Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Mưa lất phất rơi trên mái Hogwarts, từng giọt nhỏ gõ nhịp đều đặn lên những mái ngói dốc và ô cửa sổ kính màu, phủ lên toàn bộ lâu đài một lớp sương mỏng như nhung. Không khí ẩm lạnh len qua những khe cửa, khiến hơi thở ai nấy đều như bốc khói.

Những giọt nước trượt dài trên ô kính, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ bên trong, tạo ra những vệt sáng lấp lánh như sợi chỉ bạc đang run rẩy. Bên ngoài, sân trường nhòe đi trong màn mưa mỏng. Cây cối lắc lư, như đang cố chống chọi lại những cơn gió thất thường của tháng Mười.

Hành lang dẫn đến lớp Charms ồn ào tiếng bước chân vội vã. Áo choàng sũng nước quất vào nhau, bắn tung tóe, hòa cùng tiếng rì rầm và tiếng mưa tí tách thành một bản hòa âm buồn, nhưng lạ lùng lại khiến người ta thấy... bình yên.

---

Trong lớp, ánh sáng từ những ngọn nến lơ lửng hắt lên trần vòm đá, vàng ấm như những đốm lửa đang thở khẽ. Bóng nến rung rinh chiếu lên giá sách cũ kỹ, nơi những cuốn phép thuật dày cộp nằm im lìm như đang ngủ. Không gian vừa quen thuộc, vừa như một bảo tàng cổ tích mà mỗi hơi thở đều vang vọng.

Yeonjun ngồi ở góc cuối lớp, gần cửa sổ loang loáng nước mưa. Cậu chống cằm, mắt nhìn ra ngoài nhưng chẳng thực sự nhìn thấy gì. Những ngón tay cầm bút cứ thế nguệch ngoạc trên lề sách những hình thù không rõ nghĩa—một dấu hiệu kinh điển của tâm trí đang... lạc trôi.

Không phải lạc vào bài giảng, cũng chẳng phải lạc vào giấc ngủ. Mà là lạc vào khu rừng đêm qua, nơi ánh sáng từ đũa phép của Soobin đã xuyên qua bóng tối, hắt lên khuôn mặt cậu như một vì sao lẻ loi giữa màn đêm đặc quánh.

Yeonjun cau mày. *Tại sao lại là hắn? Tại sao cái cách Soobin xử lý mọi thứ—từ sinh vật kỳ quái đến chính cậu—lại cứ tua đi tua lại trong đầu như một đoạn phim lỗi, không có nút stop?*

---

"Cậu ổn không đấy, Yeonjun?"

Giọng Beomgyu vang lên từ bên cạnh, nhẹ nhưng rõ. Mái tóc xoăn màu nâu của cậu bạn lòa xòa che một bên mắt, tay vẫn hí hoáy ghi chú nhưng ánh mắt thì... không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt Yeonjun.

"Cậu trông như vừa bị ai đó ném Confundo vào giữa trán vậy."

Yeonjun giật mình, vội gập sách lại—động tác nhanh đến mức suýt làm gãy gáy sách. "Mình ổn. Chỉ là... hơi mệt."

Beomgyu nheo mắt, môi nhếch lên một nụ cười gian. "Mệt vì phải nhìn Soobin suốt một giờ trong Rừng Cấm hôm qua ấy hả?"

Yeonjun lặng người đúng một nhịp, rồi định phản bác, nhưng cuối cùng chỉ thở ra một tiếng như bỏ cuộc. "Không phải như cậu nghĩ."

"Ồ, thế là có nghĩ rồi?" Beomgyu bồi thêm, giọng nhẹ như lông nhưng sắc như dao. Đôi mắt cậu bạn long lanh cái kiểu biết thừa nhưng vẫn thích chọc.

Yeonjun trừng mắt, định lườm cho phát chết tươi, nhưng chưa kịp thì cửa lớp mở ra.

Giáo sư Kim Namjoon bước vào, áo choàng đen lấm tấm mưa ở gấu, nhưng nụ cười thì sáng như trời sau bão. Anh đặt lên bàn một chiếc hộp gỗ nhỏ, phát ra ánh sáng nhè nhẹ như bên trong có thứ gì đó đang... thở.

"Chào lớp" anh nói, giọng trầm ấm, dễ chịu đến mức khiến một vài Hufflepuff suýt cắn nhầm đầu bút. "Hôm nay, chúng ta sẽ học Lumos Solem—một biến thể nâng cao của Lumos, có khả năng tạo ra ánh sáng mạnh như mặt trời. Rất hữu ích trong trường hợp cần xua đuổi sinh vật bóng tối... hoặc khi các trò đi lạc vào một nơi cực kỳ đen tối mà đũa phép thường không ăn thua."

Lớp học xôn xao ngay lập tức. Nhóm Ravenclaw loay hoay lật sách tìm công thức, trong khi đám Hufflepuff thì thầm về lần suýt đốt cháy lông mày vì bùa Engorgio.

Yeonjun, vốn giỏi Charms, bỗng thấy máu cạnh tranh nổi lên. Lumos Solem? Dễ. Cậu chắc chắn sẽ làm được — và không ai, đặc biệt là Choi Soobin, có thể vượt mặt cậu hôm nay.

Nhưng khi Namjoon bắt đầu chia cặp, giọng anh vang lên như thể số phận vừa viết một trò đùa:
"Choi Yeonjun và Choi Soobin. Hai trò... có vẻ phối hợp rất 'ăn ý' dạo gần đây."

Lớp học nổ ra một tràng cười nén. Soonyoung bên Gryffindor cười đến mức suýt làm đổ lọ mực. Beomgyu thì gần như phát sáng vì sung sướng.

Yeonjun không nói được gì. Cậu chỉ liếc sang Soobin—người đang đứng dậy bình thản như thể chuyện này là đương nhiên, không một cái nhíu mày. Mái tóc bạch kim của hắn sáng lên dưới ánh nến, ánh mắt lạnh lùng mà điềm tĩnh.

Không một lời, hắn bước ra giữa lớp.

Yeonjun nuốt khan, đứng dậy theo, cố giữ dáng vẻ bình tĩnh, dù tim đang đập như trống trận trong ngực.

---

"Cậu định để tôi làm hết à, Gryffindor?" Soobin hỏi, giọng trầm thấp, không gắt nhưng... đủ để chọc.

Yeonjun nhếch môi, giơ đũa phép lên. "Tôi sẽ cho anh thấy ai mới là người điều khiển ánh sáng tốt hơn."

Namjoon vung đũa. Một vùng trong lớp lập tức bị nuốt chửng bởi bóng tối đặc quánh—thứ bóng tối không đơn giản là thiếu sáng, mà là một khoảng không lạnh lẽo, dễ khiến người ta quên mất phương hướng.

Yeonjun bước vào vùng tối trước. Chỉ một giây thôi, mọi âm thanh biến mất, chỉ còn tiếng tim mình dội vào lồng ngực. Không gian như co lại, nghẹt thở.

Rồi giọng Soobin vang lên, rõ, trầm và bình tĩnh:
"Lumos Solem."

Ánh sáng bùng lên—không chỉ là ánh sáng, mà là một hơi ấm chạm vào da thịt. Ánh sáng ấy chiếu lên mặt Yeonjun, khiến đôi mắt cậu nheo lại.

Cậu ngước lên. Soobin đứng đó, đũa phép giơ cao, ánh sáng vàng óng bao quanh hắn như một vầng hào quang. Mái tóc bạc như tan ra thành những sợi ánh sáng, đôi mắt không còn lạnh, mà sâu và xa — như một điều gì đó Yeonjun... không dám gọi tên.

"Không tệ" Yeonjun lẩm bẩm khi bước ra khỏi bóng tối, cố nén cảm giác nhói nhẹ nơi ngực. "Đến lượt tôi."

Khi Soobin bước vào vùng tối, lớp học im như nín thở. Yeonjun hít sâu.

"Lumos Solem!"

Ánh sáng từ đầu đũa bùng lên, rực rỡ nhưng hơi chệch hướng. Đủ mạnh, nhưng không hoàn hảo. Cậu cắn nhẹ môi.

Soobin bước ra, chậm rãi, gương mặt ánh lên thứ gì đó Yeonjun không đọc được.
"Cậu làm được" hắn nói, lần này không có mỉa mai. "Tôi tưởng cậu sẽ khiến trần nhà nổ tung cơ."

Yeonjun khẽ cười, một tiếng khẩy đầy... tự vệ. "Tôi còn nhiều bất ngờ lắm."

Buổi học tiếp tục. Cả hai luyện thêm vài lần và mỗi lần ánh sáng bùng lên, khoảng cách giữa họ... ngắn lại. Không bằng lời, mà bằng ánh mắt, những động tác nhỏ — và một cảm giác lặng lẽ đang lớn dần, không ai nói ra.

---

Khi lớp học kết thúc, học sinh bắt đầu thu dọn. Yeonjun cúi xuống cất sách thì một giọng trầm thấp cất lên ngay bên cạnh:
"Cậu không tệ, Gryffindor. Có lẽ tôi đã đánh giá thấp cậu."

Yeonjun ngẩng đầu. Soobin đứng sát đến mức cậu có thể cảm nhận hơi thở phả nhẹ lên má. Không phải vì khoảng cách, mà vì sự hiện diện ấy — rõ rệt, khiến tim Yeonjun nhói lên một nhịp lạ.

Ánh mắt hắn lướt qua, không lạnh, không gắt—chỉ... nhìn. Một cái nhìn ngắn ngủi nhưng để lại dư âm như dư vị của phép thuật.

Rồi hắn quay đi, từng bước nhẹ như gió. Mái tóc bạc chạm vào ánh nến, để lại một vệt sáng vàng nhạt.

Yeonjun đứng đó. Tim đập hỗn loạn. Tay siết chặt đũa phép như một chỗ bấu víu.

"Cậu ổn thật không đấy?" Beomgyu thò đầu ra, giọng nhỏ nhưng đầy nghi vấn. "Trông cậu như vừa bị Petrificus Totalus ấy."

Yeonjun nuốt khan, mắt vẫn dán vào khoảng trống Soobin vừa rời đi.
"...Không ổn lắm" cậu thú nhận, giọng khẽ như nói với chính mình. "Chắc mình thực sự... bị ném Confundo rồi."

---

Giải thích thần chú:
. "Engorgio" là một câu thần chú phóng to vật thể, có nghĩa là "lấp đầy" hoặc "làm phồng to". Khi sử dụng, nó có thể làm cho một vật thể, bao gồm cả sinh vật, phồng to lên và kéo dài ra.
•  Lumos Solem: Một biến thể của thần chú Lumos, tạo ra ánh sáng mạnh mẽ như ánh mặt trời. Trong chương này, thần chú được sử dụng để luyện tập, đồng thời tượng trưng cho sự "sáng tỏ" dần dần trong nhận thức của Yeonjun và Soobin về nhau.
•  Nox Profunda: Một phiên bản mạnh hơn của Nox, tạo ra bóng tối dày đặc để thử thách khả năng của học sinh. Nó được giáo sư Namjoon sử dụng để tạo bối cảnh cho bài tập.
.  Confundo → Bùa Rối Trí
Gây nhầm lẫn và rối loạn tinh thần cho đối phương, khiến họ mất phương hướng hoặc hành động một cách lạ lùng.
. Petrificus Totalus → Bùa Đông Cứng Toàn Thân
Làm cứng toàn bộ cơ thể nạn nhân, khiến họ không thể cử động – giống như bị hóa đá tạm thời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro