Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

| Soobin |

Suốt một tuần qua, mỗi ngày Choi Soobin đều đến chơi bóng rổ cùng tôi, kỳ thi vẫn còn diễn ra nên những người khác vẫn bận tối tăm mặt mũi. Tiếp xúc rồi mới thấy anh ta cũng không đến nỗi nào, tôi đã chuyển sang gọi là Soobin-hyung thay vì Soobin-ssi. Chơi cùng với Soobin làm cho tôi cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác mà tôi chưa từng có khi ở cùng Beomgyu-hyung. Hơn hai năm trước, khi mà Taehyung-hyung còn là thành viên của đội bóng rổ, mỗi đêm đều cùng tôi luyện tập đến 1 giờ sáng, cảm giác ấy cũng mang lại sự vui vẻ nhưng không mạnh mẽ như bây giờ. Tưởng chừng Taehyung-hyung là người duy nhất cùng tôi có những trận đấu như thế nhưng giờ đây Soobin lại giống như một biến số bất ngờ.

"Đi ăn khuya không?" Đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm, hôm nay bọn tôi đã chơi từ 7h tối, sớm hơn mọi ngày. Ngày mai sẽ là ngày thi đầu tiên của Day, tôi muốn nghỉ ngơi sớm để Day có thể tỉnh táo tinh thần hơn.

"Khuya gì chứ, còn sớm mà không phải sao?" Soobin uống vội ngụm nước rồi trả lời tôi, bây giờ cả hai đều nhễ nhại mồ hôi.

"Em muốn về ngủ sớm, mai còn thi."

"Vậy cũng được, đi ăn lẩu đi." Hơi phi khoa học nhưng hầu như đêm nào hai đứa tôi cũng đi ăn sau trận, nhưng mà là do anh ta rủ trước, đây là lần đầu tôi mở lời. Không phải anh ta, tôi mới là người có chấp niệm với món lẩu, có người đang cố chiều ý tôi.

Bọn tôi đi vào quán, chưa phải trễ lắm nên xung quanh vẫn còn rất đông người, ý thức được mùi cơ thể của hai đứa bây giờ đang hơi nặng, khéo léo chọn một bàn bên ngoài tách biệt ra khỏi mọi người. Soobin luôn khiến tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, sau vài lần đi ăn thì anh ta đã nhớ được thói quen ăn uống của tôi, ngọt - chua - cay.

Thật ra tôi đã nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh ta nhìn tôi mỗi khi chơi bóng, hay những cái nuốt nước bọt khi lén nhìn vào môi tôi. Không thấy ghê tởm gì cho lắm, ngược lại chẳng hiểu sao tôi cảm thấy vui vui trong lòng, ở gần anh ta mang đến cho tôi một cảm giác rất thoải mái, thứ tình cảm này từ lâu đã vượt trên mức tình bạn.

Trên thế giới luôn tồn tại một người dành cho bạn, khi gặp được nhau, ta chẳng cần tốn thời gian để có được cảm giác vì đơn giản là hai người đã thuộc về nhau từ trước khi đến với nhân gian này.

"À ... ừm ..." Vì lí do nào đó, anh ta gãi đầu đầy ngượng ngùng, bầu không khí bây giờ có chút lạ. Soobin là một chàng trai chân thành, người như anh ta rất dễ bị lừa nhưng chẳng đời nào có thể lừa người khác, trông cao to như thế nhưng con tim anh lại quá thánh thiện. Anh rất hay làm những hành động dễ thương mà đến tôi còn thấy hoảng sợ khi nhìn thấy lần đầu.

"Sao vậy?"

"Anh... Anh..."

"Có gì thì nói đi, đừng sợ." Tôi nhìn anh, dường như đang trông đợi gì đó mà tôi cũng không thể xác định được. Soobin rất hay như thế này, ngập ngừng... ngập ngừng.

"Anh yêu em." Mẹ ơi, thật luôn à? Tỏ tình giữa quán lẩu trong khi cả hai đều luộm thuộm và hôi hám, bụng thì trống rỗng vẫn chưa có thứ gì kịp chín để lấp đầy. Kỹ năng cưa cẩm của tên này có kém quá không vậy?

"Thì sao?" Đang trả lời một cách điềm tĩnh, cảm xúc thật đó, không hề đùa giỡn hay bỡn cợt. Vừa rồi tim tôi có trật đi một nhịp thật, nhưng ảnh hưởng không đáng kể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro