04 ;
Sau những ngày tháng ngọt ngào bên nhau, khi mọi thứ dường như đang trở nên hoàn hảo, Thuân bắt đầu nhận thấy có điều gì đó khác biệt trong thái độ của Bân. Mọi chuyện không còn như trước nữa, không còn những nụ cười rạng rỡ mỗi khi hai người gặp nhau, không còn những ánh mắt dịu dàng đong đầy tình cảm. Bân dường như trở thành một người khác. Anh ít nói hơn, đôi khi chỉ mỉm cười một cách gượng gạo, và thái độ của anh có vẻ mơ hồ, như thể đang vướng phải một điều gì đó mà anh không thể chia sẻ.
Thuân không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Những buổi hẹn hò của họ dần trở nên trầm lắng, không còn sự rộn ràng và vui vẻ như trước nữa. Dù ngồi bên nhau, nhưng mỗi lần Thuân nhìn vào mắt Bân, cậu lại thấy một sự xa cách kỳ lạ. Ánh mắt Bân thỉnh thoảng rơi vào khoảng không, nhìn xa xăm, như thể anh đang mang trong mình một nỗi lo lắng sâu kín mà không thể chia sẻ cùng ai. Cảm giác ấy khiến Thuân cảm thấy có một bức tường vô hình đã xây lên giữa họ.
Những khoảnh khắc đó không dễ dàng gì để Thuân có thể bỏ qua. Cậu cảm nhận rõ ràng rằng có một thứ gì đó nặng nề đang đè lên vai Bân. Cái cách anh rút lui, cái cách anh không còn chia sẻ những suy nghĩ của mình nữa, làm Thuân không khỏi lo lắng. Cậu cố gắng nói chuyện nhiều hơn với Bân, cố gắng kéo anh ra khỏi vỏ bọc im lặng, nhưng mỗi lần đều thất bại. Thuân biết rằng có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết phải làm sao.
Một buổi chiều, khi hai người ngồi đối diện nhau tại quán cà phê quen thuộc, không khí vẫn lắng đọng như mọi lần, nhưng giữa họ lại có một sự im lặng không thể lấp đầy. Thuân nhìn Bân, cố gắng tìm một dấu hiệu nào đó từ anh để hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng dường như Bân đang trốn tránh ánh mắt của cậu, ánh mắt như có một khoảng cách vô hình. Cảm giác lo lắng và bất an không ngừng dâng lên trong lòng Thuân, và cậu biết rằng nếu không hỏi, sẽ không thể sống yên ổn.
Thuân hít một hơi dài, rồi quyết định phá vỡ sự im lặng.
"Bân"
Thuân cất giọng, giọng nói có chút lạc đi vì lo sợ.
"Có chuyện gì vậy? Cậu có vẻ không ổn lắm. Mình cảm thấy như cậu đang giấu mình điều gì đó."
Bân hơi giật mình, nhưng rồi anh lại cúi đầu xuống, tay khẽ lướt qua ly cà phê mà anh không hề đụng đến. Ánh mắt Bân lảng tránh, và Thuân cảm thấy có điều gì đó rất nặng nề trong không khí. Cậu không biết phải làm gì, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Bân, chờ đợi một câu trả lời.
Một lúc lâu trôi qua, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Thuân. Anh bắt đầu tự hỏi liệu có phải mình đã sai khi quá nóng vội, liệu có phải Bân không còn muốn nói chuyện nữa, hay là có điều gì đó quá khó khăn khiến anh không thể mở lòng.
Cuối cùng, Bân hít một hơi thật sâu, như thể chuẩn bị đối diện với một sự thật mà mình đã tránh né quá lâu. Anh nhìn vào mắt Thuân, và trong đôi mắt ấy, Thuân nhận ra một sự mệt mỏi khôn tả. Một cái gì đó thật đau đớn, như thể Bân đã phải giữ kín quá nhiều thứ mà không thể chia sẻ.
Bân thở dài, giọng anh nhỏ nhẹ nhưng đầy sự nặng nề.
"Mình không muốn cậu lo lắng, nhưng mình bị ung thư. Mình đã biết rất lâu rồi, nhưng không muốn cậu phải đau khổ."
Những lời này như một cú sốc mạnh mẽ khiến Thuân nghẹn lại.
Cậu không thể tin vào tai mình.
Ung thư?
Bân – người mà cậu yêu thương và trân trọng, người mà cậu nghĩ sẽ cùng mình bước đi trong tương lai – lại đang phải chiến đấu với một căn bệnh nguy hiểm mà cậu không hề hay biết. Thuân cảm thấy một cơn choáng váng ập đến, và toàn bộ thế giới như sụp đổ ngay trước mắt.
Nước mắt bất giác tuôn rơi, không thể kìm nén được nữa. Cậu không thể hiểu nổi tại sao Bân lại phải chịu đựng một mình, không thể hiểu tại sao anh lại giấu giếm mình mọi thứ. Thuân cảm thấy mình thật vô dụng, thật nhỏ bé trước những gì Bân đang trải qua.
Thuân nghẹn ngào, giọng run rẩy
"Tại sao cậu không nói cho mình biết? M-Mình muốn ở bên cậu. Mình không muốn mất cậu."
Bân nhìn Thuân, đôi mắt anh lấp lánh một nỗi buồn sâu thẳm. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt Thuân, như thể anh muốn an ủi cậu, nhưng lại không biết làm thế nào để vơi bớt nỗi đau.
Bân thì thầm, giọng anh thật khẽ, như thể sợ rằng mỗi lời nói ra sẽ khiến Thuân càng đau khổ hơn.
"Mình không muốn cậu phải lo lắng. Mình biết, cậu còn cả một tương lai dài phía trước. Mình không muốn cản đường cậu."
Thuân cảm thấy trái tim mình như vỡ nát khi nghe những lời ấy. Cậu không muốn bỏ cuộc, không muốn để Bân một mình chịu đựng. Cậu sẽ không để anh cảm thấy cô đơn trong cuộc chiến này, dù có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, Thuân sẽ ở bên anh, không bao giờ rời đi.
Thuân nhìn sâu vào đôi mắt của Bân, và quyết định sẽ không để anh chịu đựng nỗi đau một mình.
"Cậu không phải lo. Mình sẽ ở bên cạnh cậu, dù thế nào đi nữa. Mình sẽ không bỏ rơi cậu."
Khoảnh khắc ấy, họ chỉ nhìn nhau, im lặng nhưng đầy sự thấu hiểu. Trong đôi mắt của cả hai, có một sự cam kết, một lời hứa ngầm rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, dù con đường phía trước có gian nan đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro