5.
Cũng không hẳn là ngu ngốc, nhưng dường như người ta chẳng bao giờ nhận ra khoảng cách giữa mình và người mình thương hóa ra chỉ là đôi ba bước chân lơ đễnh dẫm lên cùng một nền đất. Có thể là con đường từ phòng thí nghiệm đến hội trường văn nghệ nơi người đang vô tư uốn mình trong từng bước nhảy, có thể là một cái xoay lưng cỏn con đủ để thấy bóng dáng người lượn lờ phía sau cùng nụ cười xinh xắn phớt nhẹ nơi đầu môi, nom mơ màng mà sáng bừng như tiên cảnh.
Đẹp thật đấy.
"..."
Bốp.
Soobin tát một cái rõ kêu vào mặt mình, việc gã cứ nhìn chằm chằm Choi Yeonjun một cách lộ liễu khiến cho gã muốn đào hố chôn thân ở một vài thời điểm, đặc biệt là khi ngay bên cạnh gã đang có người và họ có đầy đủ cơ sở để hoài nghi về tầm nhìn của gã. Gã nổi tiếng, còn Yeonjun thì được lòng hầu như tất cả mọi người vì ngoại hình sáng sủa và tài ăn nói. Những chuyện về cả hai luôn được săn đón một cách nồng hậu, vậy nên việc gã có ác cảm với Yeonjun từ ban tự nhiên đến ban xã hội chẳng có khứa nào là không biết cả.
Họ đều biết rằng gã không ưa gì em, nhưng kiểu người như gã hẳn là sẽ chẳng thèm để tâm đến những thứ gai mắt, trừ khi chúng tự đâm đầu vào ổ. Vì lẽ đó, cái việc gã nhìn Yeonjun một cách chăm chú chắc chắn không được bình thường, theo logic căn bản nhất.
Có lẽ Soobin đang bất thường. Và gã đổ hết mọi thứ lên đầu Daniel.
Daniel của gã bận rộn mấy tuần liền - tin nhắn giữa gã và em thưa dần, đâu đó chỉ còn lại đôi dòng tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon vào mỗi tối. Có lẽ em cần thời gian để đối mặt với nỗi choáng ngợp của cánh cửa trường đại học, không phải ai cũng dễ dàng thích nghi với loạt áp lực không ngơi nghỉ, trái ngược với nhận định chắc như đinh đóng cột của một số sinh viên đã ra trường: "Em cứ ráng học cho xong cấp 3 đi, lên đại học sướng lắm."
Toàn là lừa bịp em út.
Siết chặt chiếc điện thoại trong tay, Soobin cứ thế thẫn thờ nhìn vào thanh trạng thái vốn đã chuyển xám xịt trên màn hình, đầu ngón tay thơ thẩn đong đưa một cách không có chủ đích trước khi gã quyết định ấn vào trang cá nhân của em để tìm kiếm một thứ gì đó. Vẫn vậy. Một cái tài khoản phụ, không hơn không kém. Trắng thông tin. Không có ảnh chụp. Toàn bộ những gì gã có được chỉ là mạch đập cảm xúc thất thường của em, buồn vui lẫn lộn, những bài đăng ngẫu nhiên kể về cuộc sống thường ngày, khi thì đính kèm icon mặt trời, khi thì là đám mây đen xì bên cạnh khuôn mặt mếu máo.
Đủ để gã định hình tính cách của em, nhưng danh tính của em thì có trời mới biết.
Soobin thở hắt một hơi, nhét chiếc điện thoại còn nguyên trang cá nhân của em vào túi quần. Đã qua nửa giờ cơm và đồ ăn trên bàn của gã vẫn còn nguyên, nguội ngắt. Chẳng còn hứng thú đâu mà ăn nữa.
Khi gã tặc lưỡi nhìn lên, Yeonjun vẫn ngồi yên ở bàn đối diện.
Cậu trai mới vừa nãy còn ngoan ngoãn ngồi ăn cơm giờ đây lại vô tư lự cười toe toét, nước sốt cà chua dính đầy trên khoé môi em. Hóa ra là nhiều thêm một thằng nhóc Beomgyu.
Trêu nhau vui thế không biết.
Chẳng biết khó chịu vì cái gì, gã cúi đầu xuống, nốc hết khay cơm chẳng ngon lành gì vào miệng. Vừa lúc gã nuốt xuống miếng thịt bò cuối cùng, điện thoại trong túi lặng lẽ kêu lên, không phải tiếng chuông cài riêng cho Daniel.
Nhưng dù gì thì cũng phải đọc chứ.
Ting-
"Trường chúng ta sắp tới sẽ tổ chức prom night. Khả năng lãnh đạo của em rất tốt, em có thể giúp hyung làm trưởng ban tổ chức được không?"
[...]
BigHitUni: Xem ai sẽ xuất hiện ở prom night hôm nay nè. Không biết em bé đã có partner chưa ta?
136928 likes, 590 bình luận
JessiTheFabulous: Có chuyện gì xảy ra với choice of outfit của ẻm vậy?
----> StarGirl: Ẻm bị điên.
----> FoldingMoney: Ai đó đem cho Yeonjun-ssi chiếc áo khoác đi hoặc là tôi-sẽ-chết?!
----> Soobin's Bread: Không nhưng mà ẻm mặc sẵn áo khoác rồi???
Jjunie's Mama: Ẻm shoot hình ở đâu vậy ta? Prom còn chưa diễn ra mà?
----> BigHitUni: Yeonjun đến trường sớm để giúp các tiền bối set up lại máy quay đó. Ngoan lắm luôn. Tụi mình không cho ẻm làm việc mà đè ẻm ra shoot hình, đến giờ ẻm vẫn còn sốc nè.
BabyHuening: Ảnh chắc chắn sẽ là partner của em.
----> Lea: Mày nghĩ là người ta sẽ cho một thằng nhóc lớp 10 tham dự prom night á?
----> BabyHuening: Noona ơi em lẻn vào được rồi.
----> Lea: Gì cơ???
+×+
Prom night diễn ra cực kì suôn sẻ trong dự đoán của Soobin, gần nửa năm trời chạy đôn chạy đáo với việc học thì hiển nhiên ai cũng cần có một bữa tiệc đại loại vậy để giải tỏa. Riêng đối với một kẻ khô khan từ trong tầm mắt như gã thì tiệc tùng cũng chẳng khác biệt gì mấy so với những cuộc họp mặt thông thường, chỉ khác là người ta ăn diện trang trọng và chỉn chu hơn một chút. Hẳn nhiên, cũng có một số sự tồn tại bắt mắt đến nỗi chỉ cần vô tình nhếch khẽ bờ môi cong cũng đủ để vặt đi một nhánh hoa trong lòng kẻ khác.
Có những người từ khi sinh ra đã dồn hết ánh sáng về phía mình. Như một lẽ đương nhiên, dẫu cho vật đổi sao dời.
Đáng ghen tị nhỉ.
Soobin, trong bộ vest thuần đen mà Daniel chọn cho gã vào dịp lễ đầu năm trước, dính chặt đôi chân dài ở bàn rượu. Gã không có đủ năng lượng để khơi nguồn cho những cuộc trò chuyện, phần vì không tìm được lý do, phần vì chẳng gợi nổi bất kì hứng thú nào trong đầu. Chọn cho mình loại rượu ít cồn nhất, gã nốc từng ngụm nhỏ, chất lỏng nửa ngọt nửa đắng trượt xuống cổ họng khiến cho quả cấm trên cổ gã như chẳng chịu đứng yên, nó động đậy một cách nóng bỏng hơn bao giờ hết.
Sự thu hút phát ra từ trên người gã, nhìn theo một góc độ nào đó, khác xa với Yeonjun. Người ta tìm được tư cách để vây quanh em nhưng chỉ có thể quan sát gã từ xa, dẫu cho hứng thú của họ đối với gã và em có ngang bằng với nhau đi chăng nữa.
Và đó là lý do mặc dù Soobin có hot as f*ck thì gã vẫn có thể yên bình uống rượu một mình.
Cho đến khi có ai đó đập một phát rõ đau vào vai gã.
"...Namjoon hyung?"
"Sao thế này? Nhóc không có ai để nói chuyện hả?"
Không, là tự em muốn dán mồm.
"Nhìn thấy thằng nhóc đằng kia không?" Namjoon khoác vai gã, đệch mặt ra một hồi rồi thở dài. "Trò cưng của Jin hyung đó. Ngày nào ảnh cũng luôn miệng kể về nó, nghe mà phát ngán."
"Choi Yeonjun?"
"Đúng rồi. Anh còn nghe tin đồn mày ghét nó nữa cơ."
Ghét? Cũng không hẳn.
Yeonjun ở đằng kia bị vây quanh bởi bạn bè và tiền bối, rượu hình như cũng uống vào một lượng không nhỏ, khiến cho gương mặt em vốn yêu kiều nay lại còn yêu kiều hơn vì sắc đỏ nhuộm kín lên đôi gò má. Cả cái cách em ăn diện, dường như Yeonjun chẳng để cho bất kì ai có cơ hội rời mắt khỏi em. Gã không bắt được sự diêm dúa hay rẻ tiền trong cái cách em khoe khoang da thịt, em cao quý một cách lạ lùng dẫu cho chỉ nhìn từ xa, và điều đó khiến Soobin một lần nữa muốn đào hố chôn thân ở nơi công cộng chỉ vì không kiểm soát được ánh mắt.
"Chú mày ổn không vậy?"
"...Em có bị gì đâu mà không ổn."
"Thằng nhóc đó hình như say lắm rồi đấy. Anh cá là mấy phút nữa nó sẽ gục ra sàn."
"Thì liên quan gì đến em?"
"Chú mày quên prom night này là do chú mày phụ trách à. Nó mà vật ra đấy thì lại chẳng liên quan đến chú mày."
"..."
Ừ nhỉ.
...?
"Này, Yeonjun-ssi ngất hẳn ra rồi!!!"
"Cũng tại mày, bắt ẻm uống cho nhiều vào!"
Đám đông bắt đầu nhìn Beomgyu bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng rồi họ nhận ra thằng nhóc cũng chẳng khá khẩm hơn Yeonjun là bao.
"Ai biết địa chỉ nhà của Yeonjun-ssi không?"
"Có ai được ẻm mời về nhà đâu..."
"Aish cái thằng nhóc Choi Beomgyu này, lúc quan trọng nhất thì lại say xỉn như thằng ngố."
"Hay mình đưa ẻm vào khách sạn nào đó gần đây đi?"
"Thôi, không yên tâm nổi đâu. Nhà đứa nào rộng?"
"..."
Cả đám lắc đầu nguầy nguậy.
"Tao ở cùng với bạn trai, tao vác ẻm về nhà thì tao chết."
"Thế ở cùng bố mẹ có chết không...?"
"Tao ở một mình, nhưng phòng trọ tao bé như cái lỗ mũi ấy."
"..."
Cả bọn thở dài sườn sượt.
Bất lực thật đấy.
"Nếu mà là nhà rộng thì...tao có ý này."
"Sao cơ?"
"Không biết là có khả thi hay không, nhưng mà..."
"Soobin sunbaenim ở một mình một biệt thự. Thông tin chính xác 100%."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro