🔥
Những suy nghĩ ấy ám ảnh Beomgyu suốt đêm. Cậu trằn trọc trong giấc ngủ không yên, trái tim không ngừng đập thình thịch mỗi khi hình ảnh của Hoàng tử Soobin hiện lên trong tâm trí. Lời nói của ngài vang vọng trong đầu cậu, dịu dàng nhưng kiên quyết, như thể ngài đã nắm chắc cậu trong lòng bàn tay.
"Ngươi sẽ không còn là người hầu trong mắt ta nữa."
Beomgyu tự hỏi liệu đó có phải là sự thật hay chỉ là một giấc mộng hão huyền của mình. Cậu đã luôn ngưỡng mộ Hoàng tử từ xa, xem ngài như một ngôi sao sáng trên bầu trời, không thể với tới. Thế nhưng, giờ đây, ánh mắt của ngài lại hướng về phía cậu, gần gũi hơn bao giờ hết. Ngài không phải là một giấc mơ xa vời, mà là một thực tại đang kéo cậu vào.
Sáng hôm sau, Beomgyu thức dậy với cảm giác mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Nhưng cậu không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, công việc thường ngày trong cung vẫn cần cậu hoàn thành. Như thường lệ, Beomgyu thu dọn phòng của Hoàng tử. Cậu bước vào căn phòng rộng lớn, hương thơm nhè nhẹ của gỗ đàn hương phảng phất trong không khí. Trái tim cậu chùng xuống khi nhận ra ngài không có trong phòng.
Nhưng khi cậu đang cúi xuống lau bàn, một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên từ phía sau:
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, Beomgyu?"
Beomgyu giật mình, quay lại. Soobin đứng đó, trong bộ đồ trang nhã, ánh mắt ngài vẫn kiên định như tối qua. Có điều gì đó trong ánh nhìn của ngài khiến Beomgyu cảm thấy không thể trốn chạy nữa. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, dù cảm xúc trong lòng cậu đang hỗn loạn.
"Tôi...không biết," Beomgyu thú thật, đôi mắt cậu thoáng hiện sự lúng túng.
"Tôi chỉ là một người hầu nhỏ bé...còn ngài...ngài là Hoàng tử. Chúng ta không thuộc về cùng một thế giới."
Soobin bước tới gần hơn, ánh mắt ngài không hề lay chuyển.
"Thế giới của ta hay ngươi, điều đó có quan trọng không? Ngươi nghĩ ta chọn ngươi vì thứ bậc sao?"
Câu hỏi của ngài làm Beomgyu im lặng. Cậu không biết phải trả lời thế nào. Ngài có thể dễ dàng tìm thấy bất kỳ ai cao quý, xinh đẹp hơn cậu, nhưng tại sao lại là cậu?
Thấy Beomgyu vẫn do dự, Soobin tiến thêm một bước nữa, khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn gang tấc. Ngài nhẹ nhàng nâng cằm Beomgyu lên, đôi mắt ngài soi thấu vào tâm hồn cậu, như muốn chạm đến sâu thẳm những suy nghĩ đang dồn nén.
"Ta đã nói với ngươi rồi, Beomgyu. Ta không quan tâm đến thứ bậc. Ta quan tâm đến con người ngươi."
Beomgyu nhìn vào đôi mắt của Soobin, cảm nhận sự chân thành ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng. Cậu nuốt khan, môi khẽ mím lại.
"Nhưng...tôi không biết phải làm sao. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới điều này..."
Soobin mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi mà Beomgyu chưa từng thấy trước đây. Ngài buông cằm cậu ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu.
"Ngươi không cần phải làm gì cả. Chỉ cần ngươi hiểu rằng, từ giờ, ngươi sẽ luôn có một chỗ trong trái tim ta."
Beomgyu cảm thấy tim mình như bị thắt lại bởi những lời ấy. Ngài không đòi hỏi gì từ cậu, chỉ cần cậu chấp nhận tình cảm ấy. Nhưng điều đó có nghĩa là gì? Liệu cậu có đủ can đảm để bước qua lằn ranh giữa một người hầu và một Hoàng tử?
Cảm xúc dâng trào, Beomgyu lùi lại một bước, giọng nói run rẩy.
"Tôi...Tôi cần thời gian..."
Soobin không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.
"Ta sẽ đợi. Nhưng đừng để ta chờ quá lâu."
Nói rồi, ngài quay lưng rời đi, để lại Beomgyu một mình giữa căn phòng rộng lớn. Cậu nhìn theo bóng lưng của ngài, cảm giác như toàn bộ thế giới của cậu vừa bị đảo lộn. Mọi thứ trước đây vốn dĩ đã quá rõ ràng, nhưng giờ đây, những ranh giới ấy trở nên mờ nhạt, không còn chắc chắn nữa.
Beomgyu đứng lặng yên, cảm giác hỗn loạn trong lòng cậu chưa bao giờ mãnh liệt đến thế. Cậu biết rằng mình không thể mãi đứng ngoài nhìn thế giới của ngài từ xa nữa. Có lẽ, đã đến lúc cậu phải đối diện với chính cảm xúc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro