Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trước mặt Sơn bây giờ là một lối đi lát đá, kéo dài vào sâu trong rừng. Hai hàng cây cổ thụ vươn cao như những bức tường tự nhiên, tạo thành một hành lang tối tăm chỉ le lói ánh sáng nhạt từ những viên đá phát sáng nằm rải rác trên mặt đất. Không khí ở đây khác với nơi anh vừa rời đi—nó tĩnh mịch, nhưng không có sự đe dọa của bóng tối hay hiểm nguy rõ ràng. Thay vào đó, có một thứ gì đó trầm lặng hơn, sâu thẳm hơn... như thể khu rừng này đang chờ đợi một câu trả lời.

Tinh linh già bước đến bên Sơn, đôi mắt hằn sâu những dấu vết thời gian nhưng vẫn ánh lên sự thông tuệ.

"Ngươi đã vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình," - ông nói, giọng điềm đạm - "Nhưng lòng dũng cảm thôi chưa đủ. Trí tuệ mới là thứ giúp con người đi xa hơn trên con đường định mệnh của mình."

Sơn gật đầu, nhìn con đường trước mặt - "Tôi phải làm gì tiếp theo?"

Tinh linh già vung tay một cái, và ngay lập tức, không gian xung quanh thay đổi. Những cây cổ thụ vặn vẹo như thể chúng có sự sống riêng, tán lá của chúng hòa vào nhau, tạo thành một vòm trời đầy những ký tự lấp lánh. Đất dưới chân anh bỗng rung chuyển, và rồi, những tảng đá xung quanh dần xếp lại, tạo thành một bức tường phủ đầy những biểu tượng kỳ lạ.

"Đây là thử thách của trí tuệ," - tinh linh già nói - "Ngươi phải tìm ra câu trả lời đúng. Nếu thất bại, ngươi sẽ mãi mãi bị giam cầm trong mê cung của tri thức sai lầm."

Sơn nuốt khan, rồi chậm rãi tiến lên.

Bức tường trước mặt anh không giống bất kỳ loại chữ viết nào anh từng thấy. Những ký hiệu cổ xưa xoắn lại thành từng vòng, tựa như chúng đang sống và thở. Nhưng lạ lùng thay, khi anh nhìn vào, một phần nào đó trong trí óc anh lại thấy chúng quen thuộc. Không phải vì anh đã từng đọc những chữ này, mà vì chúng mang theo một cảm giác... như thể chúng là những mảnh ghép của chính thế giới này.

Bỗng, những ký tự sáng lên, rồi xếp lại thành một câu hỏi:

"Để mở được cánh cửa phía trước, ngươi phải trả lời. Chân lý thực sự là gì?"

Sơn nheo mắt.

"Chân lý thực sự?" - Anh lẩm bẩm.

Tinh linh già không nói gì, chỉ đứng lặng lẽ quan sát.

Sơn nhìn lên những ký hiệu, rồi nhìn lại lối đi phía trước. Một tấm gương lớn hiện ra trước mặt anh, phản chiếu hình ảnh chính anh, nhưng có điều gì đó sai sai.

Trong gương, anh thấy chính mình... nhưng không chỉ là bản thân anh bây giờ.

Anh thấy một cậu bé ngồi trên bờ suối, run rẩy và hoảng sợ.

Anh thấy một chàng trai trẻ, lần đầu tiên cầm trên tay bản đồ để khám phá thế giới, nhưng ánh mắt lại tràn đầy nghi ngờ.

Anh thấy chính mình đêm qua, khi sợ hãi nhìn vào bóng tối trong rừng, khi muốn quay lưng bỏ chạy khỏi nơi này.

Những hình ảnh đó trộn lẫn vào nhau, rồi lại vỡ tan, như thể đang cố gắng nói với anh điều gì đó.

Sơn nhắm mắt, suy nghĩ.

Chân lý thực sự là gì?

Là sức mạnh? Là tri thức? Là con đường anh đang đi?

Không...

Chân lý thực sự không phải là một điều cố định. Nó là quá trình.

Là sự trưởng thành.

Là việc dám đối diện với chính mình.

Anh mở mắt, nhìn vào bức tường ký tự.

"Chân lý thực sự không phải là một đáp án duy nhất," - anh nói, giọng chắc chắn - "Nó là hành trình mà con người phải tự tìm kiếm. Nó không nằm trong những câu trả lời có sẵn, mà nằm trong chính quá trình ta vấp ngã, học hỏi và thay đổi."

Những ký tự trên tường chợt rung động.

Rồi, chúng vỡ tan thành hàng ngàn mảnh ánh sáng, xoay tròn trong không trung như những con đom đóm, trước khi hợp lại thành một cánh cửa đá khổng lồ.

Tinh linh già mỉm cười, ánh mắt đầy sự hài lòng. Thần rừng đã không chọn nhầm người.

Sơn bước vào cánh cổng cuối cùng, nơi thử thách thứ ba đang chờ đợi anh. Đã qua hai lần đối mặt với nỗi sợ hãi và trí tuệ, thân thể anh tuy vẫn đứng vững, nhưng trái tim thì nặng trĩu. Những vết thương không nhìn thấy được đã khắc sâu vào tâm khảm, để lại những vết xước vô hình không dễ gì xóa nhòa.

Bước chân anh chạm xuống một mặt phẳng vô định. Không còn rừng sâu, không còn bóng tối, không còn cả sự rực rỡ của những sinh linh kỳ ảo. Xung quanh anh chỉ là một không gian hư vô, bàng bạc một màu xám tro như cõi mộng chưa thành hình.

Bỗng, từ trong hư vô, một giọng nói trầm thấp cất lên:

"Ngươi đã vượt qua những ranh giới của thể xác và trí óc. Nhưng thử thách cuối cùng không đến từ bên ngoài... mà đến từ chính trái tim ngươi."

Trước mặt Sơn, không gian bắt đầu dao động. Như mặt hồ bị khuấy động bởi một viên đá vô hình, những gợn sóng lan ra và hình thành nên một cảnh tượng mới.

Một căn phòng. Một cậu bé.

Sơn sững sờ khi nhận ra đó là chính mình—một Sơn nhỏ bé, co ro trong góc phòng tối, đôi mắt mở to nhìn ra phía cửa, như đang chờ đợi một ai đó. Cảnh tượng này... anh đã quên nó từ rất lâu. Nhưng khi nó hiện ra trước mắt, cảm giác đau nhói từ quá khứ lại trỗi dậy.

Cánh cửa trước mặt cậu bé mở ra. Một người đàn ông xuất hiện, khoác trên mình chiếc áo khoác đã sờn cũ, gương mặt nửa sáng nửa tối dưới ánh đèn mờ nhạt.

Cha.

Sơn siết chặt nắm tay.

Người đàn ông đó chỉ nhìn cậu bé một thoáng rồi quay lưng bước đi, để lại phía sau bóng dáng nhỏ bé của đứa trẻ đang run rẩy trong im lặng.

Sơn nhớ rất rõ cảm giác lúc đó. Một nỗi tuyệt vọng không thành lời.

Cảnh vật thay đổi.

Lần này, anh thấy mình lớn hơn một chút, đứng dưới cơn mưa rả rích, trước một cánh cổng sắt lạnh lẽo. Anh đã đợi, đã hy vọng, đã mong chờ một điều gì đó—một lời giải thích, một lời xin lỗi, một cái chạm tay dù chỉ trong thoáng chốc. Nhưng không ai xuất hiện.

Rồi cảnh tượng lại thay đổi.

Lần này, Sơn nhìn thấy chính mình của hiện tại—đôi mắt sắc lạnh, dáng vẻ kiên định, nhưng sâu thẳm trong đó vẫn là một đứa trẻ chưa bao giờ thực sự trưởng thành, vẫn còn mắc kẹt trong quá khứ, vẫn còn oán giận người cha đã bỏ rơi mình.

Anh quay đầu, và nhận ra người đàn ông đó đang đứng ngay trước mặt. Nhưng lần này, cha anh không bỏ đi.

Ông đứng đó, yên lặng, nhìn Sơn với đôi mắt mệt mỏi, chất chứa những điều mà suốt bao năm anh chưa từng thấy.

"Con hận ta sao?"

Giọng nói đó trầm khàn, nặng nề như một lời thú tội. Sơn cảm thấy cơn giận dữ dâng trào, như ngọn sóng muốn cuốn phăng tất cả.

"Ông đã bỏ rơi tôi."

Những lời đó bật ra, nhưng âm thanh lại không mang sự mạnh mẽ như anh tưởng tượng.

"Ông có biết tôi đã lớn lên thế nào không?"

Không ai trả lời.

Hư không xung quanh bắt đầu dao động, như thể thử thách này không chỉ đến từ cha anh, mà còn đến từ chính anh.

Hận thù.

Giận dữ.

Tổn thương.

Tất cả những cảm xúc ấy quấn chặt lấy trái tim anh như những chiếc dây leo không ngừng siết chặt. Nếu anh để mặc nó, nó sẽ kéo anh xuống đáy sâu của quá khứ, không bao giờ buông tha.

Nhưng giữa cơn lốc cảm xúc hỗn loạn đó, một bàn tay vươn ra.

Không phải của cha anh.

Mà là của chính cậu bé Sơn năm xưa.

Một Sơn nhỏ bé, đôi mắt không còn tràn đầy tuyệt vọng, mà chỉ có một câu hỏi dịu dàng:

"Liệu chúng ta có thể tha thứ cho quá khứ không ?"

Sơn cảm thấy toàn thân cứng đờ.

Anh có thể giữ lấy cơn giận này mãi mãi. Nó đã đi cùng anh suốt cả cuộc đời, trở thành một phần của anh, thúc đẩy anh trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng đồng thời, nó cũng là xiềng xích, giam cầm anh trong bóng tối.

Anh có thể quay lưng đi, giống như cách cha anh từng làm.

Hoặc...

Sơn hít một hơi thật sâu. Anh bước tới. Và lần đầu tiên trong đời, anh đưa tay ra, chạm vào vai người cha đã bỏ rơi anh năm nào. Cảm giác ấy không lạnh lẽo như anh nghĩ. Người đàn ông trước mặt cũng run lên trong thoáng chốc. Hư không quanh họ vỡ tan thành hàng ngàn tia sáng. Từ sâu trong không gian vô tận, giọng nói ban nãy lại cất lên, nhưng lần này, nó dịu dàng hơn.

"Ngươi đã vượt qua thử thách của trái tim."

Ánh sáng tụ lại phía trước, hòa thành một thanh kiếm lấp lánh ánh bạc, nằm trên bệ đá cổ xưa.

Thanh kiếm được rèn từ ngọn lửa đầu tiên của thế giới.

Sơn chậm rãi bước tới, lòng nhẹ bẫng hơn bao giờ hết. Khi ngón tay anh chạm vào chuôi kiếm, một luồng ánh sáng bùng lên, xóa nhòa tất cả những tàn dư của thử thách.

Anh đã sẵn sàng.

Cuộc chiến cuối cùng sắp bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro