trong bóng tối
Khu vực cấm của thành phố chìm trong ánh đèn mờ ảo, những con phố u tối, lặng lẽ như tấm màn nhung bí ẩn. Bên trong dinh thự lớn nằm ở đỉnh đồi, Soobin đứng lặng yên trước cửa sổ, bóng lưng anh hắt lên mặt kính như một bóng ma không thể chạm tới. Soobin - ông trùm quyền lực, khét tiếng của giới mafia, luôn mang trong mình vẻ lạnh lùng và kiên định, không bao giờ thể hiện sự yếu đuối hay cảm xúc.
Tuy nhiên, vào lúc này, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, là một nỗi dằn vặt không thể che giấu. Soobin đang suy nghĩ về người duy nhất khiến trái tim anh mềm yếu – Beomgyu. Cậu chàng với gương mặt thanh tú, đôi mắt to tròn trong veo và vẻ đẹp mong manh như thiên thần. Beomgyu không giống bất cứ ai trong thế giới đầy cạm bẫy và nguy hiểm này, và chính sự đối lập ấy càng khiến Soobin bị cuốn vào cậu.
Beomgyu ngồi thu mình trong chiếc ghế dài giữa phòng, cảm giác như lạc lõng giữa không gian xa hoa lạnh lẽo của Soobin. Cậu không thuộc về nơi này, không thuộc về những con người đầy thủ đoạn và tàn nhẫn ngoài kia, nhưng lại không thể thoát khỏi vòng tay của Soobin.
"Anh không thể tiếp tục như thế này, Soobin," Beomgyu cất lời, giọng nói trầm nhẹ pha lẫn chút mệt mỏi.
"Em không muốn bị giam cầm, em không thể sống trong bóng tối của thế giới này nữa."
Soobin quay người lại, đôi mắt anh vẫn đậm vẻ kiên quyết. Anh bước từng bước chậm rãi về phía Beomgyu, dừng lại trước mặt cậu, cúi xuống để ánh mắt họ chạm vào nhau.
"Em xinh đẹp của anh, em nghĩ rằng anh sẽ để em đi sao?"
Beomgyu nuốt khan, ánh mắt cậu chứa đầy sự chống đối nhưng lại pha lẫn cảm giác yếu mềm không thể phủ nhận.
"Anh không hiểu sao? Em không thể là của anh như một món đồ, em không thể chịu nổi việc phải sống trong nỗi sợ hãi ngày ngày."
Soobin thở dài, ánh mắt anh thoáng qua nét trầm tư. Anh đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Beomgyu lên, ngón tay anh chạm vào làn da mịn màng của cậu như sợ sẽ khiến cậu vỡ tan nếu chạm mạnh.
"Cưng à, em hoàn hảo. Anh biết em đáng giá thế nào, và đó là lý do anh không thể rời xa em. Nếu em rời bỏ anh, cả thế giới này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa."
Beomgyu khẽ giật mình trước những lời nói của Soobin. Trái tim cậu đập loạn nhịp, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
"Nhưng yêu không phải là sự chiếm hữu. Yêu phải là tự nguyện. Em không muốn bị giam cầm trong tình yêu của anh."
Soobin im lặng trong giây lát, rồi kéo Beomgyu vào lòng mình, đôi tay vững chắc của anh ôm lấy cậu như sợ rằng chỉ cần buông ra, cậu sẽ tan biến.
"Anh biết...Anh biết yêu là sự tự nguyện. Nhưng anh không thể để em rời khỏi anh. Anh không thể."
"Nhưng em muốn được tự do..." Beomgyu thì thầm, giọng nói như tan trong không gian.
Soobin cúi xuống, ánh mắt dịu dàng hơn.
"Tự do không có nghĩa là xa anh. Em không thấy sao? Anh sẽ làm mọi thứ vì em, sẽ bảo vệ em, bất chấp tất cả. Dù khoảng cách hay thời gian, điều đó cũng không thể thay đổi tình cảm của anh dành cho em."
Beomgyu nhắm mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình. Cậu biết Soobin không phải người dễ dàng để ai bước vào trái tim anh, và việc cậu trở thành người quan trọng đối với anh cũng không hề dễ dàng. Nhưng tình yêu của Soobin, dù mãnh liệt, cũng quá đỗi ngột ngạt đối với cậu.
"Anh có thể làm tất cả vì em, nhưng em không muốn anh đánh đổi tất cả cho em. Cuộc sống của anh không thể chỉ xoay quanh em."
Soobin nắm chặt tay cậu hơn, giọng nói anh trầm và chân thật.
"Xinh đẹp à, em không hiểu sao? Cuộc sống của anh trước khi gặp em đã là một màu đen u ám. Em là điều duy nhất khiến anh cảm thấy mình còn sống. Em khiến anh nhận ra rằng mình có thể yêu, có thể cần một ai đó."
Beomgyu mở mắt, đôi mắt đong đầy nước mắt nhìn Soobin. Cậu không biết phải làm sao để từ chối tình cảm này, nhưng cậu cũng không thể sống mãi trong sự ràng buộc đầy ám ảnh của Soobin.
"Vậy...anh phải hứa với em một điều."
Soobin gật đầu, đôi mắt anh chăm chú lắng nghe từng lời của Beomgyu.
"Anh sẽ hứa, bất cứ điều gì."
"Anh phải hứa rằng, anh sẽ không bao giờ coi em như một món đồ sở hữu, rằng anh sẽ cho em không gian để tự mình tồn tại, để tự mình quyết định."
Soobin nhẹ nhàng gật đầu, môi anh chạm nhẹ lên trán Beomgyu như một lời hứa ngọt ngào.
"Anh hứa. Em là tất cả của anh, không phải là thứ anh muốn chiếm đoạt. Anh sẽ bảo vệ em, nhưng sẽ không bao giờ ràng buộc em. Chỉ cần em ở lại bên cạnh anh."
Beomgyu nhìn sâu vào đôi mắt của Soobin, trái tim cậu dần tan chảy trước sự dịu dàng hiếm có từ người đàn ông quyền lực này. Cậu biết rằng tình yêu của họ sẽ không bao giờ dễ dàng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy mọi thứ đều có thể vượt qua, miễn là họ có nhau.
Đêm dần trôi, không gian quanh họ chìm trong sự tĩnh lặng. Soobin vẫn ôm Beomgyu trong lòng, đôi tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. Họ không cần nói thêm lời nào nữa, vì giữa sự yên lặng ấy, trái tim cả hai đã thấu hiểu lẫn nhau. Trong vòng tay Soobin, Beomgyu cảm thấy mình không chỉ là một phần của cuộc đời đầy biến động này, mà còn là người duy nhất có thể làm dịu đi tâm hồn đầy tổn thương của Soobin.
Trong bóng đêm, giữa thế giới đầy bão tố ngoài kia, tình yêu của họ vẫn âm thầm tỏa sáng, lặng lẽ nhưng không kém phần mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro