lại, Khoa đã không còn ở đó. Chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng nằm ngay ngắn trên giường, nhạt nhòa trong ánh trăng bạc.
Khoa đã đi rồi. Ba năm trước, một vụ tai nạn giao thông đã cướp Khoa khỏi vòng tay anh. Sơn đã ôm chặt lấy thân thể lạnh giá của cậu giữa cơn mưa đêm, tiếng còi xe cấp cứu vang vọng trong tuyệt vọng. Anh gào thét gọi tên Khoa, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến tê tái. Từ ngày đó, Sơn sống trong sự dày vò và những ảo ảnh đan xen. Anh thấy Khoa trong từng cơn gió, từng bản nhạc, từng giấc mơ. Cậu đến bên anh, dịu dàng như chưa từng rời xa. Nhưng mỗi khi Sơn đưa tay chạm vào, cậu lại tan biến như khói sương. Bác sĩ bảo anh mắc chứng rối loạn trầm cảm nặng, rằng những ảo giác chỉ là sản phẩm của tâm trí không thể chấp nhận sự thật. Họ khuyên anh uống thuốc, tìm đến liệu pháp tâm lý. Nhưng Sơn từ chối. Bởi với anh, ảo ảnh về Khoa là thứ duy nhất giúp anh tồn tại.
Rồi một ngày, Sơn lại ngồi bên những phím đàn đã ố vàng theo năm tháng, nhưng giai điệu mà chúng cất lên vẫn vẹn nguyên như ngày nào.
Vuốt nước mắt trên khuôn mặt cười
Gió vẫn rít lên theo từng hồi, no
Có lẽ đã quá lâu cho một người
Phải làm sao để làm quen những thứ mới
Rồi Sơn thấy Khoa, đứng bên cửa sổ nhìn anh. Cậu vẫn khoác chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc đen mềm mại khẽ rũ xuống. Đôi mắt cậu ánh lên nỗi buồn không thể chạm tới. Sơn cười với em, khẽ nói
"Chờ anh một chút, anh tới rồi đây."
Như bao lần anh trễ hẹn với Khoa. Hi vọng lần này em sẽ không giận dỗi anh nữa.
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy Sơn nằm bất động bên cây đàn piano. Căn phòng ngập tràn mùi thuốc an thần. Gương mặt anh thanh thản như thể đã trút bỏ mọi đau khổ. Trên bàn, vẫn còn tờ giấy nhạc viết dang dở. Những dòng chữ nguệch ngoạc hiện lên dưới ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm:
Nếu trước mắt là áng mây xanh
Thì em đã cứu vớt cho cuộc đời anh
Kết thúc ở đây
Bên khung cửa sổ, bông hoa phong lan trắng vẫn nở rộ, tựa như hình bóng của Khoa mãi mãi lưu lại nơi đây. Và có lẽ, ở một thế giới khác, Sơn và Khoa đã tìm thấy nhau. Không còn nước mắt, không còn chia ly. Chỉ có tình yêu vĩnh cửu, như bản nhạc vẫn mãi ngân vang.
"Sơn này, nếu một ngày em theo cơn gió bay đi, anh có giữ em lại không?"
"Ngốc à, anh sẽ theo em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro