Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sữa chua phô mai

Lau xong bảng đen cả người đều là bụi phấn, Yeonjun bỏ giẻ lau xuống đi rửa tay. Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, tình cờ gặp được Soobin đang từ hành lang tầng ba đi tới. Chiếc áo sơ mi trắng của anh, đặc biệt nổi bật giữa một nhóm học sinh mang đồng phục màu xanh.

Soobin một tay cầm đề cương, không ngạc nhiên khi thấy cậu, tay còn lại đưa cho cậu một hộp sữa chua phô mai.

Cậu nhận lấy bằng cả hai tay, mở to mắt, hỏi: "Cho em sao?"

"Yoon Woo nhờ anh đưa cho em." Nói xong, Soobin đột nhiên bước nhanh hơn một cách khó hiểu.

Yeonjun nhớ tới lúc nói chuyện ở đài phát thanh với chú và dì, anh đang tắm nên chắc không có ở đó, vì thế liền đuổi theo Soobin, hỏi: "Vậy hyung có biết, anh Yoon Woo bảo em tới đài phát thanh không?"

'Anh Yoon Woo' ba chữ này gọi cũng quá ngọt rồi.

Soobin dừng lại, Yeonjun không kịp phản ứng nên va vào lưng anh.

Vậy là có biết hay không? Cậu đoán không ra.

"Sau đó thì sao?" Soobin không quay đầu lại mà nói nhanh hơn. 

"Dạ? Không... không có sau đó." Nhìn thấy anh lại bước tiếp, Yeonjun vội đuổi theo, hỏi: "Tối nay Miu có thể về nhà cùng hyung không ạ?"

Đi đến trước cửa phòng học Soobin mới trả lời: " Em tự về đi."

Yeonjun thất vọng mím môi, đi theo vào.

Trong lớp mọi người đều đang làm bài tập về nhà của mình, Soobin ngồi trên bục cúi đầu làm đề thi.

Lúc đầu, chỉ có một hoặc hai người dám đi lên hỏi bài, nhưng sau đó mọi người phát hiện ra rằng đàn anh thực sự rất giỏi, anh ấy có thể trả lời một câu hỏi ngắn gọn, súc tích chỉ cần nhìn hai lần có thể giải ra ngay. Kết quả là ngày càng có nhiều người đi lên, tất nhiên cũng không ngoại trừ những thiếu nữ có mục đích muốn đến gần anh hơn.

"Sao Miu không lên?" Hajun huých cùi chỏ vào người Yeonjun: "Sắp gọi tên rồi đó."

Yeonjun thậm chí còn không ngẩng đầu lên, nghiêm túc làm bài tập vật lý của mình, nói: "Tớ hỏi lúc nào cũng được mà, không cần tranh giành với mọi người."

"Cũng đúng ha." Hajun thực sự cảm nhận được khí tức hoàng hậu nương nương làm chủ lục cung đâu đây.

Yeonjun thực sự đã làm những gì cậu nói, em không hề có ý định lên hỏi bài trong suốt buổi học. Sau khi học xong môn vật lý, thì bắt đầu làm bài tiếng Anh, cậu rất nghiêm túc cúi đầu xuống gần như nằm sấp lên bàn.

Soobin giảng xong thì trả vở đổi một học sinh khác lên bảng, anh ngẩng đầu nhìn xuống dưới, sau đó ánh mắt dừng lại trên người học sinh đeo kính trông rất ngượng ngùng.

"Tròng kính dày vậy." Soobin thản nhiên nói, cúi đầu nhìn xem đề cậu nộp lên, hỏi: "Bao nhiêu độ?"

Bạn nam có chút mừng, cẩn thận đẩy kính lên một cái: "Dạ...là sáu độ."

Soobin đã vẽ xong đường phụ và viết những công thức chính vào tờ giấy nháp, nhưng anh không có ý định nói về nó.

"Chú ý tư thế ngồi." Anh đưa bài tập lại cho cậu.

Lại ngó thấy Yeojun vừa cúi gằm mặt giờ đã ngồi ngay ngắn, lưng thẳng hơn cả chiếc nẹp lưng.

Tiết luyện đề nhanh chóng kết thúc, nhưng vẫn còn có một ít học sinh chờ hỏi bài, Soobin tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng nhưng anh vẫn nán lại thêm một lát.

Những học sinh khác đều đã tan học, Hajun muốn kéo Yeonjun về chung, nhưng cậu lấy lý do muốn tìm đồ nên bảo cậu ta về trước. Giảng xong câu cuối Soobin cũng rời đi.

Từ đầu tới cuối tiết anh không nói với cậu một lời nào.

Cũng phải thôi, dù gì bọn họ cũng đâu có về nhà cùng nhau.

Nhìn những học sinh còn lại ở lớp, Yeonjun do dự một chút cuối cùng ngồi xuống làm cho xong bài tập hóa học. Khi làm bài tập cậu cực kì tập trung, đặc biệt tập trung khi gặp trúng câu hỏi khó.

"Ơ, hình như trời mưa phải không?"

"Hả? Tớ không mang theo ô rồi." 

"Trước tiên đóng cửa sổ lại đi, nếu không sáng mai bàn sẽ ướt nhẹp đó."

Nghe thấy tiếng xì xào, Yeonjun đứng dậy đi giúp các bạn đóng cửa sổ. Quả nhiên, bên ngoài trời bắt đầu mưa. Cơn mưa ở thành phố này một khi đã mưa, chưa bao giờ đứt quãng, từ lúc bắt đầu mưa đã to như trút nước.

Qua tấm kính, Yeonjun nhìn về phía ánh đèn sáng rực của khối 12 đối diện, cậu trở về chỗ ngồi tiếp tục làm bài. Những học sinh ở lại trường dù có mang ô hay không, cũng tìm bạn cùng nhau rời khỏi phòng học. Có một bạn nữ cùng lớp muốn cho cậu mượn ô, nhưng cậu ngại để cô đội mưa chạy về ký túc xá nên đã từ chối.

Trong lòng mong tạnh mưa đi, nhưng ý trời luôn đi ngược lại ý muốn của cậu. Thay vì tạnh, thì mưa càng lúc càng nặng hạt hơn.

Tiếng mưa gần như át đi tiếng chuông tan học, lớp chọn khối 12 như thường lệ sẽ ở lại lớp tự học. Một số học sinh sống trong ký túc xá tự học đến tận tối muộn.

Yoon Woo quay lại, nói: "Thật sự làm hết nổi rồi. Này Soobin, giúp tớ cái đề này với..." Vừa quay đầu lại đã thấy Soobin thu dọn cặp sách, chuẩn bị đi về: "Không phải chứ, hôm nay cậu về sớm vậy."

"Ừ, mưa rồi."

Yoon Woo ngơ ngác: "Nơi này có mưa rất lạ sao?"

Soobin không trả lời, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, khắp nơi toàn là áo sơ mi trắng. Thấy vẻ mặt anh không tốt, Yoon Woo muốn hỏi có chuyện gì thì Soobin đã đi thẳng ra ngoài.

Hành lang nối liền với khối 12 vẫn sáng đèn, nhưng các tòa nhà dạy học cấp hai đối diện đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Soobin theo đám đông đi xuống cầu thang. Từ lầu 5 xuống lầu 4 rồi tiếp tục xuống lầu 3. Bước chân anh càng lúc càng chậm, những người phía sau chen lấn đẩy người anh về phía trước.

Yeonjun duỗi chân ra, tiếng mưa ồn ào làm tê liệt mọi thứ của cậu về xung quanh, giống như một rào cản bao quanh vậy, mái tóc nâu mềm mại dưới ánh đèn là thứ mềm mại nhất trong đêm nay.

Cậu chạm vào mép hộp sữa chua cẩn thận xé miếng nắp ra, trông thấy lớp sữa chua dính phía trên giống như váng sữa. Yeonjun nhìn chằm chằm vào nó vài giây, thử lè lưỡi liếm một cái.

Sữa chua trên nắp là ngon nhất.

Mùi phô mai thoang thoảng lan tỏa trong miệng, Yeonjun cắm ống hút vào hút một ngụm lớn. Cảm giác khoái cảm dâng trào, điều này khiến cho cậu muốn ngó xem lớp 12/5 đã tan chưa. Thế nhưng cậu vừa ngẩng đầu, đã thấy Soobin tay cầm một cái ô đứng trước mặt mình.

Yeonjun sửng sốt, trên môi còn dính chút sữa chua, trông rất ngốc.

Soobin đứng đó, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Em ở đây làm gì?"

Em bối rối không biết nên trả lời thế nào. Cậu cũng đâu thể nói mỗi tối mình sẽ ở đây chờ anh.

"Em đợi mưa tạnh, sẵn tiện học thêm chút từ vựng ạ."Cậu từ từ rút đôi chân thẳng tắp của mình, để tránh ống quần bị ướt, nên cậu đã xắn quần lên trước, lộ đôi chân trắng nhỏ ra ngoài.

Soobin nhướng mày: "Nếu như không tạnh thì sao?"

Yeonjun nhìn những hạt mưa trong suốt chảy xuống dưới mái hiên, lí nhí: "Sẽ tạnh thôi."

Cậu đứng dậy mang cặp, hỏi ngược lại anh: "Vậy tại sao anh lại ở đây?"

Không phải anh nói anh không muốn về nhà cùng em sao?

"Bút của anh rơi ở lớp em." Vẻ mặt của Soobin vẫn không thay đổi.

Yeonjun tin sái cổ, xoay người nhìn một chút: "Vậy... chúng ta quay lại lấy?"

"Không vội, mưa lớn như vậy." Soobin quay người đi: "Về nhà trước đã." 

"Vâng." Yeonjun lon ton đi sau Soobin: "Vậy ngày mai em tìm được thì mang qua cho hyung nhé?"

"Không cần đâu."

"Ơ, cần chứ ạ, em nhất dịnh sẽ tìm được, ngày mai em sẽ đi sớm để tìm."

"Anh nói không cần là không cần." Yeonjun 'Dạ' một tiếng, bọn họ đi xuống lầu, mưa càng lúc càng nặng hạt không thể đạp xe được. Soobin cầm ô hai người đứng bên đường đợi taxi.

Trời mưa rất khó bắt xe, một là không có hai là tận mấy chục chiếc liền. Tình huống hiện giờ của hai người đương nhiên thuộc về vế trước, Yeonjun có chút đói bụng, mặc dù vừa mới uống một hộp sữa chua xong.

Nhắc đến sữa chua...

"À, anh giúp em nói lời cảm ơn tới anh Yoon Woo nhé?"

Soobin không nói gì, môi dưới của anh hình như bị tróc da. Liếm một cái cảm giác rất khó chịu.

"Sữa chua anh ấy mua thực sự rất ngon, mùi phô mai thơm cực."

Soobin vẫn im lặng.

Yeonjun nhỏ giọng bổ sung: "Nhưng mà hơi ít." Soobin lúc này mới quay đầu lại nhìn cậu, lạnh nhạt mở miệng: "Đi theo anh."

Sợ cậu không nghe thấy, nên anh vươn tay kéo lấy cánh tay cậu. Ô rất nhỏ không đủ che cho hai người, Soobin kéo cậu xác nhận cậu đi theo mới thả tay ra.

"Không về nhà sao ạ?"

"Anh hơi đói, chúng ta đi ăn chút gì đó trước khi về nhé."

"Em cũng hơi đói." Chợt tìm được điểm chung, Yeonjun hớn hở đáp: "Hộp cơm đó không ngon chút nào, em chỉ ăn được mấy miếng thôi."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới quán ăn của bà cụ trước cổng trường.

Đây là quán ăn nổi tiếng ngon nhất gần trường. Quán rất nhỏ không có chỗ ngồi, luôn trong tình trạng nghẹt kín người, nên chỉ có thể mua xong rồi đứng ăn. Bà cụ là người làm đồ ăn vặt truyền thống ở thành phố này, gồm rong biển, củ sen, đậu phụ, đậu cô ve, trứng cút, gân bò, lòng vịt... Nhiều nguyên liệu khác nhau được xiên vào những xiên tre mỏng, chúng được nướng chín. Nước hầm cay cay, hầm từ từ cho tới khi mềm và thơm.

Cách một tấm kính, Yeonjun nuốt nước miếng. Bà cụ tốt bụng, nói: "Ăn khuya à, không còn nhiều đâu chỉ còn từng này thôi."

Soobin cầm ô, nói: "Tụi cháu lấy hai phần trứng cút và rong biển, còn lại mỗi thứ một xiên ạ."

Bà lão tay chân nhanh nhẹn, lấy bát giấy ra múc một thìa canh đưa cho Soobin, đưa hai đôi đũa kèm giấy lau: "Trời mưa to thế này, ăn nhanh mà về nhà nhé."

"Tụi cháu cảm ơn ạ."

Các học sinh cấp 3 gần như đã về hết, đám đông ban đầu giờ đây dần dần trở nên thưa thớt, những chiếc ô đủ màu chồng lên nhau ngoài cổng trường, đan xen nhau trong màn đêm đen kịt.

Cơn mưa vội vã. Thiếu niên chạy nhanh trong cơn mưa, vạt áo đồng phục ướt nhẹp, e thẹn cùng nhau che chung một cái ô, những giọt mưa nặng trĩu xuyên qua trời đất kết thành một mạng lưới.

Soobin và Yeonjun cũng không tránh khỏi, bọn họ trú tạm dưới mái hiên đến cả cái bóng cũng ướt đẫm.

Yeonjun chăm chú ăn đến quên mình, em luôn ăn trứng cút mà mình thích nhất, trứng được luộc sơ qua một lớp bột và trứng gà đem chiên lên, ngoài giòn bên trong lòng đỏ chưa chín hết. Chỉ cần cắn một miếng thôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

"Ngon muốn xĩu." Yeonjun bị nóng há miệng hà hơi, chưa nhai hết đã nhét thêm một miếng rong biển to vào. Rong biển dày thơm, sợ còn ngon hơn cả thịt.

Soobin ăn hết xiên trứng cút thì không ăn nữa. Yeonjun vẫn hồn nhiên mà ăn ngon lành. Chỉ đến khi chỉ còn lại một phần chân giò, cậu mới nhận ra từ nãy tới giờ chỉ có mỗi mình ăn.

"Cái này cho anh." Em đưa chân giò đến miệng anh, nhưng Soobin lại ngửa đầu ra sau không cho cậu đút.

"Anh no rồi."

"Vậy thì thôi." Yeonjun cắn một miếng to, xử xong phần chân giò cuối cùng. Cậu ăn xong thì vận may cũng tới, vừa vứt cái hộp giáy thì gặp ngay chiếc taxi trống chỗ.

Trong xe bật đài âm thanh không lớn, giọng nữ phát thanh viên rất nhẹ nhàng. Sau khi Soobin ngồi vào, anh sờ vai trái của mình thì thấy toàn là nước, lấy ra khăn giấy mà bà lão đưa khi nãy lau hai cái.

Bỗng Yeonjun lên tiếng: "Thật ra hôm nay là ngày đầu tiên em làm phát thanh viên."

Đây là chủ đề cậu chưa nói xong khi ra khỏi phòng vệ sinh, nói chung là chỉ có mỗi anh mới có thể bắt kịp cái tư duy đột ngột quay xe này của cậu thôi.

"Ừm, anh biết mà."

Yeonjun nghe vậy quay đầu nhìn anh: "Dạ?"

Làm sao anh ấy biết được chứ?

Chẳng lẽ là dì An kể sao? Hay là đàn anh Yoon Woo?

Soobin thản nhiên trả lời: "Hyung nghe thấy."

Yeonjun hớn hở dựa sát vào vai anh như một bé cún con sắp bổ nhào về phía trước: "Thật ạ? Anh nghe thấy giọng em nói sao ạ?"

Bác tài xế nhìn qua kính chiếu hậu. Soobin giữ Yeonjun đang cười khoái chí, ậm ừ vài cái bảo cậu mau ngồi xuống.

Yeonjun càng nghĩ càng vui. Cậu luôn cho rằng anh trai mình không biết, nhưng hóa ra anh đã biết rồi, còn nghe từ giọng cậu nữa chứ.

Tâm trạng đang tốt, nên trong xe mở bài hát nào cậu cũng thấy rất hay.

Soobin hơi nghiêng đầu nhìn những hạt rơi nhẹ vào cửa kính ô tô, cả thành phố trắng xóa mờ ảo. Lời bài hát du dương hòa lẫn với tiếng mưa, truyền vào tai khiến lòng người trở nên xao động.

[Trời mưa không phải đẹp nhất, mà đẹp nhất là khi cùng em trú mưa dưới mái hiên.]

"Soobinie hyung, đây là bài gì thế ạ?" Yeonjun nhỏ giọng hỏi anh.

Một lúc lâu sau cũng không nhận được phản hồi, em kéo tay áo Soobin mang theo giọng điệu dò hỏi gọi một tiếng 'Hyung!'

"Anh không biết." Soobin nhớ tên bài hát, nhưng quyết định nói dối.

---------------

có mấy đoạn hồi cả hai còn bé, chắc bà nào đọc cũng biết Soobin thích em từ lúc còn bé tí, nói như mẹ Soobin thì là 'nuôi vợ từ bé' ấy. Còn Yeonjun thì dính anh từ nhỏ rồi, lên tiểu học thì tới giờ ra chơi là phi xuống anh liền ' có thể đọc lại nước nhuộm hoặc tuổi thơ của em cũng là của anh' nha, chứ tui bị mê mấy đoạn hồi bé của hai đứa ấy cưng chết, lên cấp hai còn ngồi chờ anh nói chung là Yeonjun lên lớp 9 là thích thích yêu yêu anh rồi, chỉ là cậu nghĩ yêu trong đó là yêu mến chứ không phải tình yêu vì em chưa thấy đôi nam nam nào yêu nhau cả ấy.

spoil cho thêm một tí nè, Soobin lên đại học thì cũng tiếp xúc với nhiều người, nên ẻm ghen nha=)) mà lúc đó ẻm không biết ẻm đang ghen, em chỉ không hiểu tại sao mình lại khó chịu như vậy thôi.

ê nói thiệt thì không có ai tốt hơn tui mà đi spoil một đống như này đâu O_o. Tui là người dễ bị mềm lòng ấy, vì có bà bảo 'tiếp đi au' mà tui nghị lực trans chap này chỉ trong 1 ngày hôm nay thôi đó, bình thường 1 chap tui trans mất 2 ngày mới xong cơ. Tui không quan tâm cái vote đâu mấy bà, mấy bà chỉ cần đọc rồi bình luận là tui vui rồi, tui thích đọc bình luận lắm ToT hẹn gặp lại, bái bai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro