niềm kiêu hãnh khi có em
Soobin đứng trước gương, đôi tay khẽ lướt qua cổ áo sơ mi. Gương mặt bình thản nhưng đôi mắt thì sâu lắng, ánh nhìn dõi theo từng đường gấp nơi vải áo. Hắn luôn là người tỉ mỉ, cẩn trọng trong từng chi tiết, nhưng hôm nay lại khác. Có một điều quan trọng hơn cần chuẩn bị, không chỉ là ngoại hình. Soobin muốn Beomgyu biết rằng, hắn tự hào về cậu đến nhường nào. Cả đêm qua hắn đã suy nghĩ, làm thế nào để thể hiện rõ ràng điều ấy mà không cần quá nhiều lời.
Beomgyu ngồi bên cửa sổ, đôi mắt mơ màng nhìn ra xa. Cây guitar quen thuộc nằm trên đùi cậu, những ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, phát ra những âm thanh dịu dàng, êm ái như làn gió buổi sớm. Hôm nay là ngày cậu biểu diễn, nhưng tâm trí lại không thể tập trung vào buổi diễn. Cảm giác có điều gì đó đang chờ đợi, một thứ gì đó sâu lắng hơn, không thể gọi thành tên. Beomgyu cảm nhận sự lo lắng, nhưng sâu bên trong, cậu lại thấy một niềm an yên kỳ lạ. Có lẽ vì Soobin sẽ ở đó.
Cánh cửa khẽ kêu khi Soobin bước vào phòng, đôi giày da cọ nhẹ xuống sàn nhà tạo nên âm thanh trầm ấm. Hắn đứng phía sau Beomgyu, đôi mắt nhìn theo đường nét gương mặt thanh tú của cậu phản chiếu qua khung cửa kính.
"Em lo à?" Soobin nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm ấm như thường lệ nhưng có chút gì đó khác.
Beomgyu giật mình, quay đầu nhìn Soobin. Nụ cười nhẹ trên môi cậu, nhưng ánh mắt lấp lánh chút lo lắng.
"Một chút thôi. Em không muốn mình làm sai điều gì."
Soobin bước đến gần hơn, đôi tay hắn chạm nhẹ lên vai Beomgyu, khiến cậu cảm thấy yên bình lạ lùng.
"Em không cần phải lo gì cả. Mọi thứ về em đã luôn hoàn hảo."
Beomgyu cười nhẹ, nhưng vẫn không giấu được sự bất an.
"Anh nói vậy, nhưng...em vẫn muốn mọi thứ thật tuyệt vời. Em không muốn làm anh thất vọng."
Soobin lặng lẽ ngồi xuống cạnh Beomgyu, đôi mắt nhìn sâu vào mắt cậu. Hắn không thường xuyên nói những lời ngọt ngào, nhưng lần này, mọi thứ trong hắn bỗng trào dâng một cảm xúc khó tả. Hắn muốn Beomgyu biết rằng, cậu không cần phải làm bất cứ điều gì để chứng tỏ bản thân. Với Soobin, cậu đã là tất cả.
"Beomgyu," hắn gọi tên cậu bằng giọng nói mềm mại,
"em không bao giờ làm anh thất vọng. Anh luôn tự hào về em. Hôm nay, anh sẽ cho cả thế giới thấy điều đó."
Beomgyu im lặng lắng nghe, trái tim cậu như tan chảy trước sự chân thành trong từng câu nói của Soobin. Cậu biết hắn không phải người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng khi Soobin nói, từng từ ngữ đều là thật lòng.
Cậu nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy yêu thương.
"Em chỉ muốn...em chỉ muốn làm anh hạnh phúc."
Soobin cúi xuống, đôi mắt hắn đầy sự kiên quyết.
"Em đã làm anh hạnh phúc rồi. Và hôm nay, anh sẽ cho em thấy, không phải chỉ là khán giả ngoài kia, mà là anh – người luôn tự hào khi có em trong đời."
Beomgyu nhìn sâu vào mắt Soobin, trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng dường như tan biến. Cậu chỉ còn thấy sự dịu dàng và bảo vệ trong ánh mắt của người yêu mình.
Tiếng reo hò như sấm dậy vang lên khắp khán phòng khi Beomgyu xuất hiện trên sân khấu. Dưới ánh đèn rực rỡ, cậu đứng đó, cầm cây guitar thân thuộc, từng nốt nhạc vang lên như hòa cùng nhịp tim của hàng ngàn khán giả. Nhưng giữa đám đông ấy, cậu chỉ chú ý đến một người duy nhất. Soobin ngồi ngay hàng ghế đầu, đôi mắt chăm chú dõi theo từng cử động của Beomgyu, trên gương mặt hắn là một niềm tự hào không che giấu.
Beomgyu cất tiếng hát, giọng ca của cậu trong trẻo và đầy cảm xúc. Từng từ ngữ như chất chứa tất cả những gì cậu muốn nói, những tâm tư mà cậu chưa bao giờ có thể diễn đạt bằng lời. Soobin là điểm tựa, là nguồn động viên lớn nhất của cậu. Cậu không cần bất kỳ điều gì khác, chỉ cần biết rằng Soobin luôn ở đó, ủng hộ cậu, tự hào về cậu. Và điều đó làm cho từng nốt nhạc của cậu trở nên trọn vẹn hơn bao giờ hết.
Khi buổi diễn kết thúc, Beomgyu bước vào hậu trường, cả người cậu như đắm chìm trong dư âm của buổi biểu diễn. Nhưng hơn hết, cậu chỉ muốn nhanh chóng gặp Soobin, cảm nhận sự an yên mà hắn mang đến.
Cánh cửa khẽ mở ra, và Soobin đã đợi sẵn. Hắn đứng đó, trong bộ đồ đen lịch lãm, đôi mắt vẫn ánh lên sự tự hào không lẫn vào đâu được. Trong tay Soobin là một bó hoa hồng đỏ rực rỡ, những cánh hoa mềm mại như những lời yêu chưa thành lời.
"Soobin..." Beomgyu ngạc nhiên khi thấy hắn bước tới, bàn tay chìa ra bó hoa như một món quà mà Beomgyu chưa từng ngờ tới.
"Anh..."
"Dành cho em, Beomgyu," Soobin mỉm cười, ánh mắt lấp lánh yêu thương.
"Không chỉ là để chúc mừng buổi diễn, mà là cảm ơn em vì đã ở bên anh."
Beomgyu ngỡ ngàng nhận lấy bó hoa, cảm nhận từng cánh hoa mềm mại trong tay.
"Em không nghĩ..."
Soobin không để cậu nói hết lời, hắn cúi người xuống, rút từ túi áo một chiếc hộp nhỏ được buộc nơ tinh tế.
"Và đây là món quà đặc biệt dành riêng cho em." Hắn mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc vòng tay bạc lấp lánh, tinh xảo.
Beomgyu mở to mắt, nhìn chiếc vòng tay lấp lánh ánh bạc trước mặt.
"Anh...thật sự không cần phải..."
Soobin mỉm cười, đôi tay dịu dàng nắm lấy tay Beomgyu, nâng lên để đeo chiếc vòng lên cổ tay cậu.
"Anh muốn làm vậy. Vì em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất."
Beomgyu nhìn chiếc vòng, lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Chiếc vòng bạc lấp lánh ấy không chỉ là món quà vật chất, mà còn là biểu tượng của tình yêu, sự chăm sóc và bảo vệ mà Soobin dành cho cậu. Mọi lo lắng, mọi sự bất an từ trước buổi diễn đều tan biến hết. Beomgyu cảm nhận được tình cảm sâu sắc từ những hành động nhỏ nhặt của Soobin.
Cậu mỉm cười, đôi mắt ướt đẫm cảm xúc.
"Cảm ơn anh. Em không biết phải nói gì..."
"Em không cần phải nói gì cả," Soobin cúi xuống, nhẹ nhàng kéo Beomgyu vào vòng tay mình, cảm nhận sự ấm áp từ cậu.
"Anh tự hào về em, Beomgyu. Hôm nay, ngày mai, và mãi mãi."
Hắn cúi xuống, đôi môi khẽ chạm lên trán Beomgyu, một nụ hôn dịu dàng nhưng sâu sắc. Trong khoảnh khắc ấy, Beomgyu biết rằng mình không cần phải tìm kiếm gì nữa. Tình yêu của Soobin đã đủ lấp đầy mọi khoảng trống trong tim cậu, và sự chăm sóc yêu chiều ấy khiến cậu cảm thấy như người được nâng niu nhất thế gian.
"Anh sẽ luôn ở đây, Beomgyu," Soobin thì thầm, đôi môi nhẹ nhàng di chuyển xuống môi cậu.
"Anh tự hào khi có em trong đời."
Beomgyu nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ nụ hôn của Soobin. Không cần lời nói, không cần những cử chỉ phô trương, chỉ cần thế này thôi, cậu biết rằng cậu có Soobin, và tình yêu của hắn dành cho cậu là tất cả những gì cậu cần.
Hai người cứ thế đứng giữa căn phòng tĩnh lặng, vòng tay đan vào nhau, trái tim hòa chung một nhịp, như thể thời gian đã dừng lại, và chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc đầy hạnh phúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro