Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Anh đứng trơ mắt ra nhìn cậu, vì sao con người này lại mạnh mẽ đến thế. Suốt ngần ấy năm sống trong thế giới u ám, đen tối của ma quỷ mà vẫn có thể bình thản như vậy.

" cậu không sợ sao ? "

" sao lại không sợ ? Nhiều lúc tôi chỉ muốn kết thúc cuộc đời đau khổ này ! "

"..............". Anh im lặng trầm ngâm nhìn cậu.

" ......nhưng chẳng phải cái chết còn đáng sợ hơn như thế nhiều sao ? "

" gia đình cậu đâu ? "

" đã từng có, nhưng họ bỏ rơi tôi rồi ". Cậu thở dài.

Anh không hỏi lí do vì sao cậu bị bỏ rơi bởi gia đình mình vì một phần không muốn ngoáy sâu vào nỗi đau mất mát của cậu, phần còn lại là do cũng đã đoán ra được nguyên nhân - đôi mắt kia đã gây nên tất cả.

" sao anh cứ đứng đơ ra đấy vậy ? Ở cùng tôi chán lắm mau rời đi đi ". Cậu xua tay đuổi anh ra khỏi nhà mình.

" ......liệu tôi có thể ở lại đây không ? "

" ai đời nào lại chấp nhận việc cho một hồn ma ở cạnh mình ". Cậu lắc đầu cười khẽ.

" cậu yên tâm, tôi sẽ không quấy rối cậu mà ngược lại sẽ nhiệt tình giúp đỡ cậu xua đuổi linh hồn xấu xung quanh "

" ma quỷ đu bám tôi đã nhiều rồi, thêm anh nữa thì...."

" tôi không phải ma quỷ !!! ". Anh cắt ngang lời cậu nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Linh hồn anh bước đến chỗ cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống nghiên đầu đưa mắt nhìn cậu học sinh trẻ đang ngồi trên giường. Thể xác đã mất đi chỉ còn linh hồn là tồn tại nhưng ánh mắt anh dường như vẫn còn có sự sống, nó long lanh và dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

" giấc ngủ ban nãy tuyệt lắm đúng không ? ". Anh cất tiếng hỏi.

Yeonjun đưa mắt nhìn anh, cả hai chạm mắt nhau. Cậu nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu nhưng lại chẳng nói gì cả, đã từ rất lâu rồi cậu chưa tiếp xúc và nói chuyện với ai gần như thế này. Khuôn mặt tuấn tú của anh làm cậu ấn tượng, cậu chẳng dám chớp mắt vì sợ vô tình bỏ lỡ mất vài giây để được ngắm nhìn vẻ đẹp hiện hữu trên khuôn mặt người nam nhân kia.

" tôi đã đuổi những hồn mà làm phiến giấc ngủ của cậu ". Anh lại cất tiếng nói tiếp.

" đúng là tôi chưa từng có giấc ngủ nào tuyệt như vậy cả....nhưng thay vì giúp cho một kẻ vô dụng như tôi thì tại sao anh lại không dành thời gian giúp đỡ gia đình của mình ? ". Yeonjun tắt điện thoại, tay ôm lấy hai đùi đang khép chặt của mình, hướng cả cơ thể về phía anh.

" ......tôi không có gia đình "

Yeonjun tròn xoe mắt nhìn anh, trái đất này quả là tròn thật, giữa một rừng người vẫn đang sống trong cảnh gia đình yên vui đầm ấm, thì vẫn còn hai đứa con còn sót lại của Chúa trời bị rơi vãi ra khỏi bức tranh hạnh phúc ấy, anh và cậu vô tình tìm được nhau là điều chẳng hiển nhiên tí nào. Trùng hợp rằng cả hai chẳng ai có được hơi ấm từ gia đình có lẽ phải nương tựa nhau, bồi đắp cho nhau những tình cảm vốn đã không dành cho họ.

" trùng hợp thật nhỉ ? ". Cậu dựa mặt lên đầu gối.

" chẳng hiểu sao lúc ấy linh hồn tôi lại bám theo cậu và chẳng muốn rời đi "

" .....nói trước với anh, cuộc sống của tôi tệ lắm đến cả tôi còn chán ghét nó "

" không sao cả, ít nhất tôi vẫn còn có nơi để trở về trước khi linh hồn tôi tan biến khỏi thế gian này "

" tôi tên là Choi Yeonjun ". Cậu ngước mặt lên nhìn anh.

" còn tôi là Choi Soobin, rất vui vì có thể được ở cạnh cậu trong thời gian sắp tới ". Anh chìa tay ra như một lời chào.

Nhưng anh là linh hồn mà, làm sao có thể bắt tay với cậu được, chợt nhân ra điều vô lí đó anh vội rụt tay mình về, đưa tay gãi đầu bối rồi.

" xin lỗi, đó là thói quen của tôi khi còn sống "

Yeonjun cười nhẹ nhìn anh. Hồn ma này chẳng đáng sợ như những hồn ma tương tự trước đây cậu gặp phải. Dù đã chết nhưng khuôn mặt anh vẫn rất sáng sủa và tổng quát vẫn ra hình dáng của một con người thực thụ.

" ngày mai cậu có đi học không? "

" có chứ, có chuyện gì à ? "

" cậu không làm bài tập sao ? "

" tôi không biết làm, trên lớp tôi chẳng có tâm trí nào để học cả "

" tôi sẽ chỉ cậu làm "

" anh học giỏi lắm sao ? ". Yeonjun nghiên đầu hỏi.

" tôi đang là sinh viên của đại học sư phạm "

Yeonjun ngồi bật dậy, lười biếng lấy tập sách từ cặp ra. Dù gì kì thi cũng sắp đến, cậu phải vượt qua bài kiểm tra này thì may ra có thể được tốt nghiệp.

" đây, tôi chẳng hiểu gì cả ". Cậu gãi đầu ngượng ngùng nhìn anh.

" được rồi, trong đêm nay tôi sẽ truyền đạt hết kiến thức cho cậu, nhớ học hành nghiêm túc đấy nhé "

Soobin dạy cho cậu kiến thức cơ bản của ba môn toán lí hoá suốt cả hai tiếng, những loại lí thuyết nhàm chán chạy vào đầu cậu chẳng ăn thua gì ngược lại còn khiến cậu thêm chán nản. Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến dù cậu vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

Nhìn thấy Yeonjun có dấu hiệu gật gù bên cạnh mình, anh dừng giọng nói lại nhìn cảnh tượng học trò đầu tiên của mình chán nản với cách mình dạy học. Anh cười nhẹ nhìn cậu, muốn ôm cậu lên giường để tiếp tục ngủ nhưng lại chẳng thể chạm vào.

Yeonjun cúi đầu xuống bàn mà chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Lúc bấy giờ những hồn ma kia lại tiếp tục xuất hiện vây quanh cậu, miệng luôn kêu lên những âm thanh đến rợn gai óc " giúp tôi với " , " tôi muốn được đầu thai ", " tôi muốn được giải thoát ". Bọn chúng tìm đến Yeonjun vì biết rằng cậu sở hữu đôi mắt âm dương nên đã luôn tìm mọi cách kêu gọi cậu giúp đỡ bọn chúng giải quyết ân oán lúc còn sống.

Soobin ngồi yên lặng, tay đặt nhẹ lên vai cậu tuy không chạm vào được nhưng đó của là cách anh đang ám chỉ với lũ quỷ kia rằng người này đang được anh bảo vệ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro