01 ;
Mùa thu nhẹ nhàng buông xuống thành phố nhỏ, mang theo những cơn gió se lạnh luồn qua từng con ngõ, từng hàng cây. Trên những con đường quen thuộc, lá vàng rơi lác đác, phủ một màu sắc ấm áp mà dịu dàng. Thành phố chậm rãi khoác lên mình chiếc áo mới, tạo nên một bầu không khí khiến lòng người trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Thuân bước đi trong không gian yên bình ấy, hít sâu vào lòng ngực làn gió mát lạnh, cảm nhận chút nồng nàn của đất trời đang vào thu. Cậu bước vào quán cà phê quen thuộc nơi cuối phố, nơi đã trở thành góc nhỏ thân thuộc để tìm về giữa những xô bồ của cuộc sống.
Quán cà phê ấy không lớn, nhưng mang một vẻ đẹp ấm áp và cổ điển với những chiếc bàn gỗ mộc mạc, ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên không gian, và những bức tranh cũ màu treo trên tường gợi nhớ về thời gian. Nơi đây lúc nào cũng có một sự tĩnh lặng riêng, vừa gần gũi vừa thân thương, như muốn vỗ về những ai ghé đến bằng không gian và sự yên ả mà nó mang lại. Đối với Thuân, quán cà phê này là nơi giúp cậu trốn khỏi sự ồn ào, hối hả của nhịp sống thường ngày, tìm đến một góc nhỏ để lắng đọng tâm hồn và hồi phục sau những ngày mệt nhoài.
Hôm nay, như mọi khi, Thuân chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ, vừa có thể ngắm nhìn khung cảnh ngoài phố, vừa thưởng thức ly cà phê nóng bốc khói, cảm nhận cái ấm áp len lỏi qua từng ngụm nhỏ. Cậu không kỳ vọng sẽ gặp ai ở đây, đơn giản chỉ là muốn dành một buổi chiều để thả mình trong yên bình và những suy tư vụn vặt. Nhưng bất chợt, ánh mắt của Thuân dừng lại khi nhìn thấy một người đang ngồi ở góc gần cửa sổ. Một hình bóng khiến cậu như dừng lại trong giây phút ngắn ngủi ấy.
Người ấy là Bân. Anh ngồi một mình, tay cầm một cuốn sách, ánh mắt chăm chú đọc từng dòng, vẻ mặt thoáng nét trầm ngâm nhưng lại toát lên một sự yên bình kỳ lạ. Có điều gì đó ở anh khiến cả không gian quanh anh như trở nên tĩnh lặng hơn, sâu lắng hơn. Thuân bỗng có cảm giác như mình đang chứng kiến một khoảnh khắc rất đỗi yên bình mà chỉ riêng nơi đây, giữa không gian này, mới có thể cảm nhận được. Một sự kết nối vô hình dường như len lỏi trong không khí, đưa cậu bước lại gần.
Cậu ngập ngừng đôi chút, nhưng rồi lấy hết can đảm ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Bân. Cậu không biết tại sao mình lại làm điều này, có lẽ vì sự yên bình của Bân đã thu hút cậu, hoặc có thể vì cả hai người đang tìm kiếm điều gì đó mà chỉ có họ mới hiểu. Khi cậu ngồi xuống, Bân ngẩng lên, đôi mắt ánh lên nét ngạc nhiên nhưng rồi lại dịu dàng mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng, như một lời chào không cần nói thành lời.
"Xin chào, mình là Thuân"
Cậu nói với chút ngại ngùng, nhưng trong lòng lại có sự thoải mái kỳ lạ.
Bân cũng đáp lại bằng nụ cười, giọng nói ấm áp.
"Mình là Bân. Cậu thường đến đây sao?"
Thuân gật đầu, nụ cười của Bân như một lời mời mở đầu cho cuộc trò chuyện. Họ bắt đầu trò chuyện, không cần quá nhiều sự dè dặt, như thể họ đã quen nhau từ lâu. Những câu chuyện đơn giản, về công việc, về sở thích, về những ngày tháng cũ. Mỗi câu nói của Bân đều nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng ẩn chứa trong đó một sự sâu lắng mà ít ai có được. Qua lời kể của anh, Thuân biết được rằng Bân cũng thích những buổi chiều yên bình, thích tìm đến những không gian nhỏ nhắn và ấm cúng, giống như quán cà phê này. Anh tìm thấy sự an yên trong từng trang sách, và cũng yêu mùa thu như một người bạn cũ.
Thời gian trôi qua nhanh trong không gian nhỏ bé ấy. Những câu chuyện của hai người cứ thế kéo dài, không phải là những lời nói hoa mỹ, mà là những chia sẻ chân thành từ trái tim. Thuân cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới mà cậu chưa từng biết, một thế giới của sự đồng cảm và sẻ chia, nơi không cần quá nhiều lời nói mà vẫn có thể hiểu nhau. Những tia nắng cuối ngày chiếu qua ô cửa sổ, phản chiếu lên khuôn mặt của Bân, tạo nên một khung cảnh thật đẹp và bình yên.
Họ nói về những mơ ước và những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, những thứ có thể chẳng ai để ý đến nhưng lại mang ý nghĩa đặc biệt. Bân kể về ước mơ của mình, những dự định cho tương lai mà đôi khi chính anh cũng tự cảm thấy mình có phần ngốc nghếch. Còn Thuân, cậu cũng chia sẻ những nỗi niềm đã giấu kín trong lòng, những điều mà cậu chưa từng kể cho ai khác. Qua từng câu chuyện, từng cái nhìn, cả hai dần thấy gần gũi và thân thuộc hơn, như thể giữa họ đã có một mối dây liên kết từ lâu mà giờ mới tìm thấy nhau.
Khi ánh sáng dịu dần, cả không gian chìm vào ánh đèn vàng ấm áp, tiếng cười khẽ vang lên, hòa lẫn trong tiếng nhạc dịu nhẹ từ quầy phát ra. Cả hai cảm thấy thời gian như ngừng lại, chỉ còn lại sự đồng điệu giữa hai tâm hồn đang tìm thấy sự an yên nơi đây. Khoảnh khắc ấy thật đẹp, như một bức tranh mùa thu với những gam màu nhẹ nhàng mà sâu lắng, khiến lòng người cũng muốn trôi theo dòng chảy êm đềm của nó.
Cuối cùng, khi mặt trời đã khuất sau dãy núi xa xa, họ biết rằng đã đến lúc phải chia tay. Bân mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn về phía Thuân, như muốn nói rằng cuộc gặp gỡ này là một điều đặc biệt. Dù không nói ra, cả hai đều hiểu rằng khoảnh khắc hôm nay sẽ là một ký ức khó quên, là một kỷ niệm mà mỗi lần nhớ lại sẽ luôn mang đến cho họ một nụ cười. Thuân và Bân đứng dậy, chào tạm biệt nhau, nhưng trong lòng vẫn còn luyến tiếc, như thể không muốn rời xa.
Khi bước ra khỏi quán, Thuân quay lại nhìn một lần nữa, hình ảnh của Bân vẫn hiện rõ ràng trong tâm trí cậu. Cậu mỉm cười nhẹ, tự nhủ rằng dù có thể họ sẽ không gặp lại nhau, nhưng cuộc gặp gỡ bất ngờ này đã để lại trong lòng cậu một dấu ấn đậm sâu. Cậu bước đi giữa những con đường trải đầy lá vàng, trong lòng cảm thấy như mùa thu không còn lạnh lẽo nữa, mà trở nên ấm áp hơn nhờ vào ký ức đẹp đẽ vừa trải qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro