Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

gấu mèo

-----------

Khoa vừa bước ra khỏi tiệm, đang lê bước mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Khi vừa đến cửa, cậu bỗng thấy bóng dáng Huỳnh Sơn đứng đợi sẵn ở ngoài, tựa người vào chiếc xe của anh, dáng vẻ thoải mái. Khoa đứng khựng lại, suýt thì va phải cửa.

Khoa (ngỡ ngàng): “Sơn… bạn… sao bạn lại ở đây?”

Huỳnh Sơn (cười nhẹ, giọng vui vẻ): “ Đợi bạn tan làm mà. Muốn đưa bạn về, không sao chứ?”

Khoa đỏ mặt, không biết phải làm sao, lại cứ cảm thấy ngượng ngùng trước sự quan tâm của Sơn. Sơn không để ý đến sự bối rối của cậu, nắm lấy tay Khoa rồi xoa đầu như một thói quen.
anh

Huỳnh Sơn (cười, trêu chọc): “Sao mặt bạn lại đỏ thế? Lại ngại à? Tui chỉ đưa bạn về nhà thôi mà, có gì đâu!”

Khoa (giọng nhỏ): “Không phải… chỉ là… tui không quen…”

Sơn nhìn Khoa, trong mắt ánh lên sự tinh nghịch. Anh thấy Khoa càng ngượng, mặt càng đỏ, càng thấy vui. Trái tim anh đập nhanh hơn một chút, như thể có chút gì đó trêu ngươi, muốn làm cho cậu bạn nhỏ này bất ngờ.

Huỳnh Sơn (nháy mắt, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý): “Nhưng mà nếu bạn không đi với anh, thì anh phải làm sao nhỉ? Có thể sẽ phải ‘bắt cóc’ gấu mèo này về nhà anh thôi… Nghĩ đến thôi đã thấy thú vị rồi.”

Khoa ngẩn ra, mắt mở to. Cậu không thể tin rằng Sơn lại nói câu đó, nhưng trong lòng lại có chút bối rối, cảm giác không tệ chút nào. Sơn nói vậy nhưng với sự nghịch ngợm ấy, thật sự không biết anh có nghiêm túc không.

Khoa (lắp bắp): “Bạn… bạn đùa à? Cái gì mà bắt cóc…”

Huỳnh Sơn (cười gian, nhưng vẫn có chút ngọt ngào trong ánh mắt): “Anh đùa thôi mà. Nhưng mà… cứ để mồi ngon nhong nhong thế này, không thể không nghĩ đến cái ý tưởng xấu xa này được.” (ê... nguyên cái địa ngục hay s á😀)

Khoa càng đỏ mặt, không biết phải phản ứng như thế nào. Sơn đột nhiên nắm chặt tay cậu hơn một chút, làm Khoa cảm thấy như mình không thể thoát ra khỏi cái không gian này. Sơn thích sự bối rối của Khoa, và mỗi lần như vậy, anh lại càng cảm thấy bản thân gần hơn với cậu.

Khoa (ngượng ngùng, giọng khẽ): “Tui… tui đi mà, bạn đừng nói lung tung nữa.”

Sơn nhìn cậu bạn nhỏ của mình, cảm nhận được sự ngại ngùng trong từng cử chỉ. Anh vui lắm, và thậm chí có ý nghĩ sẽ “bắt cóc” gấu mèo này về nhà thật, chỉ để trêu đùa một chút, nhưng trong lòng cũng không thể phủ nhận, anh thích Khoa đến phát điên rồi đây này

Huỳnh Sơn (vẫn cười tươi, giọng nhẹ nhàng): “Được rồi, không trêu nữa. Lên xe đi, anh đưa bạn về.”

Khoa vẫn đỏ mặt nhưng không từ chối nữa, ngoan ngoãn lên xe cùng Sơn. Một buổi tối yên bình, nhưng trong lòng cả hai người đều có những cảm xúc riêng biệt, lạ lẫm nhưng cũng đầy ấm áp.

Trên xe, không gian yên tĩnh, ánh đèn phố phường chiếu qua cửa kính. Khoa ngồi yên, tay bám vào thành ghế, còn Sơn lái xe với vẻ mặt thoải mái, nhưng ánh mắt thì vẫn lén lút liếc Khoa, như thể đang suy nghĩ gì đó.

Huỳnh Sơn (mỉm cười, giọng nhẹ nhàng): “Này, Khoa… Chắc bạn chưa ăn tối nhỉ? Hay là ghé qua nhà anh ăn chút gì đi. Anh không hay nấu nướng lắm, nhưng hôm nay anh làm chút đồ ăn thôi.”

Khoa (ngẩn ra, có chút do dự): “À… tui cũng chưa ăn gì cả. Nhưng mà…”

Sơn nhìn vào mắt Khoa, biết rằng cậu đang phân vân. Sơn không vội, anh chỉ nở nụ cười dịu dàng, rồi nhẹ nhàng thúc giục.

Huỳnh Sơn (vừa lái xe, vừa nói): “Chỉ là ăn chút thôi mà, đừng ngại. Dù gì cũng đã lâu rồi không gặp, anh cũng muốn có chút thời gian nói chuyện với bạn.”

Khoa gật đầu, cảm giác không thể từ chối Sơn, nên cậu khẽ thở dài rồi nói.

Khoa (lúng túng): “Được rồi… nhưng mà tui chỉ ăn chút thôi nhé.”

Sơn mỉm cười hài lòng, rồi tiếp tục lái xe, không gian lại trở về yên lặng. Sau một hồi, cả hai đã đến nhà Sơn. Căn hộ khá rộng rãi, đơn giản nhưng có phần ấm cúng. Sơn mở cửa cho Khoa, rồi chỉ vào chiếc sofa lớn, mời Khoa ngồi.

Huỳnh Sơn (chăm chú dọn món ăn): “Cứ thoải mái đi, bạn thích gì thì cứ lấy. Hôm nay anh làm không nhiều, nhưng được cái ăn cũng ổn mà.”

Khoa gật đầu, ngồi xuống sofa, nhưng cảm giác bất an dần dâng lên. Cậu bắt đầu nghĩ lại về quyết định của mình, có phải là quá vội vàng không? Dù sao Sơn cũng là một người nổi tiếng, còn cậu chỉ là một người bình thường, và lại... chuyện này có quá đột ngột không?

Khoa (ngập ngừng, thầm nghĩ): “Mình lại một lần nữa vội vã… Thế này liệu có ổn không?”

Sơn đặt đồ ăn lên bàn trước mặt Khoa, rồi ngồi xuống cạnh cậu. Anh cười tươi, nhưng đôi mắt lại như ẩn chứa điều gì đó sâu sắc.

Huỳnh Sơn (nhẹ nhàng, cười tươi): “Ăn đi, đừng ngại mà. Anh không phải đầu bếp đâu, nhưng sẽ cố gắng làm bạn thấy ngon miệng.”

Khoa nhìn lên, rồi bất chợt bị ánh mắt Sơn cuốn vào. Đôi mắt của anh như thể có một sức hút lạ kỳ, và trong không gian yên tĩnh này, Khoa cảm thấy sự gần gũi giữa hai người càng trở nên rõ rệt hơn. Cậu không thể kiểm soát được cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình.

Khoa (mặt đỏ, lí nhí): “ Bạn làm vậy… tui sẽ ăn nhiều đấy.”

Sơn vẫn cười, nhưng vẻ mặt anh đã nghiêm túc hơn. Anh nhìn Khoa thật lâu, rồi nhẹ nhàng, không hề báo trước, cúi xuống và hôn lên môi Khoa một cách đột ngột.

Khoa cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài, không thể tin được chuyện này lại xảy ra. Môi Sơn ấm áp, mang theo một cảm giác mạnh mẽ khiến Khoa không thể nào rút lui được. Cậu ngẩn ngơ, thậm chí không thể phản ứng ngay, chỉ biết để cho môi Sơn chạm vào mình, cảm nhận sự mềm mại, ấm áp ấy.

Sơn rời môi Khoa ra một chút, nở nụ cười thỏa mãn, nhưng đôi mắt anh vẫn đầy sự bùng nổ cảm xúc.

Huỳnh Sơn (giọng trầm, hơi khàn): “Không phải chỉ có món ăn ngon đâu, gấu mèo... em còn là món chính của anh nữa đấy.”

Khoa ngồi ngây người, mặt đỏ bừng, không biết phải làm sao. Lời Sơn như một lời thách thức ngọt ngào mà cậu không thể nào từ chối. Trong lòng cậu đang rối bời, nhưng trái tim lại đập mạnh hơn bao giờ hết.

Khoa bật dậy khỏi sofa, cơ thể rung rẩy, như muốn bỏ chạy khỏi tình huống bất ngờ này. Cậu không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Mặt cậu đỏ ửng, tim đập loạn xạ. Cậu đứng lên, định bước ra, nhưng trước khi kịp rời đi, Sơn đã nhanh chóng nắm lấy tay cậu, kéo lại.

Huỳnh Sơn (nhìn Khoa với ánh mắt đầy quyết tâm, giọng trầm ấm): “Gấu mèo, em muốn chạy đi đâu vậy?”

Khoa không kịp phản ứng gì, bị kéo mạnh về phía Sơn. Cậu loạng choạng mất thăng bằng, rồi ngồi thụp xuống, cuối cùng rơi ngay vào lòng Sơn. Cả cơ thể Khoa cứng đờ, không thể động đậy, khuôn mặt cậu đỏ bừng như quả cà chua, và ánh mắt thì lúng túng không biết phải làm sao.

Khoa (giọng lí nhí, ngượng ngùng): “A… bạn… làm gì vậy?”

Sơn cười, nhưng nụ cười của anh không còn là sự trêu đùa nữa. Mắt anh nhìn Khoa đầy sự dịu dàng, và tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

Huỳnh Sơn (giọng nhẹ nhàng, âu yếm): “Anh chỉ muốn em ở lại đây, không cho chạy trốn nữa.”

Khoa vẫn ngồi yên trong lòng Sơn, không thể tin được là mình lại rơi vào tình huống này. Đầu óc cậu quay cuồng, không biết phải làm gì, nhưng một phần trong cậu lại cảm thấy kỳ lạ là mình không muốn rời đi. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Sơn, từ sự gần gũi ấy khiến Khoa cảm thấy như mình không còn muốn thoát ra nữa.

Khoa (giọng run run, bối rối): “Tui… tui không… muốn thế này đâu.”

Sơn chỉ mỉm cười, đôi tay anh vòng nhẹ quanh eo Khoa, kéo cậu lại gần hơn. Anh có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh mẽ trong người Khoa, và anh biết rằng dù Khoa có nói gì đi chăng nữa, thì sâu thẳm trong lòng cậu, có lẽ cậu cũng không muốn rời xa anh.

Huỳnh Sơn (thì thầm): “Em không muốn? Anh nghĩ em muốn chạy à?”

Khoa chỉ biết im lặng, không thể nào thốt ra lời nào. Cậu cảm thấy như mình đang ở giữa hai thế giới – một phần muốn thoát ra, phần còn lại lại không thể phủ nhận cảm giác ấm áp, dịu dàng mà Sơn mang lại. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng có một điều chắc chắn: Khoa không thể thoát ra khỏi cái vòng xoáy này.

Khoa vẫn ngồi trong lòng Sơn, khuôn mặt đỏ rực, cơ thể căng cứng không biết phải làm gì. Huỳnh Sơn nhận ra sự bối rối và ngượng ngùng của cậu, và anh chợt mỉm cười như thể thấy cái gì đó thật đáng yêu.

Huỳnh Sơn (nhẹ nhàng thở dài, giọng dịu dàng): “Thôi, không cần phải làm gấu mèo chín nữa đâu. Em cứ ăn đi, ăn cho xong rồi anh mới tính sổ với em sau.”

Sơn nhẹ nhàng đẩy Khoa ra khỏi vòng tay, không quên vỗ nhẹ vào lưng cậu như một lời trấn an. Khoa đứng dậy, vẫn hơi lảo đảo một chút, nhưng cố gắng ngồi vào bàn ăn. Cậu không dám nhìn Sơn, chỉ lén lút nhìn qua một bên rồi lấy đũa ăn một cách lúng túng.

Khoa (có chút lắp bắp, vẫn đỏ mặt): “Cảm ơn… bạn, tui ăn đây.”

Sơn ngồi đối diện, mắt anh vẫn dõi theo Khoa, nhưng lần này là ánh mắt kiên nhẫn, không còn trêu chọc nữa. Anh biết rõ Khoa đang cảm thấy thế nào, và có thể, anh cũng đang chờ đợi điều gì đó từ cậu.

Huỳnh Sơn (cười nhẹ, giọng như không muốn làm Khoa quá căng thẳng): “Em biết không, chỉ cần em ngồi ăn ngon lành là anh vui rồi. Nhưng mà… đừng nghĩ mình thoát khỏi chuyện này dễ dàng thế nhé.”

Khoa ngẩng đầu nhìn Sơn, mắt cậu hơi sợ hãi, nhưng không thể không mỉm cười một chút. Cảm giác gần gũi này, dù có làm cậu bối rối đến mức nào, cũng khiến cậu cảm thấy ấm áp và thật sự hạnh phúc.

Khoa (vẫn lí nhí, không dám nhìn vào mắt Sơn): “tui không biết… tui không biết phải làm gì… bạn làm tui rối hết cả lên rồi.”

Sơn không nói gì, chỉ mỉm cười. Anh lặng lẽ quan sát Khoa, thấy cậu ăn không được ngon miệng lắm nhưng lại rất đáng yêu trong sự bối rối ấy.

Huỳnh Sơn (vẫn với giọng nhẹ nhàng, như thể trêu chọc): “Rối thì cũng phải ăn xong đã, gấu mèo. Em đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.”

Sơn cảm thấy vui vì Khoa không chạy trốn nữa. Anh biết rằng dù sao, cậu cũng đã bước vào thế giới của anh rồi, và việc giữ Khoa lại gần mình chỉ là chuyện thời gian thôi.

-------------


Ờ...🤡

Bình tĩnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro