Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

có đám mây mùa hạ


Cảnh chiều làng quê chậm rãi, nắng vàng nhẹ phủ lên từng nếp mái tranh, từng luống rau xanh tươi nơi góc vườn. Một vài đám mây trắng vắt ngang bầu trời, như những nét vẽ dang dở của một họa sĩ nào đó. Gió thổi qua, khẽ lay những tàu lá chuối, tiếng chim ríu rít trên cao như đang giục giã điều gì.

Huỳnh Sơn ngồi trước hiên nhà, tay lật từng trang sách cũ, nhưng ánh mắt lại không tập trung vào những dòng chữ. Thỉnh thoảng, anh lại liếc qua phía Anh Khoa , cậu đang cặm cụi vá lại chiếc áo bị rách của anh. Cây kim trong tay Khoa thoăn thoắt, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh nắng, tựa như chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì ngoài công việc trước mặt.

“Cái áo này, ngươi vá bao lần rồi mà vẫn thấy rách hoài vậy?” Sơn khẽ cười, buông cuốn sách xuống.

“Cậu Sơn…” Khoa ngẩng đầu lên, đôi môi nhếch nhẹ thành nụ cười. “Không phải áo rách nhiều, mà là tại em không khéo giữ. Có mấy bữa phụ anh Trường Sơn cắt lúa ngoài đồng, cỏ sắc làm rách hết. May lại thì có gì đâu.”

Sơn tựa người vào cột hiên, ánh mắt dõi theo từng đường kim mũi chỉ của Khoa. Đó là lần đầu tiên anh nhận ra, bàn tay Khoa tuy nhỏ nhưng khéo léo, mỗi đường chỉ đều ngay ngắn, đều đặn.

“Ngươi lúc nào cũng cẩn thận thế này sao?” Sơn buột miệng hỏi, giọng điệu có chút trầm tư.

Khoa khựng lại, rồi cười nhẹ. “Cẩn thận thì mới sống được, cậu à. Nhà nghèo, chẳng dư dả gì, nếu không tự chăm chút thì ai lo cho mình?”

Lời nói của Khoa khiến Sơn khẽ chau mày. Anh im lặng, không biết phải đáp lại thế nào. Dường như có một khoảng cách vô hình nào đó giữa họ, thứ mà Sơn chưa bao giờ nhận ra rõ ràng như lúc này.

Khoa lại cúi đầu tiếp tục may vá, nhưng đột nhiên cậu cảm thấy ánh mắt của Sơn dừng lại quá lâu trên mình. “Cậu Sơn, sao cậu nhìn em mãi thế? Trên mặt em dính gì à?”

Sơn giật mình, hơi lúng túng. “Không… không có gì. Chỉ là, ngươi có bao giờ nghĩ đến việc làm gì khác không? Một điều gì… lớn lao hơn?”

Khoa bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Sơn. “Lớn lao? Với em, sống một ngày yên bình đã là lớn lao rồi. Em đâu giống cậu, cậu còn nhiều thứ để nghĩ, để làm. Còn em…”

Khoa ngừng lại, giọng hơi trầm xuống. “Chỉ mong được sống yên ổn bên gia đình, bên những người mình thương yêu.”

Những lời nói ấy như gió thoảng qua, nhưng lại để lại trong lòng Sơn một cơn sóng ngầm. Anh không biết vì sao, nhưng mỗi câu nói của Khoa đều khiến anh cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, như thể cậu bạn này đã gánh lên vai cả thế giới, mà vẫn cười nhẹ như chẳng hề hấn gì.

“Ngươi…” Sơn ngập ngừng, ánh mắt đầy do dự. “Ngươi có bao giờ nghĩ đến việc dựa vào ai đó không? Có cần gì, cứ nói với ta.”

Khoa ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to đầy bất ngờ. “Cậu Sơn… cậu nói thật sao?”

Sơn không đáp, chỉ gật nhẹ. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy khó diễn đạt cảm xúc của mình thành lời.

Khoa mỉm cười, nụ cười ấy mang theo chút nghẹn ngào. “Nếu em nói cần… cậu sẽ giúp chứ?”

“Chắc chắn.” Sơn đáp ngay, giọng nói đầy kiên quyết. “Dù là gì đi nữa, ta cũng sẽ giúp ngươi.”

Hai người im lặng trong khoảnh khắc, chỉ có tiếng gió luồn qua những tán cây ngoài sân, tiếng chim hót vội vã trên cao. Đâu đó, những đám mây mùa hạ vẫn đang trôi chậm, như chờ đợi một điều gì đó chưa xảy đến.

Khoa đứng lên, đưa chiếc áo đã vá xong cho Sơn, đôi mắt cậu ánh lên chút ngại ngùng. “Áo của cậu này, em vá lại rồi. Lần sau nhớ giữ gìn chút nhé.”

Sơn cầm lấy chiếc áo, khẽ mỉm cười. “Cảm ơn… em.”

Khoa hơi sững lại khi nghe từ “em”, nhưng không nói gì. Cậu quay người bước ra sân, nhìn về phía bầu trời.

Ánh nắng chiều buông dần, trải một sắc vàng nhạt lên mọi thứ xung quanh. Khoa đứng lặng dưới tán cây mít già trước sân, đôi mắt cậu mơ màng nhìn về phía cánh đồng xa tít, nơi đàn cò trắng đang lấp ló giữa những đám cỏ lau. Tiếng gió thổi qua làm lay động những chiếc lá, tiếng xào xạc vang lên như một khúc nhạc nền lặng lẽ của thiên nhiên.

Huỳnh Sơn vẫn đứng trong hiên, chiếc áo vá xong còn trên tay. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Khoa, lòng anh trỗi lên một cảm giác khó gọi tên. Từ những hành động nhỏ nhặt đến những lời nói mộc mạc, chân thành của Khoa, tất cả đều khiến Sơn cảm thấy như mình đang đối diện với một thứ gì đó thuần khiết, ấm áp, nhưng lại mong manh đến mức anh sợ chỉ cần đưa tay ra chạm, nó sẽ tan biến.

“Em đứng đó làm gì thế?” Sơn lên tiếng, giọng cố gắng giữ vẻ thản nhiên nhưng lại hơi khàn khàn như bị vướng gì trong cổ họng.

Khoa quay lại, nhìn Sơn với ánh mắt ngây thơ như một đứa trẻ. “Em đang nghĩ… không biết ngoài kia, những cánh đồng kia sẽ thay đổi thế nào khi thu thực sự đến.”

“Cánh đồng ấy?” Sơn bước chậm ra sân, ánh mắt cũng hướng về phía mà Khoa đang nhìn. “Dù có thay đổi ra sao, thì nó vẫn ở đó, đúng không? Như cái cách mà mọi thứ trong làng này đều gắn bó với nhau.”

Khoa bật cười khẽ, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại mang chút bâng khuâng. “Cậu nói đúng. Nhưng đôi khi, em vẫn tự hỏi… liệu mọi thứ có mãi như vậy không? Mùa thu đến, rồi mùa đông sẽ qua, liệu lòng người có đổi thay giống như đất trời không?”

Lời nói của Khoa như một câu hỏi bỏ ngỏ, khiến Sơn không khỏi suy nghĩ. Anh lặng thinh một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần chúng ta biết trân trọng hiện tại, thì dẫu có đổi thay, những gì thật sự quý giá sẽ luôn ở lại.”

Khoa không đáp, chỉ nhìn Sơn một lúc lâu. Gió thổi qua, làm tóc cậu rối tung, vài sợi tóc dính lên má. Sơn nhìn thấy, đôi chân bất giác bước lại gần. Anh giơ tay, nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc ấy.

Khoa hơi giật mình, ánh mắt bối rối khi nhìn thẳng vào gương mặt Sơn ở khoảng cách gần như thế. “Cậu Sơn…”

“Ta làm em sợ sao?” Sơn hỏi, bàn tay vẫn còn lơ lửng bên má Khoa. Ánh mắt anh dường như dịu lại, chẳng còn vẻ lạnh lùng như trước.

Khoa lắc đầu, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Lúc này, cậu chỉ cảm nhận được hơi thở ấm áp của Sơn phả nhẹ vào mình, một cảm giác vừa gần gũi, vừa xa lạ.

Sơn chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người có chút quá gần, anh hơi lúng túng, vội rụt tay lại. “Ngươi… không, ý ta là, em nên vào nhà. Trời sắp tối rồi.”

Khoa nhìn theo Sơn, trong lòng cậu thoáng một cảm giác khó diễn tả. Cậu khẽ gật đầu, rồi bước theo Sơn vào trong nhà. Những đám mây mùa hạ giờ đây cũng đã lững lờ trôi đi, nhường chỗ cho bầu trời đêm đang dần buông xuống.

_____________________________

Đêm đó, khi mọi thứ đã chìm vào tĩnh lặng, Khoa nằm trên giường, mắt nhìn lên mái nhà, lòng ngổn ngang với những suy nghĩ không tên. Cậu chợt nghĩ đến cái chạm tay nhẹ nhàng của Sơn, đến ánh mắt thoáng dịu dàng mà anh nhìn cậu khi ấy.

Bên ngoài, Huỳnh Sơn ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm ra khoảng sân tối mờ. Tiếng dế kêu rả rích xen lẫn với gió thổi qua làm lòng anh cũng xao động. "Có lẽ... ta đã quá gần gũi với ngươi mất rồi," Sơn thầm nghĩ. Nhưng rồi, anh khẽ nhắm mắt, để mặc cho suy nghĩ ấy trôi đi cùng làn gió thu ngoài kia.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt Huỳnh Sơn. Tiếng chim ríu rít ngoài vườn như bản nhạc đầu ngày làm anh khẽ động. Sơn mở mắt, nhìn quanh và cảm nhận hơi ấm bên cạnh. Khoa vẫn đang say giấc, nằm nghiêng, mái tóc rối bời phủ một phần trán.

Ánh nắng dịu dàng phủ lên khuôn mặt của Khoa, tạo nên một vẻ thanh thoát đến lạ. Sơn bất giác nhìn lâu hơn cần thiết, rồi chợt nhận ra mình và Khoa gần nhau quá. Anh khẽ lúng túng, kéo nhẹ tấm chăn lên che kín hơn cho Khoa. Nhưng ngay khi anh vừa cử động, Khoa bất ngờ trở mình, miệng khẽ lẩm bẩm:

"Cậu Sơn, Đừng bỏ em lại một mình…"

Sơn giật mình, nhìn Khoa đang nói mớ. Những lời nói ấy như một tiếng vọng sâu trong lòng anh, gợi lên một cảm giác khó tả. Anh khẽ gọi:
"Khoa? Em… em mơ gì vậy?"

Nhưng Khoa vẫn không tỉnh, chỉ lặng lẽ tiếp tục chìm trong giấc mộng. Sơn đứng dậy, khẽ chỉnh lại tấm chăn cho cậu rồi bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài, sương sớm vẫn còn đọng trên những tàu lá chuối, từng giọt nhỏ tí tách xuống mặt đất. Sân nhà phảng phất mùi đất ẩm, mùi lá cây và thoang thoảng hương hoa ngâu từ bụi nhỏ nơi góc sân. Sơn bước ra hiên, nhìn lên bầu trời đang sáng dần.

Gió thổi nhẹ qua, làm lay động những tàu tre phía xa. Anh đứng tựa vào cột hiên, trong lòng không ngừng nghĩ về lời nói mớ của Khoa. Cảm giác gì đó thật lạ len lỏi vào trái tim, nhưng anh nhanh chóng xua đi, tự nhủ:

"Ta nghĩ nhiều quá rồi. Chắc chỉ là lời mơ hồ trong giấc mộng thôi…"

Chợt, tiếng gà gáy xa xa vang lên, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu. Sơn quay người, bước vào nhà, định chuẩn bị nước nóng để Khoa tỉnh dậy có thể rửa mặt.

Khi anh vừa bước vào phòng, Khoa đã tỉnh. Cậu ngồi trên giường, đôi mắt còn mơ màng, mái tóc bù xù rối tung nhưng lại toát lên vẻ ngây ngô dễ thương. Thấy Sơn, cậu cười, giọng còn chút ngái ngủ:
"Chào buổi sáng, cậu Sơn. Sớm vậy, cậu đã dậy rồi sao?"

Sơn thoáng chững lại khi nhìn thấy dáng vẻ của Khoa lúc này. Anh cố giữ giọng bình tĩnh:
"Sớm gì đâu. Ta quen dậy giờ này rồi. Còn em, ngủ ngon chứ?"

Khoa gãi đầu, mái tóc càng thêm rối. "Ngon lắm, nhưng… hình như em mơ gì đó. Cậu có nghe em nói gì không?"

Sơn thoáng lúng túng, nhưng anh nhanh chóng che giấu:
"À… không, chẳng có gì đâu. Chắc chỉ là em mệt quá nên nói mớ thôi."

Khoa không để ý, chỉ bật cười rồi đứng dậy. "Em thấy đói quá. Để em xuống bếp chuẩn bị chút gì ăn sáng."

Sơn nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Khoa, ánh mắt thoáng dịu đi. Anh nghĩ đến giấc mơ và lời nói mớ của Khoa, lòng bỗng chùng xuống. Nhưng anh nhanh chóng gạt đi những suy nghĩ ấy, tự nhủ rằng có lẽ không nên suy diễn quá nhiều.

___________________________

Khoa bước ra sân sau, nơi bếp củi đang tỏa ra khói nhẹ. Sơn đứng lại trong phòng, ánh mắt thoáng chút mơ hồ nhìn về phía cánh cửa sổ, nơi ánh nắng buổi sáng đang rọi vào. Một lần nữa, anh nghe gió thổi qua khe cửa, mang theo cái se lạnh nhẹ nhàng.

"Hình như thu đã về thật rồi," Sơn khẽ thì thầm. Nhưng trong lòng anh, cảm giác về một sự thay đổi còn sâu sắc hơn cả mùa thu đang len lỏi vào cuộc sống. Anh tự hỏi, liệu rằng thu này, mọi thứ sẽ đi về đâu?

Buổi sáng ấy, sau câu nói thoảng qua của Huỳnh Sơn, mọi thứ trong không gian dường như trở nên tĩnh lặng hơn. Anh Khoa vẫn cười đùa, vẫn điềm nhiên như mọi ngày, nhưng trong lòng cậu, những lời nói và ánh mắt của Huỳnh Sơn luôn khắc sâu. Cậu biết mình đã để lòng trôi dạt quá xa, quá gần về phía người mà cậu không dám mơ mộng.

Huỳnh Sơn, dù vẫn là chàng thiếu gia trầm tĩnh và mực thước như trước, lại đang đứng trước một ngã rẽ lớn trong đời. Sau một buổi gặp mặt thân mật giữa gia đình và quan viên địa phương, cha anh – ông Tự Long – đã quyết định gửi anh sang kinh thành học tập và làm việc.

____________________________________

Tiếng quét lá của Khoa vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Những chiếc lá khô từ cây bàng già trong sân rơi lả tả xuống đất. Khoa vừa quét vừa ngẩng đầu nhìn theo từng chiếc lá rơi, lòng nặng trĩu.

Huỳnh Sơn từ trong nhà bước ra, tay cầm một bức thư còn niêm phong. Ánh nắng xiên qua từng tán lá, hắt lên gương mặt nghiêm nghị của anh.

"Khoa, em lại đây," Sơn khẽ gọi.

Khoa ngẩng đầu lên, nụ cười cố hữu vẫn vẽ trên môi. "Dạ, cậu Sơn gọi em có việc gì?"

Sơn chìa bức thư ra, ánh mắt đượm chút băn khoăn. "Cha ta bảo đây là thư mời từ kinh thành, bảo ta phải lên đường sớm để học tập. Mà… ta chưa biết phải nói với em thế nào."

Lời nói ấy, dù nhẹ nhàng, nhưng như một nhát dao cắt ngang lòng Khoa. Cậu dừng tay quét lá, cố giữ giọng bình thường. "Vậy là… cậu sắp đi rồi?"

Sơn khẽ gật đầu, ánh mắt anh có chút xao động. "Phải, cha ta đã sắp xếp hết cả. Bảo rằng ở nơi đó, ta sẽ học hỏi được nhiều điều hơn. Nhưng lòng ta… chưa yên."

"Chưa yên?" Khoa nhìn Sơn, cố tìm chút hi vọng trong ánh mắt ấy.

"Ừ," Sơn quay người, mắt hướng về phía chân trời xa. "Ta không biết mình có nên đi hay không. Mọi thứ ở đây quen thuộc quá, xa quê… chắc sẽ khó mà quen."

Khoa cúi mặt, giấu đi ánh mắt ngấn nước. "Cậu Sơn, đây là cơ hội lớn. Ở quê này, cậu đã học hết những gì cần học. Đi đi, vì tương lai của cậu."

Sơn quay lại, nhìn Khoa chăm chú. "Còn em thì sao? Em nghĩ ta nên đi thật à?"

Khoa không trả lời ngay. Cậu cười gượng, rồi tiếp tục quét lá. "Cậu đừng lo cho em. Ở nhà, em vẫn làm tốt việc của mình. Dù có xa cách, nhưng em tin, ngày cậu Sơn trở về, chúng ta vẫn sẽ như trước."

__________________________________

Tối hôm đó, Khoa ngồi bên bếp lửa, tay khuấy nồi cháo nóng hổi. Trường Sơn  bước vào, nhìn thấy gương mặt buồn hiu của em trai thì khẽ hỏi:

"Khoa, sao ngồi thừ người ra vậy? Hôm nay cậu Sơn nói gì với mày hả?"

Khoa lắc đầu, nhưng ánh mắt không giấu được sự lo lắng. "Không có gì đâu anh, em chỉ… chỉ là hơi mệt."

Trường Sơn ngồi xuống cạnh em, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng. "Khoa, tao biết mày nghĩ gì. Mày không giấu được tao đâu."

Khoa ngẩng đầu nhìn Trường Sơn, nước mắt chực trào. "Anh, em biết mình không nên nghĩ nhiều, nhưng sao em không làm được? Cậu Sơn đi rồi, lòng em trống rỗng lắm."

Trường Sơn thở dài, đặt tay lên vai em trai. "Tình cảm này, chú mày cần cân nhắc kỹ. Cậu Sơn là người ở tầng cao hơn, còn mày… mày liệu có gánh được những khó khăn mà tình cảm này mang lại không?"

Khoa gục đầu xuống, lòng như tơ vò. "Em biết. Nhưng em không thể ép lòng mình quên đi được."

______________________________

Huỳnh Sơn đứng giữa sân, nhìn lên bầu trời đầy sao. Tâm trí anh rối bời. Anh không hiểu sao lòng mình lại nặng nề đến vậy khi nghĩ đến việc rời xa ngôi làng, rời xa Khoa.

Khoa từ xa bước đến, tay cầm một gói nhỏ. Cậu đặt vào tay Sơn, giọng nói nhỏ nhẹ: "Cái này em làm cho cậu. Là chút bánh em tự tay gói. Trên đường, nếu cậu nhớ làng, nhớ nhà, thì lấy ra ăn."

Sơn nhìn gói bánh, lòng chợt thấy ấm áp. Anh khẽ nói: "Cảm ơn em, Khoa. Ta… thật sự không biết phải nói gì."

Khoa cười, nhưng nụ cười ấy chất chứa cả ngàn nỗi niềm. "Cậu Sơn chỉ cần bình an trở về là đủ rồi."

Ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng sự im lặng ấy lại nói lên nhiều điều hơn cả những lời có thể thốt ra.

_______________________________

Sáng hôm sau, Sơn bước lên xe ngựa, hành lý đã sẵn sàng. Khoa đứng bên vệ đường, nhìn theo bóng dáng Sơn khuất dần trong làn sương mờ. Gió thu se lạnh, mang theo chút mùi hương quen thuộc của đồng quê.

Khoa đứng đó thật lâu, lòng trĩu nặng. "Cậu Sơn… liệu có bao giờ nhớ đến em?"

Phía xa, con sông làng chảy chậm rãi, tựa như đang lặng thầm tiễn đưa người con của làng ra đi.

Huỳnh Sơn ngồi trên xe ngựa, ánh mắt vẫn ngoái nhìn về phía con đường nhỏ dẫn ra khỏi làng. Sương sớm mờ ảo phủ lên những rặng tre, những mái nhà lợp rạ, và dòng sông vẫn lặng lẽ uốn quanh cánh đồng. Mùi hương quen thuộc của quê hương cứ phảng phất trong gió, như một lời chào tạm biệt không thành tiếng.

Trong tay, anh vẫn nắm chặt gói bánh Anh Khoa đưa lúc tối. Chiếc khăn vải buộc gói bánh được thắt rất gọn gàng, từng nút chỉ đan đều tay, như chứa đựng cả tâm ý của người làm.

Huỳnh Sơn thở dài, tự nhủ: "Ngươi thật khéo tay, lại chu đáo đến mức này… Nhưng sao lòng ta cứ như bị đè nén, khó tả đến vậy?"

Xe ngựa lắc lư trên con đường đất, tiếng bánh xe nghiến trên sỏi đá càng làm tăng thêm sự tĩnh lặng. Sơn khẽ nhắm mắt, nhưng hình ảnh của Anh Khoa lại hiện lên trong tâm trí. Hình ảnh cậu ngồi quét lá dưới bóng cây, đôi tay thoăn thoắt làm việc trong bếp, hay nụ cười hồn nhiên mỗi khi trêu chọc anh. Tất cả như một cuộn phim cứ lặp đi lặp lại, khiến lòng Sơn không thể yên ổn.

Khoa ngồi bên bậc thềm, ánh mắt mơ màng nhìn ra con đường làng vắng vẻ. Trường Sơn bước tới, trên tay là cái cuốc và chiếc khăn lau mồ hôi, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi em trai.

"Mày ngồi đây từ sớm tới giờ, không ăn uống gì. Có phải vì cậu Sơn đi rồi mà lòng mày trống trải không?" Trường Sơn đặt cuốc xuống, ngồi cạnh Khoa.

Khoa giật mình, khẽ cười gượng: "Đâu có, anh à. Em chỉ ngồi nghỉ chút thôi."

Trường Sơn lắc đầu, giọng trầm ấm: "Mày nghĩ anh mày không sao? Cậu Sơn là người hiền hậu, nhưng gia thế nhà cậu ấy không đơn giản. Em… liệu có nghĩ đến điều đó chưa?"

Khoa cúi mặt, tay mân mê mảnh khăn buộc cổ. "Em không nghĩ xa đến vậy, anh à. Em chỉ biết rằng… từ lúc gặp cậu ấy, lòng em đã không còn như trước. Nhưng em cũng hiểu, em chỉ là kẻ đứng bên lề đời cậu Sơn mà thôi."

Trường Sơn khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu em trai. "Nếu mày thật sự trân trọng cậu ấy, thì cứ lặng lẽ ở bên là được. Đôi khi, không phải cứ bày tỏ mới là cách thể hiện tình cảm."

Khoa ngẩng đầu, ánh mắt cậu long lanh như chứa cả nỗi lòng muốn nói nhưng không thể thốt ra.

____________________________________

Xe ngựa dừng lại ở một quán nhỏ ven đường để nghỉ chân. Bên cạnh dòng suối trong vắt, Sơn bước xuống, hít thở không khí mát lành. Ánh nắng nhẹ buổi sớm chiếu qua những tán cây, tạo nên khung cảnh yên bình nhưng cũng mang chút gì đó man mác buồn.

Sơn lấy gói bánh ra, ngắm nghía một hồi trước khi mở ra. Những chiếc bánh được làm bằng gạo nếp, nhân đậu xanh thơm phức. Vừa cắn miếng đầu tiên, hương vị ngọt ngào lan tỏa, mang theo cả cảm giác quen thuộc của làng quê.

"Ngươi thật sự đã dốc lòng vì ta như thế này sao, Khoa?" Sơn khẽ thì thầm, ánh mắt xa xăm.

Chợt, một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương của cỏ dại và lá khô. Sơn bất giác nhớ lại buổi sáng rời đi, hình ảnh Khoa đứng đó, bóng dáng nhỏ bé nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh.

"Khoa…" Sơn gọi thầm trong lòng, nhưng chính anh cũng không hiểu vì sao tên cậu lại khiến lòng anh nặng nề đến vậy.

Buổi chiều, xe ngựa dừng lại ở một trạm nghỉ cách xa làng vài dặm. Sơn ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Ánh hoàng hôn buông xuống, phủ lên cảnh vật một màu vàng cam dịu dàng.

Trong lòng anh, hình ảnh Khoa vẫn chưa hề phai nhạt. Sơn tự nhủ: "Ta cần thời gian để tìm hiểu lòng mình. Liệu rằng… ta có đang bỏ quên điều gì quan trọng nhất không?"

Ở quê nhà, Khoa vẫn lặng lẽ làm việc, ánh mắt cậu mỗi lần nhìn về phía con đường làng đều chứa đầy niềm mong nhớ. Cậu chỉ hi vọng rằng, dù ở nơi xa, Sơn vẫn sẽ luôn bình an.

Nhưng, liệu khoảng cách và thời gian có làm phai mờ những tình cảm chân thành này, hay chính chúng sẽ khiến ta nhận ra đâu mới là điều quan trọng nhất trong lòng?

________________________________

Huỳnh Sơn ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ trong phòng trọ, ánh đèn dầu chập chờn hắt bóng anh lên bức tường loang lổ. Gió bên ngoài lùa qua khe cửa, mang theo hơi lạnh của đêm. Sơn cầm cuốn sách bên tay nhưng chẳng thể đọc được chữ nào.

Anh thả cuốn sách xuống bàn, tựa cằm lên tay, ánh mắt nhìn xa xăm về phía cửa sổ. Ngoài kia, ánh trăng mờ nhạt phủ lên rặng cây xa xa, tiếng côn trùng rả rích như khắc họa thêm sự cô tịch.

"Khoa…" Anh lẩm bẩm cái tên quen thuộc. Cảm giác trống trải lạ thường khiến Sơn không thể hiểu nổi chính mình. Từ ngày rời làng, hình ảnh của Khoa cứ xuất hiện, từ nụ cười, giọng nói, đến đôi tay khéo léo làm nên những món đồ đơn giản nhưng tràn đầy tâm ý.

Sơn lắc đầu, như muốn xua tan những suy nghĩ ấy, nhưng vô ích. Anh đứng dậy, bước ra ngoài. Dưới ánh trăng, sân trọ hiện lên với vài bóng người đi lại lặng lẽ. Hơi lạnh của đêm khiến Sơn kéo chặt áo choàng, bước chậm rãi ra sân.

_____________________________________

Anh Khoa ngồi bên bếp lửa, tay cầm cây quạt nhỏ quạt cho nồi cháo đang sôi lăn tăn. Trường Sơn từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy em trai mình như chìm trong suy tư, bèn ngồi xuống cạnh: "Khoa, cháo gần chín rồi mà sao quạt hoài vậy?"

Khoa giật mình, nhìn lại nồi cháo. "À, em không để ý. Lát nữa em bắt xuống ngay."

Trường Sơn cười khinh, nhưng ánh mắt lộ rõ sự quan tâm. "Cậu Sơn đi mới hai ngày mà mày đã ngẩn ngơ thế này."

Khoa cúi mặt, giọng cậu nhỏ lại: "Anh à… em biết mình không nên như vậy. Cậu ấy là con nhà phú ông, con đường học hành còn rộng mở. Em chỉ là một đứa nhà nông, chẳng thể nào bước vào cuộc đời cậu ấy được."

Trường Sơn đặt tay lên vai Khoa, giọng trầm tĩnh: "Tình cảm không phân biệt sang hèn, nhưng mày phải tỉnh táo. Nếu cậu ấy thật sự coi trọng mày, thì mọi thứ đều có thể vượt qua. Nhưng nếu mày chỉ mãi đứng trong bóng tối, không nói gì, thì ai sẽ hiểu lòng mày?"

Khoa nhìn vào ánh lửa, đôi mắt cậu ánh lên nỗi buồn man mác. Cậu biết, tình cảm này không thể dễ dàng bộc lộ. Nó như ngọn lửa nhỏ, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể dập tắt.

__________________________________

Khi Huỳnh Sơn đang đi dạo quanh khu trọ, một giọng nói quen thuộc cất lên: "Cậu Sơn, không ngờ lại gặp cậu ở đây!"

Sơn quay lại, nhận ra đó là Sơn Thạch, một người bạn cùng học trước đây. "Sơn Thạch ? Đã lâu không gặp. Ngươi cũng ở đây sao?"

Sơn Thạch mỉm cười, bước tới gần. "Ta mới từ kinh thành về, đang nghỉ chân ở trạm này. Còn cậu, đi đâu xa thế này?"

Huỳnh Sơn kể qua về việc mình rời làng để tìm kiếm con đường học vấn mới. Họ cùng nhau ngồi xuống bậc thềm, trò chuyện về những tháng ngày xưa cũ.

Trong câu chuyện, Sơn Thạch nhắc đến một người bạn khác đã thành đạt, nhưng lại phải từ bỏ tình yêu vì áp lực gia đình. Câu chuyện như một mũi kim, nhẹ nhàng đâm vào lòng Sơn. Anh chợt nghĩ đến Khoa.

"Nếu một ngày, ta cũng phải chọn giữa con đường học hành và những gì thân thuộc nhất, liệu ta có dám từ bỏ?" Sơn tự hỏi, nhưng không tìm được câu trả lời.

_____________________________________

Sau bữa tối, Khoa ngồi bên khung cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao. Trong lòng cậu là một mảnh khăn nhỏ, thứ cậu từng may tặng Sơn nhưng chưa bao giờ đủ can đảm đưa cho anh.

Cậu khẽ thở dài, tay vuốt ve mảnh khăn. "Cậu Sơn, bây giờ cậu ở nơi nào? Liệu cậu có bao giờ nghĩ đến em không?"

Tiếng gió đêm thổi qua làm rung rinh khung cửa, như một lời nhắn gửi từ nơi xa. Khoa nhắm mắt, trong lòng cậu vang lên câu hỏi không lời đáp.

Dưới ánh trăng, hai con người ở hai nơi, cùng hướng về nhau nhưng lại bị ngăn cách bởi những băn khoăn và sợ hãi. Sơn chưa thể nhận ra lòng mình, còn Khoa thì chôn chặt tình cảm trong im lặng.

Ánh trăng cuối thu rọi qua những ô cửa, chiếu lên từng góc nhỏ của hai không gian cách biệt. Ở nơi trọ, Huỳnh Sơn ngồi lặng lẽ, ánh mắt nhìn xa xăm qua màn sương mờ. Trong lòng anh là những mảnh cảm xúc chồng chéo, chưa rõ hình hài, nhưng từng chút một đè nặng trái tim.

Tại nhà, Anh Khoa nằm co ro trên chiếc giường tre cũ, đôi mắt khép hờ nhưng hơi thở nặng nề, như đang đối diện với một giấc mơ không hồi kết. Cậu nắm chặt mảnh khăn nhỏ trong tay, môi mấp máy như đang thầm gọi một cái tên quen thuộc.

Hai con người, hai tâm hồn, cùng hướng về nhau trong câm lặng. Nhưng bóng tối của những nỗi sợ và ngăn cách vô hình vẫn bao phủ. Trước mặt họ, con đường còn dài và chưa rõ hồi kết, như dòng sông thu đang dềnh dàng chảy trôi, vừa êm đềm nhưng cũng chất chứa những xoáy nước sâu.

Liệu rằng khi cơn gió mùa đông bắc ùa về, họ có đủ can đảm để đối diện với chính lòng mình? Hay những khó khăn và định kiến sẽ khiến cả hai lạc mất nhau giữa muôn vàn dâu bể của cuộc đời? Câu trả lời, có lẽ chỉ mùa thu của vài năm sau mới biết được.

__________________

chúc mừng năm mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro