Thổn Thức: Phần 3
21.
"Ăn một miếng đi"
Yeonjun đưa đến trước mặt cậu một lát bánh mì, nhìn Soobin vui vẻ nhận lấy mà gặm nó.
Đã được một tháng kể từ hôm tai nạn đó xảy ra, thật sự là một tháng dài vô cùng khi mà Yeonjun làm mọi thứ đều là ở trong phòng của mình để canh chừng Soobin.
Cậu đã có thể đi lại được, nhưng vẫn cần sự trợ giúp của Yeonjun vì khớp gối còn chưa thật sự hồi phục. Mà với một người ghét phải ngồi yên một chỗ như Soobin, cậu đã thuyết phục anh đưa mình đi dạo mỗi khi có thể, mà Yeonjun cũng không từ chối, đây cũng là một cách giúp cậu đi lại được nhanh hơn.
Soobin vui vẻ ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, không khí trong trẻo, từng luồng gió mát lạnh lướt ngang mái tóc của cả hai.
"Em không định trở về sao?"
"Anh mong đợi gì ở một gia đình không thể sang thăm mình một lần trong suốt một tháng" Cậu thở dài.
"Mọi chuyện phức tập quá nhỉ..."
Yeonjun liếc sang nhìn cậu, Soobin chỉ gật đầu một cái rồi không nói nữa. Cậu không mong đợi họ sẽ sang thăm mình, nhưng họ đúng thật đã không làm thế, dù đã đoán trước được nhưng nỗi thất vọng vẫn dâng lên một chút.
Cả hai đang ngồi ở thảo nguyên quen thuộc, nơi mà hai người thường lui ra như khi trước để ngắm bướm đêm. Nhưng vào ban sáng như thế này, còn có thể ngắm được những loài hoa lộng lẫy.
Yeonjun nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cậu, thoải mái thở ra.
Yeonjun rất phiền não, cả hai phải yêu đương trong vụng trộm, nhưng anh rất rất yêu Soobin nên anh đành chịu. Một ngày nào đó, anh sẽ cho thế giới biết anh và cậu rất yêu nhau, nhưng không phải bây giờ, vì mọi thứ vẫn còn rất phức tạp.
Tình yêu của cả hai đến một khó khăn như thế, xong lại không hiểu vì sao bên nhau lại bình yên đến lạ lùng, Yeonjun còn ảo tưởng ra rằng tình yêu này đã xoá bỏ được thứ lời nguyên ác nghiệt này.
Có thể có hoặc có thể không.
Trước đây, Soobin luôn dính vào rắc rối hoặc mấy thương tổn nhỏ về thể chất khá thường xuyên, thậm chí quan hệ giữa cậu với gia đình còn tệ hơn ngày qua ngày. Nhưng đã một tháng cả hai chỉ êm đềm bên nhau, chào buổi sáng bằng những cái hôn ngọt ngào và âu yếm nhau đến khi chập tối.
Thế mà lại không chán, cứ như thể chỉ cần ở gần nhau là đã thoải mái, hạnh phúc.
Soobin trước đây đã luôn dính người, bây giờ mới phát hiện cậu còn rất chiếm hữu, ghen nhiều đến không đếm được. Nhưng không thể không kể cậu là một con người với trái tim ấm áp và thuần khiết nhất mà anh từng gặp.
"Soobin này...qua tất cả mọi chuyện...tại sao em chọn anh?" Yeonjun đột ngột lên tiếng, gió lộng thổi tóc mái của anh lơ lửng nhè nhẹ.
"Em muốn bảo vệ anh...từ bây giờ đến về sau, vì em yêu anh, em không để anh sống trong cô độc đâu" Cậu rất chắc nịch trả lời.
Yeonjun cứ như đã đoán trước được câu trả lời, chỉ ôn hoà mỉm cười một cái vô cùng hạnh phúc.
"Em không bao giờ để anh lần nữa ngồi khóc một mình mỗi đêm, tự nói chuyện một mình vì quá cô đơn" Soobin nhẹ giọng nói, đưa ánh mắt đau lòng sang anh.
Yeonjun mở to mắt nhìn cậu, biểu hiện vô cùng bất ngờ.
Anh đã luôn cố xây dựng vỏ bọc lạc quan vui vẻ, làm sao cậu lại biết được chuyện đó.
"Anh Yeonjun... Có một hôm em quay lại vì để quên vòng tay của mình, phát hiện anh đang ngồi một mình ở sau nhà" Giọng cậu trầm thấp, đều đều vô cùng dễ nghe, pha lẫn một chút chua xót.
Soobin không thể quên được khoảnh khắc đó, khi mà cậu bắt đầu thề với lòng sẽ không bao giờ bỏ rơi anh lần nào nữa.
Tiếng nức nở không ngừng vang lên, nhưng nó rất nhỏ, mái đầu vàng chôn giữa hai đầu gối, anh ngồi co rúm sau nhà và nấc lên, than thở với đất với hoa về việc anh cô đơn như thế nào, cuộc đời đối xử tệ với anh như thế nào. Hình ảnh vô cùng xót xa.
"Khi đó, em vẫn còn quá nhút nhát, em sợ phải nhìn thấy người khác khóc, nên em không biết phải làm gì, đành im lặng quan sát anh, qua ngày hôm sau tìm cách thân thiết với anh hơn" Soobin nhận ra ánh mắt của Yeonjun cụp xuống đôi chút.
Anh vẫn im lặng đặt đầu trên vai cậu, lúc này đã hơi quay mũi sang phía cậu một chút.
"Nhưng em nghĩ mình cần phải quay lại để kiểm tra, tối hôm sau vẫn thấy anh ngồi đó một mình trong sự tủi thân, rồi em phát hiện ngày nào anh cũng thế"
Cậu vòng tay qua eo anh, kéo người kia lại gần mình hơn, sưởi ấm tim anh trong cái ôm của mình.
"Yeonjunie... bây giờ em mới có dịp hỏi, vì sao đã có em rồi anh vẫn như thế...?"
Yeonjun thở dài một hơi, nhẹ giọng.
"Em không hiểu đâu Soobin, em thật sự giúp anh vui lên rất nhiều, nhưng khi em về mất anh lại không có ai bên cạnh... Lúc đó đột nhiên lại yếu đuối hẳn đi" Anh mím môi nói.
"Khi đó thì em không có đủ dũng khí để bảo vệ anh, bây giờ thì em hứa em sẽ bảo vệ anh bằng mọi thứ em có, không để anh cô đơn nữa" Cậu ôm chặt anh hơn một chút, nhìn anh dần nở một nụ cười đáng yêu.
"Anh yêu em" Yeonjun hôn nhẹ lên môi cậu, dụi đầu vào ngực Soobin làm nũng.
Quả thật có hơi xấu hổ và bất ngờ khi Soobin thấy hết mọi thứ, nhưng nó không quan trọng, quan trọng là anh có Soobin bên cạnh.
"Còn nhớ khi em thề sẽ không bao giờ bỏ rơi anh một mình không? Em sẽ làm được"
Yeonjun gật đầu cười, không nghĩ ngày hôm đó chỉ tùy tiện đi theo bà xem khám bệnh, vậy mà nhân duyên đưa anh với Soobin biết đến nhau, thân thiết với nhau và bây giờ thì yêu nhau say đắm.
Một tình yêu khá nguy hiểm và trắc trở, nhưng anh tin rằng không có lời nguyền nào là không thể bị phá vỡ, anh sẽ hạnh phúc bên cậu và không gì có thể thay đổi được nó.
Anh yêu Soobin rất nhiều.
"Mau đứng dậy mình tập đi lại thêm một chút nào, em rất mong khỏi sớm đúng không nào?" Yeonjun cười rất tươi tắn đỡ cậu dậy.
"Chờ khi em khỏi hẳn, sẽ cùng anh làm tất cả mọi thứ anh muốn, cùng nhau đi ngắm đom đóm lần nữa"
"Em sắp khỏi rồi, vết thương tiến triển vô cùng tốt"
Anh đỡ cậu dậy, sau đó cũng mau chóng lấy cặp nạng đến gần đưa cho cậu, từ từ giúp Soobin làm quen với việc đi lại. Anh giữ chặt lấy cậu từ đằng sau đề phòng cậu ngã, ôn hoà nhìn cậu.
Sẽ sớm thôi, nhất định phải có một kết thúc viên mãn.
『☪』
22.
Bà Yeonjun mất, sau một tháng mắc bệnh.
Thế giới như mất đi một sắc hồng.
Đó là vào một ngày trời vô cùng đẹp, đẹp đến nao lòng. Anh còn đang bận bịu về mọi thứ không có thời gian nghỉ ngơi, Yeonjun cứ chạy khắp nơi trong làng vì được gọi đến. Khoảng thời gian đó bà Choi đang bị mắc bệnh rất nặng, một phần là vì tuổi già nên công việc thầy lang của làng một vai Yeonjun gánh.
Anh lo lắng khôn nguôi về tình trạng ngày càng tệ đi của bà mình, nhưng không thể để công việc dở dang đành nhờ Soobin chăm sóc. Chân cậu chưa khỏi hẳn, bước đi còn rất nặng nề và phải dựa vào cặp nạng hai bên tay, nhưng cậu đã đi lại được ít nhất là như thế. Điều đặc biệt là Soobin không bao giờ ngã, vì thế anh cũng bớt lo lắng phần nào.
"Bé ngoan nhớ uống thuốc đều đặn nha, chóng khỏi bệnh anh sẽ sang thăm bé" Yeonjun nở một nụ cười đáng yêu, ngồi khuỵu xuống để vuốt lấy mái tóc của cô bé trước mặt mình.
"Anh Yeonjun hứa nha" Cô bé nằm trên giường bệnh vui vẻ cười đáp lại, đưa ngón út lên trước mặt anh.
"Rồi anh hứa, em chỉ bị cảm thôi, sẽ mau khoẻ" Yeonjun đứng dậy chào tạm biệt bằng cách vẫy vẫy tay, sau đó bước ra khỏi phòng.
Anh chầm chậm bước đi trên dãy hành lang rộng rãi của nhà Kim, thi thoảng còn đưa tay chào các bé cún nằm trong góc ngó mắt nhìn anh.
Tiếng bước chân vội vã chạy tới gần khiến Yeonjun giật nảy người, anh mở to mắt nhìn cô Kim thở hổn hển trước mặt mình.
"Có chuyện gì sao ạ?"
"Bà... Bà Choi... Bà của cháu đang lâm chung... Mau lên"
Đó là lần đầu tiên Yeonjun hoảng hốt đến mức không xỏ được đôi ủng của mình vào, chân đất chạy hơn mười phút để về nhà. Cũng là lần đầu Soobin thấy anh thân tàn ma dại, bước vào phòng với bàn chân bê bết máu và đất cát.
Anh không rơi một giọt nước mắt nào mà chỉ có sự buồn bã và tuyệt vọng tiễn người bà của mình đi khỏi thế giới này. Vì anh không muốn yếu lòng trước mặt Soobin lần nào nữa. Vì cho đến tối hôm đó, anh mới vỡ vụn ra, khóc nhiều đến mức các cô chú cũng phải chạy sang trấn an.
Cho đến phút cuối cùng, anh vẫn không thể mở miệng nói ra anh thương Soobin cho bà biết. Anh chỉ có thể nắm tay Soobin thật chặt và nghe bà mình thều thào những hơi thở cuối, cố cho bà nhìn thấy tình cảm của anh và cậu qua cái đan tay chặt chẽ này.
Một lời an ủi rằng con sẽ không cô đơn.
...
Hiếm khi thấy tiếng lá cây rì rào cùng lúc với tiếng chim chóc hót rộn rã ở cái làng này. Vì ngôi làng đã trầm xuống sau sự mất mát của bà Choi đáng quý, sự nhộn nhịp của người dân tạm nhường chỗ cho tiếng hát của thiên nhiên. Đã được một tuần kể từ hôm đó.
Yeonjun ngồi ở trước nhà, nơi có một cái hàng ghế bằng đá cũ kỹ, chiếc bàn gỗ to lớn với những nét vẽ nguệch ngoạc không rõ ràng vì bị phai đi theo năm tháng trên mặt.
"Anh Yeonjunie, thời tiết hôm nay diệu kỳ quá nhỉ? Anh xem, em đã thấy được nhiều bướm lắm" Soobin đứng ngay cạnh dãy hàng rào gỗ trắng của nhà anh, hàng rào chỉ đến đầu gối của cậu.
Anh mỉm cười nhìn dáng người cao lớn trước mặt, gió lộng cuốn theo mái tóc đen nhánh mềm mại của cậu phất phơ trong không khí. Soobin mang dáng vẻ thuần khiết và mộng mơ cùng một lúc, khoảnh khắc cậu xoay đầu sang nhìn anh, đôi mắt đen láy ánh lên sự yêu đời, khiến người khác vì thế mà nhẹ lòng theo.
"Rất đẹp" Yeonjun nhẹ nhàng đáp lại.
Soobin biết anh vẫn đang buồn về chuyện của bà, chỉ mỉm cười nhìn anh rồi lại xoay tầm mắt về cánh rừng sâu hoắm.
Mái tóc của cậu nhảy múa dưới nắng sớm, tạo nên một khung cảnh vô thực.
Yeonjun đã luôn nghĩ Soobin là một thiên sứ nào đó được thần linh gửi xuống để an ủi mình, và anh chưa từng nghi ngờ về điều đó. Cậu đẹp một cách khó tả, và con người của cậu thì đẹp đến vô cùng.
"Anh có nghĩ bà anh đang ngắm nhìn tụi mình không?" Cậu chậm rãi lên tiếng.
"Có"
"Yeonjunie, anh vẫn nên nhớ rằng em đã từng thề sẽ không bỏ rơi anh, em sẽ dùng phần đời của lại của mình để chứng minh nó"
Hốc mắt của Yeonjun cay xè đi, một phần vì cảm xúc rối bời trong lòng, tâm lí của anh vẫn chưa ổn định sau cú sốc vừa rồi, đối với mọi chuyện đều nhạy cảm.
"Em không định về cho bố mẹ nhìn qua một lần sao?"
"Không, em không muốn bất kỳ sơ suất nào tách anh ra khỏi em, nên em sẽ luôn ở bên anh" Cậu cười đến rạng rỡ, lúm đồng tiền cũng xuất hiện.
Yeonjun thầm nghĩ, có vẻ sau khi bà mất đi, món quà thứ hai mà thần linh tặng anh chính là cậu. Anh sẽ trân trọng nó bằng mọi cách.
Soobin khập khiễng bước tới chỗ anh, bấy giờ cậu chỉ cần một cây gậy nhỏ chống cạnh bên đã có thể đi lại rồi.
"Trông em như ông cụ vậy" Anh cười khúc khích, nhích người sang một bên chừa không gian cho cậu ngồi xuống.
"Thế sao?"
"Em thật sự không muốn về sao?"
"Có một chút, nhưng mà em vẫn cảm thấy không nên" Cậu ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ chạm vai cả hai vào nhau.
"Anh không ép em"
Cậu khẽ xoay mặt sang nhìn anh, ánh mắt ngọt ngào của cậu cũng thu hút anh quay sang phía cậu. Yeonjun có một chút bối rối khi đối diện với ánh nhìn này.
Soobin nghiêng đầu, nhẹ nhàng thả một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên môi anh.
"Em cũng sẽ học làm thầy lang như anh"
"Cái gì? Nghiêm túc sao?" Yeonjun bật cười, thích thú hỏi lại.
"Không em đùa đó, em sẽ bắt anh nuôi em"
"Rồi rồi, đứng dậy anh đỡ em vào nhà, nắng lắm"
"Để em thử tự đi nha"
『☪』
23.
"Anh Yeonjun, từ từ chờ em với"
Soobin cười khúc khích nhìn anh bay nhảy trước mặt mình, thật sự vô cùng tốt khi tâm trạng của anh đã khá hơn rồi. Anh hiện giờ đã hồi phục tâm trạng lạc quan như trước đây, vì anh biết rằng mình vẫn còn Soobin bên cạnh.
"Em đi được rồi mà đúng không? Cố lên nào" Yeonjun xoay người lại, nhìn về hướng cậu với đôi mắt cười và hai tay dang rộng.
Ra hiệu rằng nếu cậu mau đến đây sẽ được anh ôm một cái. Soobin mỉm cười nhìn anh, nhìn các chú bướm đêm đang bẽn lẽn đậu lên các nụ hoa đằng sau anh.
Đã lại một tháng nữa trôi qua và chân của Soobin đã gần như hồi phục hoàn toàn, cậu đã có thể đi lại mà không cần dùng nạng nữa, tuy nhiên vẫn nên dừng lại nghỉ ngơi một chút vì nó vẫn chưa thật sự lành.
Thậm chí khi vết thương đã sắp biến mất, bước chân của cậu vẫn chưa thể vững, bấy giờ Soobin mới nhớ về hôm cậu với một bên chân đã gãy, chống nạng vào rừng tìm anh. Soobin cảm thấy bản thân thật siêu phàm, chỉ vì tiếng yêu mà liều lĩnh như vậy, khi đó như thật sự có sức mạnh khiến cậu làm được.
Soobin đi tới gần hơn, nhẹ nhàng đi vào vòng tay của anh, ôm lấy rãnh lưng của Yeonjun, cậu chậm rãi đặt lên thái dương của anh một nụ hôn nhẹ và nó khiến khoé môi của anh cong lên.
"Soobinie giỏi quá" Anh cười hì hì, sau đó cũng hôn cái chóc lên mặt cậu coi như phần thưởng.
Tiếng vỗ cánh bướm chập chờn xoẹt ngang tai cậu, Soobin cũng bất giác ngó theo cách chúng bay lên trời cao. Ánh trăng rọi xuống đôi cánh lộng lẫy khiến chúng trông như những chàng tiên bé nhỏ trong truyện cổ tích. Mà chàng tiên thật sự đang ở trước mắt cậu, người con trai có mái tóc vàng sáng kỳ lạ, lại thu hút cậu.
"Nếu em không định về nhà thật, em có định nói với cha mẹ về chuyện chúng mình không?" Yeonjun cọ má vào vai cậu, làm ra bộ dạng làm nũng.
"Có, sớm muộn gì vẫn phải nói anh à, nhưng em sẽ dùng cách viết thư, đề phòng họ nổi giận và giữ em lại" Soobin ôm lấy eo anh, kéo anh lại gần mình hơn.
Yeonjun không đáp, ấn cả hai ngồi xuống cạnh nhau trên thảm cỏ xanh mướt. Cảm giác cứ mỗi lần họ quay lại đây, cảnh vật nơi này lại càng nên thơ, hoặc do hạnh phúc của tình yêu khiến con mắt ta nhìn mọi thứ khác đi. Anh không biết.
"Em nghĩ đến việc sau này tụi mình sẽ nhận nuôi vài chú mèo anh nhỉ?"
Yeonjun bật cười ngay lập tức, vì anh không nghĩ Soobin sẽ lại đáng yêu như vậy.
"Được đó, vì anh sẽ phải đi chữa bệnh khắp nơi như bà đã từng, em sẽ cô đơn lắm" Yeonjun ngả đầu vào vai cậu.
Soobin trong lòng nhẹ nhàng gợn sóng, không phải vì anh không định để cậu đi theo, mà là một số chuyện khác.
Cái cách cả hai gặp nhau, và quá trình họ làm bạn cho đến khi tình cảm nảy nở như một thước phim tua chậm trong đầu cậu. Yeonjun đã từng là một đứa trẻ chìm trong bóng tối của sự cô đơn, bằng cách nào đó cậu gặp được anh và cứu rỗi anh.
Nhưng rồi bây giờ anh là người lại lo rằng cậu sẽ cô đơn khi ở nhà một mình. Soobin thầm nghĩ, cậu mới là người nên nói câu đó.
"Em không được đi theo anh sao?"
"Em sẽ làm anh xao nhãng mất" Anh lập tức lắc đầu.
"Vì sao? Em sẽ ngoan mà" Cậu níu một góc áo của anh, kéo kéo nhè nhẹ.
"Nhà cửa không thể để trống được, anh sẽ bảo Taehyun sang chơi với em" Yeonjun nắm lấy bàn tay đang không yên của cậu, vuốt ve thật dịu dàng.
"Em cũng không phải con nít"
"Anh phải làm gì để chiều lòng em được đây?" Yeonjun ngước mắt nhìn cậu.
Sự đong đầy trong mắt anh mỗi khi anh nhìn cậu luôn là thứ khiến cậu rung động.
Cậu mỉm cười với anh, độ bám người của cậu từ lâu đã được chứng minh là không vừa chút nào. Yeonjun cứ nghĩ nếu không có ai nhờ anh sang nhà xem bệnh chắc hẳn cậu sẽ đi theo cạnh anh đến hết ngày. Mà điều đó lại khá đáng yêu.
Tuy nhiên, kể từ khi bà mất, cuộc sống của Yeonjun và Soobin bình yên đến lạ, không còn những vận rủi vặt vãnh hay là những chuyện không hay xảy ra. Thậm chí vết thương của Soobin hồi phục vô cùng thuận lợi, trước đây đều hay bị tróc mất lớp băng nên thi thoảng sẽ nhiễm trùng.
Anh cảm thấy đáng ngờ, thậm chí giấc mơ đã xảy ra khi anh bị ngã xuống đồi vẫn để lại trong lòng anh rất nhiều khúc mắc không giải đáp được.
Khi đó anh không ở với cha mẹ, mà bằng cách nào anh có thể thấy được mọi thứ trong mơ. Lúc đó anh đã thấy rất rõ mặt cha mẹ của mình, nhưng bây giờ nhớ lại chỉ là một lỗ hổng to tướng.
Đôi lúc Yeonjun lại nghĩ chuyện này có chút liên quan đến thần linh, vì mọi người đều có những câu chuyện kỳ bí truyền tai nhau khắp xóm, những cụ già trong làng đều không quá bất ngờ khi thấy mái tóc vàng như nắng của anh. Họ bảo nó thật đẹp, một lời nguyền lộng lẫy.
"Anh Yeonjun"
Anh trở về thực tại, cảm nhận được bàn tay cậu đang tìm đến tay anh, vì thế anh xoè tay mình ra để đan vào tay cậu. Soobin cũng cùng lúc nhìn anh rất say đắm.
"Anh rất xinh đẹp"
Xinh đẹp, một từ không thường để khen ngợi nam giới, nhưng Soobin cảm thấy nó hợp với anh.
Lời này của cậu khiến nụ cười của anh rộng hơn, thì thầm vào tai cậu mấy từ như em còn đẹp hơn.
Khoảng cách giữa cả hai rất gần, Soobin nhẹ nhàng nhướn người tới môi cả hai đã chạm vào nhau. Sự mềm mại ẩm ướt khiến đầu óc cậu tê dại, thoải mái cảm nhận hơi thở của anh đang rất gần.
Nụ hôn lần này có chút khác biệt so với những lần trước, Soobin thấy được Yeonjun dùng lực hơn và hôn cậu dồn dập hơn. Điều này mau chóng cuốn cậu theo, máu trong người cũng chạy loạn lên một cách nhanh chóng.
"Anh Yeonjun..." Cậu thở ra tên anh, xoay người tới liền áp đảo không gian của anh.
Trong một thoáng Soobin đã đè anh nằm ngửa ra thảm cỏ, đem thân thể cả hai dính chặt vào nhau. Nụ hôn kéo dài như vô tận, kèm theo âm thanh khiến người ta có thể đỏ mặt.
Vốn cả hai yêu nhau cũng lâu, nhưng chưa từng có hành động nào vượt quá giới hạn, hôm nay để cảm xúc dẫn lối, cứ như vậy vồ vập cắn mút nhau không rời.
"Cẩn thận nhé, chân em còn đau" Yeonjun thì thầm với cậu, ôm lấy tấm lưng rộng của Soobin, đưa nụ hôn thêm sâu.
"Không sao đâu, không còn tệ như anh nghĩ"
Cũng không hiểu tại sao, không gian ngập tràn sự ám muội.
Hai người đều không biết chút gì về cách hai nam nhân quan hệ với nhau, hoàn toàn để cảm xúc dẫn vào. Tuy nhiên vì cậu trân trọng anh trên từng sợi tóc một, mọi thứ đều diễn ra không quá khó khăn.
Dưới ánh trăng và đom đóm, cả những bụi hoa đang đón bướm đậu về, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau trên thảm cỏ làm những điều trần trụi và dâm mỹ.
Bỗng chốc tiếng ve sầu kêu đều được thay thế bởi tiếng thở dồn dập của người nhỏ hơn, âm thanh rên rỉ nỉ non của người với mái tóc vàng, triền miên không ngừng cho đến khi trăng treo đến đỉnh đầu, mệt lã thiếp đi.
Khi đó họ biết, họ trao cả tâm hồn lẫn thể xác cho nhau. Ngủ thiếp đi trên thảm cỏ xanh trong vòng tay nhau, để tim còn đập chung nhịp.
『☪』
24.
Hôm nay gió lạnh lại tràn về, bầu không khí mát mẻ phơi sương dần dần hiện hữu trở lại sau một thời gian dài. Ngôi làng này không nằm gần biển hay có nhiều sông, nhưng trời se đều có sương vào ban tối và bình minh, khiến người ta thấy lành lạnh khoan khoái.
Tuy nhiên vậy thì với một người có sức chịu lạnh không giỏi như Soobin chính là một cực hình. Cậu yêu trời se nhưng lại không thể ra đường tận hưởng khí trời này.
Bầu trời âm u nhưng không buồn bã mà thật bình yên, như thể thiên nhiên đang chìm trong giấc ngủ.
Đôi chân của cậu đã khỏi hoàn toàn từ khi nào cậu còn chả biết, vì Soobin không nhớ nổi đây là ngày thứ bao nhiêu cậu chưa ra khỏi nhà. Cậu tận hưởng việc ở nhà đắp chăn quấn quýt bên người bạn trai của mình.
Hiện giờ thì Yeonjun đang ngồi ở ngoài sân vườn, đống thảo dược và thuốc men bừa bộn trên chiếc bàn gỗ bạch dương mới toanh. Anh rất bận rộn những ngày gần đây đến mức Soobin không thể âu yếm với anh quá nửa ngày. Vào khắc chuyển mùa cả hai đã không rời nhau nửa bước, nhưng Yeonjun phải bận chăm lo cho mọi người dưới danh hậu duệ của lang y gia giỏi nhất làng.
Trời trở lạnh khiến ngày càng nhiều người lâm bệnh, đến mức Soobin bất an vô cùng không biết mọi người có ổn không và đặc biệt là Yeonjun có thể sẽ kiệt sức.
Cậu im lặng ngồi bệt dưới đất đọc sách ở gốc cây quen thuộc, Yeonjun chỉ ngồi cách cậu hai bước chân và lẩm nhẩm những thứ khó hiểu trong khi ghi chép gì đó.
Soobin thở nhẹ một cái với miệng của mình, khói lạnh cũng tràn ra từ môi cậu. Có vẻ là mùa đông đã tới rồi.
Cậu nhớ thảo nguyên với những chú bướm đêm và vầng trăng to sáng, nhưng vì sức khoẻ nên không thể ra nơi đó được nữa cho đến khi trời ấm hơn.
"Soobinie, em nên vào nhà đi ở đây sẽ lạnh lắm" Yeonjun nhẹ giọng lên tiếng nhưng vẫn không xoay lưng lại nhìn cậu.
Soobin chỉ sợ ngày nào đó sự bận rộn của anh sẽ khiến tình cảm giữa cả hai nhạt dần. Cậu rất yêu anh, đến nỗi quá lo lắng và nhạy cảm về mối quan hệ của cả hai. Cậu không muốn đánh mất anh.
"Còn anh thì sao? Anh sẽ bệnh mất, anh không thể đi chữa bệnh cho người khác nếu chính mình cũng bệnh" Soobin thở dài.
"Anh đã lỡ dọn thuốc ra đây rồi, anh không muốn làm rối tung mọi thứ lên lần nữa, vào nhà đi em"
Cậu mím môi một chút.
"Và anh cần sự yên tĩnh"
"Em đọc sách làm phiền anh sao?" Soobin ngước lên nhìn anh, nhưng chỉ thấy gáy tóc vàng hoe.
"Ừm... Anh bị mất tập trung, em không nên đọc lớn như vậy"
Soobin đứng dậy ngay lập tức với một cách dứt khoác. Anh lúc này mới chầm chậm xoay đầu lại nhìn vào mắt cậu.
"Yeonjun"
Cách cậu gọi tên anh lạnh lẽo đến đáng sợ, và nó khiến anh rùng mình.
"Anh vốn biết em luôn đọc chữ thành tiếng và không thể nào đọc trong đầu được, hôm nay anh lại trách em về việc này"
Cậu không nhìn anh nữa, đảo mắt và đi vào nhà ngay lập tức. Bóng dáng cao lớn khuất sau làn sương mỏng rồi biến mất sau cánh cửa lớn.
Yeonjun cụp mắt buồn bã, anh bị áp lực những ngày gần đây và một thứ nhỏ nhất cũng có thể khiến anh khó chịu. Anh luôn tận hưởng những lúc anh ngồi làm việc và cậu thì cạnh bên đọc sách chầm chậm cho anh nghe, không hiểu tại sao hôm nay anh lại thấy phiền về chuyện đó.
Anh gần như kiệt sức khi trở về nhà cách đây một tiếng trước, và anh chỉ muốn ở một mình. Ngay cả sự hiện diện của Soobin cũng không khiến anh thấy khá hơn, tâm trạng mệt mỏi và tồi tệ cùng một lúc.
Tiếng giấy bút sột soạt lại vang lên, Yeonjun quay lại ghi chép lên quyển vở nhỏ của mình.
Tuy nhiên những luồng suy nghĩ tiêu cực lại quay về.
Anh đã bỏ Soobin chơi vơi một mình mấy ngày nay. Có thể sáng sớm sẽ cùng cậu hôn chào buổi sáng một chút, nhưng rồi anh lại đi hoàn thành nghĩa vụ của một thầy lang cho đến gần chiều tối. Khi về anh cũng quá mệt để âu yếm với cậu, không báo một tiếng mình đã về liền đem đồ ra sân ngồi làm việc.
Soobin cũng không than phiền về việc đó, chỉ lẳng lặng đem sách ra ngồi gần anh.
Tuy nhiên một ngày hai ngày vẫn ổn, dần dần hơn một tuần Yeonjun cảm thấy Soobin đang rất cô đơn. Cậu lạc lõng trong chính mối quan hệ của mình và anh thì cứ quên mất mà vùi đầu vào công việc, bỏ rơi chính người không muốn bỏ anh.
Tối đến cả hai cũng không nói với nhau được mấy câu, âm thầm ôm nhau ngủ, nhưng nét sầu trong mắt Soobin vẫn không ngừng loé lên.
Cả hai đều nhớ những lúc rảnh rỗi ở bên nhau. Chỉ là công việc thì không thể bỏ dở.
Cho đến lúc Yeonjun hoàn thành mọi thứ thì trời cũng đã sập tối, anh dọn dẹp sạch sẽ rồi đi ngược vào nhà. Ánh đèn vàng mờ ảo khiến căn nhà ảm đạm hơn một chút, Yeonjun cởi chiếc khăn choàng cổ của mình ra và đặt lên bàn.
Anh nghe thấy tiếng động của lò sưởi vẫn đang chầm chậm cháy, vì thế anh cũng dần tiếng về phía phòng khách của nhà. Vẫn là một màu vàng ươm của lửa và đèn rọi lên phòng.
Yeonjun tiến tới gần lò sưởi, cảm nhận chút hơi ấm và hương quế từ tinh dầu.
Một tiếng sột soạt từ sau lưng phát ra, anh quay đầu lại thì thấy Soobin đang nằm ngủ trên chiếc ghế gỗ lớn cũ mà bà anh thường ngồi.
Ánh sáng mờ ảo khiến anh không thể thấy rõ mặt cậu, nên Yeonjun tiến đến gần và hơi cúi người xuống.
Dưới đuôi mắt của Soobin có vệt nước khô lại và nó khiến anh đau lòng. Có vẻ cậu đã khóc một chút vì bị tổn thương, Soobin luôn là đứa trẻ nhạy cảm và trân trọng anh biết bao nhiêu, cậu sẽ sụp đổ đến nhường nào khi bị người cậu thương nhất hắt hủi.
Yeonjun lấy ngón cái quét sạch đuôi mắt cậu, cúi người xuống hôn một cái lên trán cậu.
"Ngủ ngon, Soobinie" Bàn tay anh luồn vào mái tóc đen nhánh của cậu, Soobin vẫn thở đều, nét mặt giãn ra đôi chút mà thoải mái rúc vào chăn ngủ tiếp.
Anh vuốt ve sườn mặt cậu một lúc, sau đó trở về phòng của mình.
Tình cảm vẫn còn, tim vẫn chung nhịp đập, nhưng sao lại thấy dần xa cách.
『☪』
25.
Tiếng lạch cạch phát ra đều đặn từ cái hộp gỗ. Một số tiếng sột soạt của thảo dược và cả tiếng lọ thủy tinh va vào nhau, nơi này im lặng đến lạ thường, ai nấy cũng đều hồi hộp không dám nói gì cả.
Yeonjun cẩn thận kiểm tra một chút thuốc trong hộp dụng cụ, anh đang có một bệnh nhân nhà nằm cuối làng, một ngôi nhà đơn sơ cũ kỹ với chỉ một bà lão và đứa bé gái. Đứa bé đã lâm bệnh nặng vì thời tiết khắc nghiệt này, biết họ không có tiền để cứu chữa anh cũng không thể làm ngơ, đành tự nguyện chữa miễn phí.
Danh tiếng nhà Choi thì ai trong làng cũng biết, vì thế nghe Yeonjun đề nghị họ đã không nhận, nhưng cô bé đã gần như kiệt sức vì bệnh nên họ không thể từ chối nữa.
"Em có sợ đau không?" Anh nhỏ nhẹ hỏi bé gái đang ngồi trên ghế nhìn anh.
"Có ạ, có đau không anh...?"
Anh nhẹ nhàng mỉm cười với cô bé, tay anh đặt lên trán bé để kiểm tra nhiệt độ, sau đó dời ánh mắt lên nhìn.
"Nói không đau là nói dối, nhưng em ráng chịu chút thôi là sẽ khỏi bệnh, nếu không thì sau này sẽ còn đau gấp mười lần đó" Yeonjun dùng nước muối sát trùng cổ tay của đứa bé, đứa bé liền run rẩy vì sợ.
Thấy bé gật gật rồi nhắm mắt lại, anh hướng mũi tiêm xuống cổ tay rồi cẩn thận nhấn vào.
Nhóc khẽ kêu đau một tiếng rồi vịn chặt vào tay bà của mình, nhưng trong thoáng chốc đã xong hết. Không còn cảm giác gì cả.
Yeonjun chào tạm biệt hai người họ sau khi căn dặn một chút về việc nấu lá thuốc để uống cho khỏi bệnh. Anh thở dài sau khi đã xong việc của hôm nay rồi.
Anh tạm thời không nhận bệnh nhân từ làng khác nữa, bên ngoài lạnh đến thấu xương và anh không muốn chết cóng trước khi ra được khỏi làng. Thậm chí mưa ngày càng nhiều, có thể lại còn có tuyết rơi. Mùa đông thật sự luôn làm người ta phiền não.
Yeonjun ngoài chuyện công việc, lại còn có chút vấn đề về chuyện tình cảm với Soobin. Kể từ hôm đó cậu không còn ra ngoài chờ anh làm việc nữa, cũng không nằng nặc đòi đi theo anh, không còn cả việc chờ anh cùng đi ngủ.
Cho dù hai người vẫn trò chuyện bình thường và những cái hôn buổi sáng vẫn chưa biến mất, cảm giác vẫn thật xa cách. Sự ảm đạm chiếm lấy mối quan hệ và khiến nó nhạt đi, sau bao nhiêu lâu gắn bó. Yeonjun làm việc nhiều đến mức còn quên cả để tâm vào nó, tình hình chỉ ngại càng tệ hơn.
Chiến tranh lạnh trong tình yêu là một chuyện không ai chịu đựng nổi.
Mà chính cả hai vẫn còn chơi vơi không biết ai là người sai. Có thể là do cách yêu không đúng, hoặc do biến cố.
Từ khi nào bước chân của Yeonjun đã bị chặn lại bởi cửa nhà mình. Anh ngước mặt lên thở dài một tiếng rồi mới mở cửa vào trong.
Ánh đèn vàng nhàn nhạt từ phòng khách rọi ra, có thể là Soobin đang ở đó vì anh nghe cả tiếng củi cháy từ lò sưởi.
Sau khi treo áo khoác và cả khăn choàng cổ lên, anh mới từ từ tiến về phía đó. Yeonjun thò đầu vào nhìn từ cửa.
Soobin chỉ đang ngồi dưới sàn, hai tay ôm đầu gối và nhìn về phía đống lửa, hoặc có thể cậu đã ngủ mất rồi. Cậu ngồi một mình như vậy với bóng in dài lên sàn nhà, trông cô độc và buồn bã làm sao. Nếu như là trước đây, Yeonjun sẽ đi đến và hỏi có chuyện gì vậy, nhưng anh lại không muốn làm phiền cậu.
Có thể cả hai cần chút thời gian ở một mình.
Và một chuyện anh không muốn nhất, đó là suy nghĩ kỹ lại về mối quan hệ này, về thứ mà cả hai đã đánh đổi tất cả để có được. Liệu rồi nó có phải là quyết định đúng đắn hay không. Hay chỉ là chút bồng bột của tuổi trẻ.
"Anh về rồi, Soobin" Giọng anh đều đều phát ra, tiếng bước chân của dần dần nhỏ lại khi anh tiếng về phía phòng bếp.
"Ừm..." Cậu nhàn nhạt đáp, rúc mặt vào sâu hơn trong hai đầu gối.
Yeonjun cụp mắt xuống, trong lòng như có tảng đá nặng đè xuống khiến anh khó thở tức ngực. Anh vẫn còn yêu cậu rất nhiều, nhưng anh đã khiến bức tường giữa cả hai dày thêm.
Có vẻ anh là một người bạn trai tồi tệ.
Tiếng nước chảy vào cốc là thứ âm thanh duy nhất ở gian bếp này. Anh nhàn nhạt nhấp nước uống để làm mát cổ họng, không khí se lạnh khiến cổ họng anh khô đến khó chịu.
Nhìn ra cửa sổ là khu rừng quen thuộc, nhà anh nằm ở đầu làng, xung quanh khá hẻo lánh vì gần như ít ai qua lại, nhà cửa xung quanh cũng thưa thớt. Thế mà anh lại thích cái vẻ bình yên nơi đây.
Nghĩ đến con người quần áo mỏng tanh chỉ ngồi nhờ vào hơi ấm của lửa mà tự sưởi, anh nhấc chân bước về phòng của mình. Yeonjun nghĩ mình nên quan tâm đến cậu nhiều hơn, không phải vì mệt mỏi của công việc mà quên mất rằng người duy nhất ở bên anh là cậu.
Anh dần xem việc cậu sẽ luôn luôn an ủi mình hay yêu thương mình vô điều kiện là lẽ đương nhiên, và đó là bước đầu tiên của sai lầm. Yeonjun cần phải thể hiện ra rằng mình cũng yêu cậu nhiều như thế nào, không thể để Soobin lạc lõng giữa mối quan hệ.
Người kia còn đang chăm chú nghe tiếng lửa kêu tách tách, cơ thể lạnh lẽo nhưng không buồn quan tâm, phía sau đã được choàng lên một lớp chăn dày.
Cậu không định sẽ quay sang nhìn anh, nhưng đây chắc là lần đầu tiên trong tuần cả hai ở gần nhau mà không phải vào buổi sáng. Soobin nhìn chằm chằm vào gương mặt đang được ánh vàng mờ nhạt từ lửa rọi vào, chỉ thấy trong mắt anh là một nỗi buồn đến khó tả.
Có thể chính cả hai đều đang chơi vơi, không biết hướng đúng là đâu.
Cả hai nhìn nhau một chút, Soobin đã chờ mong anh sẽ nói gì đó nhưng anh chỉ im lặng. Cậu tiếp tục đưa mặt về hướng khác, chỉ vô cảm hướng vào ánh lửa.
"Hôm nay bệnh nhân ở xa lắm à?"
Soobin đột ngột lên tiếng, anh cũng khựng lại một chút rồi trả lời.
"Ở cuối làng, sao em biết?"
"Chân anh đỏ tấy cả rồi, đi ngâm nước ấm đi" Giọng cậu đều đều vang lên, sắc nhọn đến khó chịu.
Yeonjun không đáp xoay người rời đi.
"Cảm ơn em"
Lại chơi vơi.
『☪』
26.
Thời tiết vẫn cứ như vậy, ngày càng lạnh hơn và từ mưa đã chuyển sang có tuyết, cửa nhà cũng mở ra không được vì tuyết quá dày. Soobin sầu não nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu đang tự trùm chăn treo lên khung cửa ngồi một mình, ánh mắt cậu hướng ra bên ngoài nhìn bầu trời âm u.
Những năm trước không khắc nghiệt như thế này, hầu như mọi người vẫn còn đi lại bên ngoài chứ không vắng tanh như hôm nay.
Và điều kỳ lạ là hôm nay Yeonjun ngủ rất sâu, thậm chí khi cậu đã đi ra phòng khách được gần một canh giờ vẫn thấy anh còn ngủ. Cho dù trời lạnh hay ngày nghỉ anh cũng chưa từng thức sau cậu.
Nghĩ đến đây thoáng trong lòng có chút lo lắng, Soobin đặt cốc trà lên khung cửa, kéo rèm lại rồi cẩn thận trèo xuống. Hai bàn chân trần chạm vào mặt đá lạnh lẽo khiến cậu rùng mình, lò sưởi vẫn đang tí tách hoạt động như một nguồn âm thanh duy nhất ở không gian ảm đạm này.
Soobin cảm thấy lo lắng vì bản thân dần quen với việc ở một mình hơn là nhẹ nhõm. Nhỡ đâu một ngày cậu quen với việc rời xa anh, nghĩ đến đó càng không dám nghĩ thêm nữa.
Tiếng bước chân của cậu đều đều vang lên, không biết liệu chúng có làm anh tỉnh giấc hay không. Soobin nghĩ mình nên ngừng giận dỗi vô lý và nghĩ cho anh nhiều hơn, ban đầu cậu nghĩ anh đã vì công việc mà hết quan tâm cậu rồi, nhưng thấy cảnh anh chạy đi chạy lại dưới cái lạnh thấu xương làm cậu đau lòng. Anh đang bán mạng mình để cứu những người khác.
Vậy còn cậu thì sao, nếu anh không cứu được chính mình thì anh cũng đã giết cậu. Hôm nào Yeonjun về nhà cũng là bộ dạng run lẩy bẩy vì lạnh, hai bàn tay đã tê cóng. Soobin cũng không nhịn được lặng lẽ tự chuẩn bị nước nóng cho anh mỗi khi anh gần về, cũng không để ý Yeonjun có biết chuyện đó hay không.
Nếu như còn tiếp tục chiến tranh lạnh sẽ nguy to cho cả mối quan hệ và sức khỏe của Yeonjun.
Tiếng cánh cửa được mở ra sắc nhọn dập tắt sự yên tĩnh. Mái tóc vàng hoe vẫn còn im lìm nằm trong chăn thở đều, đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền như vậy.
Nhìn bộ dáng anh ngủ sâu như thế cậu cũng không dám đánh thức. Vậy thì để anh ngủ thêm chút nữa.
Người kia vì chút ánh sáng bên ngoài lọt vào mà nhăn mặt khó chịu, Soobin khẽ nhích người qua để che mất tia sáng đó. Cậu áp bàn tay của mình lên trán anh, khẽ nhăn mặt rút tay về.
Quả nhiên rất nóng, Yeonjun đã lâm bệnh rồi.
Vậy thì hôm nay đừng có hòng đi đâu hết.
"Không biết tự chăm mình gì cả" Soobin nhỏ giọng cằn nhằn, đứng dậy khỏi giường rồi đi về phía nhà bếp.
Cậu lấy xuống hai cái khăn một cái lớn và một cái nhỏ cùng thau nước ấm. Soobin khệ nệ bê nó vào phòng, cậu cần phải chăm sóc cái con người đang sốt đó trước khi anh lại trở nặng thêm, trời thật sự rất lạnh.
Soobin vắt sạch cái khăn nhỏ rồi kiểm tra nhiệt độ, đặt Yeonjun nằm ngửa lại rồi đắp khăn lên trán anh. Nét mặt của Yeonjun giãn ra một chút, anh vẫn còn ngủ rất say. Với cái khăn lớn thì cậu sẽ dùng nó để lau sơ qua người anh, dù sao cũng đã thấy tất cả rồi còn gì phải ngại.
Quả thật cậu hoàn thành rất trơn tru, sau đó mới đặt anh nằm xuống lần nữa để có thế nhấc bổng anh lên. Yeonjun thật sự gầy đi rất nhiều, anh nhẹ hẫng so với lần cuối cậu bế anh như thế này. Anh nên yêu bản thân mình hơn trước khi bất chấp chạy đi chữa bệnh như vậy.
Danh tiếng nhà họ Choi cái khỉ gì chứ, đây là tự tàn sát bản thân.
Soobin trong lúc bế anh ra phòng khách thì cảm nhận được anh cựa quậy một chút, cậu siết anh chặt hơn để không làm anh ngã rồi đặt anh vào chiếc ghế trước lò sưởi.
Yeonjun im lìm nhắm mắt ngủ, tiếng thở đều đều phát ra.
Soobin xoay người đi về phía cửa, thử xoay nắm đấm đúng là vẫn chưa thể mở ra được. Tuyết dày đã chặn mất cửa rồi. Vì thế cậu choàng vội hai ba lớp áo khoác cậu thấy, quấn một cái khăn choàng lên cổ rồi cầm cây gậy xúc tuyết lên chạy vào phòng khách.
Cậu kéo rèm ra rồi mở cửa sổ, nhảy hấp một phát ra bên ngoài rồi nhẹ nhàng đóng lại tránh đánh thức anh.
Bên ngoài không quá lạnh như cậu nghĩ, nhưng đúng thật là tuyết rất dày, dày đến mức đôi ủng của cậu gần như biến mất sau tuyết, chỉ đành khó khăn di chuyển thật chậm chạp đến cửa.
Cửa nhà bị chặn bởi một đống tuyết cao, cậu dùng hết sức đập gậy vào đó để cạo ra, thở mạnh từng làn hơi trắng xóa. Tuyết vẫn còn đang rơi, không biết bao giờ mới ngừng.
"Soobin! Ê thằng nhóc Choi Soobin!"
Một giọng nam thô lỗ réo lên và nó khiến cậu khó chịu quay đầu lại. Là một người đàn ông trung niên mà cậu còn chả biết ông ta là ai.
"Phải Choi Soobin đây không? Sống cùng với thằng Yeonjun nhà Choi ấy"
Chuyện cậu ở cùng với anh chắc có lẽ ai cũng đã biết, thậm chí cha mẹ cũng đã biết nhưng không thèm ngó ngàng gì nên cậu không quá bất ngờ khi có người biết tên mình.
"Đầu tiên, xin bác cẩn thận từ ngữ lại ạ, đó là phép lịch sự tối thiểu"
"Tao không thích đấy rồi sao? Choi Yeonjun đâu? Kêu nó ra đây mau lên" Ông ta gào lên nắm lấy cổ áo của Soobin.
Nhưng sự thật thì ông ta còn chả cao bằng cậu.
"Có chuyện gì bác từ từ nói, anh ấy đang sốt cao" Cậu vẫn bình tĩnh đáp lại.
"Thầy lang mà cũng sốt sao? Nực cười! Hôm nay không gọi nó ra đây đi chữa cho vợ tao là tao băm hai đứa mày ra" Ông ta vẫn không ngừng gào lên bằng những từ ngữ thô lỗ, thậm chí là rất lớn, sớm đã thu hút hàng xóm xung quanh mở cửa sổ ra nhìn xem có chuyện gì.
"Thưa bác, anh ấy cũng đang sốt rất cao, hiện đang kiệt sức rồi nên không đi chạy chữa được" Cậu xoa xoa thái dương thở dài.
"Tính mạng vợ tao quan trọng hơn thằng oắt con đó, mau kêu nó ra đây hoặc tao sẽ tự bước vào lôi nó ra, chữa bệnh ăn tiền mà còn đòi hỏi hả hai con chuột nhắt?"
Ông ta nói xong liền hùng hục tiến tới, Soobin liền túm lấy cánh tay ông ta để giật lại.
"Ban đầu tôi định sẽ thảo luận lại với anh Yeonjun, nhưng xin bác về cho, không tiếp bệnh nhân vô văn hóa"
"Mày nói cái gì?!"
Tiếng cửa được nhẹ nhàng mở ra, nhưng vì tuyết vẫn chưa cạo xong nên không thể mở được nhiều. Chỉ có chút ánh đèn lộ ra cùng một nhúm tóc vàng nhỏ.
"Có chuyện gì vậy...?" Âm thanh nhỏ phát ra từ Yeonjun khiến Soobin càng khẩn trương hơn.
"Choi Yeonjun đúng không? Thằng chó Soobin nó cản tao vào tìm mày này"
"Yeonjunie, ông ta quá thô lỗ và anh còn đang bệnh, em không để anh đi đâu cả"
"Nè có chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cửa mở không được?" Yeonjun có chút bất ngờ khi cửa đã kẹt cứng. "Và tại sao em lại ở ngoài đó Soobin?"
Yeonjun nếu nghe không lầm thì là tiếng của ông Hwang, người này có chút tai tiếng, bà của anh lúc nào cũng dặn phải cẩn thận, chỉ không ngờ có ngày ông ta tìm đến mình.
"Tao sẽ lôi mày ra đây" Ông ta dùng hết sức kéo cửa ra, túm được một chút tóc của Yeonjun.
Soobin hoảng hốt khi thấy Yeonjun kêu lên đau đớn, liền không nhịn được nữa đến gần đấm ông ta một cái vào mặt. Người đàn ông kia liền mất thăng bằng ngã ra đất, tay vẫn không buông Yeonjun ra.
Hàng xóm bắt đầu chạy vào ngăn cản nhưng vì tuyết rơi quá dày nên cuộc xô xát vẫn còn diễn ra thêm một chút.
Người kia không nghĩ sẽ bị đánh trở tay không kịp, bị Soobin lôi cổ lên hất ra ngoài, cả cơ thể ông ta bị vùi trong tuyết.
"Soobin...đừng..." Yeonjun chết khiếp chạy lại ngăn cản nhưng liền bị cậu đẩy ra.
"Lui ra mau" Soobin đang mất bình tĩnh, ánh mắt cậu nhìn ông ta như sắp xuyên thủng mọi thứ.
Đây là lần đầu tiên Yeonjun thấy cậu tức giận đến như vậy, thật sự rất đáng sợ. Trông cậu như sắp thật sự giết chết người đàn ông kia vậy.
"Đủ rồi Soobin..." Yeonjun mặc kệ cơ thể vẫn nóng hừng hực vì bệnh và chưa chuẩn bị lớp áo khoác nào liền chân trần chạy ra ngoài níu Soobin lại.
"Ông gây chuyện đủ chưa ông Hwang? Vì nể tình vợ ông là người rất tốt nên bọn tôi mới chưa trục xuất ông ra khỏi làng đấy!"
Một số hàng xóm xung quanh chạy lại đỡ ông ta lên, nhưng miệng thì không ngừng trách mắng.
"Còn vợ tao thì sao? Vợ tao đang bệnh ở nhà kia kìa! Thằng Yeonjun mày có sang chữa không thì bảo"
Yeonjun ánh mắt lờ đờ vì ra ngoài trời tuyết mà chỉ mặc lớp quần áo mỏng tanh cùng cái khăn. Anh loạng choạng bước không vững liền ngã đi, cũng may Soobin liền bắt được anh, mau chóng ôm anh vào.
"Ông có nghe rõ không? Anh Yeonjun đang sốt rất cao, sẽ không sang chữa được"
"Đấy nghe rõ chưa? Mau về đi bọn tôi sẽ sang giúp, thằng bé Yeonjun cũng cần nghỉ ngơi" Hàng xóm liền lôi ông ta đi mặc kệ ông ta cựa quậy.
Lúc này Soobin mới từ từ hả giận, bao chặn người đang run lẩy bẩy vào vòng tay mình. Cơ thể anh lạnh như đá vậy.
Cậu đóng cánh cửa lại, vẫn không buông Yeonjun ra, từ từ dìu anh đến phòng khách, đặt anh ngồi xuống trước lò sưởi.
Vì người kia vẫn không ngừng run, Soobin chỉ cởi bỏ vài lớp áo khoác rồi lại chạy đến ôm anh vào lòng, sưởi ấm cho anh.
Yeonjun lúc này đột nhiên hơi cựa người, dựa đầu vào vai cậu, ôm lại người kia.
Cả hai đã chiến tranh lạnh quá lâu, có thể đây là giới hạn rồi. Không thể sống thiếu nhau được.
"Soobin, anh xin lỗi..."
Dù Yeonjun không nói rõ, cả hai điều ngầm hiểu là về việc gì.
"Em cũng vậy"
Soobin vuốt lên mái tóc vàng hoe, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh, sau đó lại ôm anh thật chặt.
"Em có bị đánh trả không?"
"Em ổn"
"Đừng giận anh nữa nhé...?"
Cậu không đáp, từ từ vuốt lưng anh để trấn tĩnh anh lại đôi chút. Yeonjun chỉ vừa tỉnh dậy nên có thể sẽ hơi sốc với mọi thứ vừa diễn ra, chưa kịp thích nghi.
"Hôm nay anh bệnh, đừng đi đâu nữa, ở nhà với em" Soobin nhẹ giọng đáp.
"Ừm...nhà..."
『☪』
27.
Tối đến, bầu trời trở nên u ám, từng đợt mây tuyết che lấp khiến trời cao tối màu đi. Tuyết vẫn không ngừng rơi, ngôi làng vẫn không ngừng ngày càng trở nên lạnh lẽo, hoang sơ không bóng người. Ai nấy đều quá lạnh để đi ra khỏi nhà, nên trước khi vào mùa đông các chợ đều đông đến khó thở vì mọi người đều cần thức ăn dự trữ.
Như một quá trình ngủ đông ngắn của loài người vậy, tất cả sạp quán đều đóng cửa, ai cũng ở nhà thư giãn và trải qua mùa đông một cách yên tĩnh.
Kể từ khi bị ông Hwang sang gây chuyện, Yeonjun vẫn giữ im lặng ngồi dưới sàn trước lò sưởi đang cháy. Anh một phần cảm thấy tội lỗi vì không sang giúp vợ ông ta, một phần vẫn còn chút ngại ngùng đọng lại sau đợt chiến tranh lạnh. Soobin có vẻ cũng vậy, nhưng cậu luôn là người hướng ngoại hơn anh nên cũng không im lặng như anh.
Cậu cứ xem như chưa có gì, căn dặn anh về cơn sốt và hỏi anh công việc như thế nào. Yeonjun thậm chí còn chưa dám ngồi sát bên cậu như trước đây.
"Thật ra em đã sợ một chút, vì bọn mình đã im lặng với nhau quá lâu" Soobin nhẹ giọng nói, đang ngồi cách anh hai bước chân.
"Anh biết... Mình chưa từng giận nhau lâu như vậy"
"Em sợ mối quan hệ này đã đi tong rồi"
Cậu nói trúng ngay điều chính anh cũng sợ, việc đó khiến tim Yeonjun nhảy thót lên một chút. Anh đã quá bận rộn đến mức luôn thấp thỏm trong lòng, vừa muốn hàn gắn tình cảm với cậu vừa không có thời gian để làm thế. Chính anh cũng sợ mọi thứ đã tan tành rồi.
"Anh Yeonjun, anh có bao giờ hối hận khi yêu em không?" Soobin lí nhí hỏi, giọng cậu phát ra rất nhỏ, vì câu hỏi này rất nhạy cảm.
"Không, sao em lại nghĩ như vậy?" Lúc này anh mới quay sang nhìn cậu, người kia sớm đã nằm ra sàn rồi.
"Em có cảm giác mình như tạo gấp đôi áp lực lên anh trong khi anh cũng đang mệt mỏi, em không nên nổi giận mà nên thông cảm cho anh lúc đó"
Yeonjun cụp mi mắt mình lại, lắc đầu.
"Không, anh hiểu vì sao em lại giận, anh đã khiến em bất an"
Soobin nhẹ nhàng mỉm cười, không nói gì cả chỉ nắm cánh tay anh kéo lại gần.
"Lại đây"
Người kia mất trớn liền ngã xuống bên cạnh cậu, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị ôm lấy rất chặt. Cả gương mặt của Yeonjun bị vùi vào ngực cậu, lúc này anh vẫn còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.
"Em nhớ anh lắm" Soobin hít hà mùi thơm từ mái tóc vàng rực của anh, ôm anh nằm trên tấm thảm to trước lò sưởi.
Yeonjun im lặng một chút, sau đó giương tay ôm lấy lưng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Anh cũng nhớ em"
"Em cảm thấy vui vì mình vẫn ổn, em không biết em sẽ sống thế nào nếu mất anh" Soobin trầm giọng, cậu hôn thật khẽ lên đỉnh đầu của anh.
"Nào, sẽ không đến mức đó đâu"
"Không Yeonjun, anh không biết anh có ý nghĩa với em như thế nào đâu, em sống là vì anh" Cậu cắt ngang câu nói của anh.
Yeonjun im lặng một hồi lâu định đáp lại nhưng thôi. Vì chính cậu cũng biết đến hôm nay anh vẫn vui vẻ sống tiếp là nhờ cậu, anh không cô độc tồn tại trên thế gian này cũng là nhờ cậu. Anh không nghĩ mình sẽ tìm thấy người thứ hai liều cả tính mạng mình để ở bên anh, một người đang gánh vác một lời nguyền không tên.
Sẽ chẳng ai cố chấp yêu anh như Soobin.
"Em vẫn nhớ lần cuối cùng bọn mình ghé chơi ở thảo nguyên có bướm đêm" Cậu đột ngột nói ra, khiến Yeonjun hơi giật mình đỏ mặt một tí.
Đêm đó họ đã làm tình với nhau ngay trên bãi cỏ. Một chuyện chính anh cũng không thể ngờ tới, nhưng nó đã diễn ra khá nhẹ nhàng, tốt hơn anh nghĩ.
"Nhờ chuyện hôm đó, mà em mới biết anh tin tưởng em rất nhiều" Soobin vuốt nhẹ tóc gáy của anh.
Yeonjun nhích người lên để có thể nhìn rõ mặt cậu, khiến gương mặt của cả hai lúc này đang đối diện với nhau. Anh chỉ đột nhiên muốn ngắm nhìn cậu một chút.
"Em sợ mình yêu anh quá rồi lại không nên, nhưng mà em không thể làm khác đi được, em sợ anh sẽ giận nhưng đúng thật là em luôn sợ chỉ mình em tương tư anh nhiều như vậy" Ánh mắt của cậu long lanh và đầy chân thành, xoáy sâu vào tận đáy lòng của Yeonjun.
Anh cảm thấy tim mình đập nhanh vô cùng.
"Em không cần sợ đâu, vì không chỉ mình em tương tư nhiều như vậy" Yeonjun vuốt ve sườn mặt của cậu.
"Chưa bao giờ sao?"
"Chưa"
Cậu nhướn mặt tới để hôn anh, một nụ hôn khá bất ngờ khiến cho Yeonjun giật thót một chút. Bàn tay giữ gáy của anh càng nhấn vào thêm một chút, Yeonjun cũng dần dần thả lỏng sau khi đã tiếp thu được mọi chuyện.
Cả hai chỉ đơn giản cảm nhận môi mình đặt trên môi đối phương, như thể chỉ ôm thôi là không còn đủ nữa, chỉ muốn khảm luôn người kia vào lòng không tách rời ra được.
Lúc này cảm xúc đảo lộn lần nữa, mọi chuyện đều được sáng tỏ và bức tường vô hình giữa cả hai đã được phá vỡ. Lần nữa Yeonjun lại cảm thấy mình được yêu thương, cảm giác xa cách đã biến mất hoàn toàn. Soobin vẫn trân trọng anh như vậy, yêu anh không thuyên giảm chút nào so với ban đầu. Chính vì thế mà anh nghĩ mình nên đáp lại nhiều hơn, không để cậu chơi vơi nữa.
Yeonjun đẩy lưỡi vào miệng cậu và nhích lại sát bên cậu hơn. Cảm giác của nụ hôn cũng dần thay đổi, nó miên man và mãnh liệt hơn một chút. Các ngón tay của anh gãi lên hông cậu và Soobin bắt được tín hiệu, liền luồn tay mình vào trong lưng áo của anh mà vuốt ve.
Soobin nhấc anh nằm lên người mình, cũng không nghĩ cả hai lại lần nữa bén lửa dục vọng sau một thời gian dài.
"Sàn nhà có lạnh không?" Yeonjun thở một hơi khàn đục trong nụ hôn.
"Anh bám chắc vào"
Một lúc sau đã thấy Soobin dùng hai tay giữ chặt cơ thể anh, ngồi dậy nhấc bổng anh lên. Yeonjun co quắp hai chân vào hông cậu không để bản thân ngã xuống, càng hôn cậu sâu hơn.
『☪』
28.
18+
—
Yeonjun bỗng chốc quên mất cơn sốt đang hành hạ mình, lòng vẫn râm ran như lửa đốt nhưng không phải cảm giác kiệt quệ khó chịu, mà là một chút ngứa ngáy vào háo hức. Kể từ lần đầu tiên trên thảm cỏ xanh mướt, họ cũng đôi lúc được cảm xúc dẫn dắt mà có lần hai lần ba.
Tuy nhiên lần này lại là sau một thời gian rất lâu chiến tranh lạnh. Cả hai có chút xấu hổ khi nhận ra đối phương vẫn yêu mình như vậy, và cũng chính cả hai đã xé to cái chuyện cỏn con đó ra chứ không phải ai khác.
Ban đầu Yeonjun còn có chút ngại ngùng vì anh vốn chính là không nghĩ tới chuyện chăn gối giữa hai người đàn ông lại còn có thể xảy ra, mà anh lại còn rất tận hưởng. Phải công nhận là đau đến muốn chết đi sống lại nhưng chỉ là mấy phút đầu tiên, sau một lúc thì đã quen với cảm giác đau nên không còn cảm nhận được gì nhiều nữa.
Nói ra nghe có vẻ kỳ lạ nhưng anh không nghĩ lọ thuốc mỡ loại nước dùng để bôi lên vết thương thế mà lại giúp được anh trong chuyện quan hệ với cậu như một cách bôi trơn, thế là những lần sau đã không còn phải lo về việc bị thương nữa. Nhưng vẫn phải cẩn thận.
Anh giữ chặt lưng cậu, bám chặt đến mức Soobin chỉ dùng một tay đỡ mông anh lên đã khiến anh không thể ngã. Yeonjun cũng liền nhờ vào khoảng cách giữa cả hai đang không kẽ hở, ngấu nghiến môi cậu không ngừng nghỉ và làm nó sưng đỏ. Soobin vẫn cuồng nhiệt đáp lại anh, cậu dùng chân đạp cửa đóng lại rồi một mạch bế anh đến giường mà thả xuống.
"Anh vẫn còn bệnh, anh có chắc anh sẽ ổn không?" Cậu nhẹ giọng hỏi, cúi người xuống giam chặt anh giữa cơ thể của mình.
"Đã đỡ nhiều rồi... Anh muốn gần gũi với em một chút" Yeonjun choàng tay qua cổ cậu, bộ dáng không cần cố gắng vẫn rất mời gọi, vì vốn dĩ anh đã rất xinh đẹp.
Đôi mắt sắc sảo của anh khép hờ xoáy sâu vào cậu, đuôi mắt xếch nhẹ quyến rũ khiến Soobin không ngừng bị thu hút bởi nó. Đặc biệt là cặp môi căng mọng của anh, như là một tội đồ được gán lên người anh vậy.
Soobin chôn mặt vào hõm cổ của người kia sau khi ngừng nụ hôn lại, môi cả hai sưng tấy và có chút vết rách, máu cũng đọng lại trên đó. Cậu liếm lên yết hầu của Yeonjun, khiến người kia rùng mình rên lên, sau đó lại đưa môi hôn xung quanh cổ của anh.
Yeonjun bật ra những âm thanh thoải mái khe khẽ, anh đang tận hưởng khoái cảm cậu đem lại. Căn phòng tối om chỉ có chút ánh đèn lờ mờ từ bên ngoài rọi vào khe cửa, điều này lại càng giúp cho không gian thêm bí ẩn và ám muội.
Soobin cứ thế tiếp tục lần xuống, rất cẩn thận không để lại các dấu hôn trên cổ anh vì anh vẫn còn cái nghề cần giữ. Cậu kéo cổ áo của Yeonjun sang một bên và đặc môi lên xương đòn mờ nhạt, lúc này mới cố ý mút một cái thật mạnh, để lại vết tím sậm trên làn da trắng bóc. Đôi môi xinh xắn của Yeonjun cũng bật ra tiếng rên khẽ, giúp lửa trận trong lòng cậu cháy cao hơn.
"Em muốn nghe anh gọi em" Soobin giọng đã trầm đục từ khi nào, cậu cứ liên tục nhấm nháp từng tấc da trên cơ thể anh như thưởng thức một món ăn. Từng cúc áo được cậu gỡ ra, cởi đến đâu liền áp môi vào để lại vết tích đến đó, chỉ một lúc cả thân trên đều chi chít các dấu vết tình ái.
Yeonjun cũng rất ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của Soobin, mỗi lần thoải mái vì khoái cảm liền gọi tên cậu, giọng anh mềm mại như khều thẳng vào trái tim của Soobin, đôi lúc thanh âm lại run rẩy tạo nên sự kích thích.
Cùng lúc đó cả hai cũng đã tranh thủ thoát y, hai cơ thể trần trụi chầm chậm đốt lửa tình để ân ái trong không gian lờ mờ tối. Chính bóng tối đã khiến gương mặt của Soobin có chút bí ẩn, anh say mê vẻ đẹp của cậu, liền khi cậu vừa nhướn người lên đã bắt lấy môi cậu hôn tới.
Soobin đẩy hông mình sát vào giữa hai chân của Yeonjun, khiến cả hai trần trụi dính chặt vào nhau. Tai của Yeonjun chậm rãi đỏ lên vì ngại, chiều dài bên dưới của cả hai đang áp sát vào nhau và anh cũng không nhịn được bật lên những âm thanh nỉ non nho nhỏ khi cậu bắt đầu cọ xát.
Hai chân anh không tự chủ liền quắp vào hông cậu, Soobin còn dùng hai tay xoa lấy đùi trong của Yeonjun, khiến anh vừa nhột lại vừa thích. Cơ thể anh vì khoái cảm mà run lên từng đợt, đón nhận nụ hôn của cậu nhưng bối rối đến mức không thể đáp lại đàng hoàng.
Soobin cứ như thế mạnh bạo mút lấy môi anh trong khi Yeonjun cố gắng vụn về đáp lại.
Cậu nắm lấy dương vật của cả hai đang đặt sát vào nhau, nhẹ nhàng vuốt ve. Yeonjun lúc này không nhịn được rên thành tiếng, Soobin còn cố tình không hôn anh nữa để nghe thấy anh một cách rõ ràng nhất, không ngừng trêu đùa khắp cơ thể anh. Yeonjun cắn môi mình để không bật ra tiếng rên, nhưng lại bị cậu nhéo một cái liền phải nhả ra, ngửa cổ rên rỉ.
"Đừng kiềm nén"
"A-Ahh... Soobin" Cơ thể anh không ngừng cựa quậy, theo bàn tay của cậu vuốt ve bộ phận nhạy cảm của mình mà hơi thở cũng gấp gáp hơn.
Anh vỡ vụn dưới dục cảm mãnh liệt Soobin đem lại, nằm dưới thân cậu rên rỉ không ngừng. Mà lúc này cũng chỉ mới là dạo đầu, Soobin cũng nhờ thế mà biết người yêu cậu có cơ thể rất nhạy cảm, chỉ cần cố gắng một chút đã khiến anh bại dưới thân mình.
Một cảm giác lành lạnh lại quen thuộc truyền đến, Yeonjun liền phác giác ngón tay của Soobin đang chuẩn bị đi vào hậu huyệt phía sau của mình. Anh thở hồng hộc bám chặt vào vai cậu, cũng như một cách cho Soobin biết rằng anh vẫn ổn.
Trong đúng lúc Yeonjun sắp đạt được cực khoái và rên rỉ lớn hơn, cậu liền bỏ tay ra khỏi dương vật của cả hai, để lại một sự hụt hẫng đến khó chịu. Cơ thể cậu đè anh chặt xuống giường hơn nữa, ngón tay nhẹ nhàng xoáy vào trong lỗ nhỏ phía sau, tay còn lại đặt trên đùi trong của anh đẩy lên, mở rộng hai chân anh ra.
Yeonjun đau đến khó thở, dù đã nhiều lần và có chút bôi trơn giả nhưng vẫn chưa thể thật sự thích nghi. Anh ghim móng tay vào bờ lưng rắn chắc của cậu, sẵn sàng cào lên nó bất cứ lúc nào như một cách để anh có thể để lại vết tích trên người cậu. Môi của Yeonjun cố tìm đến môi cậu lần nữa, cậu thấy thế mau chóng kéo anh vào một nụ hôn khác, cả hai luôn hôn nhau rất nhiều mỗi lúc mây mưa vì nó khiến đối phương an tâm hơn.
Ngón tay của Soobin chẳng mấy chốc đã đi vào toàn bộ, khều khều bên trong khiến Yeonjun cựa quậy.
"H-hah..." Anh giật nảy người vì khoái cảm, một vết cào nhỏ liền thành hình trên lưng Soobin.
"Yeonjunie..." Soobin như được tận hưởng những âm thanh ngọt ngào nhất thế giới, từ lúc bắt đầu đến bây giờ chất giọng mềm mại của anh cứ rót vào tai cậu như một món quà của chúa vậy.
Được nghe anh rên rỉ tên mình trong dục vọng khiến cậu thích vô cùng.
Hai ngón tay cứ thế gấp gáp đưa vào trong và Yeonjun bắt đầu nhăn mặt vì đau rát. Cậu rất kiên nhẫn đưa đẩy hai ngón tay của mình để anh thích nghi, chính cậu cũng đã cương cứng đến phát đau nhưng vẫn cố nhịn. Ba ngón được đưa vào cũng chính là tiếng rên rỉ được thay thế bằng tiếng hét, các vết cào trên lưng cậu dày hơn và dài hơn, nhanh chóng thi nhau rỉ máu.
Soobin không hề thấy đau, còn thấy rất kích thích khi chính mình cũng có một chút dấu vết của cuộc làm tình để lại trên da.
"S-Soobin...ahh...a..." Giọt nước mắt đầu tiên rỉ ra khỏi khoé mắt của Yeonjun, không rõ vì khoái cảm hay vì đau nhưng trông anh đang vô cùng tận hưởng.
Những lần trước cậu dùng ngón tay nới lỏng cho anh, có phát hiện khi cậu cong ngón tay lại Yeonjun liền sướng đến bật khóc, cũng có điểm gồ lên bên trong như một điểm nhạy cảm vậy. Thế là lần nào khi bản thân đem thân dưới tiến vào cũng cố gắng nhằm vào đó, khiến anh la hét không thôi.
Bây giờ ngay lúc này, cậu chậm rãi cong ba ngón tay lại, Yeonjun liền giật nảy người rên lớn. Phản ứng của anh lúc nào cũng khiến cậu phải thích thú.
"Ahhh... Soobin..." Anh đỏ mặt hét tên cậu, liền ôm chặt lấy vai cậu, chôn mặt vào hõm cổ của Soobin không ngừng nỉ non.
Cậu không nhịn được nữa, rút ba ngón tay ra đặt dương vật ngay trước hậu huyệt nhấn vào, hai tay đặt ở hai bên đùi của Yeonjun kéo hai chân anh lên cao rồi kẹp vào hai bên tay của mình.
"Hah... Đ-Đừng..." Yeonjun bị cậu thô lỗ xâm nhập liền hít thở không thông, hai chân bị cậu dùng bắp tay kẹp chặt lại chỉ có thể miễn cưỡng quắp vào lưng cậu.
Đầu anh ngã ra giường, chỉ có thể ngửa cổ rên lớn. Soobin từ phía trên xoáy sâu ánh mắt ngắm nhìn biểu cảm chết người trên gương mặt của Yeonjun, bị sự quyến rũ của anh thu hút đến không chớp mắt.
"Em vào thêm đây..." Buông ra một lời cảnh báo, cậu đem chiều dài của mình đưa vào thêm nữa.
Mỗi lần dương vật đi vào sâu hơn, Yeonjun lại càng hoa hết cả mắt. Anh co rút không ngừng và bắt đầu rơi nước mắt nhiều hơn nữa.
Sau một hồi chật vật vì Yeonjun kẹp quá chặt, cuối cùng toàn bộ chiều dài đã nằm bên trong hậu huyệt của anh. Vách tràng nóng rực ôm chặt lấy cậu, Soobin tưởng mình đã bị khoái cảm làm cho nổ tung, thật sự quá tuyệt vời.
"Lớn quá... Đau..." Yeonjun khó khăn thốt lên, gương mặt đã đầm đìa nước mắt.
"Anh giữ em chặt chưa này" Soobin cúi người xuống hôn lên mi mắt của anh, đã hoàn toàn vào trong rồi nên thả chân hai chân anh tiếp tục giữ lấy eo mình.
Cậu bắt đầu động đậy bên dưới thật nhẹ nhàng, âm thanh nỉ non của Yeonjun lại vang lên theo từng nhịp thúc. Soobin choàng hai tay qua lưng ôm lấy hông của anh, cúi người xuống cho Yeonjun giữ chặt lấy mình.
Từng nhịp đẩy mạnh mẽ hơn và nhanh dần, khiến Yeonjun như bay lên mây, anh nức nở không ngừng vì khoái cảm quá mãnh liệt. Cả hai đều không ngừng bật lên thanh âm của mình, hoà vào nhau thành những câu từ vô nghĩa nhưng dâm mỹ, đưa căn phòng trở nên nóng rực hơn bao giờ hết.
"Ahh...a...h...hah" Yeonjun vỡ vụn dưới thân cậu, mỗi lần đẩy mạnh vào liền đâm trúng điểm nhạy cảm bên trong, anh chính thức bị đâm đến khóc lóc ỉ ôi.
Soobin lúc này không ngừng gọi tên Yeonjun, là thứ duy nhất cậu có thể nghĩ đến lúc bấy giờ, là người duy nhất hiện lên trong đầu cậu lúc bây giờ. Cả hai mồ hôi đầm đìa cuốn chặt lấy nhau làm tình mãnh liệt, chẳng mấy chốc đã thật sự lún vào nó mà quên hết mọi thứ xung quanh.
Sau một tiếng hét lớn cuối cùng, Yeonjun phóng thích lên bụng cậu. Anh bắt đầu khóc lóc liên tục, anh cũng không hiểu vì sao mình lại nức nở như vậy. Tay cào đến lưng cậu bật máu.
Soobin thô lỗ đâm sầm vào bên trong cơ thể của anh, một lúc sau mới gầm lên đạt đến cao trào mà bắn ra. Cậu chính là không định phóng thích vào bên trong anh như vậy vì sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, nhưng vì Yeonjun quá tuyệt vời khiến cậu không còn muốn rút ra khỏi anh nữa.
Cả hai thở hổn hển đổ gục lên người nhau sau trận mây mưa mãnh liệt.
"Mình nên đi tắm..." Soobin thở hổn hển nói, chính cậu cũng đã mệt lã cả người rồi.
Nhanh chóng bế Yeonjun dậy rồi đi vào phòng tắm. Nhưng bên trong lại còn chưa kết thúc, bên trong bồn tắm, Yeonjun tiếp tục ngồi trên người cậu mà bắt đầu trận mây mưa tiếp theo.
Họ đã lạnh nhạt với nhau quá lâu, đây là lúc thích hợp để bù lại tất cả những lúc đó.
『☪』
29.
Bóng nắng nhỏ mà hẹp nghiêng mình bên hàng cây xanh rì còn vương một lớp tuyết.
Không nghĩ rằng giữa mùa đông thế này lại có nắng, trời vô cùng trong vắt. Chỉ là một chút tia nắng nhẹ may mắn lọt qua các đám mây đen ngòm trên bầu trời, trời vẫn không đỡ lạnh, không có gì thay đổi nhưng lại có chút sức sống khiến người ta dễ chịu.
Bông tuyết đã rơi từ khuya đêm qua, bên ngoài tạo thành cảnh tượng vô cùng đẹp, vô cùng lãng mạn, chỉ tiếc rằng nhiệt độ quá khắc nghiệt không thể bước ra mà ngắm trực diện. Lò sưởi nhỏ trong nhà còn không thể sưởi nóng cả căn phòng, mà bây giờ phòng ngủ cũng đã bị hơi lạnh tràn vào đành dọn đồ ra gần lò sưởi mà ngủ. Trừ những khi cần thiết, toàn bộ thời gian sinh hoạt còn lại là cạnh bên lò sưởi.
Tuy nhiên so với cái nóng đến khô cằn, cháy da bỏng thịt của mùa hè thì như thế này vẫn đỡ hơn rất nhiều. Bao nhiêu năm ngôi làng trở nên hạn hán, những dịch bệnh nguy hiểm do nhiệt độ quá cao, đều do mùa hè. Nên Yeonjun đặc biệt không thích mùa hè cho lắm.
Anh cuộn tròn trong chăn và nằm trên thành cửa sổ, hay chính xác hơn là nằm trên đùi của Soobin. Cả hai dính lấy nhau không rời kể từ khi làm lành, và cũng thật may khi Yeonjun đã dự trữ mọi thứ để vượt qua mùa đông khắc nghiệt này, không lo chết đói vì không thể đi làm việc. Yeonjun ban đầu cảm thấy hơi lo về việc bản thân quá nhàn rỗi, nhưng rồi dần nhận ra, nghỉ ngơi mới là chuyện nên làm lúc này.
Soobin như đã quay về thành một đứa trẻ ngày trước, Soobin thuở mới gặp anh, vô lo vô nghĩ rất đáng yêu và năng động. Còn anh thì đã học được cách trút bỏ những suy nghĩ tiêu cực, không âu lo quá nhiều nữa. Đôi lúc Yeonjun có cảm thấy, chính mối quan hệ tình cảm này giúp cả hai sống lạc quan hơn từng ngày. Và cho dù như thế, Soobin vẫn rất dịu dàng với anh, trân trọng anh như món đồ dễ vỡ, dùng giọng hết sức nhẹ nhàng để nói chuyện với anh. Khiến cho anh nghĩ rằng mình thật sự nhỏ bé, thật sự cần cậu ở bên che chở. Không phải vì anh muốn tỏ ra yếu đuối, mà do anh muốn được yêu thương.
"Anh có nghĩ sau mùa này, cây trong vườn sẽ trơ trụi cả không?" Soobin hướng mắt về phía các cây to đã bị bao phủ bởi tuyết.
"Có, nhưng chúng đều sẽ mọc lại cả thôi, em đều hỏi câu này mọi năm nhỉ?"
"Yeonjunie, năm trước em không hỏi"
Yeonjun cười trừ, có vẻ chưa già mà trí nhớ anh đã tệ rồi.
"Sao đột nhiên lại hỏi thế?" Yeonjun cẩn thận ngồi dậy để không bị ngã khỏi khung cửa sổ, sau đó nhích lại ngồi sát bên cậu.
"Không phải anh thích cái cây to trong vườn đó lắm sao? Không còn lá, nắng sẽ rọi thẳng vào anh mất, anh không ngồi làm việc được" Soobin lúc này từ tốn trả lời, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại tóc anh.
"Anh sẽ ngồi ở thư phòng, không cần lo"
Cậu gật nhẹ đầu rồi ôm lấy mặt anh hôn khẽ một cái, người tóc vàng liền cười khúc khích đáng yêu. Soobin không nói gì cả mỉm cười nhìn anh một lúc. Đột nhiên Soobin nghiêm mặt nhìn ra hướng khác, ánh mắt như đang tìm tòi gì đó, cậu xoa nhẹ đầu anh một cái rồi nhảy xuống khỏi khung cửa, độ lạnh của sàn nhà làm cậu rùng mình một cái.
"Em định đi đâu sao? Lạnh như thế này"
"Em nghe thấy tiếng mèo kêu"
"Mèo sao?" Yeonjun chớp chớp mắt, còn chưa thích nghi được chuyện gì vừa xảy ra.
Yeonjun cũng làm theo nhảy hấp xuống sàn, anh cũng như cậu mà trợn mắt cắn răng vì sàn nhà quá lạnh. Một lúc sau chân anh thích nghi được với nhiệt độ của mặt sàn, anh liền nối bước chạy theo cậu.
"Lại đây nào"
Anh nghe giọng của Soobin chậm rãi hạ xuống, lần vào bếp thì thấy cậu đang ngồi bệt dưới sàn nhìn chằm chằm vào góc tường.
Yeonjun đi đến thì thấy trong góc tường đúng thật có một chú mèo với bộ lông rậm rạp có chút bụi bám vào. Một chú mèo có bộ lông vàng rực kỳ lạ, y như màu tóc của anh vậy, và nó còn có đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp.
Anh chưa từng thấy con mèo nào như thế trong làng, ắt hẳn là mèo hoang.
Con mèo ngước đôi mắt dậy thấy được Yeonjun, dáng vẻ sợ hãi liền biến mất, chầm chậm đi về phía anh. Soobin vươn tay ra nghĩ là chú mèo đang về phía mình liền bị nó né sang một bên, bước nhanh đến chân của Yeonjun mà quấn vào, đem ra bộ dạng đề phòng tới Soobin.
Yeonjun lúc này có hơi bất ngờ, mèo hoang rất hung dữ, nhưng độ ngoan ngoãn của chú mèo này làm anh bất ngờ. Anh thử ngồi xuống, nó cũng không hề giật nảy người, anh thử bế nó lên, nó vẫn thả lỏng cả người nhìn anh, để mặc anh làm gì thì làm.
"Meo~"
Yeonjun híp mắt cười, anh chợt thấy chàng mèo đực kỳ lạ này rất đáng yêu.
Soobin phía này còn ngẩn tò te ra không hiểu chuyện gì.
"Anh biết con mèo này sao?"
"Không, anh chưa gặp nó bao giờ"
"Nó có vẻ rất thích anh" Soobin đứng dậy đi đến gần, đưa tay định sờ đầu của chú mèo trên tay Yeonjun thì nó vặn vẹo liên tục không cho sờ.
Cậu liền phụng phịu, bực bội vì bị một con mèo khước từ. Yeonjun thấy biểu cảm của cậu cũng phá ra cười, ôm hẳn chú mèo vào lòng mà nhẹ nhàng nói chuyện.
"Nào không sao, là người tốt" Anh nói với con vật đang nằm trên tay mình, nó ngước lên nhìn anh rồi lại hướng ánh mắt xanh biếc thơ mộng đến Soobin, hai tai cụp xuống thả lỏng.
Lúc này Soobin đưa tay tới nó liền rất thoải mái dụi đầu vào tay cậu, cậu mới đi đến gần hơn để cưng nựng nó trong tay anh.
"Là mèo hoang" Yeonjun nhẹ giọng nói.
"Tại sao nó lại vào được đây?"
"Nhà chúng ta có rất nhiều cây to sau vườn và xung quanh nhà, có thể nó trèo lên cây bên ngoài rồi vào được vườn nhà"
Bấy giờ anh mới để ý đến việc chú mèo nhỏ này đang run lên vì lạnh trong tay anh.
"Soobin, tụi mình đun nước tắm cho nó đã"
"Vâng ạ"
Có vẻ anh sẽ nuôi nó.
『☪』
30.
Trời vẫn lạnh như vậy, bên ngoài đang có bão tuyết rất lớn, Soobin bỗng lo lắng cho gia đình mình ở phía bên kia làng. Cho dù cậu rất hài lòng về tình trạng hiện giờ của mình, sống yên ấm cùng với Yeonjun dưới một mái nhà, nhưng tình thương dành cho người thân không thể nói cắt đứt là cắt được. Có thể họ không coi trọng cậu như cậu nghĩ, nhưng cậu vẫn rất thương họ.
Soobin không biết cha cậu đã đốn củi cho gia đình trữ chưa, chị cậu đã hái được bao nhiêu quả ngọt về cho nhà, anh cậu đã biết cách nhóm lửa thật đúng chưa. Chắc là chị cũng đã đi chợ cùng mẹ thay phần cậu. Soobin bỗng chốc thấy nhớ nhà, dù biết cậu sẽ không được chào đón khi quay về.
Đột nhiên nghĩ đến người ông đã khuất, mắt lại có chút cay. Nếu ông vẫn còn trên cõi đời này hẳn đã ráo riết đi tìm cậu rồi. Soobin không nói không rằng oà lên bật khóc giữa gian bếp tĩnh lặng.
Cậu cũng không biết vì sao, nhưng đúng là cậu không thể ghét họ được.
"Ôi Soobin của anh làm sao đấy?"
Yeonjun còn đang bận chải lông cho chú mèo trong phòng khách, đột nhiên nghe tiếng khóc thút thít làm anh lo lắng bật dậy. Chú mèo nhỏ có vẻ cũng nghe thấy mà chạy đi trước cả anh.
Anh để chiếc lược gỗ của bà lại trên bàn, phủi phủi quần áo dính lông mèo rồi hối hả chạy vào bếp.
"Soobinie làm sao vậy em?" Anh liếc nhìn đến cốc sữa trên bàn đã nguội lạnh, sau đó đi về phía cậu.
Cậu đang ngồi ở bàn ăn, hai tay che lấy mặt mình oà lên. Soobin còn không ngờ có ngày mình lại nhớ nhà mà khóc nấc lên như vậy, đúng là trẻ con quá mà.
Yeonjun đỡ cậu đứng dậy rồi ôm lấy cậu, người kia cũng ôm siết lấy anh ngay lập tức.
"Làm sao hả em? Có chuyện gì à?" Anh lo lắng hỏi, tay vẫn vỗ vỗ lưng cậu.
Chú mèo nhỏ ngồi gọn trên bàn cũng kêu lên một tiếng như cũng muốn trấn tĩnh Soobin lại, rồi chỉ nghiêng đầu nhìn hai người.
Soobin được anh ôm vào lòng như thế khóc còn to hơn nữa, cả người cậu run lên bần bật không thể kiềm chế lại được nữa. Yeonjun lần đầu chứng kiến cậu oà lên như một đứa trẻ như vậy cũng quá đau lòng, nhưng anh chưa biết lý do vì sao cả.
"Ngoan, bình tĩnh nào" Yeonjun ôm lấy mặt cậu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của Soobin.
Cậu vẫn không ngừng nức nở mặc kệ anh vẫn dùng hết sức để dỗ dành.
"Bé ngoan, nào...nói anh nghe sao bé khóc" Yeonjun hạ giọng, không ngừng hôn khắp mặt cậu.
Soobin thút thít thêm một hồi lâu mới bình tĩnh lại, đột nhiên thấy có gì đó mềm mềm chạm vào khuỷu tay mình, quay sang thì thấy chú mèo nhỏ đang khều khều cậu.
"Nào, kể anh nghe"
"Em nhớ ông..." Soobin vốn vừa bình tĩnh xong, lại nhắc về ông khiến đôi mắt cậu lại ngập nước.
Ông là người duy nhất trong Choi gia yêu thương cậu hết mực, vậy mà lúc ông lâm bệnh và lìa trần cậu vẫn chưa thể làm gì được cho ông cả.
Yeonjun gương mặt cũng thoáng trở nên đau lòng hơn, anh biết cậu thương ông rất nhiều, như cách anh thương bà vậy. Anh hiểu cảm giác mất đi người quan trọng trong cuộc đời mình là cảm giác như thế nào. Vì vậy anh lại nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, rồi khẽ tách ra nhìn thẳng vào mắt Soobin.
"Em nhớ nhà nữa..."
"Soobin à, anh biết em sẽ vẫn luôn yêu thương họ mà, cho dù em ra vẻ vô tâm nhưng anh biết em chưa bao giờ ghét họ" Yeonjun dùng ngón cái quệt nước mắt trên gò má cậu, vuốt lên sườn mặt của người nhỏ hơn thật dịu dàng.
"Sao anh biết...? Em đã phản ứng rất tiêu cực về họ mà?" Soobin thút thít hỏi lại.
"Soobin của anh không bao giờ ghét ai đâu đúng không? Em là một người rất lương thiện và tốt bụng mà" Yeonjun mỉm cười hôn lên môi cậu một cái nữa.
Lúc này Soobin mới dần dần bình tĩnh lại đôi chút, cậu ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh. Ánh mắt Yeonjun trao cho cậu sao mà quá đỗi dịu dàng, quá đỗi ngọt ngào, như thể anh coi cậu là báu vật đáng trân quý nhất đời anh vậy. Lần đầu cậu biết mắt con người ta lại có thể sáng lấp lánh như vậy, tràn ngập niềm yêu thương. Soobin bị rung động trước nó, chỉ biết ôm chầm lấy anh lần nữa.
"Thật may là em còn có anh"
Soobin lại bất ngờ oà lên khóc lần nữa, nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt.
Yeonjun vừa hốt hoảng vừa thấy đáng yêu, không nhịn nổi bật cười.
"Thương anh đến phát khóc luôn sao?" Yeonjun khúc khích tách cậu ra, dùng cả hai tay để lau nước mắt cho cậu.
Soobin vừa khịt mũi vừa gật đầu, trông vừa thương lại vừa hài. Cậu mếu đến mức mắt đã đỏ cả lên, hai mắt sưng cả rồi.
"Thôi nào sao mới đây còn vui vẻ mà, bây giờ lại khóc um lên thế này" Yeonjun cũng dở khóc dở cười mà ôm lấy mặt cậu hôn hôn an ủi.
"Anh không dỗ...còn chọc người ta..."
"Đang dỗ đây, ngoan đừng có khóc nữa nào"
Yeonjun vừa dỗ lại vừa cảm thấy nhộn nhạo trong lòng, anh biết Soobin thương anh rất nhiều, nhưng mà đến mức nào thì có vẻ anh cũng chưa biết được đâu. Bé của anh lúc nào cũng khiến anh bất ngờ cả, vì anh biết rằng tình yêu cậu dành cho anh lớn đến không diễn tả được. Nhưng Yeonjun thì có lẽ sẽ không bao giờ rõ nó lớn nhường nào.
Anh cũng thương Soobin lắm, thương đến mức anh không thể sống thiếu cậu một giây nào. Yeonjun thương con người từ bỏ mọi thứ để bên cạnh, thương vô cùng.
"Em mà cũng mít ướt đó nha" Yeonjun đặt thêm nụ hôn khác lên khoé mắt cậu.
Soobin tạm thời đã bình tĩnh lại, cậu ngồi lên ghế rồi kéo anh ngồi lên đùi mình.
Chú mèo kêu lên một tiếng rồi nhảy về cái ghế bên cạnh hai người họ cuộn tròn lại một góc. Im lìm nhắm mắt ngủ thoạt trông rất đáng yêu.
"Sao vậy? Đột nhiên muốn về nhà sao?" Yeonjun xoa khoé mắt cậu, hỏi.
"Không, em chỉ nhớ họ một chút thôi, còn anh chính là nhà của em"
Yeonjun mỉm cười không đáp, nhưng Soobin dường như cũng biết ánh mắt ngọt ngào của anh chính là câu trả lời. Giao tiếp bằng ánh mắt vậy mà lại thật nhiều cảm xúc. Bởi vì ánh mắt thì không nói dối.
"Chỉ là chút tình thương gia đình thôi" Soobin dụi mũi mình vào cổ anh.
Yeonjun dịu dàng vuốt tóc gáy cậu, anh cảm thấy vui cho cậu vì cậu có gia đình. Nhưng xót xa cho mình, anh còn không thể nhớ mặt bố mẹ mình.
"Em cũng chính là gia đình của anh" Yeonjun hôn lên tóc cậu.
Soobin đáp lại bằng một nụ hôn lên quai hàm của anh.
Giọng Yeonjun dịu dàng hẳn, dùng hết toàn bộ tình cảm mà thốt ra.
"Anh thương em nhất trên đời"
『☪』
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro