05 ;
Thời gian trôi qua nhanh chóng, mỗi ngày lại thêm một chút nặng nề với Thuân. Cậu ngồi bên giường bệnh của Bân mỗi sáng, mỗi chiều, khi cậu vừa đến, khi cậu rời đi, không hề thiếu mặt trong từng khoảnh khắc ngắn ngủi bên anh. Căn bệnh ung thư đã dần lấy đi sức sống của Bân, khiến anh gầy gò, làn da đã không còn căng mịn như trước, đôi mắt sáng rực với những ước mơ và hy vọng giờ đây trở nên mờ dần theo từng ngày. Mặc dù sức khỏe của anh suy yếu, nhưng trong ánh mắt ấy, Thuân vẫn nhìn thấy được ngọn lửa không bao giờ tắt, đó là sự kiên cường mà Bân vẫn cố gắng giữ lấy, không để cho người khác nhìn thấy những vết thương vô hình trong trái tim anh. Còn Thuân, cậu ngồi bên, cố gắng làm những gì có thể để giúp Bân quên đi nỗi đau, để anh cảm nhận được tình yêu mà cậu dành cho anh. Dù có thể không đủ để chữa lành, nhưng những giây phút này, cậu chỉ muốn ở bên Bân, không một lời nói dối, không một sự che giấu nào, chỉ muốn anh biết rằng cậu yêu anh hơn bất kỳ điều gì trên đời.
Buổi sáng hôm ấy, khi mặt trời còn chưa kịp vươn những tia sáng đầu tiên ra ngoài cửa sổ, Thuân đã có mặt tại bệnh viện như mọi ngày. Cậu đến thật sớm, với hy vọng có thể cùng Bân thưởng thức những giây phút yên bình dù chỉ là ngắn ngủi. Khi Thuân bước vào phòng, căn phòng vẫn chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy thở đều đều của Bân, và mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện. Thuân lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường Bân, nhẹ nhàng vuốt mái tóc anh như thể muốn giữ lại cảm giác ấm áp trong những khoảnh khắc này. Bàn tay của cậu khẽ lướt qua những sợi tóc mềm mại, như thể sợ rằng một cái chạm nhẹ sẽ làm mọi thứ vỡ vụn, vì trong lòng Thuân, nỗi sợ hãi về việc mất đi Bân cứ lớn dần lên mỗi ngày.
Anh vẫn nằm đó, khuôn mặt anh thanh thản như đang chìm vào giấc ngủ, nhưng Thuân biết đó là giấc ngủ không trọn vẹn. Bàn tay của anh nằm bất động, đôi mắt khép lại, như thể anh đang trốn tránh một điều gì đó mà không muốn để người khác thấy. Thuân cứ nhìn anh mãi như thế, cho đến khi không thể kìm lòng được nữa. Cậu thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng, không muốn làm phiền giấc ngủ của Bân, nhưng lại không thể giữ nổi những cảm xúc trong lòng.
"Cậu biết không? Mình yêu cậu rất nhiều, đến mức chẳng biết phải làm gì nếu một ngày không còn cậu bên cạnh. Nhưng mình sẽ nhớ cậu, nhớ tất cả những gì chúng ta đã trải qua. Dù thế nào, mình cũng sẽ mãi yêu cậu."
Một lúc lâu sau, Bân mở mắt. Ánh mắt anh, mệt mỏi và buồn bã, nhưng khi nhìn thấy Thuân, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi anh. Đó là một nụ cười mà Thuân đã rất quen thuộc, một nụ cười ấm áp và đầy yêu thương, dù nó có phần yếu ớt hơn trước.
"Thuân.."
Bân thều thào, giọng anh yếu ớt và đầy khổ sở.
"Mình không muốn cậu phải khổ sở vì mình. Cậu xứng đáng có một tương lai tươi sáng, không phải phải lo lắng cho một người như mình."
Thuân nghe những lời ấy, và một cảm giác nghẹn ngào lại ùa đến trong lòng. Cậu không thể ngừng khóc, không thể ngừng yêu Bân, dù biết rằng tình yêu này có thể không kéo dài mãi mãi. Thuân lắc đầu, ánh mắt đầy đau khổ, như thể không thể chấp nhận rằng Bân sẽ rời xa mình. Cậu không thể chịu nổi nỗi đau mà Bân đang mang trong mình, và cảm giác mất mát như thể đã đến gần lắm rồi.
"Cậu là tất cả đối với mình. Không có cậu, mình chẳng biết phải làm sao. Nhưng mình sẽ không để cậu ra đi một mình, không bao giờ. Dù cậu có đi đâu, mình sẽ luôn nhớ cậu."
Bân không nói gì, nhưng anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Thuân, nhìn vào đôi mắt đầy nước mắt của cậu. Ánh mắt của Bân lúc này không còn sự mệt mỏi, mà là một sự dịu dàng, một sự yên bình lạ lùng, như thể anh đã làm hết mọi điều có thể và không còn gì để lo lắng nữa. Một nụ cười yếu ớt nở trên môi anh, và Thuân cảm nhận được sự ấm áp trong tay Bân, nhưng cũng là một nỗi buồn sâu thẳm. Bân thì thầm, giọng anh yếu ớt nhưng đầy sự cam chịu.
"Thuân, em yêu, nếu kiếp này chúng ta không thể ở bên nhau, thì kiếp sau, chúng ta sẽ lại tìm thấy nhau. Mình hứa, kiếp sau chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc, không phải chia xa nữa."
Lời nói ấy như một lời hứa ngọt ngào, nhưng cũng đầy đau đớn. Thuân cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, một cảm giác hụt hẫng dâng lên. Cậu không biết phải làm gì, chỉ biết ôm chặt lấy Bân như thể không muốn buông tay anh, như thể thời gian có thể dừng lại trong khoảnh khắc này. Cảm giác này thật đặc biệt, vừa ngọt ngào vừa xót xa. Thuân muốn lưu giữ tất cả, muốn mọi thứ ở lại trong khoảnh khắc này, không muốn nghĩ đến ngày mai, không muốn nghĩ đến việc phải đối mặt với thế giới mà không có Bân bên cạnh.
"Mình sẽ đợi. Kiếp sau, mình sẽ chờ cậu. Và lần đó, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa,"
Thuân nói, giọng nghẹn ngào, nhưng ánh mắt lại đầy quyết tâm. Đó là lời hứa mà cậu muốn giữ, dù có phải chờ đợi cả một đời.
Cả hai ngồi đó, không nói thêm gì nữa. Không có nhiều lời, không có những lời nói vụng về hay lời hứa hẹn. Chỉ còn lại sự im lặng lấp đầy căn phòng, một sự im lặng đầy yêu thương và hiểu biết. Họ chỉ cần nhau, chỉ cần cái nhìn vào mắt nhau, và lời hứa chưa bao giờ thốt ra.
Ngày hôm sau, khi Thuân đến bệnh viện, Bân không còn ở đó nữa. Anh đã ra đi nhẹ nhàng, không để lại dấu vết gì ngoài những ký ức ngọt ngào, những lời hứa chưa kịp thực hiện. Thuân ngồi bên giường bệnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi Bân đã từng nằm, trái tim cậu đau nhói như thể không còn đủ sức để gượng dậy.
Nhưng trong lòng Thuân, một niềm tin vẫn còn mãi. Dù Bân đã ra đi, dù mọi thứ có thay đổi, cậu tin rằng kiếp sau, họ sẽ lại gặp nhau, sẽ lại yêu nhau, và lần này, họ sẽ không bao giờ chia xa nữa. Cậu sẽ đợi. Cậu sẽ chờ Bân, dù có bao lâu đi nữa, và sẽ mãi yêu anh, trong kiếp này và cả kiếp sau.
Thuân thì thầm, trong nước mắt: "Mình sẽ chờ. Mình sẽ chờ cậu, Bân. Dù có bao lâu đi nữa."
-
Còn một chap nữa thui ấ mng ạ🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro