hào quang
Soobin đứng lặng giữa sân khấu rực rỡ ánh đèn. Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, cuốn lấy tâm hồn anh, như một làn gió nhẹ mang theo hương vị của những ngày xưa cũ. Anh cất tiếng hát, giọng hát từng khiến bao người say mê, nhưng giờ đây lại chất chứa một nỗi đau không thể nào xóa nhòa. Đôi mắt anh, dù vẫn lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng sâu thẳm bên trong là một khoảng trống mênh mông, nơi chỉ còn lại những ký ức đau thương.
Khán giả phía dưới hò reo, cổ vũ cuồng nhiệt, nhưng Soobin chỉ mải miết tìm kiếm một đôi mắt duy nhất trong đám đông ấy. Đôi mắt từng nhìn anh với tình yêu vô tận, với niềm hy vọng lớn lao. Đôi mắt của Beomgyu.
Soobin và Beomgyu từng là hai chàng trai trẻ với trái tim tràn đầy nhiệt huyết, khao khát được chinh phục thế giới. Họ gặp nhau trong một lần tình cờ và từ đó, không gì có thể tách rời họ. Những đêm dài đầy sao, hai người thường ngồi bên nhau, Soobin ôm cây đàn guitar, nhẹ nhàng gảy lên những nốt nhạc đầu tiên của những giấc mơ xa xôi.
"Em nghĩ sao nếu một ngày anh trở thành ngôi sao sáng nhất?" Soobin cười, đôi mắt anh ánh lên một tia sáng lấp lánh của hy vọng.
Beomgyu tựa đầu vào vai Soobin
"Em tin anh. Và em sẽ luôn ở bên anh, dù có thế nào đi nữa."
Soobin không thể nào quên được những lời nói ấy. Trong đôi mắt Beomgyu là cả bầu trời yêu thương, là niềm tin mãnh liệt vào tương lai mà họ từng cùng nhau vẽ ra.
Thời gian trôi qua, giấc mơ ấy dần trở thành hiện thực. Soobin ngày càng nổi tiếng, anh trở thành ngôi sao sáng chói như đã hứa. Nhưng cái giá phải trả là khoảng cách giữa anh và Beomgyu ngày càng xa. Những buổi tối cùng nhau hát vang, chia sẻ những câu chuyện vụn vặt của cuộc sống dần trở thành kỷ niệm. Soobin mải mê với sự nghiệp, với ánh đèn sân khấu, mà quên mất rằng, bên cạnh anh còn có một trái tim đang lặng lẽ chờ đợi.
Đêm hôm đó, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Soobin trở về căn hộ của mình. Căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo, chỉ có ánh đèn đường từ ngoài cửa sổ hắt vào. Soobin ngồi xuống ghế, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Anh nhớ lại những đêm Beomgyu ngồi bên cạnh, cùng anh đón từng tia nắng hoàng hôn rực rỡ. Nhưng giờ đây, không còn ai bên cạnh anh nữa, chỉ còn lại một mình với những nỗi buồn không tên.
Anh với tay lấy chai rượu, rót đầy ly rồi uống một ngụm lớn. Vị rượu cay nồng chảy xuống cổ họng, nhưng không thể làm dịu đi sự trống trải trong lòng. Anh đã từng nghĩ rằng, khi đạt được tất cả những gì mình mơ ước, anh sẽ hạnh phúc. Nhưng không phải vậy. Soobin giờ đây mới nhận ra, không có Beomgyu, mọi thứ trở nên vô nghĩa.
Điện thoại bỗng rung lên, phá tan không gian im lặng. Là tin nhắn từ Beomgyu, chỉ có vài dòng ngắn gọn
"Em ổn. Còn anh thì sao?"
Soobin nhìn màn hình, lòng dậy lên một cảm giác trống rỗng. Anh muốn trả lời, muốn nói với Beomgyu rằng anh nhớ cậu nhiều đến nhường nào. Nhưng những ngón tay anh chỉ lặng lẽ lướt qua bàn phím, rồi dừng lại. Anh không thể. Không thể thừa nhận rằng mình đang lạc lối, rằng anh đang rất cần có Beomgyu bên cạnh.
Một đêm mưa, Soobin bước ra khỏi căn hộ mà anh từng gọi là nhà. Anh cần phải thoát khỏi nơi đây, nơi chất chứa quá nhiều kỷ niệm. Anh lang thang qua những con phố vắng, không có mục đích, chỉ để tránh cảm giác cô đơn đang xâm chiếm tâm hồn.
Bước chân anh vô thức đưa anh đến một quán bar nhỏ, nơi anh và Beomgyu từng ngồi cùng nhau trong những đêm không ngủ. Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ một góc quán, nhưng hôm nay không còn âm thanh của những cuộc trò chuyện quen thuộc. Soobin ngồi xuống quầy bar, gọi một ly rượu, mắt nhìn về phía góc quán nơi họ từng ngồi. Và rồi, anh nhìn thấy Beomgyu.
Beomgyu ngồi một mình, đôi mắt hướng ra ngoài khung cửa sổ, như đang chìm đắm trong những suy nghĩ xa xăm. Cậu không còn là chàng trai vui vẻ, vô tư ngày nào. Thời gian đã mang đến cho Beomgyu sự trưởng thành, nhưng cùng với đó là nỗi buồn đọng lại trên khóe mắt.
Soobin chần chừ, rồi cuối cùng cũng bước tới. Anh đứng trước mặt Beomgyu, lúng túng như một đứa trẻ bị bắt gặp đang làm điều gì sai trái. Cậu ngước lên, đôi mắt chạm vào ánh nhìn của Soobin, không giấu được sự ngạc nhiên.
"Soobin...Anh đến đây làm gì?" Beomgyu hỏi, giọng nói của cậu bình thản nhưng lại có chút gì đó lạc lõng.
"Anh... chỉ muốn gặp em" Soobin đáp, giọng anh khàn đi vì cảm xúc dồn nén.
Beomgyu nhìn anh một lúc lâu, như đang cố gắng hiểu thấu ý nghĩa của từng lời nói.
"Anh vẫn vậy, vẫn là một ngôi sao sáng chói, nhưng liệu anh có bao giờ thực sự cảm thấy hạnh phúc không?"
Câu hỏi của Beomgyu như một nhát dao xuyên thẳng vào tim Soobin. Anh cúi đầu, không thể trả lời. Beomgyu nói đúng. Dù anh có đạt được bao nhiêu thành công đi nữa, trái tim anh vẫn trống vắng, thiếu vắng đi một mảnh ghép quan trọng.
Mưa vẫn rơi, tiếng mưa rơi đều đặn trên mái hiên của quán bar, như những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống. Soobin và Beomgyu ngồi đối diện nhau, nhưng dường như khoảng cách giữa họ giờ đây xa hơn cả khi họ chưa từng gặp nhau. Cả hai đều biết, tình yêu của họ đã không còn nguyên vẹn, nhưng trong lòng vẫn luôn giữ một chỗ cho nhau.
Soobin chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy tay Beomgyu. Cảm giác da thịt chạm vào nhau, ấm áp mà đau lòng. Anh muốn níu giữ lại chút hơi ấm của ngày xưa, dù biết rằng điều đó là không thể.
"Anh xin lỗi vì đã để em rời xa" Soobin thì thầm, giọng anh vỡ òa trong tiếng mưa.
Beomgyu nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh lên một nỗi buồn sâu sắc.
"Không phải lỗi của anh, Soobin à. Chỉ là chúng ta đã thay đổi, và thế giới này cũng vậy."
"Nhưng anh vẫn yêu em" Soobin nói, như một lời thú nhận cuối cùng.
"Dù cho có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn yêu em."
Beomgyu khẽ mỉm cười, nụ cười buồn bã nhưng cũng đầy bao dung.
"Em biết. Nhưng đôi khi, tình yêu không đủ để giữ hai người ở bên nhau."
Lời nói của Beomgyu như một kết thúc cho mọi hy vọng. Soobin lặng lẽ buông tay, cảm nhận sự lạnh lẽo bao trùm khi Beomgyu rút tay về. Cả hai ngồi đó, cùng nhau trong khoảnh khắc cuối cùng của một cuộc tình đã qua, mà lòng mỗi người đều trĩu nặng những ký ức.
Khi ánh đèn quán bar dần tắt đi, họ biết rằng đây là hồi kết cho một câu chuyện tình buồn, một tình yêu đã từng đẹp đẽ nhưng giờ đây chỉ còn lại trong những hồi ức xa xăm.
Soobin bước ra khỏi quán bar, những giọt mưa vẫn rơi như những nốt nhạc buồn thả xuống phố vắng. Cả thành phố chìm trong màn mưa dày đặc, nhưng Soobin không còn cảm thấy lạnh lẽo hay nặng nề như trước. Dưới làn mưa, anh như được gột rửa khỏi những mảng ký ức đau buồn, chỉ còn lại trong lòng một cảm giác thanh thản lạ lùng.
Anh bước đi chậm rãi, để những hạt mưa thấm vào tóc, vào da thịt, như thể đó là cách duy nhất để anh giữ lại chút hơi ấm cuối cùng từ Beomgyu. Soobin hiểu rằng, cuộc đời không thể luôn như ý muốn, và những gì đã qua không thể quay lại. Nhưng anh cũng biết, tình cảm giữa họ chưa bao giờ là vô nghĩa. Những khoảnh khắc họ đã chia sẻ, dù ngắn ngủi, nhưng đã để lại trong anh những dấu ấn không thể phai mờ.
Soobin chợt mỉm cười. Đôi khi, những điều đẹp nhất lại không nằm ở cái kết có hậu, mà ở những kỷ niệm đã được khắc sâu vào tâm trí. Dù không thể có được Beomgyu một lần nữa, anh sẽ luôn giữ mãi hình bóng ấy trong tim mình, như một khúc ca lạc lõng, đầy những giai điệu yêu thương và tiếc nuối.
Cơn mưa vẫn rơi, nhưng giờ đây, nó không còn là những giọt nước mắt của sự tiếc nuối, mà là những giọt mưa của sự buông bỏ. Soobin tiếp tục bước đi, không ngoái đầu lại, để lại phía sau những kỷ niệm ngọt ngào và đắng cay. Anh biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, Beomgyu sẽ mãi là một phần của anh, là khúc nhạc dịu dàng mà anh sẽ luôn cất giữ trong lòng, cho đến cuối cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro