Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03 ;

Những buổi chiều mùa thu dần trôi qua, và từ hôm đó, Thuân và Bân bắt đầu hẹn hò. Mối quan hệ của họ không vội vã, không gấp gáp, mà giống như một điều tự nhiên mà cả hai dần dần khám phá ra. Mỗi lần gặp nhau, cảm giác ấm áp và sự gần gũi giữa họ càng rõ ràng hơn. Không cần những lời nói ngọt ngào hay những cử chỉ hoa mỹ, chỉ cần những khoảnh khắc giản dị bên nhau đã đủ làm trái tim họ thổn thức.

Một buổi tối, khi cơn gió nhẹ nhàng lùa qua những tán cây, Thuân và Bân cùng nhau đi dạo trên con phố nhỏ của thành phố. Những ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu trên mặt đất ướt, tạo thành những vệt sáng mờ ảo, khiến không gian càng trở nên lãng mạn hơn. Cả hai bước đi bên nhau, không nói gì, chỉ là những bước chân hòa nhịp cùng nhau trong sự im lặng thoải mái. Thuân cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Bân đang nắm chặt tay mình, và sự hiện diện của anh khiến cậu cảm thấy như mọi lo toan trong cuộc sống đều không còn quan trọng.

Đột nhiên, Bân lên tiếng, giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm.

"Thuân này, cậu có bao giờ nghĩ rằng, dù cuộc sống có thay đổi thế nào, chúng ta vẫn sẽ luôn bên nhau không?"

Thuân ngẩng đầu nhìn vào mắt Bân, và một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng cậu. Dù chưa bao giờ nghĩ đến điều này theo một cách cụ thể, nhưng trái tim Thuân lại gật đầu như thể đã có câu trả lời từ lâu.

"Ừ, mình cũng nghĩ vậy. Mình cảm thấy... như thể mình đã tìm được một nơi yên bình giữa cuộc đời này rồi. Một nơi mà mình không sợ mất đi, vì có cậu ở đó."

Bân mỉm cười, rồi anh siết chặt tay Thuân thêm một chút, như muốn chắc chắn rằng điều này không phải là giấc mơ.

"Thật tuyệt khi cậu cảm thấy như vậy,"

Bân nói, ánh mắt anh ngập tràn sự chân thành.

"Mình cũng có cảm giác như thế. Mỗi lần bên cậu, mình cảm thấy như mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn."

Cả hai dừng lại trước một quán kem nhỏ, nơi mà Thuân và Bân thường ghé qua mỗi khi đi dạo. Họ vào quán, gọi những món kem yêu thích của mình, rồi ngồi ở một góc gần cửa sổ. Ánh đèn vàng từ trong quán chiếu lên những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, tạo ra một không gian ấm cúng, như một góc nhỏ của thế giới riêng biệt chỉ dành cho hai người.

Họ tiếp tục trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, những kỷ niệm vui vẻ từ thời thơ ấu, những ước mơ và những hy vọng về tương lai. Mỗi câu chuyện như thêm thắt vào mối liên kết giữa họ, khiến mọi khoảng cách dường như không còn tồn tại. Thuân cảm thấy mình thật sự may mắn khi có Bân trong cuộc đời. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ có thể tìm thấy một người đặc biệt như vậy, một người mà cùng với họ, những ngày tháng bình yên trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Những buổi tối hẹn hò như thế này dần trở thành thói quen của họ. Họ cùng nhau đi dạo dưới ánh đèn đường, cùng nhau thưởng thức những ly cà phê đậm đà ở quán quen thuộc, cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Dù đôi lúc, cuộc sống vẫn không thiếu thử thách và khó khăn, nhưng bên nhau, họ luôn tìm thấy sự vững vàng và niềm tin vào những điều tốt đẹp phía trước.

Một tháng trôi qua, Thuân và Bân đã học được rất nhiều điều về nhau. Thuân biết rằng Bân là một người rất cẩn trọng trong mọi thứ, luôn suy nghĩ trước khi hành động. Anh không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng mỗi lần anh mỉm cười, Thuân lại cảm nhận được sự ấm áp trong trái tim anh. Còn Bân, anh cũng nhận ra rằng Thuân là một người rất kiên nhẫn, luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ. Cậu có khả năng nhìn thấu cảm xúc của anh, và đôi khi, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để cả hai hiểu nhau mà không cần nói thêm lời nào.

Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi trên bãi cỏ trong công viên, ánh đèn từ xa le lói chiếu lên mặt đất, Thuân bất ngờ quay sang nhìn Bân và nói.

"Cậu có bao giờ nghĩ, một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng nhau đi xa không? Đi đến những nơi mà chúng ta chưa từng đặt chân tới, cùng nhau khám phá thế giới?"

Bân nhìn Thuân, ánh mắt anh dường như sáng lên một chút, rồi anh khẽ gật đầu.

"Có chứ. Mình nghĩ... nếu có thể, mình muốn cùng cậu đi đến những nơi xa lạ, nơi mà chúng ta có thể bắt đầu một cuộc hành trình mới, không lo lắng về quá khứ hay tương lai. Chỉ cần có cậu bên cạnh, mọi thứ đều sẽ ổn thôi."

Thuân cười nhẹ, cảm nhận được một niềm hạnh phúc trong lòng. Cậu biết rằng, dù tương lai có ra sao, chỉ cần hai người còn ở bên nhau, thì mọi thử thách, mọi điều không chắc chắn đều sẽ trở thành những điều thú vị và đáng nhớ.

Và rồi, cả hai ngồi đó, tay trong tay, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, cảm nhận sự ấm áp trong lòng nhau. Cảm giác ấy, một cảm giác bình yên, nhẹ nhàng, nhưng lại đầy đủ và trọn vẹn. Họ không cần nói gì thêm, chỉ cần biết rằng, trong giây phút này, họ đã tìm thấy một phần của cuộc sống mà họ luôn mong đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro