3/3
Đêm hôm đó, họ đã chính thức thừa nhận tình cảm dành cho nhau. Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn mờ ấm áp chiếu sáng lên những trang thơ và cây vĩ cầm, không gian như được bao bọc bởi những cảm xúc chân thành và dịu dàng. Yeonjun nhẹ nhàng rời tay khỏi phím đàn piano, tiến lại gần Soobin, ánh mắt anh tràn ngập sự kiên quyết.
“Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều khoảnh khắc đẹp, Soobin. Anh muốn tạo nên những kỷ niệm này không chỉ trong âm nhạc, mà còn trong cuộc sống của chúng ta.” Giọng anh nhẹ nhàng, khiến Soobin cảm thấy mọi thứ xung quanh như ngừng lại.
“Đối với em, anh không chỉ là một nghệ sĩ dương cầm,” Soobin đáp, nụ cười nở trên môi. “Anh là nguồn cảm hứng, là người đã giúp em khám phá ra những cảm xúc mới mẻ nhất trong từng câu thơ.”
Ánh đèn dịu nhẹ hắt lên khuôn mặt của Yeonjun. “Soobin, anh nghĩ rằng tình yêu của chúng ta có thể trở thành một điều gì đó vĩ đại” Yeonjun nói, giọng anh tràn đầy cảm xúc.
“Em cũng nghĩ vậy,” Soobin mỉm cười, lòng ấm áp. “Âm nhạc và thơ ca có thể hòa quyện và tạo ra một thứ gì đó thật tuyệt vời.”
“Hai ta sẽ cùng nhau tạo nên những tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất” Yeonjun nói, đôi mắt anh sáng rực.
---
Những ngày sau đó, tình yêu giữa hai người dần trở nên sâu sắc hơn. Họ cùng nhau trải qua những buổi sáng đầy nắng, ngồi bên nhau trong quán cà phê, nơi cả hai đã gặp nhau lần đầu. Yeonjun thường chơi những bản nhạc mới mà cậu đã sáng tác, còn Soobin thì đọc thơ cho anh nghe. Những câu thơ của Soobin trở nên sống động hơn bao giờ hết khi được lồng ghép với âm nhạc của Yeonjun.
Tình yêu của họ cũng không thiếu những khoảnh khắc ngọt ngào. Cả hai cùng nhau đi dạo trên bãi biển vào những buổi chiều, cùng nhìn những cơn sóng vỗ về bờ cát. Mỗi lần như vậy, Soobin sẽ ôm chặt lấy Yeonjun, cảm giác an toàn và bình yên lan tỏa trong lòng cả hai. Thế giới xung quanh họ như trở nên nhỏ bé, chỉ còn lại hai người với những giấc mơ đầy hứa hẹn.
---
Thời gian trôi qua, và Yeonjun bắt đầu tham gia vào những buổi biểu diễn quan trọng. Cả hai trở thành những nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng cũng phải đối mặt với những áp lực khổng lồ. Yeonjun phải tham gia vào những buổi biểu diễn, những buổi phỏng vấn mỗi ngày. Áp lực từ nghề nghiệp khiến anh dần trở nên căng thẳng. Những buổi tối bên nhau, Yeonjun thường lặng im, không còn vui vẻ như trước. Soobin cảm nhận được sự xa cách, mặc dù cậu không muốn làm Yeonjun thêm áp lực.
Những đêm dài không còn được dành cho nhau như trước. Soobin ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, nghe những giai điệu của Yeonjun vang vọng từ xa, trong lòng anh là những cảm xúc hỗn độn.
Một đêm, khi cả hai ngồi bên nhau, Yeonjun cuối cùng cũng mở lòng. “Anh sợ rằng mọi thứ đã thay đổi khi anh dần thực hiện được giấc mơ của mình. Anh không biết liệu mình có đủ khả năng hay không. Và điều tồi tệ nhất là... Anh không muốn mất em.”
Soobin nắm chặt tay Yeonjun, ánh mắt cậu tràn đầy sự ủng hộ. “Anh sẽ không bao giờ mất em, Yeonjun. Dù cho có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở đây, bên cạnh anh. Tình yêu của chúng ta không thể bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì khác.”
Yeonjun nhìn Soobin với ánh mắt biết ơn, nhưng sự lo lắng vẫn còn hiện hữu. Anh biết rằng cuộc sống nghệ thuật không bao giờ dễ dàng, và những cám dỗ từ sự nổi tiếng có thể khiến họ xa cách. Nhưng Soobin vẫn kiên quyết, luôn giữ vững niềm tin rằng tình yêu của họ đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách.
---
Vào một ngày âm u, khi những đám mây nặng nề phủ kín bầu trời, Soobin và Yeonjun cùng đi dạo trên bãi biển. Sóng vỗ rì rào, mang theo hơi lạnh của biển cả. Không khí ẩm ướt khiến Soobin cảm thấy một nỗi lo lắng dâng trào trong lòng. Cậu cảm nhận được sự ngột ngạt bao quanh, như một điều gì đó không hay sắp xảy ra.
“Chúng ta cần nói chuyện,” Yeonjun nói, giọng anh trầm xuống. “Có lẽ… chúng ta nên tạm dừng lại.”
Soobin ngạc nhiên trước những lời nói của Yeonjun. “Anh đang muốn nói rằng chúng ta nên chia tay sao?”
Yeonjun không đáp ngay, ánh mắt anh nhìn ra biển, nơi những cơn sóng vỗ vào bờ như đang tìm cách xóa nhòa những dấu vết trong quá khứ. “Anh không biết. Nhưng anh không muốn em phải đau khổ vì anh.”
Soobin ngỡ ngàng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. “Tại sao lại phải như vậy?”
“Anh yêu em, nên anh không muốn mạo hiểm tình yêu của chúng ta. Những buổi biểu diễn, sự nổi tiếng, nó làm anh lo lắng, rằng anh sẽ không còn là chính mình nữa. Anh không muốn em phải chịu đựng những áp lực này cùng anh, chúng ta đều bận rộn với sự nghiệp. Nếu tiếp tục, chúng ta sẽ chỉ làm tổn thương nhau mà thôi” Yeonjun nói, ánh mắt anh tràn đầy nỗi buồn.
“Em không thể chấp nhận điều này. Em không muốn mất anh” Soobin nói, lòng rối bời.
“Đôi khi, yêu thương không đủ để giữ chúng ta bên nhau. Chúng ta phải chấp nhận rằng cuộc sống là như vậy,” Yeonjun thở dài. “Anh không muốn em phải hy sinh những ước mơ của mình vì anh.”
“Nhưng em cũng không muốn đánh mất anh! Tại sao chúng ta không thể tìm cách cân bằng cả hai?” Soobin giọng run rẩy, nước mắt chực trào.
“Có thể chúng ta đã không đủ mạnh mẽ để chịu đựng điều này,” Yeonjun đáp, nhìn ra biển xa, nơi những cơn sóng vỗ về bờ cát như những nỗi buồn lặng lẽ. “Em xứng đáng với một cuộc sống không bị ràng buộc, không bị dày vò.”
---
Cuối cùng, sau những giây phút im lặng, Yeonjun quyết định rằng tốt nhất là nên tạm xa nhau một thời gian. "Anh cần phải tập trung vào sự nghiệp của mình. Có thể sau này, khi hai ta đã vững vàng, chúng ta sẽ có cơ hội khác.”
Soobin không thể nói gì hơn ngoài việc gật đầu, mặc dù trong lòng cậu là một nỗi buồn sâu sắc. “Em sẽ luôn chờ anh, Yeonjun. Em tin rằng tình yêu em dành cho anh đủ sâu đậm để vượt qua mọi khoảng cách.”
Hai người nhìn nhau với đôi mắt thẫn thờ, không biết phải nói gì thêm. Cái không khí ngột ngạt khiến cả hai đều cảm nhận được những giọt nước mắt chực rơi. Cuối cùng, Yeonjun quay lưng bước đi với hàng nước mắt lăn dài, bỏ lại Soobin với cảm xúc rối bời. “Anh sẽ luôn yêu em, Soobin"
---
Thời gian trôi qua, mặc dù cả hai đều sống cuộc sống riêng biệt, nhưng trong tâm trí họ, những kỷ niệm về nhau không bao giờ phai nhạt. Soobin vẫn tiếp tục viết thơ, và đôi khi, những câu thơ của anh lại vang lên giai điệu của một bản nhạc vĩ cầm, nhắc nhở anh về tình yêu đã có một lần.
Yeonjun thành công trong sự nghiệp nghệ thuật của mình, nhưng trong mỗi buổi biểu diễn, cậu luôn để một nốt nhạc trống, một khoảng lặng dành cho Soobin. Dù cuộc sống có đưa họ đi xa nhau, nhưng những nốt nhạc vẫn định. “Anh tin rằng tình yêu này có thể vượt qua mọi thử thách.”
“Nhưng sự nghiệp cũng là giấc mơ của em. Nếu chúng ta tiếp tục, sẽ chỉ có đau khổ mà thôi,” Soobin nhẹ nhàng đáp, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
“Đôi khi, những gì chúng ta cần là không gian để phát triển. Nhưng điều đó không có nghĩa là tình yêu của chúng ta sẽ phai nhạt” Yeonjun trấn an, nhưng trong mắt anh, Soobin thấy nỗi lo âu.
---
Khi bước ra khỏi không gian im ắng đó, Soobin cảm nhận được sự cô đơn bao trùm. Cậu dừng lại một lúc, cảm nhận từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo dư vị của những kỷ niệm không thể quên. Từng tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng bên ngoài như đang khẽ vỗ về, nhưng lòng cậu lại trĩu nặng.
Dù đã cố gắng bước tiếp, nhưng hình ảnh của Yeonjun vẫn luôn hiện hữu trong từng vần thơ cậu viết, từng nốt nhạc mà cậu nghe. Soobin nhớ đến những ngày tháng bên nhau, những cuộc trò chuyện say sưa, những ánh mắt đắm đuối và cả những nụ hôn ngọt ngào. Mọi thứ như một đoạn phim quay chậm, hiện lên trong tâm trí cậu, làm trái tim cậu đau nhói.
“Em đã quá ngu ngốc khi nghĩ rằng chúng ta có thể mãi ở bên nhau” Soobin thầm thì với chính mình, lùi bước lại giữa những ánh đèn lấp lánh của thành phố. Cậu thở dài, cố gắng gạt bỏ cảm giác tuyệt vọng, nhưng nỗi đau vẫn âm ỉ trong lòng.
Trong một buổi chiều mùa hè, khi nắng vàng rực rỡ chiếu xuống, Soobin quyết định đến bãi biển nơi họ đã có những kỷ niệm đẹp. Cảnh vật vẫn như cũ, sóng vẫn vỗ về bờ cát, nhưng tất cả đã thay đổi. Không còn bóng dáng Yeonjun bên cạnh, không còn những giây phút ấm áp mà cả hai đã cùng nhau chia sẻ. Soobin ngồi xuống bãi cát, cảm nhận những hạt cát mát lạnh lăn trên tay, như đang cố gắng tìm kiếm lại những mảnh ghép đã mất.
Cậu rút từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ, nơi cậu đã viết những bài thơ và cảm xúc về Yeonjun. Mở trang đầu tiên, những dòng chữ quen thuộc hiện lên, gợi nhớ lại những kỷ niệm đẹp. “Anh là nhạc trưởng trong bản giao hưởng của cuộc đời em” cậu đọc, nước mắt lại rơi.
“Nhưng bây giờ, bản nhạc ấy đã dừng lại.” Soobin gục đầu vào đầu gối, lòng đầy nỗi đau và trống trải. Cậu nhận ra rằng, dù họ có cố gắng đến đâu, tình yêu cũng không thể tồn tại nếu không có sự đồng điệu và cùng nỗ lực từ cả hai phía.
Thời gian trôi đi, và những kỷ niệm bắt đầu phai nhạt, nhưng hình bóng Yeonjun vẫn in sâu trong tâm trí cậu. Mỗi khi ngồi bên chiếc bàn viết, Soobin lại tìm đến âm nhạc - những bản nhạc mà cả hai đã từng nghe cùng nhau, và đặc biệt là “Sonata Ánh Trăng.” Nó trở thành nguồn cảm hứng cho những bài thơ mới, những trang giấy đầy tâm trạng và khao khát.
“Em không thể quên,” Soobin viết, “Nhưng em cũng không thể giữ lại. Đôi khi, tình yêu chỉ đơn giản là những kỷ niệm đẹp và chúng ta phải để nó bay xa.”
Một ngày nọ, khi đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc, Soobin bất chợt nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Yeonjun, với nụ cười tỏa nắng và ánh mắt sáng, đang ngồi bên cây đàn piano trong góc quán. Cảm xúc trong Soobin trào dâng, nhưng cậu chỉ đứng từ xa, không dám tiến lại gần.
“Chúng ta đều đã chọn con đường riêng của mình” cậu tự nhủ. Dù trái tim cậu vẫn đập loạn nhịp khi nhìn thấy anh, cậu biết rằng không có lý do gì để quấy rầy cuộc sống của nhau nữa. Cậu quyết định ngồi lại, lắng nghe âm nhạc, để lòng mình được an ủi.
Âm thanh piano vang lên nhẹ nhàng, từng nốt nhạc như những giọt nước mắt rơi xuống, phản chiếu những cảm xúc mãnh liệt mà cả hai đã trải qua. Soobin nhắm mắt lại, để âm nhạc dẫn dắt mình về những kỷ niệm đẹp, và nhận ra rằng tình yêu không phải lúc nào cũng phải được giữ lại. Đôi khi, tình yêu đẹp nhất là khi nó sống trong ký ức, không bị ràng buộc bởi những thực tại khắc nghiệt.
“Em sẽ luôn yêu anh, nhưng em cũng sẽ sống vì chính mình” Soobin thì thầm, để những nỗi đau dần tan biến trong từng nốt nhạc. Cậu rời khỏi quán cà phê, nhưng trong lòng vẫn vương vấn hình ảnh của Yeonjun.
---
Mặc dù họ không còn bên nhau, nhưng âm nhạc vẫn tiếp tục kết nối hai người. Mỗi khi Soobin viết một bài thơ mới, cậu đều nghĩ về Yeonjun, về những ký ức đã qua và những nỗi đau chưa thể quên. Còn Yeonjun, mỗi khi chơi những bản nhạc quen thuộc, anh lại nhớ về Soobin, về những vần thơ đã giúp anh tìm thấy bản thân mình.
Nhiều năm sau, trong một buổi hòa nhạc lớn, Soobin được mời lên sân khấu để đọc bài thơ do chính cậu sáng tác. Đứng trước đám đông, cậu cảm thấy hồi hộp nhưng cũng đầy quyết tâm. “Mỗi người chúng ta đều có một bản nhạc riêng” cậu bắt đầu, “và có những người sẽ cùng ta hòa nhịp, nhưng cũng có những người sẽ rời xa.”
Khi Soobin đọc những dòng thơ của mình, ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của Yeonjun ở phía xa. Trái tim họ lại một lần nữa rung lên, như những nốt nhạc trong bản giao hưởng cuộc sống. Họ biết rằng dù không thể bên nhau, nhưng những gì họ đã trải qua sẽ mãi mãi in dấu trong tâm hồn mỗi người.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng rực rỡ, và những âm thanh của nhạc cụ hòa quyện với lời thơ, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Soobin. “Chúng ta đã sống, đã yêu và đã học được cách để buông bỏ. Dù cho thời gian có trôi, những nốt nhạc và câu thơ sẽ mãi là kỷ niệm đẹp trong trái tim mỗi người.”
Và như vậy, cuộc đời họ tiếp tục, với những bước đi mới, những câu chuyện mới, nhưng sâu trong tâm hồn, họ đều biết rằng tình yêu đã trở thành một phần của cuộc sống - một phần không thể nào quên. Họ sẽ mãi mãi sống với những kỷ niệm đẹp, trong một bản nhạc tuyệt vời mà chỉ hai người biết.
---
Thời gian trôi qua, mặc dù cả hai đều sống cuộc sống riêng biệt, nhưng trong tâm trí họ, những kỷ niệm về nhau không bao giờ phai nhạt. Soobin vẫn tiếp tục viết thơ, và đôi khi, những câu thơ của cậu lại vang lên giai điệu của một bản nhạc piano, nhắc nhở cậu về tình yêu đã có một lần.
Yeonjun thành công trong sự nghiệp nghệ thuật của mình, nhưng trong mỗi buổi biểu diễn, anh luôn để một nốt nhạc trống, một khoảng lặng dành cho Soobin. Dù cuộc sống có đưa họ đi xa nhau, nhưng những nốt nhạc vẫn luôn vang vọng trong lòng họ, như một lời hứa rằng tình yêu sẽ mãi sống mãi, bất chấp mọi thử thách.
Và đôi khi, giữa những đêm dài tĩnh lặng, họ lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, cảm nhận được sự hiện diện của nhau, như cách mà họ đã tìm thấy nhau giữa những nốt nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro