về phía anh, nơi đường đua bắt đầu
Trong ánh đèn thành phố nhấp nháy bên ngoài cửa kính xe, Beomgyu cúi mặt chăm chú nhìn đường phố lướt qua nhanh chóng. Cậu đang ngồi trong chiếc Lamborghini đen bóng mà Soobin tự hào sở hữu, từng đường nét của xe phản chiếu ánh sáng vàng nhạt của đèn đường. Soobin ngồi bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng nhưng sáng rực khi anh ngước nhìn Beomgyu qua kính chiếu hậu.
Soobin là một doanh nhân thành đạt, với tài sản và quyền lực mà nhiều người mơ ước. Anh vừa trở về từ một buổi họp dài, vẻ mặt thoáng nét mệt mỏi nhưng ánh mắt lại bừng sáng khi thấy Beomgyu đang chờ ở dưới khu chung cư.
"Anh không ngờ em lại đợi," Soobin phá vỡ không gian yên lặng. Giọng anh ấm áp, nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy sức mạnh cuốn hút.
Beomgyu khẽ cười, ánh mắt dịu dàng khi nhìn vào đường chân trời trước mắt.
"Em nói sẽ đợi anh mà. Chẳng phải đêm nay là đêm đặc biệt sao?"
Soobin nhếch môi, nụ cười nửa miệng của anh toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.
"Vậy thì em sẽ không thất vọng đâu."
Chiếc Lamborghini gầm lên khi Soobin nhấn ga, lướt đi trên đường với tốc độ như tiếng gió thổi qua lòng người. Beomgyu cười thành tiếng khi cảm nhận cơn gió mát lạnh tràn vào xe. Cậu nghiêng đầu nhìn Soobin, đôi mắt tràn đầy sự tò mò.
"Lần nào cũng làm em ngạc nhiên," Beomgyu trêu đùa,
"nhưng đua xe thì anh có đủ can đảm không đấy?"
Soobin phóng khoáng nhoẻn miệng cười, nụ cười tự tin của một người đã trải qua không biết bao lần đối mặt với thử thách. Anh nhìn sâu vào mắt Beomgyu, giọng nói thì thầm đầy mê hoặc:
"Em nghĩ anh là ai? Anh sẽ chứng minh cho em thấy, chỉ cần em ngồi yên và thưởng thức."
Chiếc xe rẽ vào con đường vắng, ánh đèn hai bên lấp lánh như vẽ ra một lối mộng mơ. Soobin không ngừng tăng tốc, mọi thứ xung quanh như hòa tan trong tiếng động cơ êm dịu, trong nhịp đập trái tim hòa cùng hơi thở gấp gáp của Beomgyu. Cậu cảm nhận được từng cú nhấn ga, từng đường cong mà Soobin uốn lượn với một sự chính xác tuyệt đối.
"Em biết không?" Soobin chậm rãi cất giọng khi xe vừa lao qua một khúc quanh
"Đường đua không phải lúc nào cũng về đích nhanh nhất. Đôi khi chỉ cần có một người đặc biệt ngồi cạnh, mọi thứ khác đều trở nên vô nghĩa."
Beomgyu nhìn Soobin, ánh mắt lấp lánh.
"Vậy...người đặc biệt đó là ai?" Cậu giả vờ không biết, nhưng từng câu chữ, ánh mắt đều như đang đợi một câu trả lời thật lòng.
Soobin không đáp, chỉ khẽ cười. Anh thả tay trên vô lăng, rồi nhẹ nhàng chạm vào tay Beomgyu, một cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ, khiến tim Beomgyu không khỏi đập nhanh hơn.
"Anh luôn hướng đến em," Soobin thì thầm, giọng anh thấp trầm nhưng đầy ngọt ngào.
"Dù có là đường đua nào đi nữa, điểm đến của anh vẫn sẽ luôn là em."
Beomgyu thoáng giật mình, nhưng cậu nhanh chóng bật cười. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì Beomgyu cảm nhận là sự an yên bên cạnh người đàn ông này, người luôn vững chãi, bảo vệ cậu trong từng vòng đua.
"Vậy thì đừng bao giờ dừng lại nhé, Soobin," cậu khẽ nói, đôi mắt lấp lánh.
"Em sẽ luôn đợi anh ở điểm đến cuối cùng."
Soobin nhìn sâu vào mắt Beomgyu, đôi mắt anh như phát sáng trong đêm tối. Anh nhẹ nhàng nhấn ga, chiếc xe lao vút về phía trước, tựa như trái tim anh đã chọn một con đường không bao giờ đổi thay.
Beomgyu nghiêng đầu, gương mặt như bị mê hoặc bởi tốc độ và sự mãnh liệt của Soobin. Mắt cậu sáng lên khi nhìn Soobin với ánh nhìn tràn đầy ngưỡng mộ. Ánh đèn đường chập chờn lướt qua khung kính, phản chiếu lên từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt Soobin, khiến anh như hiện lên trong sự huyền bí đầy cuốn hút.
Cả không gian như chỉ còn lại âm thanh của tiếng động cơ rền vang, và trái tim Beomgyu dường như hòa vào từng nhịp ga mạnh mẽ của Soobin. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng dòng adrenaline trong máu mình đang sôi lên từng giây, khi Soobin đưa xe tăng tốc vượt qua từng cung đường, phóng đi với tốc độ chóng mặt. Cậu chợt nhận ra, người đàn ông ngồi cạnh mình không chỉ là một doanh nhân thành đạt, mà còn là một tay đua thực thụ, một người không bao giờ e ngại bất cứ ranh giới nào.
"Anh biết không, ở bên anh, mọi thứ đều có cảm giác như đang cháy lên," Beomgyu đột ngột nói, giọng cậu như thì thầm nhưng lại đầy khao khát.
"Anh giống như ngọn lửa, càng đến gần, em càng cảm nhận rõ sự mãnh liệt này."
Soobin quay sang nhìn Beomgyu, đôi mắt anh sáng lên trong bóng tối, và một nụ cười phảng phất trên môi.
"Anh sẽ không bao giờ để em cảm thấy lạnh lẽo khi ngồi cạnh anh đâu, Beomgyu."
Beomgyu cười, nhưng ánh mắt cậu trở nên sâu lắng hơn.
"Thế thì, hãy cho em tất cả những gì anh có, như một lời hứa mãi mãi đi, Soobin."
Ánh mắt Soobin chợt sắc bén, anh siết chặt vô lăng và đạp chân ga thật mạnh. Chiếc Lamborghini phóng nhanh hơn nữa, âm thanh của động cơ rền vang như muốn xé toạc không gian yên tĩnh. Bóng hình cả hai như tan vào ánh đèn thành phố mờ ảo, hòa vào từng nhịp thở gấp gáp của Beomgyu. Cậu cảm thấy như mình đang lạc vào một giấc mơ, nơi Soobin là người duy nhất cậu muốn chạm tới, muốn giữ chặt mãi mãi.
Khi xe dừng lại ở ven đường, Soobin đột ngột quay sang nhìn Beomgyu, ánh mắt anh lấp lánh sự mãnh liệt và khao khát. Cả hai im lặng, chỉ còn tiếng thở đan xen vào nhau. Soobin từ từ nâng tay lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt Beomgyu, cảm nhận làn da mịn màng của cậu dưới những ngón tay. Beomgyu không tránh, chỉ ngước lên, đôi mắt đầy mong đợi, như thể chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
"Em có biết không, Beomgyu?" Soobin thì thầm, giọng anh trầm ấm và đầy dịu dàng.
"Anh không bao giờ muốn dừng lại khi ở bên em. Em là điểm đến, nhưng cũng là con đường duy nhất anh muốn đi."
Trong khoảnh khắc ấy, không cần lời hứa, không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt đan xen và hơi thở hòa quyện. Cả hai đã hiểu rằng, dù đường đua này có dài bao nhiêu, dù có bao nhiêu chướng ngại phía trước, họ sẽ luôn ở bên nhau, luôn hướng về nhau. Trong ánh đèn nhòa dần trên con đường vắng, chỉ còn lại những tiếng cười đùa, những cái nhìn đầy yêu thương, và một lời hứa mãi bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro