1
Đêm khuya, đường phố vắng lặng chỉ còn lại ánh đèn đường yếu ớt và tiếng gió lạnh quét qua. YeonJun bước đi trên con đường phủ đầy tuyết, từng bước chân của anh lún nhẹ vào lớp băng tuyết mỏng, mỗi lần anh tiến về phía trước là mỗi lần cái lạnh như cắt vào da thịt. Cái lạnh của mùa đông không thể làm anh chùn bước, nhưng nó vẫn khiến anh cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là khi anh phải đi một mình trong đêm như thế này. Anh khẽ thở dài, tự hỏi sao mùa đông lại có thể lạnh lẽo và khắc nghiệt đến vậy.
Chắc chắn là mùa đông đáng ghét nhất.
Mắt anh chợt bắt gặp một đám đông tụ tập phía trước, những chiếc đèn xe cảnh sát sáng rực, âm thanh của còi hú và động cơ vang lên trong không gian yên ả. Dù cơ thể đã sắp đóng băng vì lạnh, nhưng vẫn hoàn toàn chịu thua trước bản tính tò mò khiến anh nhón người lên, cố gắng nhìn qua những bóng người đang đứng chật kín đường. Anh thấy bóng dáng những cảnh sát đang làm việc, mọi thứ đều có vẻ như đang được phong tỏa. Đúng lúc đó, một hình ảnh mờ ảo thu hút ánh nhìn của anh.
Bên trong con hẻm tối, phía xa xa, có một tấm vải trắng phủ lên một vật gì đó. Tuyết xung quanh đã bị nhuốm một màu đỏ thẫm, chói mắt dưới ánh đèn. YeonJun khẽ nín thở, gương mặt anh thoáng biến sắc, nhận ra rằng không phải cái gì đó, mà chính là một xác người. Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng anh, không chỉ vì cái lạnh thấm vào người, mà còn vì sự ghê rợn của hiện trường. Anh cảm thấy một nỗi bất an đang xâm chiếm lấy mình.
"Đây là vụ thứ ba rồi." YeonJun nghĩ trong đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi hiện trường. "Vụ đầu tiên là ở khu phố phía nam, vụ thứ hai ở gần trung tâm. Nhưng hung thủ chưa bị bắt." Anh chợt cảm thấy một sự liên kết giữa các vụ án. Ba vụ, nhưng không phải ngẫu nhiên. Cảm giác có điều gì đó mờ ám như đang dõi theo anh, và suy nghĩ ấy khiến anh không thể rời mắt khỏi hiện trường.
Anh thở dài, cảm giác mơ hồ trong lòng càng rõ ràng hơn. "Có phải đây đều là một người?" YeonJun tự hỏi, lòng thắt lại khi nghĩ đến kẻ giết người đang lẩn khuất đâu đó trong bóng tối của thành phố này. Cái lạnh của mùa đông đã không còn quan trọng nữa, cái anh quan tâm bây giờ là sự thật đằng sau những vụ án này. Cảm giác sợ hãi không phải vì sự lạnh lẽo của thời tiết, mà là vì những gì anh đang chứng kiến.
Đang chìm trong những suy nghĩ mông lung, chiếc điện thoại trong túi áo của YeonJun bất chợt rung lên khiến anh giật mình. Màn hình sáng lên ngay khi nhìn thấy cái tên "Soobin" hiện ra, anh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng lo lắng trước đó như bỗng chốc dịu đi, những lo âu vơi đi phần nào.
"Anh nghe." YeonJun lên tiếng, giọng nói có chút trầm xuống vì cảm giác yên bình khi nhận được cuộc gọi từ Soobin.
"Tuyết rơi dày lắm, anh về chưa? Em qua đón nhé." Giọng nói trầm ấm của Soobin vang lên qua điện thoại như một làn sóng ấm áp xoa dịu tâm hồn anh. Chỉ một câu thôi cũng khiến trái tim YeonJun cảm thấy nhẹ nhõm, như được bao bọc trong một vòng tay an lành.
"Không cần đâu, anh sắp về tới nơi rồi." YeonJun quay đầu nhìn về phía khu vực bị phong tỏa, nơi vẫn còn ánh đèn nhấp nháy của xe cảnh sát. Cảm giác không an toàn vẫn còn lởn vởn trong đầu anh, nhưng bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, nơi có Soobin - người anh yêu, nơi duy nhất anh cảm thấy mình thực sự an toàn. Tửng bước chân lập tức dài hơn và nhanh hơn.
"Anh đừng chạy." Soobin dường như đã nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh qua điện thoại, cậu nhíu mày nhắc nhở.
YeonJun không đáp lại, nhưng đôi chân anh tự động chậm lại, không còn bước đi nhanh như trước. Mặc dù cánh tay cầm điện thoại đã lạnh buốt vì tuyết rơi, anh vẫn không thể ngừng cảm giác ấm áp mà Soobin mang lại. Anh hạ giọng xuống, như thể một đứa trẻ đang nũng nịu: "Anh muốn ăn ramyeon~"
Soobin bật cười nhẹ, nụ cười của cậu vang lên trong điện thoại, khiến YeonJun cảm thấy như có ánh sáng ấm áp chiếu vào tâm hồn anh. "Được, em nấu ramyeon cho anh, anh mau về nhé."
"Soobin là tốt nhất!" YeonJun cười nhẹ, cảm thấy lòng mình ấm lên. Trở nên hào hứng như một đứa trẻ.
Cuộc gọi kết thúc, anh nhanh chóng tiếp tục bước đi.
Khi anh đi qua đoạn phố đông đúc, thì chỉ còn một con đường vắng vẻ dẫn về nhà.
Đêm muộn, tuyết rơi dày khiến không khí càng thêm tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh đèn đường màu vàng chiếu sáng con đường nhỏ. YeonJun cảm thấy tâm trạng thoải mái, bước đi với lòng nhẹ nhõm, tưởng như không có gì có thể làm anh lo lắng được. Nhưng đột nhiên, một tiếng động lạ làm anh giật mình. Anh quay lại, nhưng không thấy gì cả. Chỉ có bóng tối và tuyết rơi, không có một bóng người. YeonJun cười nhạt, tự trách mình đã quá lo lắng, chắc chỉ là mấy con mèo hoang thôi.
Tuy nhiên, cảm giác có ai đó đang bám theo vẫn không thôi ám ảnh anh. Anh nhanh chóng tăng tốc, trái tim đập loạn nhịp. Mỗi bước đi của anh như một dấu hiệu của sự sợ hãi, khi tiếng bước chân phía sau dần dần trở nên rõ ràng hơn. YeonJun không dám quay lại nữa, chỉ biết chạy thục mạng, mong sao mình có thể về đến nhà thật nhanh.
Khi anh nhìn thấy Soobin đứng trước cửa nhà, một cảm giác yên bình tràn ngập trong anh, như thể anh đã được cứu vớt khỏi cơn ác mộng. Anh lao tới, vội vàng ôm lấy cậu. Soobin giật mình, nhưng chỉ một lát sau vòng tay qua eo anh giữ anh lại, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui nhưng cũng đầy lo lắng.
"Em đã bảo anh đừng chạy mà." Giọng Soobin không giấu nổi sự lo âu, nhưng cũng có chút trách móc.
Lúc này YeonJun mới có can đảm quay lại nhìn con đường mình vừa đi, nhưng chẳng có ai cả. Anh thở phào nhẹ nhõm, gương mặt tái mét dần dần trở lại bình thường.
"Soobin, anh không sao đâu." YeonJun cố tỏ ra bình tĩnh, mặc dù trong lòng vẫn còn hơi sợ. Anh giả vờ lơ đễnh, giọng điệu có chút trêu đùa: "Chắc là anh xem phim ma nhiều quá rồi, sợ muốn chết. Từ ngày mai, em có nhiệm vụ phải đón anh đấy."
Soobin nhẹ nhàng nhếch môi, giọng đầy dịu dàng: "Em biết rồi, thưa công chúa."
"Ai là công chúa chứ!" YeonJun phản đối ngay lập tức, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng khi được cưng chiều. "Em mới là công chúa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro