2/3
Một tối nọ, sau khi kết thúc buổi làm việc, Yeonjun bất ngờ hỏi Soobin:
"Soobin, em có bao giờ nghĩ về anh theo cách khác không?"
Soobin ngừng lại, hơi ngạc nhiên trước câu hỏi. "Cách khác là sao?"
"Ý anh là... hơn cả bạn bè," Yeonjun nói, ánh mắt anh nghiêm túc. "Anh đã suy nghĩ về điều đó một thời gian rồi."
Soobin im lặng, trái tim cậu đập mạnh trong lồng ngực. Cậu không biết phải trả lời thế nào. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, nhưng sự thật là, trong khoảng thời gian làm việc cùng nhau, cậu đã dần cảm thấy có một sự gắn kết khác lạ với Yeonjun - một cảm giác mà cậu không thể gọi tên.
"Em..." Soobin lúng túng, đôi mắt cậu không dám nhìn thẳng vào Yeonjun.
Yeonjun tiến lại gần hơn, đôi mắt anh lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo của căn phòng. "Nếu em không muốn, anh sẽ không ép buộc. Nhưng anh cần em biết rằng anh thực sự quan tâm đến em. Không chỉ là một cộng sự hay một người bạn."
Soobin nhìn Yeonjun, trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc phức tạp. Cậu có thể thấy sự chân thành trong đôi mắt của Yeonjun, và lần đầu tiên, Soobin nhận ra rằng có lẽ cậu cũng cảm thấy như vậy.
"Soobin..." Yeonjun khẽ gọi tên cậu, đôi môi anh run rẩy như đang chờ đợi một câu trả lời.
Soobin không nói gì. Cậu tiến lên một bước, kéo Yeonjun lại gần và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. Nụ hôn ấy không vội vã, mà đầy sự trân trọng và sâu sắc, như một lời thừa nhận cho những cảm xúc mà cả hai đã kìm nén
Yeonjun đứng lặng người, đôi mắt khép hờ trong khoảnh khắc môi Soobin chạm nhẹ vào môi anh. Nụ hôn đầu tiên của họ thoảng qua như một cơn gió, nhưng sự rung động trong lồng ngực lại quá lớn, quá thật, đến mức Yeonjun gần như nghẹt thở. Lúc này, anh không còn là nhà văn lạnh lùng đầy lý trí mà mọi người biết, mà chỉ là một con người trần trụi trước cảm xúc của chính mình.
Khi Soobin từ từ rời khỏi đôi môi anh, Yeonjun mở mắt, ánh nhìn lấp lánh trong sự bối rối xen lẫn xúc động. Soobin vẫn đứng đó, gương mặt bình thản nhưng đôi mắt lại sâu thẳm, như ẩn chứa cả vũ trụ cảm xúc đang cuộn trào bên trong. Yeonjun không nói gì, chỉ cúi đầu, hít một hơi sâu, đôi vai hơi run nhẹ.
"Soobin..." Anh khẽ gọi, giọng anh trầm xuống, như một lời thỉnh cầu yếu ớt.
Soobin không nói thêm lời nào. Cậu đưa tay lên, khẽ vuốt ve gương mặt Yeonjun, đầu ngón tay lướt qua từng đường nét mềm mại trên làn da ấm áp. Yeonjun nhìn cậu, như thể muốn tìm thấy câu trả lời trong ánh mắt ấy - nhưng sự dịu dàng trong từng cái chạm của Soobin khiến mọi câu hỏi đều tan biến. Không còn khoảng cách giữa lý trí và cảm xúc, giữa hiện thực và mơ mộng. Chỉ còn lại khoảnh khắc của sự chấp nhận.
Soobin cúi xuống lần nữa, lần này nụ hôn sâu hơn, chậm rãi nhưng đầy cảm xúc. Yeonjun nhắm mắt, trái tim anh như đập loạn nhịp khi bàn tay Soobin từ từ kéo anh vào vòng tay ấm áp. Hơi thở của Yeonjun trở nên gấp gáp khi anh cảm nhận được sự gần gũi ấy, từng chút một như chiếm lĩnh lấy anh, khiến anh không thể thoát ra.
"Yeonjun," Soobin khẽ thì thầm giữa nụ hôn, giọng cậu trầm ấm và dịu dàng. "Em không biết chúng ta sẽ đi đến đâu, nhưng em muốn ở bên anh."
Yeonjun lặng đi, như thể những lời đó vừa giải phóng một thứ gì đó đã kìm nén bấy lâu. Anh đáp lại nụ hôn của Soobin, đôi tay yếu ớt bám lấy vai cậu như sợ mình sẽ ngã gục trong dòng cảm xúc mãnh liệt. Sự dịu dàng của Soobin khiến Yeonjun cảm thấy an toàn, nhưng đồng thời cũng đẩy anh đến ranh giới của sự khao khát mà anh chưa từng trải qua.
Khi đôi môi họ rời khỏi nhau, Soobin nhìn Yeonjun thật lâu, đôi mắt cậu ánh lên sự quyết tâm pha lẫn tình yêu thương. Anh không cần nói thêm gì nữa. Cả hai đều hiểu rằng đây là thời điểm họ không thể quay lại - nơi mà tất cả những gì họ từng giấu kín đều sẽ phơi bày.
Soobin khẽ nắm tay Yeonjun, kéo anh về phía chiếc giường nhỏ trong góc phòng. Yeonjun không phản kháng, anh bước theo Soobin, trong lòng ngập tràn những xúc cảm mà chính anh cũng không thể diễn tả. Khi họ đứng trước giường, Soobin nhẹ nhàng đặt một tay lên eo Yeonjun, đôi mắt cậu chăm chú nhìn vào người đối diện.
"Anh chắc chứ?" Soobin hỏi, giọng cậu trầm ấm và đầy sự quan tâm.
Yeonjun không trả lời bằng lời, chỉ gật đầu nhẹ. Ánh mắt anh nói lên tất cả - anh tin tưởng Soobin, và anh sẵn sàng để mình được cuốn theo dòng chảy của cảm xúc.
Soobin dịu dàng cúi xuống, trao cho Yeonjun một nụ hôn khác, lần này mạnh mẽ và đầy khao khát. Tay cậu từ từ kéo khóa áo khoác của Yeonjun, từng lớp vải dần được gỡ bỏ, để lộ làn da trắng ngần dưới ánh đèn vàng mờ ảo của căn phòng. Soobin dừng lại một chút, đôi mắt cậu chăm chú nhìn Yeonjun như muốn khắc sâu từng chi tiết vào trong tâm trí.
"Đẹp quá," Soobin khẽ thì thầm, khiến Yeonjun đỏ bừng mặt.
Không cần thêm lời nói nào, Soobin từ từ kéo Yeonjun xuống giường, cơ thể họ sát lại gần nhau hơn. Mỗi cái chạm, mỗi hơi thở đều trở nên mãnh liệt hơn, như thể cả hai đều bị cuốn vào một cơn sóng cảm xúc không có lối thoát. Soobin dẫn dắt Yeonjun một cách chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Soobin muốn mọi khoảnh khắc đều mang ý nghĩa, muốn Yeonjun cảm nhận được tình yêu mà cậu chưa từng nói ra bằng lời.
Yeonjun nằm dưới thân Soobin, đôi mắt anh lấp lánh sự đam mê pha lẫn lo lắng. Soobin cúi xuống hôn lên trán Yeonjun, đôi môi cậu khẽ lướt qua gò má, xuống cằm và cổ, khiến Yeonjun rùng mình trong cảm giác mới mẻ. Những ngón tay của Soobin chậm rãi khám phá từng đường nét trên cơ thể Yeonjun, khiến anh không thể kiềm chế được tiếng rên khẽ thoát ra từ đôi môi mềm mại.
"Anh thật đẹp, Yeonjun," Soobin thì thầm, giọng cậu khàn đi vì khao khát. "Em muốn anh, nhưng em sẽ không vội. Em sẽ đợi cho đến khi anh sẵn sàng."
Yeonjun nhìn Soobin, đôi mắt anh ánh lên sự tin tưởng và yêu thương. Không có lời nói nào có thể diễn tả được cảm xúc lúc này, chỉ còn lại sự kết nối giữa hai tâm hồn đang hòa quyện vào nhau. Và rồi, khi Soobin từ từ tiến vào, Yeonjun cảm thấy cả cơ thể anh run rẩy trong khoảnh khắc của sự giao thoa. Đau đớn ban đầu nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho cảm giác trọn vẹn và ngọt ngào. Soobin chuyển động chậm rãi, dịu dàng nhưng đầy đam mê, khiến mỗi lần tiếp xúc đều trở thành một nốt nhạc trong bản giao hưởng của tình yêu.
Yeonjun không thể kiềm chế những âm thanh bật ra khỏi đôi môi mình, anh nắm chặt lấy tay Soobin, cảm nhận từng hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau. Đó không chỉ là sự kết nối về thể xác, mà còn là một sự giao thoa giữa hai tâm hồn, một sự thấu hiểu sâu sắc mà họ đã tìm kiếm bấy lâu.
"Soobin..." Yeonjun thở gấp, tên của cậu khẽ thoát ra trong hơi thở đứt quãng, đầy yêu thương và tin tưởng. Anh cảm thấy như mình đang tan chảy trong vòng tay của Soobin, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự bảo vệ, sự an toàn tuyệt đối mà Soobin mang lại.
"Soobin... anh yêu em..." Yeonjun thốt lên giữa cơn sóng cảm xúc mãnh liệt, giọng anh run rẩy nhưng chân thành. Lời nói ấy như một lời thú nhận bấy lâu đã bị kìm nén, và giờ đây, trong khoảnh khắc này, nó đã trào dâng không thể kiểm soát.
Soobin dừng lại trong giây lát, đôi mắt cậu mở to khi nghe thấy lời thổ lộ của Yeonjun. Trái tim cậu đập mạnh trong lồng ngực, như thể mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhòa, chỉ còn lại lời nói ấy vang vọng trong đầu anh. Soobin khẽ cúi xuống, trao cho Yeonjun một nụ hôn thật sâu, đôi môi anh nói lên những điều mà ngôn từ không thể diễn tả.
"Em cũng yêu anh, Yeonjun," Soobin khẽ thì thầm, hơi thở cậu đọng lại trên đôi môi của Yeonjun. "Từ lâu rồi, nhưng em chưa bao giờ dám thừa nhận."
Lời nói ấy khiến Yeonjun cảm thấy như có một ngọn lửa ấm áp lan tỏa khắp cơ thể anh. Cả hai tiếp tục chìm đắm trong cơn sóng cảm xúc, mỗi nụ hôn, mỗi cử chỉ đều chứa đựng tình yêu mãnh liệt mà họ đã giấu kín bấy lâu. Mọi khoảng cách, mọi ranh giới đều tan biến, chỉ còn lại sự hòa quyện hoàn hảo giữa hai con người đã tìm thấy nhau giữa cuộc đời rộng lớn này.
Cuối cùng, khi mọi cảm xúc lắng đọng, Soobin nằm cạnh Yeonjun, kéo anh vào lòng. Yeonjun rúc đầu vào ngực Soobin, lắng nghe nhịp tim đều đặn của cậu, cảm nhận sự yên bình mà trước giờ anh chưa bao giờ có được. Trong vòng tay ấm áp của Soobin, Yeonjun biết rằng anh đã tìm thấy nơi thuộc về mình.
"Em sẽ không bao giờ rời xa anh" Soobin thì thầm, nhẹ nhàng hôn lên trán Yeonjun.
Yeonjun khẽ mỉm cười, đôi mắt anh dịu lại trong sự an lành. "Anh cũng vậy... Soobin, anh tin em."
Dưới bầu trời đêm yên bình, trong căn phòng nhỏ ấy, hai tâm hồn đã tìm thấy nhau, không cần những lời hoa mỹ, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ. Và từ đây, họ sẽ cùng nhau bước tiếp, với tình yêu và sự tin tưởng tuyệt đối dành cho nhau, như những vần thơ và những câu văn mãi hòa quyện, không bao giờ rời xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro