1
Thời thơ ấu, tôi sống cùng ngoại và dì. Tôi từng hỏi ngoại rằng " Ngoại ? Sao các bạn có ba mẹ nhưng mà con lại không có vậy ngoại?" ngoại tôi, nghe tôi hỏi một câu vu vơ và ngoại ngước nhìn lên bàn thờ hình ảnh một nam một nữ trông yên bình và phúc hậu, tôi ngước nhìn theo ngoại và khi tôi quay đầu lại nhìn ngoại,tôi thấy ngoại khóc. Tôi lau nhẹ những giọt nước mắt, trên làn da nhắn nheo nhuốm màu của ngoại. Từ ngày đó tôi chẳng bao giờ hỏi về điều đó nữa vì tôi biết ba và mẹ tôi đang ở đâu.
Tôi vừa tận hưởng kì nghỉ hè dài đằng đẳng, sau khi tôi thi tốt nghiệp xong . Xóm tôi ai cũng cho con mình ăn học thành tài cả ngoại tôi cũng vậy.Ngoại tôi nói " Thằng Bình nghe ngoại dặn, làm gì làm phải ăn học thành tài cho ngoại biết không" tôi cười khì khì gật đầu với ngoại sau đó tôi nói vu vơ " thằng cháu của ngoại làm gì cũng được nhưng mà không muốn lập gia đình " " con xin lỗi ngoại". Ngoại tôi cười hiền " tao nói trước luôn, bà già này không phải bà già thời phong kiến, hiểu chưa?". Nghe tới đây thì tôi hiểu những gì mà ngoại nói.
Năm tôi lớp chín, tôi ngầm hiểu rõ bản thân tôi không thể thích đám con gái bởi vì ánh mắt của tôi từ trước cho đến nay luôn chú ý đến đám con trai. Tôi không thích thầm đám con trai mà tôi từng học chung đâu nhé,cho đến khi tôi lên đại học.
" êh Bình, mày đã chạy lên trường để xem kết quả trúng tuyển chưa"thằng Khuê từ đâu chạy ra nó lên tiếng gọi tôi.
" má cái thằng ranh, mày từ đâu nhảy ra rồi dọng một tràng dài làm tao hết hồn"
" Xem chưa"
" Đoán đi"
" Thôi tao đi về, nhà có chuyện" cái thằng Khuê bạn từ thủa cởi chuồng tắm mưa, học chung với tôi từ lớp lá cho đến hiện tại. Tôi níu tay nó lại rồi nói: " Tao chưa chạy đi xem được, mấy ngày nay tao lu bu gieo mạ dùm dì nên chưa đi xem"
" Gieo mạ hả?Đúng là nhà giàu nhiều đất quá cũng khổ" thằng này nó không ghẹo tôi thì nó ăn không ngon.
" Sao? Thấy giàu quá mê hả"
" Chưa có nói xong ,Hèn...hèn....hèn gì đã đen rồi còn đen hơn"
" Ngứa da?"
" Dạ anhhh em giỡn , giờ em chạy về nhà ăn cơm chiều chiều em với anh đi"
"um"
Thật ra thành tích học tập của tôi cũng tạm cũng chỉ như mọi năm. Năm nay tôi thủ khoa của đại học LTU ( Trường Đại học Lương Tâm ). Trường này là trường đại học có tiếng vượt chuẩn.
Ở quê tôi cũng có trường đại học nhưng ngoại và dì cứ lôn nói rằng lên thành phố học sẽ tốt hơn sẽ có tương lai hơn. Rất khó để tôi đưa ra lựa chọn vì ở nhà có bà và dì nhưng mà dì lại có hai đứa con nhỏ nhưng dì lại khuyên tôi rằng:" mày cứ lên thành phố học ở đây dì mày lo được, tao làm trùm cái xứ này nhà mình đâu có nghèo, mày muốn đi du học dì cũng cho mày đi". Dì tôi ngày còn thiếu nữ luôn muốn được khám phá đi đây đi đó nhưng tiếc thay đời người lắm chuyện gian truân.
Tầm chiều trời trở nên mát hơn từ xa tôi thấy thằng Khuê, chạy xe đạp từ xa chạy tới, nó dừng xe trước mặt tôi rồi chỉ lên yên sau. Hai đứa đạp xe lên trường xem kết quả may mắn làm sao mà nó với tôi đậu cùng một trường ở trên trung tâm thành phố, coi như cũng có bạn có bè.
Từ trường tôi với nó đạp xe về lại nhà, trên đường về tôi và nó dừng bên lề đường nhìn lúa nhìn cây nhìn những gì mà cái làng cái xom tôi có. Không gian bỗng như trầm lặng vài nốt tôi đánh mắt sang nó tôi thấy nó khóc cái thằng này trông vậy mà yếu đuối lắm." Trai tráng khóc cái gì không biết nữa, mày nín đi tao chở ra chợ đi ăn chè".
" Giàu mà dắt tao đi ăn chè là sao, ăn cái khác đi"
" Nói tiếng nữa là nhịn"
Nó không khóc nữa nhưng mà nhìn ấm ức lắm. Tôi thay phiên nó chở hai đứa đi ra chợ đến cái sạp chè mà hai đứa hay ăn. Nó thì ăn vội hai ly chè đậu váng còn tôi thì uống một ly đậu đen, ăn uống xong hai đứa đi quanh chợ mua vài đồ linh tinh để lên trên trung tâm học.
Sáng mai là tôi lên phố với thằng Khuê để lo chuyện học hành. Ngoại với dì tôi từ ngày nghe cái tin tôi lên phố học thì vui buồn lẫn lộn.Trời trở mát , tôi chở ngoại ra nơi mà ba mẹ tôi dừng chân. Tôi đặt đĩa trái cây và thắp vài nén hương tôi nói với ba mẹ rằng: " Ba mẹ, mai con lên phố học ba mẹ nhớ phù hộ cho con"
" Vợ chồng hai đứa bay có nghe thằng Bình nói chưa, nó kêu bay phù hộ cho nó, thằng Bình lên trên đó mà gặp chuyện gì tao trách hai đứa bay đầu tiên"
" Ngoại, con lớn rồi"tôi vỗ vai ngoại rồi nói.
" Anh lớn cái đầu anh, tôi trách con tôi một anh có gì tôi trách anh mười"
Hai ngoại cháu ngồi đó cho cho đến khi hoàng hôn xuất hiện rồi biến mất dần tôi vội chở bà về để ăn cơm tôi. Vừa về đến nhà dì tôi đã cằn nhằn ngoại với tôi rằng hai người đi nói chuyện tâm sự với anh chị quá nhiều hay là kể lể nhiều vậy. Tôi cười xề xòa với dì rồi bế thằng cu con trên tay dì coi như đánh trống lãng.
Bữa cơm tối hôm nay phải gọi là chan nước mắt nhiều hơn chan canh. Ngoại với dì tôi khóc từ bàn cơm đến khi xếp đồ đạt cho tôi thì khóc càng dữ hơn riêng hai đứa nhỏ thì chẳng hiểu chuyện gì.
" Cạu Bìn, cạu đi đau hỏ, xao mẹ với ngọi khót vạy"
" Cậu lên phố đi học, Mèo với em Thỏ ở nhà nhớ nghe lời ngoại với mẹ biết chưa"
" Dạaaa, cạu vìa nhó mua ò chưi cho coan với em Hỏ nha"
Thằng con đầu của dì tôi nó giống tôi nhất nhà, tôi đi đâu cũng lẽo đẽo theo sau. Còn bé Thỏ nó mới có một tuổi nên trông nó ngoan hơn thằng Mèo.
Bốn giờ rưỡi sáng, ngoại tôi và dì tôi gọi tôi dậy xem lại đồ đạc xem còn thiếu gì không. Tầm năm giờ sáng thằng Khuê với nhà nó sang nhà tôi để đưa tôi với nó ra xe để lên phố. Trước khi đi tôi thắp hương cho ba mẹ: " Thưa ba thưa mẹ con đi" tôi quay sang năm tay bà và dì: " Con đi ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro