Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

touch

Trời tối dần, mưa nhẹ rơi trên những tán lá, tạo ra âm thanh rì rào như một bản nhạc nền không lời cho cảnh vật u tịch. Ánh đèn đường vàng vọt lấp lánh trên những giọt nước đọng trên mặt đường, phản chiếu những tia sáng mờ ảo. Soobin đứng lặng yên, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng nhỏ bé của Beomgyu đang đứng cách đó không xa, dưới gốc cây anh đào vẫn còn rụng lác đác vài cánh hoa cuối cùng của mùa xuân.

Từng cơn gió thổi qua, kéo theo hơi ẩm và cái lạnh se sắt. Mái tóc nâu mềm mại của Beomgyu bay nhẹ theo chiều gió, khuôn mặt cậu chìm trong suy tư, đôi mắt lơ đãng nhìn về khoảng không vô định phía trước. Cậu trông như đang cố tìm kiếm điều gì đó, nhưng lại không thể với tới. Cảnh tượng ấy khiến tim Soobin nhói lên từng đợt. Anh muốn bước tới, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Từng bước chân nhẹ nhàng trên nền đất ẩm ướt, Soobin từ từ tiến lại gần Beomgyu. Anh không vội vàng, không hấp tấp, mà chỉ là sự kiên nhẫn và thấu hiểu. Dù cho khoảng cách giữa họ chỉ còn là vài bước chân, nhưng trong lòng Soobin, đó là một khoảng trống không dễ lấp đầy.

Beomgyu cảm nhận được bước chân phía sau, quay lại nhìn Soobin. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc. Không cần nói ra, Beomgyu cũng hiểu điều mà Soobin muốn truyền tải. Nhưng đôi mắt mệt mỏi của Beomgyu vẫn ánh lên sự do dự. Cậu mở lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng pha chút bất an:
"Anh...sao lại ở đây?"

Soobin không trả lời ngay, anh bước thêm một bước, đến khi chỉ còn cách Beomgyu một chút, đủ để nghe rõ hơi thở của cậu trong không khí se lạnh. Trái tim anh đập mạnh, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, như thể mọi thứ đã được anh dự liệu trước.

"Anh đến để gặp em," Soobin nhẹ nhàng đáp, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh mịch.

Beomgyu cười nhạt, đôi mắt cậu nhìn lướt qua khuôn mặt Soobin, rồi nhanh chóng quay đi.
"Gặp em để làm gì? Giữa chúng ta...có gì để nói nữa đâu."

Soobin chậm rãi tiến lên, từng bước khiến khoảng cách giữa hai người thu ngắn lại. Anh không trả lời ngay, thay vào đó, anh đưa tay lên, ngón tay thon dài khẽ chạm nhẹ lên gò má Beomgyu, cảm nhận sự mềm mại dưới đầu ngón tay.
"Chúng ta không cần nói gì cả. Anh nghĩ, có những lúc...không cần phải dùng lời để giải thích."

Beomgyu khẽ giật mình trước cái chạm nhẹ ấy, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể. Cậu ngước mắt nhìn Soobin, ánh mắt chứa đầy sự bối rối lẫn bất an.
"Anh nói vậy...nhưng em chỉ là một beta. Làm sao có thể hiểu hết những gì anh nghĩ?"

Soobin mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh nắng giữa ngày đông giá lạnh.
"Beta hay không đâu quan trọng, Gyu à. Điều anh quan tâm chỉ là em, chỉ là những khoảnh khắc chúng ta bên nhau. Chúng ta đâu cần phải chạy theo những khuôn mẫu mà người ta áp đặt."

Beomgyu im lặng, lòng cậu vẫn còn nhiều điều muốn nói, nhưng những lời đó cứ nghẹn lại nơi cổ họng, không thể thốt ra. Cậu quay mặt đi, cố giấu đi những cảm xúc hỗn độn trong lòng.
"Anh lúc nào cũng vậy...luôn kiên định, luôn tự tin như thế. Nhưng còn em thì sao? Em không mạnh mẽ như anh nghĩ. Chúng ta...liệu có thể đi xa đến đâu?"

Soobin tiến thêm một bước, giờ đây hai người đã đứng sát cạnh nhau, hơi ấm từ cơ thể anh bao trùm lấy Beomgyu, xoa dịu đi những cơn run rẩy vì lạnh và vì lo lắng trong lòng cậu.
"Em không cần phải mạnh mẽ. Anh ở đây rồi, sẽ luôn bên cạnh em."

Câu nói ấy vang lên như một lời hứa, như một chiếc phao cứu sinh giữa biển cả sóng dữ. Beomgyu không thể không rung động. Cậu khẽ quay lại, đôi mắt vẫn còn chút nghi ngờ nhưng lòng đã dịu đi phần nào.
"Nhưng..."

Soobin không để Beomgyu nói hết câu, anh đặt một ngón tay lên môi cậu, ngăn cậu tiếp tục.
"Đừng nghĩ nhiều nữa. Anh biết em lo lắng, nhưng chúng ta chỉ cần làm điều mình cảm thấy đúng, sống vì những gì mình yêu thương. Những gì người khác nghĩ...chẳng quan trọng."

Beomgyu nhìn Soobin, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn, trong đó là sự yếu đuối xen lẫn với hy vọng.
"Anh thật sự nghĩ như vậy sao?"

Soobin gật đầu, ánh mắt anh vẫn giữ nguyên sự kiên định.
"Anh nghĩ, chỉ cần chúng ta tin vào nhau, không có gì là không thể. Và anh cũng tin rằng...em sẽ hiểu được tình cảm của anh."

Beomgyu cảm nhận trái tim mình đập nhanh hơn, đôi má cậu ửng đỏ. Cậu đã luôn tự ti về vị trí của mình trong xã hội này, luôn nghĩ rằng mình không xứng đáng với tình cảm của một alpha mạnh mẽ như Soobin. Nhưng giờ đây, trong vòng tay ấm áp của anh, cậu bắt đầu cảm thấy những định kiến đó thật vô nghĩa. Soobin không quan tâm đến việc cậu là beta hay omega, anh chỉ quan tâm đến Beomgyu – con người mà anh yêu.

Không khí giữa họ như lặng lại. Beomgyu ngẩng lên nhìn Soobin, đôi môi run run, nhưng không phải vì lạnh mà vì xúc động. Soobin cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, nụ hôn ấm áp như lời an ủi, như sự khẳng định cho tất cả những gì anh đã nói.

"Em không cần nói gì nữa đâu, chỉ cần ở bên anh là đủ."

Beomgyu nhắm mắt lại, để mình chìm vào cảm giác bình yên này. Tiếng mưa rơi vẫn đều đều, nhưng không còn khiến cậu cảm thấy lạnh lẽo nữa. Trong vòng tay của Soobin, cậu biết rằng mọi lo lắng, mọi sợ hãi đều có thể tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro